Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
CViên Thiết Hà nghe vậy, chỉ còn biết xoay người lại hướng về phía Trương huyện thừa làm một lễ thật sau: "Tiểu nhân kính Trương đại nhân một chung rượu." Rồi hắn nhìn ly rượu trong tay ông ta, lặng lẽ chờ ông ta uống cạn.
Không ngờ Trương huyện thừa vẫn không chịu đụng đến rượu trong ly, nhéo đôi mắt say rượu nhìn về phía Viên chủ bộ, sau đó từ từ quay đầu lại, nhìn gương mặt mập của Viên Thiết Hà, cười cợt nhã bảo: "Nghe nói con vợ mới cưới của ngươi đẹp lắm hả, gọi ra đây kính rượu bổn quan. Ả kính mấy bôi thì bổn quan uống mấy bôi, thế nào? Hắc hắc..."
Viên Thiết Hà giận như điện, gương mặt mập đỏ phừng phừng, nhưng cố hạ giọng hỏi: "Trương đại nhân, ông là uống say rồi hay là cố ý gây sự?"
Trương huyện thừa cười hăng hắc, cầm ly rượu trên bàn từ từ đổ ra đất, lườm mắt hỏi Viên Thiết Hà: "Bổn quan chính là đến gây sự đó, rồi làm sao?"
Viên Thiết Hà cao hơn Trương huyện thừa một cái đầu, hơn nữa thân hình mập mạp, bàn tay xòe ra như cái quạt bồ, hiện giờ không ngờ bị vị chủ bộ ốm o này hí lộng, không khỏi tức giận nhịn không được mắng: "Cái con mẹ ngươi..."
Viên chủ bộ lập tức kéo con trai sang một bên: "Thiết Hà không được vô lý, mau mau lui xuống!"
Trương huyện thừa vỗ mạnh bàn, đứng phắt dậy chỉ Viên Thiết Hà: "Ngươi dám nhục mạ bổn quan à? Mẹ ngươi...."
Hình phòng tư lại Ôn Minh ở bên cạnh liền đứng dậy kéo Trương huyện thừa, không ngờ bị Trương huyện thừa xô mạnh ngã chỏng vó: "Tránh ra, tên mập này dám mắng bổn quan, bổn quan phải cho hắn biết thế nào là lễ độ..."
Thái tri huyện ở bên cạnh thấy vậy, trầm giọng quát: "Trương đại nhân!"
Trương huyện thừa đối với Thái tri huyện vẫn rất kính úy, nghe lời của Thái tri huyện có ý không hài lòng, liền không dám nói gì nữa, lắc lư ngồi xuống ghế, mặt đỏ bừng gập gập người thưa: "Thái đại nhân...., ti chức... ti chức thất lễ rồi..."
Thái tri huyện nhíu mày hỏi: "Có cần phải người đưa ngươi về trước không?"
"Không không!" Trương huyện thừa nhìn xéo về phía Viên Thiết Hà, nói với Trái tri huyện: "Ti chức không sao, định hầu uống thêm với Thái đại nhân vài chung."
Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh lạnh lùng bàng quan. Hắn trong những ngày này đã biết Trương huyện thừa là người khắc bạc, không hợp với Viên chủ bộ, vừa rồi đã mượn rượu tranh hơi cố ý kiếm chuyện. Hiện giờ hắn đánh ra tay giải vây, nâng chung rượu lên nói: "Vậy được, chúng ta uống rượu, vì tân lang và tân giai nhân mà cạn ly."
Thái tri huyện cười ha ha gật đầu: "Tiên sinh nói chí phải, nào, các vị, chúng ta cùng cạn ly!"
Ôn Minh cùng lục phòng tư lại đều đua nhau nâng ly, Trương huyện thừa nhất mực lễ độ với Mạnh Thiên Sở, nghe hắn nói vậy cũng nâng ly, cùng chúc nhau rồi uống cạn.
Viên chủ bộ cũng vừa cạn ly, vừa đưa mắt ra hiệu cho Viên Thiết Hà đi chỗ khác.
Viên Thiết Hà bấy giờ mới cầm chung rượu từ từ bỏ đi, trong lòng rất tức giận, sau khi kính rượu một vòng, uống cũng khá nhiều nên lắc lư người trở về động phòng.
Khăn hồng trùm đầu của Tân nương Lâm Tư bấy giờ đã bị cửi ra rồi, nàng ta đang ngồi bên giường tân hôn, thấy Viên Thiết Hà tiến vào, mặt đỏ phừng, cúi đầu như muốn trốn vào trong lòng.
Tân nương Lâm Tư này đích xác có mấy phần tư sắc, đêm tân hôn trang điểm càng xinh đẹp hơn. Viên Thiết Hà chếnh choáng nhướng mắt say, cảm thấy tân nương tử của mình quả là đẹp như tiên trên trời, cảm thấy sự khó chịu vừa rồi tan biến đâu mất, nhịn không được bước tới ngồi xuống cạnh giường, ôm Lâm Tư vào lòng, rồi đè ngữa ra giường, một tay thò vào trong áo quần, sờ soạng khắp nơi.
Lâm Tư bị bàn tay và thân thể mập mạp của y đè cứng, lại ngửi thấy mùi vị nam nhân nồng nặc, vừa khẩn trương vừa động tâm, thở hào hễn nói: "Phu quân... đừng...., tân khách còn ở ngoài chưa về... coi chừng có người tiến vào!"
Viên Thiết Hà đưa cái môi dày hôn hít loạn lên gò má phấn của Lâm Tư, miệng không ngừng nói: "Không sao... không có người nào tiến vào đâu..., ta muốn nàng...!" Bàn tay to bè húp híp của hắn cuối cùng cũng lần tới bóp chặt hai bầu vú căng tròn của Lâm Tư.
Lâm Tư rên khẽ một tiếng, toàn thân tức thì mềm nhũn, như say như ngốc mặc cho đôi tay phì của Viên Thiên Hà mặc tình tung hoành trên cơ thể nàng.
Viên Thiết Hà bị lửa dục đốt cháy phừng phừng, nhoáng cái lột sạch hết áo quần của Lâm Tư, định hôn lên ngực của nàng, nhưng chính vào lúc này, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng động, Lâm Tư từ trong mê loạn chợt thanh tỉnh lại, run giọng nói: "Có người!" RỒi hoảng loạn chụp lấy áo quần che ngực.
Viên Thiết Hà ngồi phắt dậy, bước hai bước tới ngay cửa, mở toang nó ra bước hẳn ra ngoài động phòng, nhìn thấy có hai người đang hoảng hốt lùi đi khỏi cửa sổ, vừa khéo họ quay nhìn về phía Viên Thiết Hà, trong đó có một người thân hình cao lớn, sắc mặt đen xì: "Thiết Hà, là chúng ta...."
Một nam tử thanh tú hơn thì sắc mặt sậm sì, hai con mắt như phún hỏa nhìn trừng Viên Thiết Hà.
Viên Thiết Hà sầm mặt hỏi: "Lâm Thiên Hổ, Trác Tân, hai ngươi đến làm cái gì?"
Lâm Thiên Hổ là một tên tiểu lưu manh thất nghiệp trong thôn, tuổi khoảng ba mươi. Hắn là một du côn đi xem lén người ta động phòng thì còn có lý đi, nhưng đừng này nam tử thanh tú tên là Trác Tân đó là một thư lại trong nha môn lại chạy đến đây làm cái chuyện như vậy rõ ràng là khó tin vô cùng, không khỏi khiến Viên Thiết Hà kỳ quái.
Lâm Thiên Hổ cười hắc hắc: "Hai chúng ta đến náo động phong đấy..."
Viên Thiết Hà vung quyền rống lên: "Vô sỉ! Còn không mau cút đi!"
Lâm Thiên Hổ cười hề hề chuyển thân định đi, nhưng lại bị Trác Tân kéo lại. Trác Tân nhìn Viên Thiết Hà chằm chằm: "Viên huynh, cho ta nói chuyện với Tư Tư một chút, được không?"
Viên Thiết Hà tức giận: "Ngươi và nương tử của ta có gì đáng nói. Ngươi đường đường là thư lại ở nha môn, lại theo tên lưu manh Lâm Thiên Hổ này xem lén người ta động phòng, chẳng lẽ không biết hổ thẹn hay sao?"
Trác Tân đáp: "Viên huynh, ta không phải là có lòng xem lén hai người, ta chỉ muốn đến nói vài lời với Tư Tư."
Viên Thiết Hà nghe hắn gọi nương tử của mình thân mật như vậy, lòng cảm giác có gì đó không phải, trầm giọng hỏi: "Ngươi và nương tử của ta quen biết nhau?"
Thần sắc của Trác Tân rất thê lương: "Nào chỉ quen suông! Nàng ấy vốn ra là nương tử của ta đó!"
Viên Thiết Hà càng ngẩn người hơn, chuyển thân gọi hỏi vào sau cửa: "Nương tử, tên họ Trác này nói nàng đáng lẽ là nương tử của hắn, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Lâm Tư không hề đáp. Viên Thiết Hà chờ một lúc, không nghe tiếng trả lời, hơi tức bốc lên đầu, lớn tiếng gầm rống: "Nương tử, ta đang hỏi nàng đó! Nàng có quen biết tên họ Trác này hay không?"
"Không... không quen..."
Trác Tân rống lên: "Nói bậy! Tư Tư nàng ra đây! Ta chỉ hỏi nàng một câu, hỏi xong rồi đi!"
"Ta... ta và ngươi có gì đâu mà nói..., ngươi mau đi đi!"
"Tư Tư! Nàng nhẫn tâm như vậy sao?" Trác Tân keo ré lên định xông vào phòng cưới. Viên Thiết Hà vừa tức vừa giận, túm lấy hắn quật qua một bên, khiến Trác Tân té lộn nhào, phần sau đầu đập mạnh vào bậc thềm, rú lên một tiếng cực thảm rồi ôm đầu nằm co rúc bất động.
Viên Thiết Hà thấy tình cảm thế này bối rối vô cùng, không biết làm sao cho phải. Tên tiểu lưu manh Lâm Thiên Hổ vừa thấy có xô xát, liền mượn cơ hội tru tréo gây náo loạn cả lên: "A, ngươi đẩy Trác Tân té chết rồi, để coi ngươi làm sao đây!"
Không ngờ Trương huyện thừa vẫn không chịu đụng đến rượu trong ly, nhéo đôi mắt say rượu nhìn về phía Viên chủ bộ, sau đó từ từ quay đầu lại, nhìn gương mặt mập của Viên Thiết Hà, cười cợt nhã bảo: "Nghe nói con vợ mới cưới của ngươi đẹp lắm hả, gọi ra đây kính rượu bổn quan. Ả kính mấy bôi thì bổn quan uống mấy bôi, thế nào? Hắc hắc..."
Viên Thiết Hà giận như điện, gương mặt mập đỏ phừng phừng, nhưng cố hạ giọng hỏi: "Trương đại nhân, ông là uống say rồi hay là cố ý gây sự?"
Trương huyện thừa cười hăng hắc, cầm ly rượu trên bàn từ từ đổ ra đất, lườm mắt hỏi Viên Thiết Hà: "Bổn quan chính là đến gây sự đó, rồi làm sao?"
Viên Thiết Hà cao hơn Trương huyện thừa một cái đầu, hơn nữa thân hình mập mạp, bàn tay xòe ra như cái quạt bồ, hiện giờ không ngờ bị vị chủ bộ ốm o này hí lộng, không khỏi tức giận nhịn không được mắng: "Cái con mẹ ngươi..."
Viên chủ bộ lập tức kéo con trai sang một bên: "Thiết Hà không được vô lý, mau mau lui xuống!"
Trương huyện thừa vỗ mạnh bàn, đứng phắt dậy chỉ Viên Thiết Hà: "Ngươi dám nhục mạ bổn quan à? Mẹ ngươi...."
Hình phòng tư lại Ôn Minh ở bên cạnh liền đứng dậy kéo Trương huyện thừa, không ngờ bị Trương huyện thừa xô mạnh ngã chỏng vó: "Tránh ra, tên mập này dám mắng bổn quan, bổn quan phải cho hắn biết thế nào là lễ độ..."
Thái tri huyện ở bên cạnh thấy vậy, trầm giọng quát: "Trương đại nhân!"
Trương huyện thừa đối với Thái tri huyện vẫn rất kính úy, nghe lời của Thái tri huyện có ý không hài lòng, liền không dám nói gì nữa, lắc lư ngồi xuống ghế, mặt đỏ bừng gập gập người thưa: "Thái đại nhân...., ti chức... ti chức thất lễ rồi..."
Thái tri huyện nhíu mày hỏi: "Có cần phải người đưa ngươi về trước không?"
"Không không!" Trương huyện thừa nhìn xéo về phía Viên Thiết Hà, nói với Trái tri huyện: "Ti chức không sao, định hầu uống thêm với Thái đại nhân vài chung."
Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh lạnh lùng bàng quan. Hắn trong những ngày này đã biết Trương huyện thừa là người khắc bạc, không hợp với Viên chủ bộ, vừa rồi đã mượn rượu tranh hơi cố ý kiếm chuyện. Hiện giờ hắn đánh ra tay giải vây, nâng chung rượu lên nói: "Vậy được, chúng ta uống rượu, vì tân lang và tân giai nhân mà cạn ly."
Thái tri huyện cười ha ha gật đầu: "Tiên sinh nói chí phải, nào, các vị, chúng ta cùng cạn ly!"
Ôn Minh cùng lục phòng tư lại đều đua nhau nâng ly, Trương huyện thừa nhất mực lễ độ với Mạnh Thiên Sở, nghe hắn nói vậy cũng nâng ly, cùng chúc nhau rồi uống cạn.
Viên chủ bộ cũng vừa cạn ly, vừa đưa mắt ra hiệu cho Viên Thiết Hà đi chỗ khác.
Viên Thiết Hà bấy giờ mới cầm chung rượu từ từ bỏ đi, trong lòng rất tức giận, sau khi kính rượu một vòng, uống cũng khá nhiều nên lắc lư người trở về động phòng.
Khăn hồng trùm đầu của Tân nương Lâm Tư bấy giờ đã bị cửi ra rồi, nàng ta đang ngồi bên giường tân hôn, thấy Viên Thiết Hà tiến vào, mặt đỏ phừng, cúi đầu như muốn trốn vào trong lòng.
Tân nương Lâm Tư này đích xác có mấy phần tư sắc, đêm tân hôn trang điểm càng xinh đẹp hơn. Viên Thiết Hà chếnh choáng nhướng mắt say, cảm thấy tân nương tử của mình quả là đẹp như tiên trên trời, cảm thấy sự khó chịu vừa rồi tan biến đâu mất, nhịn không được bước tới ngồi xuống cạnh giường, ôm Lâm Tư vào lòng, rồi đè ngữa ra giường, một tay thò vào trong áo quần, sờ soạng khắp nơi.
Lâm Tư bị bàn tay và thân thể mập mạp của y đè cứng, lại ngửi thấy mùi vị nam nhân nồng nặc, vừa khẩn trương vừa động tâm, thở hào hễn nói: "Phu quân... đừng...., tân khách còn ở ngoài chưa về... coi chừng có người tiến vào!"
Viên Thiết Hà đưa cái môi dày hôn hít loạn lên gò má phấn của Lâm Tư, miệng không ngừng nói: "Không sao... không có người nào tiến vào đâu..., ta muốn nàng...!" Bàn tay to bè húp híp của hắn cuối cùng cũng lần tới bóp chặt hai bầu vú căng tròn của Lâm Tư.
Lâm Tư rên khẽ một tiếng, toàn thân tức thì mềm nhũn, như say như ngốc mặc cho đôi tay phì của Viên Thiên Hà mặc tình tung hoành trên cơ thể nàng.
Viên Thiết Hà bị lửa dục đốt cháy phừng phừng, nhoáng cái lột sạch hết áo quần của Lâm Tư, định hôn lên ngực của nàng, nhưng chính vào lúc này, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng động, Lâm Tư từ trong mê loạn chợt thanh tỉnh lại, run giọng nói: "Có người!" RỒi hoảng loạn chụp lấy áo quần che ngực.
Viên Thiết Hà ngồi phắt dậy, bước hai bước tới ngay cửa, mở toang nó ra bước hẳn ra ngoài động phòng, nhìn thấy có hai người đang hoảng hốt lùi đi khỏi cửa sổ, vừa khéo họ quay nhìn về phía Viên Thiết Hà, trong đó có một người thân hình cao lớn, sắc mặt đen xì: "Thiết Hà, là chúng ta...."
Một nam tử thanh tú hơn thì sắc mặt sậm sì, hai con mắt như phún hỏa nhìn trừng Viên Thiết Hà.
Viên Thiết Hà sầm mặt hỏi: "Lâm Thiên Hổ, Trác Tân, hai ngươi đến làm cái gì?"
Lâm Thiên Hổ là một tên tiểu lưu manh thất nghiệp trong thôn, tuổi khoảng ba mươi. Hắn là một du côn đi xem lén người ta động phòng thì còn có lý đi, nhưng đừng này nam tử thanh tú tên là Trác Tân đó là một thư lại trong nha môn lại chạy đến đây làm cái chuyện như vậy rõ ràng là khó tin vô cùng, không khỏi khiến Viên Thiết Hà kỳ quái.
Lâm Thiên Hổ cười hắc hắc: "Hai chúng ta đến náo động phong đấy..."
Viên Thiết Hà vung quyền rống lên: "Vô sỉ! Còn không mau cút đi!"
Lâm Thiên Hổ cười hề hề chuyển thân định đi, nhưng lại bị Trác Tân kéo lại. Trác Tân nhìn Viên Thiết Hà chằm chằm: "Viên huynh, cho ta nói chuyện với Tư Tư một chút, được không?"
Viên Thiết Hà tức giận: "Ngươi và nương tử của ta có gì đáng nói. Ngươi đường đường là thư lại ở nha môn, lại theo tên lưu manh Lâm Thiên Hổ này xem lén người ta động phòng, chẳng lẽ không biết hổ thẹn hay sao?"
Trác Tân đáp: "Viên huynh, ta không phải là có lòng xem lén hai người, ta chỉ muốn đến nói vài lời với Tư Tư."
Viên Thiết Hà nghe hắn gọi nương tử của mình thân mật như vậy, lòng cảm giác có gì đó không phải, trầm giọng hỏi: "Ngươi và nương tử của ta quen biết nhau?"
Thần sắc của Trác Tân rất thê lương: "Nào chỉ quen suông! Nàng ấy vốn ra là nương tử của ta đó!"
Viên Thiết Hà càng ngẩn người hơn, chuyển thân gọi hỏi vào sau cửa: "Nương tử, tên họ Trác này nói nàng đáng lẽ là nương tử của hắn, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Lâm Tư không hề đáp. Viên Thiết Hà chờ một lúc, không nghe tiếng trả lời, hơi tức bốc lên đầu, lớn tiếng gầm rống: "Nương tử, ta đang hỏi nàng đó! Nàng có quen biết tên họ Trác này hay không?"
"Không... không quen..."
Trác Tân rống lên: "Nói bậy! Tư Tư nàng ra đây! Ta chỉ hỏi nàng một câu, hỏi xong rồi đi!"
"Ta... ta và ngươi có gì đâu mà nói..., ngươi mau đi đi!"
"Tư Tư! Nàng nhẫn tâm như vậy sao?" Trác Tân keo ré lên định xông vào phòng cưới. Viên Thiết Hà vừa tức vừa giận, túm lấy hắn quật qua một bên, khiến Trác Tân té lộn nhào, phần sau đầu đập mạnh vào bậc thềm, rú lên một tiếng cực thảm rồi ôm đầu nằm co rúc bất động.
Viên Thiết Hà thấy tình cảm thế này bối rối vô cùng, không biết làm sao cho phải. Tên tiểu lưu manh Lâm Thiên Hổ vừa thấy có xô xát, liền mượn cơ hội tru tréo gây náo loạn cả lên: "A, ngươi đẩy Trác Tân té chết rồi, để coi ngươi làm sao đây!"