Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Mộ Duynh Huýnh Tuyết phải viết một giấy mượn nợ lại đưa cho Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở nửa đùa nửa thật nói rằng số bạc này không cần ghi nợ, bản thân hắn tin là nàng sẽ không trở mặt. Điều này khiến cho Mộ Dung Huýnh Tuyết càng cảm kích Mạnh Thiên Sở hơn. Nàng muốn mỗi tháng sẽ trả cho hắn 500 văn, nhưng Mạnh Thiên Sở chỉ yêu cầu nàng trả mỗi tháng 100 văn, như vậy do trước đó hắn đã ra giá là trả thêm cho nàng 500 văn tiền lương mỗi tháng, bây giờ trừ 100 văn, hắn chỉ trả 400 văn là được.
Mạnh Thiên Sở cho Mộ Dung Huýnh Tuyết làm thư lại tư nhân của hắn, không làm việc ở hình phòng nữa, có nghĩa là Mộ Dung Huýnh Tuyết làm một việc mà ăn hai đầu lương, không những khiến món nợ hơn 22 lượng coi như không phải trả nữa, mà mỗi tháng còn tăng thêm 400 văn so với lương cũ. Con số này đương nhiên nàng biết hết, cảm kích Mạnh Thiên Sở như nước lớn Trường Giang chảy hoài chảy mãi.
Thật ra Huýnh Tuyết không đoán được dụng tâm của hắn. Nếu như nói Mạnh Thiên Sở hắn thích nàng, thì cứ trực tiếp lấy 22 lượng bạc đó làm sính lễ nhờ mai mối tới cưới nàng về làm tiểu thiếp là xong. Với gia cảnh của Mộ Dung Huýnh Tuyết, gả con gái cho Mạnh Thiên Sở vừa giúp nàng có nơi nương tựa thật tốt, vừa có thể hoàn trả được nợ, người trong nhà đương nhiên ưng thuận ngay, thậm chí còn mừng thầm là khác.
Nhưng Mạnh Thiên Sở lại không làm vậy, khiến cho Mộ Dung Huýnh Tuyết đoán mãi không ra, cuối cùng không dám đoán nữa, chỉ biết quyết tâm làm tốt mọi việc, báo đáp ân đức của hắn.
Đối với Mạnh Thiên Sở, 22 lượng bạc tương đương với 20.000 Nhân dân tệ, không phải là món tiền quá lớn. Dùng số đó trợ vừa giúp cho một mỹ nữ đáng thương, vừa tìm được một thư ký hình danh có thể hết lòng hết dạ làm việc cho hắn như vậy, khiến cho hắn có thể rảnh rang mà chuyên tâm phá án, gầy dựng cho bản thân hắn một mảng đất trời công danh sự nghiệp thì còn gì bằng nữa? Cho nên, đối với hắn mà nói, số bạc 22 lượng này được chi dùng rất đáng!
Mạnh Thiên Sở sở hữu được cô nàng thư ký riêng này, về mặt công văn hình danh giải quyết được rất dễ dàng. Đương nhiên hắn không ỷ lại vào cô nàng này, mà len lén tự học những tri thức liên quan. Dù gì đây là những quy trình bất biến, các thức văn thư hầu hết là những từ ngữ sáo rỗng, chỉ cần chịu để tâm học thuộc lòng thì muốn nắm bắt không phải là điều khó. Do đó sau một đoạn thời gian, hắn đã nắm bắt được trình tự giải quyết công việc cơ bản và cách thức công văn, cho dù là không có Mộ Dung Huýnh Tuyết, một mình hắn cũng có thể miễn cưỡng úng phó. Đương nhiên, chuyện viết văn sao cho chữ đẹp văn hay hầu hết đều dựa vào Mộ Dung Huýnh Tuyết dụng công thực hiện.
Mộ Dung Huýnh Tuyết trong thời gian này coi hắn là ân nhân, trước mặt hắn cung kính vô cùng. Có lúc Mạnh Thiên Sở đùa bỡn vài câu với nàng, nhưng nàng cứ đỏ mặt cúi đầu không nói gì, khiến cho hắn không dám đường đột thái quá.
Một tháng trôi qua, khí trời dần trở nên nóng bức.
Giờ nghỉ trưa hôm đó, Viên Cận Viên chủ bộ của huyện Nhân Hòa mang thiệp mời hưng phấn đến nội nha mời tri huyện Thái Chiêu. Sau đó, y đến chỗ Mạnh Thiên Sở cung kính trao một thiệp màu hồng. Trong thời gian này, Mạnh Thiên Sở đã quen thân với các quan viên trong nha môn, nên cười ha ha tiếp lấy xem. Thì ra là một thiệp mừng cưới, nội dung cụ thể là mừng con trai của Viên Cận Viên chủ bộ thành thân trong hôm này. Hắn cười nói: "Cung hỉ cung hỉ, nhưng không biết Viên đại nhân cưới vị thiên kim của nhà nào vậy?"
Viên chủ bộ khom người cười tươi đáp: "Là tiểu thư Lâm Tư của Lâm chưởng quỹ ở đông thành."
"Vậy à...!" Mạnh Thiên Sở dài giọng như hiểu ra. Vị Lâm chưởng quỹ này là đại phú hộ giàu nhất ở Hàng châu, chỉ riêng tiệm buôn trong thành Hàng châu đã có mấy chục nhà. Trước đây tri huyện Thái Chiêu của huyện Nhân Hòa thỉnh Mạnh Thiên Sở làm sư gia, đã từng mời thỉnh Lâm chưởng quỹ đến dự tiệc. Hắn nhớ lại, dường như đây là một người rất mập và lùn, nghe nói còn bỏ tiền ra mua một chút công danh. Con gái của ông ta thì hắn chưa hề có dịp gặp, những nữ tử chưa lấy chồng thời cổ đại, đặc biệt là con nhà quan hoặc là nhà giàu thì những ngừơi ngoài rất khó gặp.
Viên Cận này là chủ bộ hàng chánh cửu phẩm, tương đương cục trưởng cục tư pháp kiêm lương thực ở huyện, miễn cưởng có thể coi là nhà quan, đi cưới một thiên kim tiểu thư con nhà đại phú hộ thì có thể coi là môn đăng hộ đối rồi.
Mạnh Thiên Sở ôm quyền nói: "Giờ ngọ ngày mai bỉ nhân nhất định đến mừng đúng giờ!"
Viên chủ bộ cười ha hả ôm quyền cảm tạ, mang những thiệp mới còn lại rời khỏi nội nha, đến trước chỗ của huyện thừa Trương Thỉ Trương đại nhân, đứng lại một hồi ngẫm nghĩ, rồi bấp chấp tất cả tiến vào, đến chỗ trực ban thông báo.
Gác cỗng nội nha của huyện thừa lạnh lùng nhìn Viên chủ bộ, hai mắt quét qua quét lại, mũi hừ lạnh một tiếng, dài giọng nói: "Viên đại nhân xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ thông báo cho ngài...!" Xong chậm chạp đứng lên đi vào trong. Viên chủ bộ đứng ở cửa, thần tình có vẻ bối rối.
Qua một lúc, gác cổng mới đủng đỉnh đi ra, nói với Viên chủ bộ: "Viên đại nhân, lão gia chúng tôi thỉnh ngài vào phòng khách nói chuyệ. Chỗ thì ngài biết rồi, tiểu nhân không đi với ngài tới đó nữa."
Viên chủ bộ gật gật, cúi đầu từ từ tiến vào trong. Khi đến phòng khách trong nội nha huyện thừa, y thấy trống hoác, Huyện thừa Trương Thỉ không hề chờ ở đó. Không ai đến tiếp đón y, ngay cả trà cũng không có một chung. Viên chủ bộ chỉ còn biết tự ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn vào thiệp hồng trên tay mình.
Quá một lúc, có tiếng cân ban trưởng tùy sau hậu đường hô to: "Trương huyện thừa Trương đại nhân đến...! Nghênh...!"
Viên chủ bộ vội đứng dậy, khom người thi lễ.
Huyện thừa là chánh bát phẩm, cao hơn chủ bộ hai cấp, tương đương chức phó huyện trưởng ở thời hiện đại. Do đó Viên chủ bộ phải dùng lễ hạ quan tương kiến.
Trương huyện thừa không nhìn Viên chủ bộ, mặt âm trầm đi đến ngồi lên ghế chủ tọa vén áo ngồi lên. Lúc này, người hầu mới dâng lên hai chung trà.
Viên chủ bộ bước tới một bước, khom người cung kính đưa thư mời bằng hai tay: "Trương đại nhân, giờ ngọ ngày mai khuyển tử thành thân, cung thỉnh Trương đại nhân quang lâm."
Trương huyện thừa không tiếp lấy thiệp mời, hừ một tiếng nói: "Viên đại nhân, con trai ngài thành thân thì cũng đâu có cần mời thỉnh bổn quan làm gì, dù gì thì ngài cũng đâu có coi bổn quan vào đâu, cứ coi như bổn quan không tồn tại đi, hà tất phải có hành động thừa này làm chi."
Viên chủ bộ trầm mặt đáp: "Trương đại nhân cùng ti chức đều làm quan trong nha môn này, ti chức nhất mực kính trọng đối với đại nhân, sự tình về mặt công vụ hi vọng không ảnh hướng đến giao tình riêng tư của chúng ta."
"Viên đại nhân nặng lời rồi, về công vụ ngài không nghe theo hiệu lệnh của bổn quan, chỉ nghe theo Thái đại nhân. Bổn quan từ trước đến giờ cũng không nói lời nào. Nhưng mà bổn quan là người thẳng tính, từ trước tới giờ không thích ăn nói quanh co. Hai chúng ta quan hệ không tốt như vậy, trong nha môn này ai cũng biết, không cần phải giấu giếm hay tránh né gì, cứ thẳng thắn đối diện đi. Án theo đạo lý, sự tình về mặt công vụ đích xác là ảnh hưởng đến tư giao, nhưng bổn quan tự hỏi, thấy ngoại trừ về mặt công vụ, bổn quan không hề có tư giao gì với Viên đại nhân, do đó không tồn tại những chuyện qua lại lễ nghĩa như vậy."
Viên chủ bộ càng bối rối hơn, đặt thiệp mời trên bàn, không nói năng gì nữa, cung tay xá xá rồi chuyển thân đi ra khỏi phòng khách.
Mạnh Thiên Sở cho Mộ Dung Huýnh Tuyết làm thư lại tư nhân của hắn, không làm việc ở hình phòng nữa, có nghĩa là Mộ Dung Huýnh Tuyết làm một việc mà ăn hai đầu lương, không những khiến món nợ hơn 22 lượng coi như không phải trả nữa, mà mỗi tháng còn tăng thêm 400 văn so với lương cũ. Con số này đương nhiên nàng biết hết, cảm kích Mạnh Thiên Sở như nước lớn Trường Giang chảy hoài chảy mãi.
Thật ra Huýnh Tuyết không đoán được dụng tâm của hắn. Nếu như nói Mạnh Thiên Sở hắn thích nàng, thì cứ trực tiếp lấy 22 lượng bạc đó làm sính lễ nhờ mai mối tới cưới nàng về làm tiểu thiếp là xong. Với gia cảnh của Mộ Dung Huýnh Tuyết, gả con gái cho Mạnh Thiên Sở vừa giúp nàng có nơi nương tựa thật tốt, vừa có thể hoàn trả được nợ, người trong nhà đương nhiên ưng thuận ngay, thậm chí còn mừng thầm là khác.
Nhưng Mạnh Thiên Sở lại không làm vậy, khiến cho Mộ Dung Huýnh Tuyết đoán mãi không ra, cuối cùng không dám đoán nữa, chỉ biết quyết tâm làm tốt mọi việc, báo đáp ân đức của hắn.
Đối với Mạnh Thiên Sở, 22 lượng bạc tương đương với 20.000 Nhân dân tệ, không phải là món tiền quá lớn. Dùng số đó trợ vừa giúp cho một mỹ nữ đáng thương, vừa tìm được một thư ký hình danh có thể hết lòng hết dạ làm việc cho hắn như vậy, khiến cho hắn có thể rảnh rang mà chuyên tâm phá án, gầy dựng cho bản thân hắn một mảng đất trời công danh sự nghiệp thì còn gì bằng nữa? Cho nên, đối với hắn mà nói, số bạc 22 lượng này được chi dùng rất đáng!
Mạnh Thiên Sở sở hữu được cô nàng thư ký riêng này, về mặt công văn hình danh giải quyết được rất dễ dàng. Đương nhiên hắn không ỷ lại vào cô nàng này, mà len lén tự học những tri thức liên quan. Dù gì đây là những quy trình bất biến, các thức văn thư hầu hết là những từ ngữ sáo rỗng, chỉ cần chịu để tâm học thuộc lòng thì muốn nắm bắt không phải là điều khó. Do đó sau một đoạn thời gian, hắn đã nắm bắt được trình tự giải quyết công việc cơ bản và cách thức công văn, cho dù là không có Mộ Dung Huýnh Tuyết, một mình hắn cũng có thể miễn cưỡng úng phó. Đương nhiên, chuyện viết văn sao cho chữ đẹp văn hay hầu hết đều dựa vào Mộ Dung Huýnh Tuyết dụng công thực hiện.
Mộ Dung Huýnh Tuyết trong thời gian này coi hắn là ân nhân, trước mặt hắn cung kính vô cùng. Có lúc Mạnh Thiên Sở đùa bỡn vài câu với nàng, nhưng nàng cứ đỏ mặt cúi đầu không nói gì, khiến cho hắn không dám đường đột thái quá.
Một tháng trôi qua, khí trời dần trở nên nóng bức.
Giờ nghỉ trưa hôm đó, Viên Cận Viên chủ bộ của huyện Nhân Hòa mang thiệp mời hưng phấn đến nội nha mời tri huyện Thái Chiêu. Sau đó, y đến chỗ Mạnh Thiên Sở cung kính trao một thiệp màu hồng. Trong thời gian này, Mạnh Thiên Sở đã quen thân với các quan viên trong nha môn, nên cười ha ha tiếp lấy xem. Thì ra là một thiệp mừng cưới, nội dung cụ thể là mừng con trai của Viên Cận Viên chủ bộ thành thân trong hôm này. Hắn cười nói: "Cung hỉ cung hỉ, nhưng không biết Viên đại nhân cưới vị thiên kim của nhà nào vậy?"
Viên chủ bộ khom người cười tươi đáp: "Là tiểu thư Lâm Tư của Lâm chưởng quỹ ở đông thành."
"Vậy à...!" Mạnh Thiên Sở dài giọng như hiểu ra. Vị Lâm chưởng quỹ này là đại phú hộ giàu nhất ở Hàng châu, chỉ riêng tiệm buôn trong thành Hàng châu đã có mấy chục nhà. Trước đây tri huyện Thái Chiêu của huyện Nhân Hòa thỉnh Mạnh Thiên Sở làm sư gia, đã từng mời thỉnh Lâm chưởng quỹ đến dự tiệc. Hắn nhớ lại, dường như đây là một người rất mập và lùn, nghe nói còn bỏ tiền ra mua một chút công danh. Con gái của ông ta thì hắn chưa hề có dịp gặp, những nữ tử chưa lấy chồng thời cổ đại, đặc biệt là con nhà quan hoặc là nhà giàu thì những ngừơi ngoài rất khó gặp.
Viên Cận này là chủ bộ hàng chánh cửu phẩm, tương đương cục trưởng cục tư pháp kiêm lương thực ở huyện, miễn cưởng có thể coi là nhà quan, đi cưới một thiên kim tiểu thư con nhà đại phú hộ thì có thể coi là môn đăng hộ đối rồi.
Mạnh Thiên Sở ôm quyền nói: "Giờ ngọ ngày mai bỉ nhân nhất định đến mừng đúng giờ!"
Viên chủ bộ cười ha hả ôm quyền cảm tạ, mang những thiệp mới còn lại rời khỏi nội nha, đến trước chỗ của huyện thừa Trương Thỉ Trương đại nhân, đứng lại một hồi ngẫm nghĩ, rồi bấp chấp tất cả tiến vào, đến chỗ trực ban thông báo.
Gác cỗng nội nha của huyện thừa lạnh lùng nhìn Viên chủ bộ, hai mắt quét qua quét lại, mũi hừ lạnh một tiếng, dài giọng nói: "Viên đại nhân xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ thông báo cho ngài...!" Xong chậm chạp đứng lên đi vào trong. Viên chủ bộ đứng ở cửa, thần tình có vẻ bối rối.
Qua một lúc, gác cổng mới đủng đỉnh đi ra, nói với Viên chủ bộ: "Viên đại nhân, lão gia chúng tôi thỉnh ngài vào phòng khách nói chuyệ. Chỗ thì ngài biết rồi, tiểu nhân không đi với ngài tới đó nữa."
Viên chủ bộ gật gật, cúi đầu từ từ tiến vào trong. Khi đến phòng khách trong nội nha huyện thừa, y thấy trống hoác, Huyện thừa Trương Thỉ không hề chờ ở đó. Không ai đến tiếp đón y, ngay cả trà cũng không có một chung. Viên chủ bộ chỉ còn biết tự ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn vào thiệp hồng trên tay mình.
Quá một lúc, có tiếng cân ban trưởng tùy sau hậu đường hô to: "Trương huyện thừa Trương đại nhân đến...! Nghênh...!"
Viên chủ bộ vội đứng dậy, khom người thi lễ.
Huyện thừa là chánh bát phẩm, cao hơn chủ bộ hai cấp, tương đương chức phó huyện trưởng ở thời hiện đại. Do đó Viên chủ bộ phải dùng lễ hạ quan tương kiến.
Trương huyện thừa không nhìn Viên chủ bộ, mặt âm trầm đi đến ngồi lên ghế chủ tọa vén áo ngồi lên. Lúc này, người hầu mới dâng lên hai chung trà.
Viên chủ bộ bước tới một bước, khom người cung kính đưa thư mời bằng hai tay: "Trương đại nhân, giờ ngọ ngày mai khuyển tử thành thân, cung thỉnh Trương đại nhân quang lâm."
Trương huyện thừa không tiếp lấy thiệp mời, hừ một tiếng nói: "Viên đại nhân, con trai ngài thành thân thì cũng đâu có cần mời thỉnh bổn quan làm gì, dù gì thì ngài cũng đâu có coi bổn quan vào đâu, cứ coi như bổn quan không tồn tại đi, hà tất phải có hành động thừa này làm chi."
Viên chủ bộ trầm mặt đáp: "Trương đại nhân cùng ti chức đều làm quan trong nha môn này, ti chức nhất mực kính trọng đối với đại nhân, sự tình về mặt công vụ hi vọng không ảnh hướng đến giao tình riêng tư của chúng ta."
"Viên đại nhân nặng lời rồi, về công vụ ngài không nghe theo hiệu lệnh của bổn quan, chỉ nghe theo Thái đại nhân. Bổn quan từ trước đến giờ cũng không nói lời nào. Nhưng mà bổn quan là người thẳng tính, từ trước tới giờ không thích ăn nói quanh co. Hai chúng ta quan hệ không tốt như vậy, trong nha môn này ai cũng biết, không cần phải giấu giếm hay tránh né gì, cứ thẳng thắn đối diện đi. Án theo đạo lý, sự tình về mặt công vụ đích xác là ảnh hưởng đến tư giao, nhưng bổn quan tự hỏi, thấy ngoại trừ về mặt công vụ, bổn quan không hề có tư giao gì với Viên đại nhân, do đó không tồn tại những chuyện qua lại lễ nghĩa như vậy."
Viên chủ bộ càng bối rối hơn, đặt thiệp mời trên bàn, không nói năng gì nữa, cung tay xá xá rồi chuyển thân đi ra khỏi phòng khách.