Blue_Windy
Tác giả VW
-
Chương 15: Bị bỏ rơi
P/S: Những nick Wattpad ở cuối chương là có thật, bạn nào có rảnh quá cũng đừng làm phiền họ nha!
**********************************
**********************************
Sau một tuần liên miên chơi cùng Huyền, tôi liền phát hiện ra cô bạn nhiều lúc cũng chẳng rụt rè hay dịu dàng như vẻ ngoài lắm. Ây da, thành phần hội hổ báo trường mẫu giáo là đây chứ đâu!
Tốt bụng, lăng xăng, xởi lởi nhưng mà cũng dễ bị gạt!
Cũng may nó hổ báo công khai, chứ nếu mà lại thêm một đứa bạn cừu giả giống hai đứa kia thì đời tôi tàn lâu rồi.
***
Không biết nên nói là may hay rủi, vì khi up ảnh lên thì ba đứa bạn tôi tag đều đang online. Nhưng ngoài những bình luận của Thái và Huyền thì không còn một ai khác. Đạo đã off ngay khi những bình luận đầu tiên xuất hiện.
[Thái Nguyễn] Tao thì cần mày yêu à?
[Huyền Minh] Câu này dễ gây bão nha! Tưởng mày vẫn ngơ lắm cơ mà!
[Minh Minh] Ngơ cũng biết yêu biết ghét rõ ràng đấy, đừng có khinh thường! Với lại mục đích của tao đúng là gây bão mà! Hí hí!
[Thái Nguyễn] Con thần kinh, não ngắn, đồ màn hình phẳng! Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm!
[Minh Minh] Thằng kia, tao unfriend mày đấy! Thích gây war à?
[Huyền Minh] Cãi nhau thêm chút nữa nhé, cứ tự nhiên...Đi ngủ đây, gần nửa đêm rồi!
Huyền đã nói là làm, nó off luôn. Tôi cũng định thôi để gây dựng hòa bình rồi, nhưng mà tôi nói rồi, hai thằng đó luôn có đứa không muốn cho tôi sống yên ổn.
[Thái Nguyễn] Tao thích thế đấy!
Tôi đang chuẩn bị unfriend nick nó đây, chỉ cần nó nói thêm một câu nữa…Nhưng mà thằng này cũng khôn lắm, đả kích tâm hồn ngây thơ trong sáng của tôi xong, nó chuồn luôn.
Lúc đó, tôi chỉ thấy tức thôi, chứ không hề nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức cả thời cấp ba này mỗi khi nghĩ lại tôi lại thấy có chút hối hận.
Lòng sẽ trào dâng một cảm xúc khó chịu không sao có thể diễn tả bằng lời.
***
Hôm sau, Thái đến sớm hơn bình thường, ghé mặt thì thấy hớn hở lắm, không biết có chuyện gì vui. Nếu nó chịu kể thì mình có thêm chuyện để hóng hớt, còn nếu nó không chịu thì cũng chẳng sao, nó vui thế này thì mình càng được nhờ!
Hôm nay số đỏ rồi.
-Đi nhanh đi mày!
Tôi vừa đóng nốt cúc áo vừa lườm nó. Hôm nay nó lên cơn thật đấy à?
-Tao còn chưa ăn cơm!
-Đồ con rùa!
Thái nhún vai, nhưng cũng chẳng tỏ ra tức giận gì. Lần này thì tôi khẳng định, nó khùng hoàn toàn rồi.
Tuy nhiên tôi vẫn chưa biết nó sẽ giữ được cái tâm trạng vui vẻ thế này bao lâu, nên tốt nhất mình cứ chiều theo ý nó, coi như đảm bảo cuộc sống tươi đẹp sau này.
Tôi ăn cơm thật nhanh rồi vớ vội lấy cái balo, chào ông bà và mẹ rồi đi học. Ngó qua một chút, thấy sắc mặt thằng bạn vẫn hớn hở như trước, tôi đột nhiên rùng mình, có cảm giác điện chạy dọc sống lưng. Tô sợ hãi hỏi nó:
-Mày làm sao đấy? Lên cơn thì cứ nói một tiếng, tao thề tao sẽ tránh xa mày năm mét!...À không, một ki-lô-mét cũng được á!
Thái đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm (đưa nhé, không phải ném như mọi lần đâu nha!), nhếch môi một cái lấy lệ rồi cốc trán tôi một cái rõ đau:
-Tao vẫn bình thường. Nhanh lên đồ con rùa!
Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn nó, nhưng cũng rất nghe lời mà đội mũ rồi leo lên xe. Suốt quãng đường đến trường, cuối cùng tôi cũng biết được lí do thằng bạn trở nên như vậy: “Ẻm đổ tao rồi.”
Đổ? Là đứa nào cơ? Chẳng lẽ là cái em ở 11A1 mà lần trước Đạo bảo với tôi? Nhưng rõ ràng hôm chủ nhật lần trước nó cũng bảo với tôi là thằng Thái bị ẻm từ chối rồi cơ mà??
-Ý, thằng Đạo bảo...
-Nó nói gì mày cũng tin à? Nó trêu mày thôi!...Mà tao bảo này, mấy cái ảnh hôm qua được đấy! Mãi mới thấy mày làm được một việc có ích!
Tôi hừ một tiếng, đúng là thằng bạn chết bầm. Chả lẽ bình thường tôi vô dụng lắm à?
***
Giờ về, Huyền vẫn kiên nhẫn chờ tôi với Thái mặc dù hai chúng tôi vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi. Chủ yếu là tôi cằn nhằn vì nó quá là lề mề đi, mãi mới ra khỏi lớp. Nó nghe xong chỉ nhún vai, nói tao giờ có người yêu rồi, không nhanh được!
Liên quan...!!
-Ê thằng Đạo...
Thoáng trông thấy Đạo đạp xe qua, tôi định nhào tới chắn đường thì thằng bạn bên cạnh đã nhanh tay kéo tôi ngược trở lại, làm tôi suýt chút nữa thì ngã :
-Mày làm gì đấy?
Tôi bực mình, hơi gắt. Thái nghiêng đầu, đột nhiên khoanh tay trước ngực, cố nén tiếng thở dài, giọng điệu trở nên cực kì nghiêm túc :
-Nó đang tức mày đấy, đừng làm nó tức thêm.
Tôi ngạc nhiên nhìn quanh, không có gì bất thường rồi lấy tay chỉ vào mình, hỏi lại :
-Tao á?
-Chứ còn gì nữa!
-Tao thì làm gì?
-Hôm qua mày làm gì lại còn cần tao nhắc lại?! Về xóa ngay đi may ra nó nói chuyện với mày!
Tôi vừa hả một tiếng rõ to thì ngay lập tức bị thằng bạn cốc đầu một cái đau điếng. Mà công nhận, nghĩ lại thì từ lúc up mấy cái hình lên FB thì thái độ thằng Đạo bắt đầu kì kì sao á!
Nó off luôn này, không cả thèm inbox mắng mỏ tôi câu nào. Giận tới mức độ đó rồi sao?
***
Đầu tháng tám, khối mười hai phải có một đợt khảo sát để nhà trường nắm bắt được tình hình học tập trong hè. Còn đúng một tuần nữa, nhưng tôi không sao tập trung ôn tập được.
-Chiều đến thư viện học nhé!
Huyền nói, giọng hồ hởi. Phải nói thêm, dạo này nó rất hay gọi điện cho tôi. Mỗi khi kiểm tra là nó lại sốt sắng rủ tôi đi ôn tập ở thư viện. Thường thì tôi sẽ cố vui vẻ mà đồng ý, căn bản cũng vì tôi lười quá, hồi trước hai thằng bạn phải dọa nạt đủ kiểu tôi mới chịu đi đấy thôi – nhưng mà lần này thì tôi không muốn đi chút nào cả :
-Mày cứ đi đi, hôm nay tao bận rồi!
-Ừm, thế tao rủ Đạo vậy. Lần trước bạn ấy có rủ tao lên thư viện nhưng hôm ấy tao bận đi với mày...Thôi nhé!
Tôi hơi sững lại. Nhẩm tính lại thì đó đúng là hôm thứ hai, sau hôm tôi up ảnh một ngày. Chẳng lẽ giận đến mức ngay lập tức đi tìm một đứa bạn khác để học cùng, chơi cùng sao?
Tôi là bạn nó đến nay cũng hơn bốn năm rồi, vậy mà chỉ vì thế mà sẵn sàng bỏ rơi tôi sao?
Nhưng tôi vẫn còn một chút hi vọng nhỏ nhoi. Trên FB nó chưa unfriend tôi, số điện thoại cũng vẫn lưu trong máy, chỉ là khi tôi nhắn tin hay gọi điện thì nó đều không trả lời thôi.
Ảnh tôi cũng nghe lời thằng Thái mà xóa rồi. Xóa thật rồi mà. Mong là nó sẽ bỏ qua cho tôi, vì tôi là một đứa không chịu được sự cô đơn thế này đâu, không chịu được cảm giác bị bỏ rơi thế này đâu.
***
Một tuần trôi qua với không một sự xáo trộn nào. Đạo vẫn không thèm nói chuyện với tôi, và tôi biết nó vẫn rủ Huyền đến thư viện học cùng. Vì thế, tôi luôn luôn tìm cách trốn ở nhà.
Thái đương nhiên không rảnh rồi. Vừa học, vừa ôn, lại còn cô bạn gái nữa, làm gì còn thời gian mà quan tâm tới tôi. Cái cảm giác phải một mình ôn tập để khảo sát, tôi không sao quen được.
Tôi biết tôi dựa dẫm vào hai thằng bạn quá nhiều. Nhưng tôi thực sự coi bọn nó là bạn thân của tôi, tôi không muốn mất đi đứa bạn nào cả.
Đôi lúc tôi thấp thoáng thấy lại hình ảnh mình trước kia : cô đơn, lạc lõng.
Buổi khảo sát không mấy khả quan. Đề không quá khó, nhưng tôi nghĩ mình tính sai kết quả không dưới ba câu.
Tôi thực sự không hiểu mình bị làm sao nữa. Chỉ biết cảm giác bây giờ khó chịu, thực sự rất khó chịu.
***
-Khảo sát xong rảnh rồi, đi ăn chè nhé! Hôm nay cũng là sinh nhật Linh (Khánh Linh-11A1), mày đi không, rủ cả Huyền nữa!
-Có thằng Đạo không?
-Có!
-Thế tao đi! Rồi khác tao rủ Huyền!
***
Lí do giờ đây tôi đang ở quán chè thì ai cũng biết rồi, nhưng giờ tôi thà mình chưa bao giờ đống ý đến còn hơn. Càng ngày cái cảm giác khó chịu càng dâng lên trong tôi, ngày một mạnh mẽ. Tôi có thể đổ gục bất cứ lúc nào, tôi không biết nữa.
Có Đạo, có Thái, nhưng dường như không một ai để tâm tới tôi. Mỗi đứa đều đang bận để tâm tới một đối tượng khác rồi. Một bàn với năm đứa, theo sơ đồ vòng tròn Đạo-Huyền-tôi-Linh-Thái, rõ ràng có mình tôi lọt thỏm ở giữa.
Đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, đơn độc.
Nhất là khi cả nhóm chỉ mình tôi gọi chè, còn lại tất cả đều uống trà sữa. Thằng Thái muốn lấy lòng người yêu, tôi không lạ, nhưng Đạo, cũng nói muốn uống trà sữa giống Huyền. Tôi cảm thấy mặc cảm đến đáng sợ.
-Huyền uống vị gì?
-Lấy việt quất đi! Đạo uống sô cô la à?
-Ừ!
Tôi chưa bao giờ ghét trà sữa như lúc ấy. Tất cả những gì tôi còn nhớ, là tôi cắm đầu vào ly chè, ăn ăn ăn, ăn cho quên hết mọi thứ xung quanh. Tôi ăn thật nhanh, thật vội, để không còn thời gian trả lời bất cứ câu hỏi vu vơ nào nữa.
Đến khi ly chè thứ ba được gọi ra, Thái đã hơi nhăn mặt, còn Đạo thì nghiêng đầu nhìn tôi khé nói giọng hời hợt :
-Ăn nhiều chè không tốt, lại tăng cân đấy!
Chỉ có ngần ấy chữ thôi cũng đủ khiến tôi bắt đầu vui vẻ trở lại. Cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với tôi này, sao mà không vui được chứ!
-Thế mày ăn hộ tao nhá!
-Không, tao thích trà sữa thôi!
-...
Tôi cắn môi, cố gắng để không bật khóc. Rõ ràng nó cố tình làm thế, tôi biết chứ, vì trước giờ, nó chưa bao giờ uống trà sữa cả.
Tôi lại bắt đầu cắm đầu vào ăn, dù miếng chè luôn nghẹn ứ trong cổ, không chịu trôi xuống. Cố nhét đầy miệng cho xong, tôi đứng dậy, trả tiền rồi đi về. Trước khi đi cũng không quên đưa quà cho Linh. Ánh mắt quét qua chỗ Đạo với tia nhìn thất vọng.
Rốt cuộc tôi với nó, và tình bạn bốn năm của chúng tôi, có thực sự đang tồn tại không?
***
Tôi đã định rủ Đạo đạp xe đi chơi loanh quanh rồi mới về, nhưng thật không may là kế hoạch đó không thể thực hiện được.
Về đến nhà là tôi lên phòng khóa chặt cửa và trốn vào một góc khuất. Thu mình càng bé nhỏ càng tốt. Tôi muốn khóc, nhưng tôi không muốn ai nhìn thấy tôi khóc cả.
Tôi vẫn chưa quên lời hứa của tôi. Tôi đã hứa với bố là tôi sẽ mạnh mẽ. Vì tôi là chị cả nên tôi sẽ mạnh mẽ.
Nhưng...tôi không thể chịu được sự cô đơn.
Tôi không bao giờ muốn tâm sự những khó khăn của mình với người thân, vì tôi sợ làm họ phiền lòng. Vì thế, bị Thái và Đạo bỏ rơi với tôi đồng nghĩa với việc bị cả thế giới này ruồng bỏ.
Những lúc tâm trạng không ổn định , tôi sẽ tìm kiếm sự cảm thông từ những người bạn tôi chưa bao giờ thấy mặt. Trên Wattpad chẳng hạn, tôi có rất nhiều người bạn tốt. PhongLinh_NaNa, em ấy rất quan tâm tôi, hay như JiYeonPark620, tôi còn kết bạn với nàng ấy trên FB, thỉnh thoảng hai đứa vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Còn có LinhPhuongScor luôn đón chờ những tác phẩm của tôi, dù có thế nào, vẫn luôn ủng hộ tôi. Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện mình có thể tự giải quyết được, nhưng không, lúc này tôi đang cần lời động viên của họ hơn bao giờ hết.
Vậy mà, tôi đã không dưới mười lần viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, mãi không thể xong một tin nhắn để gửi cho PhongLinh_NaNa. Tôi chợt nghĩ, tôi có cuộc sống của tôi, em ấy có cuộc sống của em ấy, để em ấy lo lắng cho những rắc rối của tôi liệu có nên không?
Tôi có nên làm thế không? Không nên đúng không?
Người ta muốn tôi học cách tự đứng dậy thì tôi sẽ tự mình đứng dậy, kể cả khi cả thế giới này quay lưng lại với tôi, kể cả khi tôi cảm thấy việc này, mình không thể.
Tốt bụng, lăng xăng, xởi lởi nhưng mà cũng dễ bị gạt!
Cũng may nó hổ báo công khai, chứ nếu mà lại thêm một đứa bạn cừu giả giống hai đứa kia thì đời tôi tàn lâu rồi.
***
Không biết nên nói là may hay rủi, vì khi up ảnh lên thì ba đứa bạn tôi tag đều đang online. Nhưng ngoài những bình luận của Thái và Huyền thì không còn một ai khác. Đạo đã off ngay khi những bình luận đầu tiên xuất hiện.
[Thái Nguyễn] Tao thì cần mày yêu à?
[Huyền Minh] Câu này dễ gây bão nha! Tưởng mày vẫn ngơ lắm cơ mà!
[Minh Minh] Ngơ cũng biết yêu biết ghét rõ ràng đấy, đừng có khinh thường! Với lại mục đích của tao đúng là gây bão mà! Hí hí!
[Thái Nguyễn] Con thần kinh, não ngắn, đồ màn hình phẳng! Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm!
[Minh Minh] Thằng kia, tao unfriend mày đấy! Thích gây war à?
[Huyền Minh] Cãi nhau thêm chút nữa nhé, cứ tự nhiên...Đi ngủ đây, gần nửa đêm rồi!
Huyền đã nói là làm, nó off luôn. Tôi cũng định thôi để gây dựng hòa bình rồi, nhưng mà tôi nói rồi, hai thằng đó luôn có đứa không muốn cho tôi sống yên ổn.
[Thái Nguyễn] Tao thích thế đấy!
Tôi đang chuẩn bị unfriend nick nó đây, chỉ cần nó nói thêm một câu nữa…Nhưng mà thằng này cũng khôn lắm, đả kích tâm hồn ngây thơ trong sáng của tôi xong, nó chuồn luôn.
Lúc đó, tôi chỉ thấy tức thôi, chứ không hề nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức cả thời cấp ba này mỗi khi nghĩ lại tôi lại thấy có chút hối hận.
Lòng sẽ trào dâng một cảm xúc khó chịu không sao có thể diễn tả bằng lời.
***
Hôm sau, Thái đến sớm hơn bình thường, ghé mặt thì thấy hớn hở lắm, không biết có chuyện gì vui. Nếu nó chịu kể thì mình có thêm chuyện để hóng hớt, còn nếu nó không chịu thì cũng chẳng sao, nó vui thế này thì mình càng được nhờ!
Hôm nay số đỏ rồi.
-Đi nhanh đi mày!
Tôi vừa đóng nốt cúc áo vừa lườm nó. Hôm nay nó lên cơn thật đấy à?
-Tao còn chưa ăn cơm!
-Đồ con rùa!
Thái nhún vai, nhưng cũng chẳng tỏ ra tức giận gì. Lần này thì tôi khẳng định, nó khùng hoàn toàn rồi.
Tuy nhiên tôi vẫn chưa biết nó sẽ giữ được cái tâm trạng vui vẻ thế này bao lâu, nên tốt nhất mình cứ chiều theo ý nó, coi như đảm bảo cuộc sống tươi đẹp sau này.
Tôi ăn cơm thật nhanh rồi vớ vội lấy cái balo, chào ông bà và mẹ rồi đi học. Ngó qua một chút, thấy sắc mặt thằng bạn vẫn hớn hở như trước, tôi đột nhiên rùng mình, có cảm giác điện chạy dọc sống lưng. Tô sợ hãi hỏi nó:
-Mày làm sao đấy? Lên cơn thì cứ nói một tiếng, tao thề tao sẽ tránh xa mày năm mét!...À không, một ki-lô-mét cũng được á!
Thái đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm (đưa nhé, không phải ném như mọi lần đâu nha!), nhếch môi một cái lấy lệ rồi cốc trán tôi một cái rõ đau:
-Tao vẫn bình thường. Nhanh lên đồ con rùa!
Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên nhìn nó, nhưng cũng rất nghe lời mà đội mũ rồi leo lên xe. Suốt quãng đường đến trường, cuối cùng tôi cũng biết được lí do thằng bạn trở nên như vậy: “Ẻm đổ tao rồi.”
Đổ? Là đứa nào cơ? Chẳng lẽ là cái em ở 11A1 mà lần trước Đạo bảo với tôi? Nhưng rõ ràng hôm chủ nhật lần trước nó cũng bảo với tôi là thằng Thái bị ẻm từ chối rồi cơ mà??
-Ý, thằng Đạo bảo...
-Nó nói gì mày cũng tin à? Nó trêu mày thôi!...Mà tao bảo này, mấy cái ảnh hôm qua được đấy! Mãi mới thấy mày làm được một việc có ích!
Tôi hừ một tiếng, đúng là thằng bạn chết bầm. Chả lẽ bình thường tôi vô dụng lắm à?
***
Giờ về, Huyền vẫn kiên nhẫn chờ tôi với Thái mặc dù hai chúng tôi vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi. Chủ yếu là tôi cằn nhằn vì nó quá là lề mề đi, mãi mới ra khỏi lớp. Nó nghe xong chỉ nhún vai, nói tao giờ có người yêu rồi, không nhanh được!
Liên quan...!!
-Ê thằng Đạo...
Thoáng trông thấy Đạo đạp xe qua, tôi định nhào tới chắn đường thì thằng bạn bên cạnh đã nhanh tay kéo tôi ngược trở lại, làm tôi suýt chút nữa thì ngã :
-Mày làm gì đấy?
Tôi bực mình, hơi gắt. Thái nghiêng đầu, đột nhiên khoanh tay trước ngực, cố nén tiếng thở dài, giọng điệu trở nên cực kì nghiêm túc :
-Nó đang tức mày đấy, đừng làm nó tức thêm.
Tôi ngạc nhiên nhìn quanh, không có gì bất thường rồi lấy tay chỉ vào mình, hỏi lại :
-Tao á?
-Chứ còn gì nữa!
-Tao thì làm gì?
-Hôm qua mày làm gì lại còn cần tao nhắc lại?! Về xóa ngay đi may ra nó nói chuyện với mày!
Tôi vừa hả một tiếng rõ to thì ngay lập tức bị thằng bạn cốc đầu một cái đau điếng. Mà công nhận, nghĩ lại thì từ lúc up mấy cái hình lên FB thì thái độ thằng Đạo bắt đầu kì kì sao á!
Nó off luôn này, không cả thèm inbox mắng mỏ tôi câu nào. Giận tới mức độ đó rồi sao?
***
Đầu tháng tám, khối mười hai phải có một đợt khảo sát để nhà trường nắm bắt được tình hình học tập trong hè. Còn đúng một tuần nữa, nhưng tôi không sao tập trung ôn tập được.
-Chiều đến thư viện học nhé!
Huyền nói, giọng hồ hởi. Phải nói thêm, dạo này nó rất hay gọi điện cho tôi. Mỗi khi kiểm tra là nó lại sốt sắng rủ tôi đi ôn tập ở thư viện. Thường thì tôi sẽ cố vui vẻ mà đồng ý, căn bản cũng vì tôi lười quá, hồi trước hai thằng bạn phải dọa nạt đủ kiểu tôi mới chịu đi đấy thôi – nhưng mà lần này thì tôi không muốn đi chút nào cả :
-Mày cứ đi đi, hôm nay tao bận rồi!
-Ừm, thế tao rủ Đạo vậy. Lần trước bạn ấy có rủ tao lên thư viện nhưng hôm ấy tao bận đi với mày...Thôi nhé!
Tôi hơi sững lại. Nhẩm tính lại thì đó đúng là hôm thứ hai, sau hôm tôi up ảnh một ngày. Chẳng lẽ giận đến mức ngay lập tức đi tìm một đứa bạn khác để học cùng, chơi cùng sao?
Tôi là bạn nó đến nay cũng hơn bốn năm rồi, vậy mà chỉ vì thế mà sẵn sàng bỏ rơi tôi sao?
Nhưng tôi vẫn còn một chút hi vọng nhỏ nhoi. Trên FB nó chưa unfriend tôi, số điện thoại cũng vẫn lưu trong máy, chỉ là khi tôi nhắn tin hay gọi điện thì nó đều không trả lời thôi.
Ảnh tôi cũng nghe lời thằng Thái mà xóa rồi. Xóa thật rồi mà. Mong là nó sẽ bỏ qua cho tôi, vì tôi là một đứa không chịu được sự cô đơn thế này đâu, không chịu được cảm giác bị bỏ rơi thế này đâu.
***
Một tuần trôi qua với không một sự xáo trộn nào. Đạo vẫn không thèm nói chuyện với tôi, và tôi biết nó vẫn rủ Huyền đến thư viện học cùng. Vì thế, tôi luôn luôn tìm cách trốn ở nhà.
Thái đương nhiên không rảnh rồi. Vừa học, vừa ôn, lại còn cô bạn gái nữa, làm gì còn thời gian mà quan tâm tới tôi. Cái cảm giác phải một mình ôn tập để khảo sát, tôi không sao quen được.
Tôi biết tôi dựa dẫm vào hai thằng bạn quá nhiều. Nhưng tôi thực sự coi bọn nó là bạn thân của tôi, tôi không muốn mất đi đứa bạn nào cả.
Đôi lúc tôi thấp thoáng thấy lại hình ảnh mình trước kia : cô đơn, lạc lõng.
Buổi khảo sát không mấy khả quan. Đề không quá khó, nhưng tôi nghĩ mình tính sai kết quả không dưới ba câu.
Tôi thực sự không hiểu mình bị làm sao nữa. Chỉ biết cảm giác bây giờ khó chịu, thực sự rất khó chịu.
***
-Khảo sát xong rảnh rồi, đi ăn chè nhé! Hôm nay cũng là sinh nhật Linh (Khánh Linh-11A1), mày đi không, rủ cả Huyền nữa!
-Có thằng Đạo không?
-Có!
-Thế tao đi! Rồi khác tao rủ Huyền!
***
Lí do giờ đây tôi đang ở quán chè thì ai cũng biết rồi, nhưng giờ tôi thà mình chưa bao giờ đống ý đến còn hơn. Càng ngày cái cảm giác khó chịu càng dâng lên trong tôi, ngày một mạnh mẽ. Tôi có thể đổ gục bất cứ lúc nào, tôi không biết nữa.
Có Đạo, có Thái, nhưng dường như không một ai để tâm tới tôi. Mỗi đứa đều đang bận để tâm tới một đối tượng khác rồi. Một bàn với năm đứa, theo sơ đồ vòng tròn Đạo-Huyền-tôi-Linh-Thái, rõ ràng có mình tôi lọt thỏm ở giữa.
Đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, đơn độc.
Nhất là khi cả nhóm chỉ mình tôi gọi chè, còn lại tất cả đều uống trà sữa. Thằng Thái muốn lấy lòng người yêu, tôi không lạ, nhưng Đạo, cũng nói muốn uống trà sữa giống Huyền. Tôi cảm thấy mặc cảm đến đáng sợ.
-Huyền uống vị gì?
-Lấy việt quất đi! Đạo uống sô cô la à?
-Ừ!
Tôi chưa bao giờ ghét trà sữa như lúc ấy. Tất cả những gì tôi còn nhớ, là tôi cắm đầu vào ly chè, ăn ăn ăn, ăn cho quên hết mọi thứ xung quanh. Tôi ăn thật nhanh, thật vội, để không còn thời gian trả lời bất cứ câu hỏi vu vơ nào nữa.
Đến khi ly chè thứ ba được gọi ra, Thái đã hơi nhăn mặt, còn Đạo thì nghiêng đầu nhìn tôi khé nói giọng hời hợt :
-Ăn nhiều chè không tốt, lại tăng cân đấy!
Chỉ có ngần ấy chữ thôi cũng đủ khiến tôi bắt đầu vui vẻ trở lại. Cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với tôi này, sao mà không vui được chứ!
-Thế mày ăn hộ tao nhá!
-Không, tao thích trà sữa thôi!
-...
Tôi cắn môi, cố gắng để không bật khóc. Rõ ràng nó cố tình làm thế, tôi biết chứ, vì trước giờ, nó chưa bao giờ uống trà sữa cả.
Tôi lại bắt đầu cắm đầu vào ăn, dù miếng chè luôn nghẹn ứ trong cổ, không chịu trôi xuống. Cố nhét đầy miệng cho xong, tôi đứng dậy, trả tiền rồi đi về. Trước khi đi cũng không quên đưa quà cho Linh. Ánh mắt quét qua chỗ Đạo với tia nhìn thất vọng.
Rốt cuộc tôi với nó, và tình bạn bốn năm của chúng tôi, có thực sự đang tồn tại không?
***
Tôi đã định rủ Đạo đạp xe đi chơi loanh quanh rồi mới về, nhưng thật không may là kế hoạch đó không thể thực hiện được.
Về đến nhà là tôi lên phòng khóa chặt cửa và trốn vào một góc khuất. Thu mình càng bé nhỏ càng tốt. Tôi muốn khóc, nhưng tôi không muốn ai nhìn thấy tôi khóc cả.
Tôi vẫn chưa quên lời hứa của tôi. Tôi đã hứa với bố là tôi sẽ mạnh mẽ. Vì tôi là chị cả nên tôi sẽ mạnh mẽ.
Nhưng...tôi không thể chịu được sự cô đơn.
Tôi không bao giờ muốn tâm sự những khó khăn của mình với người thân, vì tôi sợ làm họ phiền lòng. Vì thế, bị Thái và Đạo bỏ rơi với tôi đồng nghĩa với việc bị cả thế giới này ruồng bỏ.
Những lúc tâm trạng không ổn định , tôi sẽ tìm kiếm sự cảm thông từ những người bạn tôi chưa bao giờ thấy mặt. Trên Wattpad chẳng hạn, tôi có rất nhiều người bạn tốt. PhongLinh_NaNa, em ấy rất quan tâm tôi, hay như JiYeonPark620, tôi còn kết bạn với nàng ấy trên FB, thỉnh thoảng hai đứa vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Còn có LinhPhuongScor luôn đón chờ những tác phẩm của tôi, dù có thế nào, vẫn luôn ủng hộ tôi. Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện mình có thể tự giải quyết được, nhưng không, lúc này tôi đang cần lời động viên của họ hơn bao giờ hết.
Vậy mà, tôi đã không dưới mười lần viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, mãi không thể xong một tin nhắn để gửi cho PhongLinh_NaNa. Tôi chợt nghĩ, tôi có cuộc sống của tôi, em ấy có cuộc sống của em ấy, để em ấy lo lắng cho những rắc rối của tôi liệu có nên không?
Tôi có nên làm thế không? Không nên đúng không?
Người ta muốn tôi học cách tự đứng dậy thì tôi sẽ tự mình đứng dậy, kể cả khi cả thế giới này quay lưng lại với tôi, kể cả khi tôi cảm thấy việc này, mình không thể.
Last edited by a moderator: