Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Cảnh sát đặc chủng là cảnh sát nhận nhiệm vụ đặt biệt, đặc cảnh là đặt biệt xuất sắc trong số các cảnh sát. Chuyên nhận những nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm, ví dụ như: cứu con tin, tấn công phần tử khủng bố hoặc đám trộm cướp có vũ trang, v..v… Ở Mỹ, tất cả cảnh sát loại này được gọi là Special Weapons And Tactics Teams, viết tắt thành SWAT, tức là Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt. Hồng Kông lại là Special Duties Unit, thường được gọi là ‘Đội phi hổ (SDU)’, Đài Loan xưng thành ‘Tiểu đội sấm sét’.
Về phần nước chúng ta, một là đội cảnh sát đặc cảnh, một là quân đội cảnh sát vũ trang Trung hoa nhân dân, tức Vũ cảnh.
Cảnh sát đặc cảnh chỉ là một đội đặc biệt được lập ra trong hệ thống công an, có nhiệm vụ như cảnh sát vũ trang, tức là cũng các việc như chống khủng bố, nằm vùng, phá bom, chặn bắt cóc.
Có điều, cảnh sát đặc cảnh nằm trong nhóm cảnh sát công an, thuộc về nhân viên chính phủ; còn cảnh sát vũ trang thì thuộc về quân nhân tại ngũ, tính chất khác nhau, đương nhiên đãi ngộ sẽ không giống.
Mười mấy năm trước, Thượng Hải là một thành phố lớn của thế giới, đi tiên phong, gộp chung cảnh sát đặc cảnh và cảnh sát vũ tranh thành một đội cảnh sát đặc chủng chính thức, gọi là ‘Đội đặc cảnh Báo đen’, tiếng Anh: The Panther team.
Dùng tên ‘Báo đen’ là vì, báo là sát thủ trong giới động vật, chúng mạnh mẽ, hung dữ, nhanh nhẹn, tỉnh táo, bén nhạy, là danh từ biểu trưng cho tốc độ. Mỗi khi báo săn bắt, nó luôn lặng lẽ tiếp cận con mồi, bất ngờ tấn công. Điều này khá giống với tính chất công việc của đội đặc cảnh, cũng là tinh thần của đội đặc cảnh.
Đội đặc cảnh Báo đen được thành lập mười mấy năm qua, đã xảy ra gần 30 vụ bắt cóc, uy hiếp con tin ở Thượng Hải. Trong đó có sáu vụ bắn tỉa giết địch, còn lại đều đã bắt sống thủ phạm, không con tin nào bị thương vong, tất cả hành động giải cứu đều thành công, tỉ lệ bắn trúng địch và giải cứu lên tới 100%, đội viên cũng là những người ưu tú tinh nhuệ được tuyển chọn kĩ càng trong quân đội. Trước khi vào Báo đen đều có kinh nghiệm sống trong quan đội, nắm vững mọi kĩ năng quân sự chuyên nghiệp cần thiết, thậm chí có cả kinh nghiệm thực chiến.
Nghe đến thì thấy lực lượng cực kì ghê gớm, nhưng muốn thành đội viên chính thức của Báo đen thì phải trả qua bao chua xót mà người bình thường khó lòng tưởng tượng nổi. Từ ngoại hình, thể lực, tâm lý đến kỹ thuật, qua năm vòng kiểm tra nghiêm ngặt, sau đó đến kì thực tập khoảng nửa năm. Thực tập là màn loại lần lượt tàn khốc nhất từ lúc bọn họ chào đời đến nay, cuối cùng chỉ còn lác đác vài người được chọn, cũng có khi chẳng có ai.
Dù được trúng tuyển thì cũng phải trải qua một nửa kì huấn luyện quân sự nghiêm khắc, chỉ rèn luyện thể lực và huấn luyện võ thuật cũng có thể rơi mất nửa cái mạng, không hiếm những đội viên rút lui giữa đường. Có thể ở lại đến cuối, sẽ căn cứ đánh giá sau chót mà vào những đơn vị khác nhau, như đơn vị tiến công, đơn vị cánh hông, đơn vị yểm trợ, đơn vị ngắm bắn.
Mỗi khi có nhiệm vụ, Báo đen không phái tất cả mọi người, nhưng đội chiến đấu trung tâm phải gồm tay súng bắn tỉa, tay tấn công, người liên lạc, lính quân y, chi viện gần, xe chỉ huy.
Đó cũng chính là đội hình The best of best.
Thế nên, dù đã thành đội viên chính thức, cũng có thể bị đối xử lãnh đạm cả đời.
Hoàng đế cổ đại tuyển tú ba năm một lần, đội đặc cảnh Báo đen thì thường hai năm tuyển một đợt người mới.
Đại đội đặc cảnh Báo đen nằm ở ngoại ô Thượng hải, ở tỉnh gần đó, diện tích rộng lớn, phía trước là một nhà tù bỏ hoang, dù ngày xuân tươi đẹp, nhưng những tia nắng mặt trời vẫn không thể gợi nổi bất kì rung động nào, hệt như một trại tập trung. Vì từng là nhà giam nên tường vây rất cao, dễ chừng đến 10m, trang bị lưới điện đủ cả, có một mặt tường được sơn năm chữ ‘Phục vụ vì nhân dân’ thật lớn, đỏ chót, từ ngoài cửa đã thấy. Ở sau có một núi nhỏ, chẳng phải nơi ngắm cảnh gì mà chính là nghĩa trang dành riêng cho Báo đen, những cảnh viên Báo đen hi sinh vì nhiệm vụ đều được mai táng ở nơi này. Mọi người đều gọi đó là Vườn Mèo, vì chỉ khi còn sống, báo mới có thể tỏ ra uy phong, chết rồi thì chỉ là một con mèo – Mèo được đắp quốc kỳ. Không phải có ý hạ thấp, chẳng qua muốn những người sau này hiểu một điều rằng, muốn uy phong vang dội, chỉ có thể sống.
Hôm nay là ngày người mới vào đội, không nhiều lắm, trong 3000 người chỉ chọn được năm rưỡi. Rưỡi là bởi cậu đội viên này đã té gãy chân trong quá trình sát hạch, đang tạm nghỉ dưỡng.
Hiểu Hiểu dừng xe ngay đúng chỗ đậu xe của mình, xuống xe mở cửa cho Vừng. Đến lúc này thì Vừng không cần vòng cổ, đây chính là nơi của nó.
“Vừng!” Một tiếng gọi lớn vang lên khiến Vừng nghiêng đầu, vẫn không chạy tới chỗ người gọi. Một con chó nghiệp vụ xuất sắc, trước khi chủ nhân ra lệnh, tuyệt đối không rời khỏi chủ nửa bước.
Người kia chạy từ xa tới, mặc áo blouse trắng, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, người thon gầy, đường cong lả lướt, thấy Vừng là nhào tới.
Hiểu Hiểu gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Cô tên là Bạch Lộ, bạch lộ trong tiết Bạch lộ (*), ra đời vào chính ngày này, đội trưởng đội điều trị của Báo đen, mọi người đều gọi là Tiểu Bạch.
(*) Tiết Bạch lộ là một trong 24 khí tiết của lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản; trong Trung Quốc cổ đại nghĩa là Nắng nhạt.
“Vừng, ăn xúc xích này!” Túi áo blouse trắng nhét đầy xúc xích, định lột một cây đút cho Vừng.
“Lượng muối trong xúc xích cao, không tốt cho sức khỏe của chó, hơn nữa sẽ làm Vừng vượt quá trọng lượng.” Hiểu Hiểu máy móc đáp lại sự nhiệt tình của cô.
Bạch Lộ mặc kệ, tự đưa cây xúc xích đến bên miệng Vừng, “Nó giải ngũ rồi, cần gì giữ trọng lượng!”
Năm nay Vừng 4 tuổi, theo tuổi tại ngũ của chó nghiệp vụ thì đang tuổi tráng niên. Nhưng hơn hai năm trước, chủ nhân trước của Vừng bị kẻ bắt cóc bắn chết, hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Vừng vì cứu chủ mà cũng bị trúng hai phát súng. Những người từng huấn luyện chó nghiệp vụ đều biết, chó nghiệp vụ không được để trúng đạn, nếu không nó sẽ rất nhạy cảm và sợ tiếng súng, nhất là khi Vừng còn tận mắt chứng kiến chủ mình bị bắn chết, sẽ thành một bóng ma trong lòng nó.
Động vật cũng có bệnh tâm lý. Lúc đó triệu chứng của Vừng cực kì nghiêm trọng, không ăn không uống, cũng không động đậy, gầy đến trơ xương, lại còn mắc bệnh về da. Bác sĩ thú y nhận định nó không muốn sống nữa, thôi thì cho chết nhân đạo, vậy sẽ bớt chịu khổ ít nhiều.
Lúc đó vừa hay sao Hiểu Hiểu về nước, cô nhận nuôi Vừng. Khi ấy bác sĩ thú y cũng không hi vọng gì nhiều, nhưng chỉ hai tháng sau, Vừng khôi phục sự thèm ăn và mạnh khỏe một cách thần kỳ. Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng không còn thích hợp làm chó nghiệp vụ nữa.
Đối diện với cây xúc xích thơm lựng mùi thịt, Vừng không động đậy gì, ngoại trừ đồ ăn chủ đút cho, nó tuyệt đối không ăn.
Bạch Lộ không nản lòng mà đưa cây xúc xích dụ dỗ, sau cùng cũng đành tự bỏ vào miệng mình, “Cái thứ không có lương tâm, chẳng biết tốt xấu!”
Hiểu Hiểu xoa trán Vừng nói, “Đi chơi đi!”
Vừng nghe thấy mệnh lệnh, vẫy đuôi chạy sang rào chắn bên kia, đó là trụ sở huấn luyện chó nghiệp vụ. Đội Báo đen có bốn chú chó nghiệp vụ đang tại ngũ, Vừng được coi là sư huynh của tụi nó, không cần tham dự huấn luyện hằng ngày, chỉ theo chân tập đi cầu thằng bằng, nhảy qua tường, ngửi mùi phát hiện vật nguy hiểm, thuận tiện nhào tới cắn cái chăn bông được mô phỏng là tội phạm, xem như trò chơi. Dù sao thì nó đã được huấn luyện như vậy từ bé đến lớn.
Thấy Vừng đã đi, Bạch Lộ đứng dậy. Vóc người cô cao, đứng cạnh cô, Hiểu Hiểu trông nhỏ xíu.
Hai người đứng với nhau, có cảm giác như thấy chị đại và loli.
“Bác sĩ Trương vừa gọi điện cho em, hai giờ chiều nay chị nhớ tới chỗ anh ấy báo cáo.”
Hiểu Hiểu làm như không nghe thấy, xoay người đi về võ quán.
“Đoan Mộc, chị phải tham dự tư vấn tâm lý đúng giờ!” Bạch Lộ vội vàng chạy theo sau.
“Chị không cần!” Giọng nói lãnh đạm, đầy vẻ bài xích.
Bạch Lộ chạy lên chặn đường cô, khuôn mặt vốn ngọt ngào vui vẻ nay trở nên rất nghiêm túc: “Nghe đây, PDST là một loại bệnh, chị chỉ cần uống thuốc đúng bệnh thôi! Đã bao lâu chị không thể ngủ trọn một giấc rồi, chị có biết bây giờ trông chị thế nào không? Cương thi!”
Cô vốn xinh xắn đáng yêu, nhưng vì mặc chiếc áo gió nam quá lớn, giấu hết mọi đường cong, càng trông như một thiếu nữ vị thành niên. Cô trắng hơn người bình thường, nhưng không phải tái nhợt mà trắng hồng nõn nà, khiến vành đen dưới mắt càng nổi bật hơn cả, lại còn gương mặt lạnh lùng không biểu cảm…
Chỉnh lại, là sắp thành cương thi.
Bạch Lộ biết rõ, tình trạng bệnh của cô nay đã rất nghiêm trọng, chỉ là cô luôn trốn tránh mà thôi.
PDST, tức là di chứng sau tổn thương, người gặp phải biến cố quá lớn, tâm lý bị tổn thương gây ra bệnh tâm lý. Đa số người bệnh bị mất ngủ, gặp ác mộng, tình cảm trở nên xa cách, chết lặng, trốn tránh, dẫn đến nhớ lại những kí ức đau thương trước kia. Có một số người bị nặng sẽ dễ cáu giận, đề phòng quá mức, tính tình sẽ thay đổi lớn.
Cô đều có cả!
Hiểu Hiểu nhíu mày, khuôn mặt đẹp đẽ trông càng trắng hơn, nhưng đôi mắt kia chứa đầy cơn tức giận sắp bộc phát, “Tránh ra!”
Bạch Lộ quyết tâm khuyên bằng được, giang hai tay không để cô rời đi, “Chị nghe em…”
Lúc hai người đang giằng co căng thẳng thì từ xa có vài thanh niên đi tới, đều mặc áo may ô màu xám, quần rằn ri và giày quân đội. Đây chính là trang phục thống nhất khi huấn luyện ngày thường của Báo đen, thế nhưng bộ dạng rất lạ, nhất định là những thành viên mới tới báo cáo hôm nay.
“Chào các chị!”
Tục ngữ nói đúng thật, dù là ở đâu thì rõ ràng lời chào cao hơn mâm cỗ, trẻ lễ phép, ai cũng thương.
Lúc này Bạch Lộ không muốn để ý tới ai, chỉ muốn thuyết phục Hiểu Hiểu ngày hôm nay phải đến gặp bác sĩ tâm lý đúng giờ, khẽ gật đầu, chỉ vào bãi tập cách đó không xa, “Người mới, tập hợp ở đó kìa!”
Hiểu Hiểu bị cô cản đường, có hơi tức giận nhưng không tiện phát tác, chẳng nhìn đám thành viên mới.
Những thanh niên mới tới có vẻ hơi căng thẳng, nhưng gặp hai mỹ nữ có phong cách khác nhau thế này, bỗng cảm thấy bao chua xót cay đắng để thi vào Báo đen đều tan thành mây khỏi hết cả.
Nhất là Hiểu Hiểu, vẻ đẹp của cô đúng là một thứ có lực sát thương.
Thế nhưng, đây là đàn chị thật à? Nhìn qua thấy còn trẻ lắm, thành niên chưa nhỉ? Nhìn cái chị xinh đẹp trí thức là biết thuộc đội y tế, lẽ nào chị gái loli kia cũng thuộc đội y tế chăng?
Tụi thanh niên thường có cái đầu nóng, trong đầu lập tức tự động phát cảnh bị thương được em đẹp gái ân cần chăm sóc cho.
Đang mơ mộng, một tiếng quát từ bãi tập truyền tới, âm lượng đủ đâm thủ màng nhĩ.
“Người mới, sao còn chưa đi qua đây hả!”
Đám trai tráng lập tức cứng đờ, sau khi đứng nghiêm chào liền chạy về sân tập.
Bạch Lộ cũng bị tiếng hét kia làm cho hoa mắt váng đầu, nhìn lại Hiểu Hiểu thì thấy đã trốn từ lâu, cô tức đến mức giậm chân.
***
Trong bãi tập, các đội viên mới cũ đang tự giới thiệu.
Đội trưởng Báo đen hiện nay là một người đàn ông cao to vạm vỡ đầy uy lực, tên Trương Vũ, 31 tuổi, vào đội được tám năm, nét mặt lẫn hình thể đều trông rất giống John Rambo của [First blood], nước da ngăm, cả người cơ bắp cuồn cuộn, tưởng chừng như chỉ đấm một phát xuống là hổ cũng ngất, lớn giọng trời sinh. Vì là đội trưởng nên tất cả mọi người đều thích gọi anh là – Anh cả.
Báo đen có tổng cộng mười một đội viên cũ đang tại ngũ, người cao nhất, phơi da thế nào cũng không đen, nhìn qua trông như thành phần tri thức, chính là tay súng bắn tỉa hàng đầu của Báo đen – Ngụy Quân. Tất cả mọi người đều gọi anh là Lão Ngụy, mới vừa tròn 30, vào Báo đen đã được sáu năm.
Có một người nhìn qua trông nhỏ con hơn hai người còn lại, ngũ quan thanh tú, trông hơi ẻo lả, khóe mắt trái có một nốt ruồi rất quyến rũ, chính là Vệ Hiểu, là chủ công phụ trách đánh tập kích, năm nay 28 tuổi, vào Báo đen được năm năm, đừng nhìn ngoại hình có vẻ yếu ớt như vậy, chẳng có mấy người trong Báo đen đánh thắng nổi anh ta đâu. Mọi người hay gọi – Đại Pháo.
Lần này, ba người phụ trách đám người mới, còn lại tám, hai người bị thương đang nằm viện, sáu người khác đi họp ở thị cục, đang nhắm vào vụ án bắt cóc trẻ em.
Trương Vũ đứng như tượng, khuôn mặt tỏ ra rất khó chịu. Thật ra vì anh đen quá, trông như đáy nồi, có làm thế nào thì khuôn mặt cũng chẳng trở nên dễ coi hơn được.
“Các cậu chạy 20 vòng sân ngay.”
Năm người mới đưa mắt nhìn sân thể dục, một vòng sân ít nhất cũng 2km, vừa mới tới đã phải chạy 40km, không có mở tiệc chào mừng gì hay đại loại thế hay sao?
Trương Vũ trừng mắt hổ: “Sao? Chê ít hả? 30 vòng!”
Lập tức nổi một hồi ai oán.
“Còn không chạy thì thêm 10 vòng nữa.”
“Vâng, Đội trưởng, tụi em chạy ngay!” Bọn họ nào dám nói gì nữa, vội vàng chạy ra ngoài bãi tập.
Vệ Hiểu nói, “Nhìn mấy đứa nó cũng không tệ lắm!”
Trương Vũ độp lại, “Không tệ gì, vẫn chưa biết có thể trụ nổi sau huấn luyện được không.”
Huấn luyện của Báo đen còn nghiêm khắc hơn cả trong quân đội.
“Cứ từ từ thôi!” Trương Vũ vừa nói, vừa đưa mắt nhìn đám thanh niên trai tráng đang chạy ngoài sân, thấy tốc độ chậm, liền quát tháo một trận, “Chưa ăn cơm hả? Tăng tốc lên!”
Đột nhiên Lão Ngụy lại nói, “Tụi nó chạy xong rồi cứ thế mà vào võ quán, hai người nói xem có thảm lắm không!”
Nhất thời Vệ Hiểu và Trương Vũ như bị nghẹn, da mặt run lên.
Lão Ngụy cười gian, “Có trò hay xem rồi!”
***
Chạy xong ba mươi vòng, năm người mới ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, nhận chai nước khoáng ba đội viên cũ đưa cho, uống ừng ực, không uống hết thì lấy tưới lên đầu.
Có điều, dù sao cũng là dân trong quân đội, nghỉ ngơi mấy phút là lấy lại tinh thần ngay.
Lâm Tuấn, tay có vẻ ngoài tuấn tú nhất trong năm người, lén đi tới cạnh lão Ngụy, “Anh ơi, cái chị da trắng trắng, người nhỏ nhỏ, cực kì xinh đẹp là ai vậy?”
Lão Ngụy vừa nghe, hai mắt sáng trưng, cười ha hả, “Muốn biết à?”
Những người còn lại cũng tụm lại. Tuổi tác bọn họ không chênh lệch nhiều, trên dưới hai mươi, cả ngày tập luyện trong quân đội, tuy có nữ binh nhưng vì tác phong và kỷ luật của quân đội rất nghiêm, chẳng thể yêu đương được gì. Thịt rơi vào nồi thế kia mà cũng chỉ dám ngửi một tí, không dám tùy tiện làm bậy. Vốn cứ tưởng Báo đen chỉ toàn đàn ông, không ngờ lại có một nàng như tiên thế kia.
Cảnh sát kết hôn khó, đặc công muốn cưới xin càng khó hơn.
Chuyện thế này, phải ra tay thật nhanh.
“Anh ơi, anh nói mau đi!”
Mặt Lão Ngụy chả có ý tốt gì, tiếc là những anh chàng này mới bước ra đời, nhìn mà không biết.
“Lát nữa là các cậu biết thôi.”
Anh ta lại chỉ vào võ quán, “Nghỉ đủ rồi, đừng có làm biếng, kế tới là tập võ!”
“Nhanh vậy à!”
Quá dã man, mới vừa chạy 60km đấy, còn chưa ăn cơm nữa.
“Cấm được lằng nhằng, không thì chạy thêm 30 vòng nữa.”
Đám người mới chẳng còn cách nào khác là đâm đầu chạy vào võ quán.
Hai con mắt Lão Ngụy sáng rỡ, một bộ chờ xem kịch hay, kéo hai người kia vào võ quán.
***
Nam người mới vừa vào võ quán, nói là võ quán nhưng trông lại giống đạo trường của Nhật Bản, trải chiếu cói, dẫm lên cảm giác lành lạnh. Cũng như những đạo trường xuất hiện trong tivi, ở đây cũng treo tranh chữ đầy tường, viết Hồn cảnh sát bằng chữ Thảo
Vốn tưởng trong phòng không có ai, đang định làm biếng tí nữa thì bất ngờ thấy có một người đang đứng nghiêm nơi góc phòng.
Nắng chiếu xuyên qua của sổ, rớt xuống người cô, tựa như hư ảo.
Lâm Tuấn lanh mắt nhận ra, không phải chính là chị gái loli ban nãy sao?
“Chào chị!”
Lúc này cô cũng ăn mặc như bọn họ, áo ba lỗ và quần thể dục, đứng chân không trên nền chiếu, thẳng lưng, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa đằng sau, cằm và cổ có đường nét rất đẹp, cong tròn mềm mại, da trắng nõn, trông như một viên ngọc thượng hạng.
Hiểu Hiểu nghiêng người sang, lạnh lùng liếc bọn họ, giọng nói chẳng cao thấp, “Ai tới trước?!”
“Dạ?” Có ý gì?
Cô chau mày, “Vậy thì cùng lên hết đi!”
Cả đám ngơ ngẩn chẳng hiểu gì, đàn chị muốn so chiêu với bọn họ à?
Hiểu Hiểu không thích dông dài, khuôn mặt lạnh lùng, “Tới đi!”
Nói xong, cô liền tấn công, đầu tiên năm người kia luống cuống, nhưng dù sao cũng là tinh anh, nhanh chóng điều chỉnh tâm lí.
Mỗi chiêu của Hiểu Hiểu đều rất nhanh, sát khí lạnh lẽo, khiến nhất thời cả bọn chỉ có thể phòng thủ, không hề có cơ hội tấn công.
“Chị… ơ chị…” Mạc Thông, một trong những người mới, rõ ràng không theo kịp tiết tấu, mặt đỏ ửng, nhưng ấy không phải vì đánh nhanh vói con gái. Trong quân đội cũng có lúc nam nữ tập luyện với nhau, nhưng không thể so sánh với đàn chị này được, ra chiêu cực kì tàn nhẫn.
Choáng váng, Mạc Thông bị vật ngã xuống đất, không bò dậy nổi.
“Tiếp đất kém!” Hiểu Hiểu nhận xét.
Hiểu Hiểu xoay người, lạnh lùng quét mắt nhìn bốn người còn lại, cậu người mới có tốc độ ra quyền nhanh hơn người trước, tên Trương Trí Dũng, chớp mắt bị bóp cổ, cô buông lỏng nắm tay, đấm một cú vào cằm cậu.
Trương Trí Dũng ngửa đầu nằm xuống đất, ôm cằm rên.
Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn sang, “Ra quyền không có lực!”
Thoáng một cái mà hai người đã bị đánh gục, ba tên còn lại như gặp phải đại địch, lui ra sau một bước, rời khỏi vòng chiến đấu.
Ba người vây vòng quanh Hiểu Hiểu, không ai dám ra tay trước.
Trần Bái Phong là người có vóc tráng kiện nhất, khi thấy Hiểu Hiểu đang nhìn về Lâm Tuấn thì tưởng rằng mình chớp được cơ hội, nhanh chóng ra chiêu, có điều Hiểu Hiểu còn nhanh hơn, lướt qua đùi phải cậu ta khiến hơi đứng không vững. Lúc này, Hiểu Hiểu đưa hai tay bắt lấy đầu cậu, húc vào đầu gối.
Trần Bái Phong đau đớn quỳ sụp xuống đất, tai nghe thấy tiếng cô nhàn nhạt, “Cơ thể trái phải không đều, độ thăng bằng kém!”
Chỉ còn Lâm Tuấn và Mã Kiến Minh, bọn họ đã thỏa thuận xong, hợp tác với nhau, một người dụ địch một người đánh bất ngờ từ sau. Thế nhưng Hiểu Hiểu như có mắt đằng sau, ngồi sụp xuống, hai người không kịp thu quyền về, đấm vào mặt nhau, cô thành ngư ông đắc lợi, quật ngã Mã Kiến Minh từ sau.
Mã Kiến Minh bị té đến nổ đom đóm mắt, sau đó nghe Hiểu Hiểu tiếp, “Thể lực quá kém!” Chỉ cảm thấy phổi muốn nổ tung mất rồi.
Hiện tại, chỉ còn mỗi Lâm Tuấn đấu một mình, như Vệ Hiểu từng nói, cậu có tư chất tốt nhất trong đám người mới, chưa hề khựng lại giây phút nào, ngay lúc Hiểu Hiểu quật Mã Kiến Minh liền xông tới tấn công.
Đánh cận chiến, mặt đối mặt, Lâm Tuấn có lợi thế chiều cao, phối hợp độ nhanh chậm mạnh yếu rất cân đối, vừa đánh vừa đưa mắt tìm sơ hở của Hiểu Hiểu, liếc về ngực cô… Ban nãy chỉ có tập trung đánh đấm, thì ra đàn chị loli thế mà cũng điện nước đầy đủ, lập tức đỏ ửng mặt, áo ba lỗ đáng sợ quá.
Vừa mất tập trung, cậu ta bị Hiểu Hiểu bắt lấy tay hạ knock out, tay phải bị đè xuống đất, Hiểu Hiểu dùng lực, đau đến mức phải la lớn, “Đàn chị, xin tha!”
Hiểu Hiểu buông tay ra, biết cô định đánh giá mình, Lâm Tuấn lập tức ngồi dậy, mặt mũi đỏ gay, cãi lại, “Em… em nghĩ mình cũng được rồi.”
Hiểu Hiểu cũng chẳng nhìn cậu thêm cái nào, xoay người ném cho một câu: “Không tập trung tinh thần, kém trong kém!”
Mặt Lâm Tuấn lập tức đỏ hơn.
Hiểu Hiểu sửa lại áo, nói với năm người đang thoi thóp trên chiếu, “Đứng dậy, lại lần nữa!”
“Không phải đâu, đàn chị, tụi em phục rồi! Thật mà!”
Bọn họ năm đấu một, thảm hại, xương như muốn rã cả ra.
“Đứng lên!” Hiểu Hiểu lớn tiếng quát.
Năm người vất vả bò dậy khỏi chiếu, ba đội viên cũ đang lén nhìn qua khe cửa, che miệng cười trộm.
Trong võ quán, tiếng rầm rập bình bịch, tiếng vật nặng nện xuống đất liên tục vang lên, kèm những tiếng kêu thảm thiết đủ loại. Ở ngoài cửa, Lão Ngụy càng xem càng thấy thú, Trương Vũ và Vệ Hiểu cứ một tiếng bịch là rụt lại cổ một chút, cuối cùng thì che mắt không dám nhìn nữa.
Bốn chữ thôi – Vô cùng thê thảm!
Mãi lúc lâu sau, võ quán mới yên tĩnh trở lại, Hiểu Hiểu thản nhiên bước ra.
Ba người đứng nghiêm, đồng loạt đưa tay phải ý bảo xin mời.
Hiểu Hiểu không thèm để ý, bước ra thẳng.
Chờ khi cô đi xa rồi, Trương Vũ, Lão Ngụy, Vệ Hiểu mới cởi giày đi vào.
Năm người đang nằm trên chiếu cói, người chồng lên nhau thành núi nhỏ, rên rỉ, thiếu điều kêu cha gọi mẹ.
“Sao? Ăn khổ rồi phải không!” Giọng của lão Ngụy rõ ràng là đang cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
“Anh ơi, rốt cuộc chị đó là ai? Sao lại đánh đến vậy!” Lâm Tuấn hít một hơi hỏi.
Trương Vũ đập thẳng vào trán cậu, “Còn chị gì nữa, đó là sĩ quan huấn luyện cho các cậu đấy! Sĩ quan huấn luyện võ thuật!”
“Hả?” Một từ kinh hãi không đủ để diễn tả tâm trạng của năm người trong giờ khắc này
Mã Kiến Minh lí nhí đưa ý kiến, “Anh ơi, chị ấy trông như vị thành niên ấy!”
“Cái gì mà vị thành niên, cô ấy 26 tuổi rồi!”
Lão Ngụy nhanh chóng bổ sung một đao nữa, “Lại còn nói sĩ quan huấn luyện của mình giống loli, những ngày sau này của các cậu…” Anh ta cố ý, chỉ nói nửa câu, ai cũng có thể hiểu ý gì.
Vệ Hiểu cười hì hì vỗ vai bọn họ, “Chính thức giới thiệu cho các cậu hay, nhân vật nổi tiếng trong Báo đen của chúng ta – Đoan Mộc Hiểu Hiểu, Hiểu mang ý trời trong không mây. Là sĩ quan huấn luyện võ thuật đặc biệt của Báo đen, thường được gọi là Bất động mỹ nhân!”
“Bất động mỹ nhân?”
“Đại mỹ nhân lúc thì bất động hoàn toàn, hễ mà ‘Động’ thì…. Hừ hừ…” Vệ Hiểu chống nạnh, có vẻ khá tự hào, cảm giác như đang kể về đứa con gái xuất sắc của nhà mình, “Ngọc Tu La, nghe qua bao giờ chưa… chính là Ngọc Tu La trong Bạch phát ma nữ ấy!”
Bạn trẻ mặt mũi sáng sủa nào đó ngây thơ lên tiếng, “Anh ơi, Bạch phát ma nữ tên là Ngọc La Sát, còn Ngọc Tu La là nhân vật trong Anh hùng Trung Hoa, anh nhầm rồi!”
Lại có tiếng vật nặng nện xuống sàn cái bịch.
Ôi, thương thay!