-
Chương 47: Nghi ngờ
Edit: lililovely
Beta: Thanh Uyên
Tô Mộc Hề vẫn chưa khôi phục được tinh thần. Gần đây gặp ma thì thôi đi, mấy con ma đấy còn biết cả bí mật của mình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, ai đã nói ra chuyện này?
Hiện tại trên đời này, trừ cô ra thì chỉ còn Cố Dĩ Bạch và Giang Tín Chi biết chuyện này
Giang Tín Chi là người đầu tiên cô bỏ qua vì cô và Giang Tín Chi đã quen biết nhiều năm rồi, nếu cậu ấy muốn nói ra thì đã nói từ lâu chứ không chờ đến tận bây giờ. Vậy thì chính là Cố Dĩ Bạch…
Lúc mới quen biết Cố Dĩ Bạch, anh ta đã biết bí mật của Tô Mộc Hề, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Cố Dĩ Bạch lại nói sẽ không nói cho người khác biết, cô cũng tin ngay.
Bây giờ nghĩ lại, cô vô cùng hoài nghi Cố Dĩ Bạch.
Gọi điện cho anh ta thì lại tắt máy. Nhớ đến anh có bảo hôm qua mình tăng ca suốt đêm nên chắc giờ này vẫ đang ngủ ở nhà, Tô Mộc Hề nhớ rằng lúc trước anh có nói địa chỉ với mình, trực tiếp đến thẳng nhà của anh.
Đúng thật là Cố Dĩ Bạch đang ngủ, lúc ngủ anh có thói quen tắt di động.
Chuông cửa vang lên hai tiếng anh mới mở mắt, rời giường ra mở cửa.
Rất ít khi có người đến tìm anh nên anh thường nhìn qua mắt mèo trước, lúc nhìn thấy là Tô Mộc Hề thì anh có chút kinh ngạc, còn có hơi vui vẻ, nhanh tay mở cửa.
“Sao cô lại tới đây?” Cố Dĩ Bạch cười hỏi.
“Có việc cần hỏi anh.” Tô Mộc Hề nói, cả người dựa vào cửa, híp mắt nhìn anh.
Anh đang mặc đồ ngủ, tóc hơi rối, nhưng đôi mắt lại sáng trong không giống như vừa tỉnh dậy chút nào.
“Vào trong ngồi đi.”
“Không cần, tôi hỏi một số vấn đề rồi đi luôn.”
Cố Dĩ Bạch thấy được sự nghiêm túc của cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay tôi gặp được một người, bà ấy đúng là mẹ của Đường Thiên Tung nhưng mẹ của gã đã chết rồi.” Tô Mộc Hề nói, cô nhìn vào ánh mắt Cố Dĩ Bạch, muốn nhìn ra điều gì đó từ anh. Nhưng con ngươi của anh tối đen sâu thẳm, cô căn bản không thể nhìn thấu được, điều này càng khiến Tô Mộc Hề nghi ngờ hơn.
“Cô lại gặp ma rồi.” Vậy mà Cố Dĩ Bạch lại rất bình tĩnh, cảm giác như bản thân anh rất có bản lĩnh, nên khi nói những chuyện như thế này thì cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Đấy không phải là vấn đề, vấn đề là… bà ấy biết chuyện của tôi, biết bí mật của tôi.” Tô Mộc Hề quan sát anh thật kỹ, ánh mắt lộ ra sát khí.
Cố Dĩ Bạch kinh ngạc: “Cô nghi ngờ tôi?”
“Phải, anh đáng nghi nhất.” Tô Mộc Hề thừa nhận, “Biết chuyện của tôi, ngoại trừ Giang Tín Chi thì chỉ còn anh. Không thể nào là Giang Tín Chi được, chỉ có anh. Thân phận của anh không rõ ràng, hơn nữa ngay từ đầu anh đã biết chuyện của tôi, sao anh lại biết được?”
Cố Dĩ Bạch cũng không quá cảm thấy ngoài ý muốn khi bị Tô Mộc Hề chất vấn. Anh trầm tư một lúc rồi nói: “Tiểu Hề, có một số việc tôi vốn định để sau này mới từ từ nói cho cô biết. Nhưng hiện tại cô đã hỏi, tôi cũng nên nói cho cô biết.”
“Được.”
“Thật ra, tôi có thể cảm ứng được cô, nhất là khi cô nghĩ đến tôi.” Anh chậm rãi nói.
Tô Mộc Hề khiếp sợ: “Hả?”
“Đó là sự thật. Trước khi quen biết cô, tôi vẫn luôn cảm ứng được một người. Mỗi lần người đó có chuyện phiền lòng, tôi đều có thể cảm nhận được. Lần đầu tiên khi cô phát hiện ra được năng lực của mình, hay khi ba mẹ cô mất, tôi đều có thể cảm nhận được sự lo âu và đau khổ của cô.”
“Sao lại vậy?”
Anh lắc đầu: “Trên người chúng ta có quá nhiều bí mật, nhiều đến nỗi chính cả bản thân chúng ta cũng không hiểu rõ được nó.”
Tô Mộc Hề rất đồng ý với những lời này.
“Thế nên, khi tôi buồn phiền vì chuyện của Mạc Nam Tuần thì anh đến tìm, giúp tôi?” Cô suy đoán.
Cố Dĩ Bạch gật đầu: “Đúng vậy. Lúc đó cũng không ngờ rằng sẽ có quá nhiều thứ xuất hiện…” Anh ngừng một chút rồi lại nhìn Tô Mộc Hề, nhìn vào đôi mắt tối đen không thể nắm bắt của cô, “Tôi vẫn luôn tìm một người, những thứ mà tôi cho cô xem trước đây đều là của cô ấy. Tôi vẫn luôn cảm thấy người tôi luôn tìm, chính là cô. Nhưng lại không thể nào xác định được, mãi cho đến khi…” Cho đến khi tôi nhận ra mình đã thích em.
“Chắn chắn không phải tôi đâu, tôi còn chưa từng chạm vào những thứ đó bao giờ.” Tô Mộc Hề phủ nhận sự nghi ngờ vô căn cứ của anh, cũng cắt ngang những lời anh sắp nói.
“Anh thật sự có thể cảm ứng được tôi sao?” Cô nghi hoặc hỏi, vẫn bán tín bán nghi.
“Ừm, lần thứ hai chúng ta gặp mặt, tôi cảm ứng được cô. Hôm đó, cô đã có suy nghĩ muốn tìm tôi nhưng lại chối bỏ rất nhanh cho nên tôi mới đi tìm cô.”
Tô Mộc Hề nhớ lại, lúc ấy cũng vì vấn đề mặt mũi nên cô đã phủ định cái ý nghĩ kia. Không ngờ lại bị Cố Dĩ Bạch biết, cô chợt cảm thấy chẳng còn thể diện nào nữa.
Cố Dĩ Bạch vừa cười vừa nói: “Tiểu Hề, ở trước mặt tôi cô không cần lo vấn đề mặt mũi làm gì vì tôi sẽ không bao giờ cười nhạo cô cả.”
“Anh chắc không?” Mặt Tô Mộc Hề tỏ vẻ không tin, lúc mới quen biết không phải cứ động một chút là anh ta chê bai nhà cô bừa bộn còn gì.
“Ừ.” Cố Dĩ Bạch nói. Khi đó anh còn chưa thích Tô Mộc Hề nên nói rất thẳng, ăn ngay nói thật chứ chẳng phải có ý chê bai gì.
“Được rồi.” Tô Mộc Hề thấy anh khẳng định như thế, đành bất đắc dĩ đồng ý, “Vấn đề hiện tại là, mẹ của Đường Thiên Tung nói cho tôi biết, Đường Thiên Tung không biết quay đầu, nếu cứ để anh ta tiếp tục tuỳ ý như thế, cuối cùng kẻ gặp tai ương vẫn là người sống, anh thấy nên làm thế nào?”
“Mẹ của Đường Thiên Tung đã đi rồi sao?” Cố Dĩ Bạch hỏi.
“Ừ, mới đi rồi.” Tô Mộc Hề nói, đột nhiên nhớ ra hình như thi thể mẹ của gã vẫn còn ở chỗ hàng hiên, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không. Nhưng giờ không phải lúc để chú ý mấy chuyện này, sớm tìm được Đường Thiên Tung mới được.
“Hay là vào trong nói chuyện đi?”
Tô Mộc Hề liếc mắt nhìn thoáng qua nhà của anh một chút rồi mới bước vào.
Cố Dĩ Bạch đóng cửa lại, cầm lấy một đôi dép của nam sạch sẽ ở trong chỗ tủ đựng giầy ra đưa cho cô, nói: “Nhà tôi không có dép nữ, cô đi tạm trước đi. Để lát nữa tôi mua một đôi dép nữ về, cô đi cỡ mấy?”
“Anh đang bảo tôi à?” Tô Mộc Hề nhìn anh, cứ cảm thấy cái vấn đề này là lạ, “Tôi cũng không hay đến đâu, cần gì mua một đôi dép nữ.”
“Sau này sẽ tới thường xuyên.” Anh khẳng định.
Tô Mộc Hề cười cười, dạo một vòng quanh phòng khách. Căn nhà của anh sắp xếp rất đơn giản, chỉ có ba màu trắng đen xám, nhìn thì đơn giản mà sáng sủam cũng rất hợp với tính cách của anh. Đồ dùng trong nhà cũng không nhiều, nhìn khá sạch sẽ.
“Đây thật sự là nơi ở của anh à?” Cô cầm ngọc như ý lấy ở tủ ngăn cách phòng khách lên, ngắm nghía trái phải.
“Ừm.”
“Hóa ra anh cũng có chỗ ở.” Tô Mộc Hề nói, quan sát kỹ ngọc như ý trên tay, càng nhìn càng thấy vật này hình như là đồ thật…
Cô vô cùng kinh ngạc: “Hàng thật à?”
“Ừ, cô thích thì có thể lấy.” Cố Dĩ Bạch đáp, tiếp đó hỏi, “Có muốn uống gì không?”
“Gì cũng được.” Tô Mộc Hề nói, cô vẫn còn đang nuốt nước miếng nhìn ngọc như ý. Dù cô không am hiểu về đồ cổ lắm nhưng cũng biết cái này không hề rẻ tý nào, vậy mà anh ta lại thoải mái tặng cho người khác?
Cố Dĩ Bạch mang ra một chén trà nóng ra, đặt lên bàn trà: “Tiểu Hề, đây không phải là cho bừa mà tôi tặng cô.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Tô Mộc Hề có hơi không vui: “Anh có thể đừng cứ cảm ứng tôi như thế được không? Mà có cảm ứng thì anh cũng đừng có nói ra làm gì.”
Cố Dĩ Bạch mím môi: “Được, sau này tôi không thế nữa.”