Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Dáng vẻ khi ghen của Đường Vực đùa thích ghê, nhưng kết cục của mình lại hơi thảm.
Không sao, nể tình anh yêu em, em không so đo với anh!
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Ngày ba mươi Tết hôm đó, Đường Hinh trở về Tô Châu, nhà cô năm nào cũng ăn bữa cơm tất niên bên nhà bác cả. Bác cả ở nhà riêng, cả ông bà cô đều ở bên đó.
Ông Đường Đại Vĩ tới đón cô, còn không ghé qua nhà mà trực tiếp đi thẳng đến nhà bác cả.
Trên đường đi, cô gửi cho Đường Vực một tin nhắn hai chữ lạnh như băng: "Tới rồi."
Tối hôm qua hai người chơi trò "trói tay, âu phục". Cô yêu Đường Vực, cô cũng không phải là cô gái cổ hủ, e thẹn, có rất nhiều cách thức và tư thế cô tình nguyện trải nghiệm cùng anh, cuối cùng đùa quá hoá thật, cô đã phải cầu xin rất khổ sở anh mới chịu buông tha cho cô. Lúc đó đã là ba giờ sáng. Sau đó không biết anh lại lên cơn điên gì, vốn dĩ cô còn đang ngủ ngon giấc, mơ mơ màng màng bị anh ôm lấy làm thêm một lần nữa. Đường Hinh vừa khóc lóc vừa nịnh nọt van xin, cuối cùng Đường Vực bế cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới dỗ cô ngủ lại.
Trước khi cô thiếp đi còn mơ màng nghe thấy anh nói gì đó nhưng vì lúc đó đã quá mệt nên cô không còn nhớ. Sáng nay suýt chút nữa cô không dậy nổi, vội vàng chạy ra sân bay, nếu không phải cô đi cửa VIP thì có lẽ cô đã phải ăn Tết ở Bắc Kinh.
Có lẽ do đã trưởng thành rồi nên đối với năm mới sắp tới cô không có nhiều cảm giác. Đối với cô mỗi năm đón Tết chỉ còn là hình thức, đi tới từng nhà thăm người thân, nghe cô dì chú bác buôn chuyện, khoe con cái, lải nhải chuyện con cháu lớn rồi còn độc thân, thúc giục họ tìm bạn trai bạn gái.
Năm nay Đường Hinh trở thành người nổi bật nhất trong nhà. Vừa vào đến nhà bác cả cô đã bị cả nhà vây lại hỏi chuyện nọ chuyện kia.
"Đường Hinh, con với Đường Vực vẫn ổn chứ? Nhà họ không vì chuyện của Chung Nghiên mà làm khó con chứ?"
"Không có ạ, bọn con vẫn ổn."
"Con đã gặp bố mẹ cậu ấy chưa?"
"Dạ gặp rồi."
"Mẹ con bảo cậu ấy đã tới nhà con ra mắt rồi, không lẽ sắp kết hôn à?"
"......"
Ông Đường Đại Vĩ khó chịu ngắt lời: "Còn sớm mà, con gái tôi mới 25 tuổi, kết hôn sớm làm gì."
Bác gái cả không đồng tình: "Sang năm đã 26 tuổi rồi, nếu có bạn trai tốt thế thì nên kết hôn sớm đi, nếu không không khéo lại chia tay..."
Những lời này làm bà Chung Lệ thấy rất chói tai, vốn dĩ vì chuyện của Chung Nghiên mà gia đình nhà chồng đã xì xào sau lưng rằng gia đình bà đúng là ăn hại, nuôi dạy ra một đứa con gái ngu ngốc vô liêm sỉ. Bà liền không khách khí cười nói: "Chia tay gì chứ, sang năm chuẩn bị cưới luôn rồi."
Đường Hinh: "......"
Ông Đường Đại Vĩ: "......"
Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng, Đường Hinh đành cười giảng hoà: "Vội gì ạ, con còn muốn hẹn hò yêu đương thêm 1-2 năm nữa, mọi người đừng giục con."
Cô đưa tay lấy một quả bưởi trên bàn, định chia ra mời cả nhà nhưng tay còn chưa kịp rụt về thì bà Chung Lệ bỗng nhiên tóm lấy tay cô. Trên cổ tay trắng nõn mịn màng của con gái xuất hiện mấy vệt đỏ, không quá rõ nhưng da cô rất trắng, chỉ cần hơi đỏ lên là lập tức thấy được.
"Tay con làm sao thế?"
Đường Hinh cứng đời người, mặt đỏ lên, liếc nhìn cổ tay mình. Chất liệu của chiếc cà-vạt đó rất tốt nhưng Đường Vực đúng là ép người quá đáng, trong lúc bị kích thích đến điên cuồng, tay cô lại không thể cử động, chỉ có thể theo phản xạ giãy giụa không ngừng.
Lúc ấy cô không cảm thấy đau, chỉ đến khi kết thúc lần đầu tiên, Đường Vực cởi cà-vạt ra mới phát hiện tay cô đã đỏ lên.
Tối qua anh đã bôi thuốc cho cô nhưng hôm nay vẫn còn vết, vết thương đó nhắc nhở cô tối qua hai người đã điên cuồng như thế nào. Cô xoa xoa cổ tay, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Không sao ạ, lúc trước con xách đồ không cẩn thận bị xước."
Bà Chung Lệ nhíu mày, hỏi: "Xách đồ gì mà lại dùng cổ tay?"
Đường Hinh: "Dùng ngón tay không đủ lực giữ nên đành dùng cổ tay."
"......"
Đường Hinh dùng 2-3 câu đã qua mắt được mẹ cô, dù sao bà cũng không có ý định đào sâu thêm. Sau bữa cơm tất niên đêm giao thừa, cả nhà quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Chị họ hỏi cô: "Khi nào em về Bắc Kinh?"
"Mùng 7 em về."
"Mấy ngày tới có kế hoạch gì không?"
"Không ạ, chỉ có mùng 6 có buổi họp lớp."
Lớp cấp ba năm nào cũng tổ chức họp mặt, quy mô lớn nhỏ tuỳ từng năm, năm nay bạn học tham gia khá đông vì lần này tổ chức cùng lớp bên cạnh. Thời học sinh luôn có tinh thần kêu gọi càng đông càng vui, thế nên chỉ cần có nhiều người tham gia thì sẽ càng náo nhiệt.
"Nam thần" lớp bên cạnh Hàn Dạng đã về nước cũng đăng ký tham gia. Mọi người càng tích cực lên kế hoạch.
5 giờ chiều mùng 6 tháng Giêng, Đường Hinh rời nhà để đi họp lớp. Cô lái xe của bà Chung Lệ đi, vừa thắt dây an toàn, WeChat đã báo có tin nhắn mới, là nhóm chat của lớp thông báo: "Xuất phát đi, đừng đến muộn nhé."
Đường Hinh trả lời trong nhóm xong thì nhìn lại khung chat được ghim ở vị trí ưu tiên. Mấy hôm trước Đường Vực rảnh rang gửi cho cô mấy bao lì xì, hôm nay anh không gửi bao lì xì cũng không nhắn tin, chắc là đang bận.
Cô để điện thoại xuống, khởi động xe.
Năm nay họp lớp rất náo nhiệt, bao cả một phòng khách sạn. Hai lớp có khoảng 70 người, chia thành sáu bàn rất đông vui.
Trước đây thời còn đi học, hai lớp này khá thân nhau, trong suốt ba năm mọi người đều có quen biết.
Nhoáng cái nhiều năm đã trôi qua, mọi người đột nhiên nhận ra, đến giờ rực rỡ nhất vẫn là "tam giác" năm đó: Đường Hinh, Minh Chúc, Vưu Hoan. Cả ba người đều rất xinh đẹp, lại thân thiết với nhau, nhiều năm đã trôi qua, ba người họ ngày càng đẹp rạng rõ, tình bạn cũng không thay đổi, thực sự khiến người ta hâm mộ.
Bây giờ người được bàn luận nhiều nhất là Đường Hinh.
Dù sao thì chuyện công khai hẹn hò cũng hoành tráng như thế, mấy ngày trước lại dính dáng đến vụ án ma tuý, cô lập tức trở thành tâm điểm của hội nhiều chuyện. Lớp trưởng nói: "Đường Hinh giỏi ghê ha, có bạn trai là một nhân vật lớn như thế."
Cô bật cười nói: "Cảm ơn, nhưng mình cũng đâu có thua kém đâu."
Mọi người phá ra cười, có người hỏi: "Bạn trai cậu không tới nhà cậu ăn Tết à?"
"Không tới đâu, anh ấy bận lắm."
"À..."
Đương nhiên cũng có những đứa bạn tồi hỏi những chuyện chẳng ra sao, ví dụ như chuyện của Chung Nghiên, Đường Hinh đáp: "Trên mạng có giải thích rõ ràng rồi mà, phòng đó cho thuê."
Vưu Hoan thấy cô bị tra hỏi nhiều qua, nhìn lớp phó ngồi bên cạnh, lảng sang chuyện khác: "Hàn Dạng không tới à?"
Lớp phó cười đáp: "Cậu ấy không kịp tới ăn cơm, nói "tăng hai" sẽ qua."
Mọi người ăn cơm xong liền rồng rắn kéo nhau qua quán karaoke bên cạnh, vừa tới tầng một đã thấy Hàn Dạng. Cậu thiếu niên ngày đó đã trở thành một người đàn ông, đẹp trai phong độ, còn có sự nhiệt tình, hứng khởi. Anh tươi cười nói: "Chờ mọi người đã nửa tiếng rồi."
Ánh mắt anh chú mục trên người Đường Hinh, chất chứa vài ý nghĩ sâu xa. Hai ba tháng gần đây chủ đề mà bạn cũ nói nhiều nhất chính là cô, tin tức trên mạng anh cũng đọc được. Hai năm không gặp, cô so với lúc trước càng rạng rỡ động lòng người hơn.
Có người anh em thân thiết hỏi anh có hối hận không?
Bạn trai của cô bây giờ là CEO của công ty Thời Quang, so với anh giỏi giang hơn nhiều, dường như mọi thứ đều đang chỉ ra rằng, sự lựa chọn lúc trước của cô không hề sai lầm.
Cũng không thể nói rằng anh có hối hận, chỉ là mỗi khi nhớ đến lại muốn thở dài.
Nếu nói gút mắt trước kia của hai người là gì thì chính là chuyện Đường Hinh từng thích anh. Đường Hinh của tuổi 17-18 so với bây giờ càng ngang ngược hơn, dù sao tuổi thiếu niên còn chưa biết đến nỗi buồn. Năm lớp 12 cô thổ lộ với anh, còn nói: "Chúng ta có thể cùng tới Bắc Kinh học đại học đó."
Mọi người đều nói Hàn Dạng sắp được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, không cần thi đại học.
Ngày mà Đường Hinh thổ lộ, anh do dự nói với cô: "Mình không đi Bắc Kinh, nhà mình thu xếp cho mình đi du học."
Đường Hinh sững người, hơi đau lòng nhưng lại cảm thấy chuyện này có thể hiểu được, dù sao những bạn học khác chỉ cần trong nhà có chút điều kiện cũng sẽ lựa chọn đi du học. Hồi đó ông Đường Đại Vĩ cũng hỏi cô có muốn đi du học không nhưng cô nói không muốn. Từ nhỏ cô đã không quá mơ ước về những trường đại học ở nước ngoài, cảm thấy học trong nước cũng tốt rồi.
Nhưng mà Hàn Dạng im lặng một lúc, đột nhiên lại hỏi cô: "Cậu có muốn cùng đi du học với mình không?"
Anh biết nhà cô có đủ điều kiện.
Đường Hinh lại ngây người lần nữa, cô hiểu ý của anh, rằng anh cũng thích cô.
Kết quả là...
Hai người không ở bên nhau, Hàn Dạng ra ngước ngoài còn cô về Bắc Kinh, cơ bản không còn liên lạc gì nữa.
Lên đến năm hai Đại học, Vưu Hoan đã hẹn hò hai lần còn Đường Hinh vẫn không vừa mắt ai. Cô ấy hỏi cô có phải cô còn lưu luyến Hàn Dạng không. Lúc đó Đường Hinh nằm trên sô-pha, vừa cười vừa nhìn dây tóc bóng đèn trên đỉnh đầu, nói: "Có chứ, cậu ấy chính là mối tình đầu thời thiếu nữ của mình mà."
Đối diện với ánh mắt của mối tình đầu, Đường Hinh cười, chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
Hàn Dạng cũng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hai năm rồi."
Tình hình của cô gần đây thế nào không cần hỏi, nhìn đã biết là cô thực sự hạnh phúc.
Có ai đó hỏi Hàn Dạng: "Cậu còn đi nữa không?"
Hàn Dạng đáp: "Không đi nữa, tới Thượng Hải hoặc Bắc Kinh, có hai công ty, mình còn đang xem xét."
Mọi người nhìn anh, cảm thấy người như anh dù đi đâu cũng sẽ sống tốt. Mọi người đều đang ngồi trong phòng nói chuyện, Đường Hinh lại nhận được tin nhắn WeChat.
Đường Vực: "Gửi định vị của em cho anh."
Tim Đường Hinh đập rộn ràng, nhanh chóng trả lời: "Anh tới Tô Châu à?"
Đường Vực: "Ừ."
Một tiếng sau, Đường Hinh đi lướt qua Hàn Dạng, thấy một chiếc Land Rover màu đen dừng bên đường. Một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống từ trên xe. Tóc anh ngắn hơn một chút, các nét trên khuôn mặt lại trở nên sắc nét hơn, ánh mắt thâm trầm hướng về cô rồi mỉm cười, mấp máy môi: "Lại đây."
Khoảnh khắc đó, Đường Hinh chợt nhớ tới hình ảnh lần đó khi anh tới Tô Châu. Cô không kìm chế được nhịp tim đập loạn, chạy như bay, lao vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, vui vẻ nói: "Sao anh lại tới đây?"
Hai người đứng cạnh chiếc Land Rover, anh ôm cô, cúi đầu cười nói: "Em đoán xem."
Đây là câu cửa miệng của cô.
Đường Hinh hừ một tiếng, nói với vẻ đắc ý: "Ngày mai là Lễ Tình nhân rồi, anh tới cùng em đón lễ chứ gì."
Cô đã đặt vé máy bay sáng ngày mai, không ngờ anh lại tới trước.
Đường Vực trầm giọng ừ một tiếng, nhìn về phía cửa quán karaoke, hất cằm về phía trước: "Mọi người đang ở trong đó à?"
Lúc Đường Hinh xuống tầng mọi người đều biết, cô cũng không giấu diếm, nói bạn trai cô tới rồi. Mọi người chờ cũng đã lâu, số người bằng hai lớp học cộng lại, nếu giờ để anh đi lên cho họ vây lại xem thì rất khó xử. Cô chớp mắt, nói: "Hay là bọn mình về thôi? Em nhắn tin báo là được."
Đường Vực lại ôm cô đi về phía cửa, vừa lạnh lùng vừa ung dung nói: "Em lo gì? Anh vào xem mối tình đầu của em trông như thế nào."
Đường Hinh: "!!!"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Đường Vực ấn nút thang máy, dẫn cô vào trong, cúi đầu nhìn cô, nói: "Tối hôm đó lúc anh dán kính cường lực cho điện thoại của em, tình cờ thấy được tin nhắn của Vưu Hoan."
"......"
Lên tới tầng sáu.
Lúc ra khỏi thang máy Đường Hinh mới hiểu a. Cô thở phì phì, véo eo anh, mắng: "Thế nên anh tới không phải là để cùng em đón Lễ Tình nhân mà là để đánh ghen à?"
Đường Vực nhíu mày, "đánh ghen" cái con khỉ?
Anh véo má cô, đúng lúc bị Hàn Dạng đang gọi điện thoại nhìn thấy. Anh ta nhìn hai người họ, hơi sững lại.
Một giây trôi qua.
Đường Vực liền hiểu ra người đàn ông trước mặt có lẽ chính là mối tình đầu của cô. Chẳng cần nghĩ nhiều, phong thái của anh ta hơi giống anh, ngoại hình không tệ, mặc vest vào cũng có thể câu được "con cá" Đường Hinh thích đớp "thính" âu phục.
Hoá ra cô mới là người có gu cực kỳ kiên định.
Đường Vực hắng giọng, trong lòng cực kỳ khó chịu véo mặt cô lần nữa. Cô ảo não ngẩng đầu trợn mắt với anh, trong mắt người ngoài chỉ thấy hai người này quá sức tình tứ.
Bắt gặp ánh mắt của Hàn Dạng, Đường Hinh tươi cười, hỏi: "Hàn Dạng, sao cậu lại ra đây?"
Hàn Dạng lấy lại tinh thần, nhìn Đường Vực, cười đáp: "Mình ra gọi điện thoại."
"Đây là bạn trai mình, Đường Vực."
Đường Hinh giới thiệu qua, cô không cảm thấy ngượng ngùng gì, dù sao nhiều năm đã trôi qua mà Hàn Dạng thậm chí còn chẳng phải người yêu cũ của cô.
Hàn Dạng mỉm cười, đưa tay ra: "Chào anh, nghe danh đã lâu."
Đường Vực bắt tay anh ta, hơi mỉm cười, nói: "Chào anh."
Có người mở cửa ra, thấy bọn họ, vừa bất ngờ vừa vui vẻ quay đầu reo lên: "Oa, bạn trai Đường Hinh tới nè."
Lúc này Đường Vực mới nhìn thấy trong phòng bao có rất đông người. Đường Hinh cười gian xảo, ngẩng đầu thì thầm vào tai anh: "Anh vào để mọi người chiêm ngưỡng và tra hỏi đi, là tự anh dẫn xác tới đấy."
Đường Vực có chuyện gì chưa trải qua chứ, cũng chỉ là đối phó với đám bạn học của cô thôi mà, anh bật cười, ôm cô bước vào.
Trong suốt quá trình đó, Hàn Dạng chỉ ngồi trong góc nhìn mọi người vây xung quanh Đường Vực và Đường Hinh, nghe bọn họ nói chuyện và thi thoảng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đường Vực. Hàn Dạng hơi ngạc nhiên, cảm thấy ánh mắt của Đường Vực như thể anh biết rõ rất cả, anh ta vội vàng cúi đầu, uống một ly rượu.
"Tổng giám đốc Đường, tôi gọi anh như thế được chứ hay là gọi tên?"
"Đều được cả." Anh cười nhàn nhạt, "Không phải lúc làm việc nên cứ thoải mái thôi."
"Anh tới để cùng Đường Hinh đón Lễ Tình nhân à?"
"Đúng vậy."
"Oa, lãng mạn ghê nha."
Đường Hinh: "......"
Chó má, tên móng heo này tới đây để đánh ghen đấy chứ, tới để nhìn mặt mối tình đầu của cô.
*****
Đêm khuya, vừa bước qua cửa phòng khác sạn, Đường Hinh đã bị anh đè ép từ sau lưng. Đèn trong phòng còn chưa bật, hai người quấn chặt lấy nhau, điên cuồng cởi quần áo của nhau. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, áo khoác rơi xuống, áo len rơi xuống, trên người Đường Hinh chỉ còn một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Cô nức nở kêu lên vài tiếng rồi cũng im lặng.
Hai người dây dưa từ cửa cho tới giường, bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương, ghen tuông đều bùng phát trong những giọt mồ hôi.
Một lúc lâu sau, Đường Vực đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa, khom lưng từ đống lộn xộn kia tìm thấy quần áo của mình, lấy trong túi quần một gói nhỏ, xé ra.
Ánh đèn trong phòng nhu hoà ấm áp, chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ hút hồn của cô gái nhỏ nằm trên giường. Cô vùi mình trong chăn, mái tóc dài đen nhánh xoã tung trên gối, Đường Vực bị cô nhìn đến mức cả người như muốn bùng cháy, cảm thấy một lần chắc chắn không thể đủ.
Anh khoác áo choàng tắm, thắt vội đai lưng, vạt áo trễ xuống, cơ bụng và đường cong cơ thể thấp thoáng hiện ra, trán và cằm anh đẫm mồ hôi, trong mắt vẫn còn chứa đầy dục vọng. Dáng vẻ đó cực kỳ quyến rũ, Đường Hinh kéo chăn lên, muốn che mắt mình lại.
Một lát sau, chăn bị anh kéo ra.
Đường Vực ôm lấy cô, ghé đầu vào vai cô rồi cắn mạnh, để lại dấu vết. Cơ thể Đường Hinh nhạy cảm run lên, thở hổn hển ôm lấy anh, khẽ thủ thỉ: "Đường Vực, Lễ Tình nhân vui vẻ."
Đã hơn 1 giờ sáng.
Anh xoa đầu cô, khẽ bật cười: "Ừ, rất vui vẻ."
Tai Đường Hinh nóng lên, cảm thấy anh muốn ám chỉ gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, hờn dỗi nói: "Đường Vực, anh càng ngày càng cầm thú."
Anh không phản bác, chỉ cười cười: "Thế em không thích anh cầm thú hả? Ở trên giường anh càng cầm thú bao nhiêu, em càng cảm nhận được anh yêu em bấy nhiêu mà."
Đường Hinh: "......"
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến anh ảo tưởng thế hả?
Đường Vực xoay người đi rót nước, anh uống hết một cốc rồi rót một cốc khác cho cô.
Cô dựa vào lòng anh, uống hết cốc nước, đôi môi ướt át, ngẩng đầu nhìn anh, hạ giọng hỏi: "Anh ghen nên tức giận à? Nếu không biết chuyện mối tình đầu thì anh sẽ không tới đâu phải không?"
Vốn dĩ cô đã hẹn ngày trở về, còn lên kế hoạch hẹn hò xong xuôi rồi, Đường Vực chỉ cần ra sân bay "khuân" cô về nhà là xong. Anh để cốc nước xuống, thản nhiên gật đầu, cụp mắt nhìn cô, cười tự giễu: "Đường Hinh, hôm nay anh mới phát hiện ra một chuyện."
Cô nhắm mắt lại, ôm lấy anh, đầu cọ vào ngực anh, giọng nói vì buồn ngủ mà trở nên mơ màng: "Gì thế?"
"Em mới là người có sở thích trước sau như một, chỉ thích đàn ông mặc vest đẹp."
Mà anh thì không.
Đường Hinh mà anh thích bây giờ hoàn toàn khác với hình tượng con gái mà trước đây anh luôn nghĩ rằng mình thích, bất kể là về ngoại hình, phong thái hay tính cách.
Nhưng những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Giờ anh đã yêu cô, yêu điên cuồng. Quyết định tới Tô Châu chỉ vì đêm hôm đó nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của cô. Giờ anh chẳng khác gì một thằng nhóc mới lớn, một khi đã chạm vào cô thì không muốn dừng lại.
Người lật mặt chính là anh.
Không sao, nể tình anh yêu em, em không so đo với anh!
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Ngày ba mươi Tết hôm đó, Đường Hinh trở về Tô Châu, nhà cô năm nào cũng ăn bữa cơm tất niên bên nhà bác cả. Bác cả ở nhà riêng, cả ông bà cô đều ở bên đó.
Ông Đường Đại Vĩ tới đón cô, còn không ghé qua nhà mà trực tiếp đi thẳng đến nhà bác cả.
Trên đường đi, cô gửi cho Đường Vực một tin nhắn hai chữ lạnh như băng: "Tới rồi."
Tối hôm qua hai người chơi trò "trói tay, âu phục". Cô yêu Đường Vực, cô cũng không phải là cô gái cổ hủ, e thẹn, có rất nhiều cách thức và tư thế cô tình nguyện trải nghiệm cùng anh, cuối cùng đùa quá hoá thật, cô đã phải cầu xin rất khổ sở anh mới chịu buông tha cho cô. Lúc đó đã là ba giờ sáng. Sau đó không biết anh lại lên cơn điên gì, vốn dĩ cô còn đang ngủ ngon giấc, mơ mơ màng màng bị anh ôm lấy làm thêm một lần nữa. Đường Hinh vừa khóc lóc vừa nịnh nọt van xin, cuối cùng Đường Vực bế cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới dỗ cô ngủ lại.
Trước khi cô thiếp đi còn mơ màng nghe thấy anh nói gì đó nhưng vì lúc đó đã quá mệt nên cô không còn nhớ. Sáng nay suýt chút nữa cô không dậy nổi, vội vàng chạy ra sân bay, nếu không phải cô đi cửa VIP thì có lẽ cô đã phải ăn Tết ở Bắc Kinh.
Có lẽ do đã trưởng thành rồi nên đối với năm mới sắp tới cô không có nhiều cảm giác. Đối với cô mỗi năm đón Tết chỉ còn là hình thức, đi tới từng nhà thăm người thân, nghe cô dì chú bác buôn chuyện, khoe con cái, lải nhải chuyện con cháu lớn rồi còn độc thân, thúc giục họ tìm bạn trai bạn gái.
Năm nay Đường Hinh trở thành người nổi bật nhất trong nhà. Vừa vào đến nhà bác cả cô đã bị cả nhà vây lại hỏi chuyện nọ chuyện kia.
"Đường Hinh, con với Đường Vực vẫn ổn chứ? Nhà họ không vì chuyện của Chung Nghiên mà làm khó con chứ?"
"Không có ạ, bọn con vẫn ổn."
"Con đã gặp bố mẹ cậu ấy chưa?"
"Dạ gặp rồi."
"Mẹ con bảo cậu ấy đã tới nhà con ra mắt rồi, không lẽ sắp kết hôn à?"
"......"
Ông Đường Đại Vĩ khó chịu ngắt lời: "Còn sớm mà, con gái tôi mới 25 tuổi, kết hôn sớm làm gì."
Bác gái cả không đồng tình: "Sang năm đã 26 tuổi rồi, nếu có bạn trai tốt thế thì nên kết hôn sớm đi, nếu không không khéo lại chia tay..."
Những lời này làm bà Chung Lệ thấy rất chói tai, vốn dĩ vì chuyện của Chung Nghiên mà gia đình nhà chồng đã xì xào sau lưng rằng gia đình bà đúng là ăn hại, nuôi dạy ra một đứa con gái ngu ngốc vô liêm sỉ. Bà liền không khách khí cười nói: "Chia tay gì chứ, sang năm chuẩn bị cưới luôn rồi."
Đường Hinh: "......"
Ông Đường Đại Vĩ: "......"
Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng, Đường Hinh đành cười giảng hoà: "Vội gì ạ, con còn muốn hẹn hò yêu đương thêm 1-2 năm nữa, mọi người đừng giục con."
Cô đưa tay lấy một quả bưởi trên bàn, định chia ra mời cả nhà nhưng tay còn chưa kịp rụt về thì bà Chung Lệ bỗng nhiên tóm lấy tay cô. Trên cổ tay trắng nõn mịn màng của con gái xuất hiện mấy vệt đỏ, không quá rõ nhưng da cô rất trắng, chỉ cần hơi đỏ lên là lập tức thấy được.
"Tay con làm sao thế?"
Đường Hinh cứng đời người, mặt đỏ lên, liếc nhìn cổ tay mình. Chất liệu của chiếc cà-vạt đó rất tốt nhưng Đường Vực đúng là ép người quá đáng, trong lúc bị kích thích đến điên cuồng, tay cô lại không thể cử động, chỉ có thể theo phản xạ giãy giụa không ngừng.
Lúc ấy cô không cảm thấy đau, chỉ đến khi kết thúc lần đầu tiên, Đường Vực cởi cà-vạt ra mới phát hiện tay cô đã đỏ lên.
Tối qua anh đã bôi thuốc cho cô nhưng hôm nay vẫn còn vết, vết thương đó nhắc nhở cô tối qua hai người đã điên cuồng như thế nào. Cô xoa xoa cổ tay, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Không sao ạ, lúc trước con xách đồ không cẩn thận bị xước."
Bà Chung Lệ nhíu mày, hỏi: "Xách đồ gì mà lại dùng cổ tay?"
Đường Hinh: "Dùng ngón tay không đủ lực giữ nên đành dùng cổ tay."
"......"
Đường Hinh dùng 2-3 câu đã qua mắt được mẹ cô, dù sao bà cũng không có ý định đào sâu thêm. Sau bữa cơm tất niên đêm giao thừa, cả nhà quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Chị họ hỏi cô: "Khi nào em về Bắc Kinh?"
"Mùng 7 em về."
"Mấy ngày tới có kế hoạch gì không?"
"Không ạ, chỉ có mùng 6 có buổi họp lớp."
Lớp cấp ba năm nào cũng tổ chức họp mặt, quy mô lớn nhỏ tuỳ từng năm, năm nay bạn học tham gia khá đông vì lần này tổ chức cùng lớp bên cạnh. Thời học sinh luôn có tinh thần kêu gọi càng đông càng vui, thế nên chỉ cần có nhiều người tham gia thì sẽ càng náo nhiệt.
"Nam thần" lớp bên cạnh Hàn Dạng đã về nước cũng đăng ký tham gia. Mọi người càng tích cực lên kế hoạch.
5 giờ chiều mùng 6 tháng Giêng, Đường Hinh rời nhà để đi họp lớp. Cô lái xe của bà Chung Lệ đi, vừa thắt dây an toàn, WeChat đã báo có tin nhắn mới, là nhóm chat của lớp thông báo: "Xuất phát đi, đừng đến muộn nhé."
Đường Hinh trả lời trong nhóm xong thì nhìn lại khung chat được ghim ở vị trí ưu tiên. Mấy hôm trước Đường Vực rảnh rang gửi cho cô mấy bao lì xì, hôm nay anh không gửi bao lì xì cũng không nhắn tin, chắc là đang bận.
Cô để điện thoại xuống, khởi động xe.
Năm nay họp lớp rất náo nhiệt, bao cả một phòng khách sạn. Hai lớp có khoảng 70 người, chia thành sáu bàn rất đông vui.
Trước đây thời còn đi học, hai lớp này khá thân nhau, trong suốt ba năm mọi người đều có quen biết.
Nhoáng cái nhiều năm đã trôi qua, mọi người đột nhiên nhận ra, đến giờ rực rỡ nhất vẫn là "tam giác" năm đó: Đường Hinh, Minh Chúc, Vưu Hoan. Cả ba người đều rất xinh đẹp, lại thân thiết với nhau, nhiều năm đã trôi qua, ba người họ ngày càng đẹp rạng rõ, tình bạn cũng không thay đổi, thực sự khiến người ta hâm mộ.
Bây giờ người được bàn luận nhiều nhất là Đường Hinh.
Dù sao thì chuyện công khai hẹn hò cũng hoành tráng như thế, mấy ngày trước lại dính dáng đến vụ án ma tuý, cô lập tức trở thành tâm điểm của hội nhiều chuyện. Lớp trưởng nói: "Đường Hinh giỏi ghê ha, có bạn trai là một nhân vật lớn như thế."
Cô bật cười nói: "Cảm ơn, nhưng mình cũng đâu có thua kém đâu."
Mọi người phá ra cười, có người hỏi: "Bạn trai cậu không tới nhà cậu ăn Tết à?"
"Không tới đâu, anh ấy bận lắm."
"À..."
Đương nhiên cũng có những đứa bạn tồi hỏi những chuyện chẳng ra sao, ví dụ như chuyện của Chung Nghiên, Đường Hinh đáp: "Trên mạng có giải thích rõ ràng rồi mà, phòng đó cho thuê."
Vưu Hoan thấy cô bị tra hỏi nhiều qua, nhìn lớp phó ngồi bên cạnh, lảng sang chuyện khác: "Hàn Dạng không tới à?"
Lớp phó cười đáp: "Cậu ấy không kịp tới ăn cơm, nói "tăng hai" sẽ qua."
Mọi người ăn cơm xong liền rồng rắn kéo nhau qua quán karaoke bên cạnh, vừa tới tầng một đã thấy Hàn Dạng. Cậu thiếu niên ngày đó đã trở thành một người đàn ông, đẹp trai phong độ, còn có sự nhiệt tình, hứng khởi. Anh tươi cười nói: "Chờ mọi người đã nửa tiếng rồi."
Ánh mắt anh chú mục trên người Đường Hinh, chất chứa vài ý nghĩ sâu xa. Hai ba tháng gần đây chủ đề mà bạn cũ nói nhiều nhất chính là cô, tin tức trên mạng anh cũng đọc được. Hai năm không gặp, cô so với lúc trước càng rạng rỡ động lòng người hơn.
Có người anh em thân thiết hỏi anh có hối hận không?
Bạn trai của cô bây giờ là CEO của công ty Thời Quang, so với anh giỏi giang hơn nhiều, dường như mọi thứ đều đang chỉ ra rằng, sự lựa chọn lúc trước của cô không hề sai lầm.
Cũng không thể nói rằng anh có hối hận, chỉ là mỗi khi nhớ đến lại muốn thở dài.
Nếu nói gút mắt trước kia của hai người là gì thì chính là chuyện Đường Hinh từng thích anh. Đường Hinh của tuổi 17-18 so với bây giờ càng ngang ngược hơn, dù sao tuổi thiếu niên còn chưa biết đến nỗi buồn. Năm lớp 12 cô thổ lộ với anh, còn nói: "Chúng ta có thể cùng tới Bắc Kinh học đại học đó."
Mọi người đều nói Hàn Dạng sắp được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, không cần thi đại học.
Ngày mà Đường Hinh thổ lộ, anh do dự nói với cô: "Mình không đi Bắc Kinh, nhà mình thu xếp cho mình đi du học."
Đường Hinh sững người, hơi đau lòng nhưng lại cảm thấy chuyện này có thể hiểu được, dù sao những bạn học khác chỉ cần trong nhà có chút điều kiện cũng sẽ lựa chọn đi du học. Hồi đó ông Đường Đại Vĩ cũng hỏi cô có muốn đi du học không nhưng cô nói không muốn. Từ nhỏ cô đã không quá mơ ước về những trường đại học ở nước ngoài, cảm thấy học trong nước cũng tốt rồi.
Nhưng mà Hàn Dạng im lặng một lúc, đột nhiên lại hỏi cô: "Cậu có muốn cùng đi du học với mình không?"
Anh biết nhà cô có đủ điều kiện.
Đường Hinh lại ngây người lần nữa, cô hiểu ý của anh, rằng anh cũng thích cô.
Kết quả là...
Hai người không ở bên nhau, Hàn Dạng ra ngước ngoài còn cô về Bắc Kinh, cơ bản không còn liên lạc gì nữa.
Lên đến năm hai Đại học, Vưu Hoan đã hẹn hò hai lần còn Đường Hinh vẫn không vừa mắt ai. Cô ấy hỏi cô có phải cô còn lưu luyến Hàn Dạng không. Lúc đó Đường Hinh nằm trên sô-pha, vừa cười vừa nhìn dây tóc bóng đèn trên đỉnh đầu, nói: "Có chứ, cậu ấy chính là mối tình đầu thời thiếu nữ của mình mà."
Đối diện với ánh mắt của mối tình đầu, Đường Hinh cười, chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
Hàn Dạng cũng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hai năm rồi."
Tình hình của cô gần đây thế nào không cần hỏi, nhìn đã biết là cô thực sự hạnh phúc.
Có ai đó hỏi Hàn Dạng: "Cậu còn đi nữa không?"
Hàn Dạng đáp: "Không đi nữa, tới Thượng Hải hoặc Bắc Kinh, có hai công ty, mình còn đang xem xét."
Mọi người nhìn anh, cảm thấy người như anh dù đi đâu cũng sẽ sống tốt. Mọi người đều đang ngồi trong phòng nói chuyện, Đường Hinh lại nhận được tin nhắn WeChat.
Đường Vực: "Gửi định vị của em cho anh."
Tim Đường Hinh đập rộn ràng, nhanh chóng trả lời: "Anh tới Tô Châu à?"
Đường Vực: "Ừ."
Một tiếng sau, Đường Hinh đi lướt qua Hàn Dạng, thấy một chiếc Land Rover màu đen dừng bên đường. Một người đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống từ trên xe. Tóc anh ngắn hơn một chút, các nét trên khuôn mặt lại trở nên sắc nét hơn, ánh mắt thâm trầm hướng về cô rồi mỉm cười, mấp máy môi: "Lại đây."
Khoảnh khắc đó, Đường Hinh chợt nhớ tới hình ảnh lần đó khi anh tới Tô Châu. Cô không kìm chế được nhịp tim đập loạn, chạy như bay, lao vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, vui vẻ nói: "Sao anh lại tới đây?"
Hai người đứng cạnh chiếc Land Rover, anh ôm cô, cúi đầu cười nói: "Em đoán xem."
Đây là câu cửa miệng của cô.
Đường Hinh hừ một tiếng, nói với vẻ đắc ý: "Ngày mai là Lễ Tình nhân rồi, anh tới cùng em đón lễ chứ gì."
Cô đã đặt vé máy bay sáng ngày mai, không ngờ anh lại tới trước.
Đường Vực trầm giọng ừ một tiếng, nhìn về phía cửa quán karaoke, hất cằm về phía trước: "Mọi người đang ở trong đó à?"
Lúc Đường Hinh xuống tầng mọi người đều biết, cô cũng không giấu diếm, nói bạn trai cô tới rồi. Mọi người chờ cũng đã lâu, số người bằng hai lớp học cộng lại, nếu giờ để anh đi lên cho họ vây lại xem thì rất khó xử. Cô chớp mắt, nói: "Hay là bọn mình về thôi? Em nhắn tin báo là được."
Đường Vực lại ôm cô đi về phía cửa, vừa lạnh lùng vừa ung dung nói: "Em lo gì? Anh vào xem mối tình đầu của em trông như thế nào."
Đường Hinh: "!!!"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Đường Vực ấn nút thang máy, dẫn cô vào trong, cúi đầu nhìn cô, nói: "Tối hôm đó lúc anh dán kính cường lực cho điện thoại của em, tình cờ thấy được tin nhắn của Vưu Hoan."
"......"
Lên tới tầng sáu.
Lúc ra khỏi thang máy Đường Hinh mới hiểu a. Cô thở phì phì, véo eo anh, mắng: "Thế nên anh tới không phải là để cùng em đón Lễ Tình nhân mà là để đánh ghen à?"
Đường Vực nhíu mày, "đánh ghen" cái con khỉ?
Anh véo má cô, đúng lúc bị Hàn Dạng đang gọi điện thoại nhìn thấy. Anh ta nhìn hai người họ, hơi sững lại.
Một giây trôi qua.
Đường Vực liền hiểu ra người đàn ông trước mặt có lẽ chính là mối tình đầu của cô. Chẳng cần nghĩ nhiều, phong thái của anh ta hơi giống anh, ngoại hình không tệ, mặc vest vào cũng có thể câu được "con cá" Đường Hinh thích đớp "thính" âu phục.
Hoá ra cô mới là người có gu cực kỳ kiên định.
Đường Vực hắng giọng, trong lòng cực kỳ khó chịu véo mặt cô lần nữa. Cô ảo não ngẩng đầu trợn mắt với anh, trong mắt người ngoài chỉ thấy hai người này quá sức tình tứ.
Bắt gặp ánh mắt của Hàn Dạng, Đường Hinh tươi cười, hỏi: "Hàn Dạng, sao cậu lại ra đây?"
Hàn Dạng lấy lại tinh thần, nhìn Đường Vực, cười đáp: "Mình ra gọi điện thoại."
"Đây là bạn trai mình, Đường Vực."
Đường Hinh giới thiệu qua, cô không cảm thấy ngượng ngùng gì, dù sao nhiều năm đã trôi qua mà Hàn Dạng thậm chí còn chẳng phải người yêu cũ của cô.
Hàn Dạng mỉm cười, đưa tay ra: "Chào anh, nghe danh đã lâu."
Đường Vực bắt tay anh ta, hơi mỉm cười, nói: "Chào anh."
Có người mở cửa ra, thấy bọn họ, vừa bất ngờ vừa vui vẻ quay đầu reo lên: "Oa, bạn trai Đường Hinh tới nè."
Lúc này Đường Vực mới nhìn thấy trong phòng bao có rất đông người. Đường Hinh cười gian xảo, ngẩng đầu thì thầm vào tai anh: "Anh vào để mọi người chiêm ngưỡng và tra hỏi đi, là tự anh dẫn xác tới đấy."
Đường Vực có chuyện gì chưa trải qua chứ, cũng chỉ là đối phó với đám bạn học của cô thôi mà, anh bật cười, ôm cô bước vào.
Trong suốt quá trình đó, Hàn Dạng chỉ ngồi trong góc nhìn mọi người vây xung quanh Đường Vực và Đường Hinh, nghe bọn họ nói chuyện và thi thoảng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đường Vực. Hàn Dạng hơi ngạc nhiên, cảm thấy ánh mắt của Đường Vực như thể anh biết rõ rất cả, anh ta vội vàng cúi đầu, uống một ly rượu.
"Tổng giám đốc Đường, tôi gọi anh như thế được chứ hay là gọi tên?"
"Đều được cả." Anh cười nhàn nhạt, "Không phải lúc làm việc nên cứ thoải mái thôi."
"Anh tới để cùng Đường Hinh đón Lễ Tình nhân à?"
"Đúng vậy."
"Oa, lãng mạn ghê nha."
Đường Hinh: "......"
Chó má, tên móng heo này tới đây để đánh ghen đấy chứ, tới để nhìn mặt mối tình đầu của cô.
*****
Đêm khuya, vừa bước qua cửa phòng khác sạn, Đường Hinh đã bị anh đè ép từ sau lưng. Đèn trong phòng còn chưa bật, hai người quấn chặt lấy nhau, điên cuồng cởi quần áo của nhau. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, áo khoác rơi xuống, áo len rơi xuống, trên người Đường Hinh chỉ còn một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Cô nức nở kêu lên vài tiếng rồi cũng im lặng.
Hai người dây dưa từ cửa cho tới giường, bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương, ghen tuông đều bùng phát trong những giọt mồ hôi.
Một lúc lâu sau, Đường Vực đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa, khom lưng từ đống lộn xộn kia tìm thấy quần áo của mình, lấy trong túi quần một gói nhỏ, xé ra.
Ánh đèn trong phòng nhu hoà ấm áp, chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ hút hồn của cô gái nhỏ nằm trên giường. Cô vùi mình trong chăn, mái tóc dài đen nhánh xoã tung trên gối, Đường Vực bị cô nhìn đến mức cả người như muốn bùng cháy, cảm thấy một lần chắc chắn không thể đủ.
Anh khoác áo choàng tắm, thắt vội đai lưng, vạt áo trễ xuống, cơ bụng và đường cong cơ thể thấp thoáng hiện ra, trán và cằm anh đẫm mồ hôi, trong mắt vẫn còn chứa đầy dục vọng. Dáng vẻ đó cực kỳ quyến rũ, Đường Hinh kéo chăn lên, muốn che mắt mình lại.
Một lát sau, chăn bị anh kéo ra.
Đường Vực ôm lấy cô, ghé đầu vào vai cô rồi cắn mạnh, để lại dấu vết. Cơ thể Đường Hinh nhạy cảm run lên, thở hổn hển ôm lấy anh, khẽ thủ thỉ: "Đường Vực, Lễ Tình nhân vui vẻ."
Đã hơn 1 giờ sáng.
Anh xoa đầu cô, khẽ bật cười: "Ừ, rất vui vẻ."
Tai Đường Hinh nóng lên, cảm thấy anh muốn ám chỉ gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh, hờn dỗi nói: "Đường Vực, anh càng ngày càng cầm thú."
Anh không phản bác, chỉ cười cười: "Thế em không thích anh cầm thú hả? Ở trên giường anh càng cầm thú bao nhiêu, em càng cảm nhận được anh yêu em bấy nhiêu mà."
Đường Hinh: "......"
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến anh ảo tưởng thế hả?
Đường Vực xoay người đi rót nước, anh uống hết một cốc rồi rót một cốc khác cho cô.
Cô dựa vào lòng anh, uống hết cốc nước, đôi môi ướt át, ngẩng đầu nhìn anh, hạ giọng hỏi: "Anh ghen nên tức giận à? Nếu không biết chuyện mối tình đầu thì anh sẽ không tới đâu phải không?"
Vốn dĩ cô đã hẹn ngày trở về, còn lên kế hoạch hẹn hò xong xuôi rồi, Đường Vực chỉ cần ra sân bay "khuân" cô về nhà là xong. Anh để cốc nước xuống, thản nhiên gật đầu, cụp mắt nhìn cô, cười tự giễu: "Đường Hinh, hôm nay anh mới phát hiện ra một chuyện."
Cô nhắm mắt lại, ôm lấy anh, đầu cọ vào ngực anh, giọng nói vì buồn ngủ mà trở nên mơ màng: "Gì thế?"
"Em mới là người có sở thích trước sau như một, chỉ thích đàn ông mặc vest đẹp."
Mà anh thì không.
Đường Hinh mà anh thích bây giờ hoàn toàn khác với hình tượng con gái mà trước đây anh luôn nghĩ rằng mình thích, bất kể là về ngoại hình, phong thái hay tính cách.
Nhưng những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Giờ anh đã yêu cô, yêu điên cuồng. Quyết định tới Tô Châu chỉ vì đêm hôm đó nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của cô. Giờ anh chẳng khác gì một thằng nhóc mới lớn, một khi đã chạm vào cô thì không muốn dừng lại.
Người lật mặt chính là anh.