Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
EDITOR: HANNAH
Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu, hỏi anh yêu em đến nhường nào. Có ánh trăng nói hộ lòng anh đó.
Thế anh cút đi cho lành.
_ “Nhật ký chị đại”_
Đường Vực im lặng không nói gì. Anh liếc nhìn bàn tay đang siết chặt của cô, chợt nghĩ thầm khi cô nói câu cuối cùng kia, cô rất muốn đấm cho anh một phát. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái nhỏ, lại nghĩ tới lần đó cô đạp mình, giọng anh trầm trầm: “Chị đại hả?”
Đường Hinh: “Đúng thế.”
Cô chính là “chị đại”, chỉ tiếc không thể cắt đứt hết mọi cảm xúc ưu phiền.
Đường Vực vẫn luôn để tay vào túi quần không nhúc nhích. Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt vừa sâu thẳm lại không e dè trốn tránh, khiến cho Đường Hinh mới vừa rồi còn khí thế hừng hực giờ lại có phần xìu xuống. Tim cô đập loạn như đang chạy đua, lòng bàn tay cũng không kìm được mà siết chặt thêm.
Cuối cùng, cô không thể chiến đấu được nữa mà cúi đầu, chăm chú nhìn mũi chân của mình.
Trên đầu truyền đến giọng nói trầm trầm ấm áp của người đó: “Thế nếu giờ tôi để cho em ức hiếp tôi, em có hết giận tôi không?”
Đường Hinh ngẩng phắt lên nhìn anh. Trước đây khi cô yêu thầm Đường Vực, cô vẫn luôn tò mò người như Đường Vực khi yếu thế hơn sẽ phản ứng như thế nào. Cô nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nhìn thấy trong đó có sự bất lực, cam chịu nhượng bộ, đột nhiên, cô hiểu ra…
Đường Vực đang nhường nhịn cô, anh đầu hàng trước cô.
Không hiểu vì sao, khi khoảnh khắc này thật sự xảy đến, cô lại cảm thấy vừa khó chịu vừa ngại ngùng.
Cảm giác này khiến cho cô cảm tưởng như mình đã vô cớ gây sự, ăn vạ cả buổi rồi bắt người ta tới dỗ dành mình.
Nhưng thực ra cô đâu có định ăn vạ gì đâu.
Cô chỉ đơn giản là thích một người, sau khi thổ lộ bị từ chối thì quyết định để bản thân mình dần dần vượt qua và quên lãng. Dù sao chuyện tình cảm cũng không thể ép buộc được, ngoại trừ cố gắng quên đi thì cô cũng không biết phải làm gì nữa. Cô ở bên anh đã lâu như vậy rồi, nếu anh thực sự thích cô thì đã thích từ lâu rồi. Sau khi đối phương từ chối mà còn mặt dày lì lợm dây dưa không dứt mới là kiểu yêu đương xấu xí mất thể diện nhất.
Nếu người đó yêu bạn, bạn giận dỗi, đó gọi là thú vui trong tình yêu.
Nếu người đó không yêu bạn, bạn còn bày đặt giận dỗi thì đó là trò hề.
Đúng lúc này, Bánh Bao Cuộn đột nhiên lẻn ra cửa, cọ cọ vào mắt cá chân của Đường Hinh, sau đó ngồi xuống thảm. Đường Hinh theo phản xạ cúi đầu, Đường Vực cũng nhìn xuống, thấy Bánh Bao Cuộn lông dày trắng như tuyết đang dính vào cẳng chân trắng nõn của cô. Ngón chân mượt mà, đánh màu hồng phấn nhàn nhạt, vừa tinh tế lại vừa đáng yêu.
Anh gần như ngẩng lên ngay lập tức, nhìn vào đôi mắt cô.
Đường Hinh nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Sao mà ức hiếp được. Tôi làm sao đánh lại anh chứ?”
Đường Vực biết là cô cố ý hiểu sai ý của anh, cúi đầu phì cười: “Không phải lần trước em đã đánh rồi à? Tôi cũng đâu có đánh trả, đâu có đánh em đâu.”
Đường Hinh lúc này mới chợt nhớ ra, lần trước cô đã đạp anh một phát.
Cô bĩu môi, chỉ vào nhà anh, hừ một tiếng, hỏi: “Tôi chẳng đánh anh làm gì, tôi chỉ muốn biết, chuyện tôi mua nhà có phải anh đã biết ngay từ đầu không?”
“Ừ, là Đinh Đinh nói.” Anh thản nhiên thừa nhận.
“……”
Nếu chuyện giữa cô với Đường Vực là một phần mềm thì Đường Đinh Đinh đích thị là cái bug to đùng.
Có lẽ từ lần đầu tiên cô “thịt” con dê béo đó, mọi chuyện đã bắt đầu, khiến cô không cách nào thoát ra được. (Lời của editor: Chị yên tâm, em Đinh còn khiến chị kẹt với anh Vực dài dài.)
Cửa nhà Đường Vực mở ra một nửa, có thể thấy ánh đèn nhu hoà hắt ra từ bên trong cùng với đồ dùng được bài trí tạo cảm giác dễ chịu. Rõ ràng là hai căn hộ ở cùng một tầng, diện tích và bố cục giống nhau như đúc nhưng vẫn có cảm giác nhà anh cao cấp hơn nhà cô nhiều.
Đúng là có tiền thì muốn gì cũng có.
Cô tủm tỉm cười nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường à, sao anh không vung tiền giúp tôi trang trí nhà ở đi? Hay tặng luôn tôi một căn hộ cao cấp cũng được.”
Đường Vực: “……”
Anh hơi nhíu mày, rất nhanh đã bình tĩnh lại, hơi nheo mắt hỏi cô: “Em muốn thế hả?”
Đường Hinh không nói gì.
Đường Vực nghiến răng, quai hàm siết chặt, như đang đấu tranh nội tâm dữ dội nhưng rất nhanh sau đó, anh nói: “Thực ra căn hộ tầng dưới của nhà cũ của tôi cũng là của tôi luôn, lúc trước tiện thể mua cả hai căn. Chúng ta cùng nhau dọn về đó ở là được.”
Đường Hinh nhìn anh với vẻ không thể tin nổi. Người đàn ông này thực sự nghĩ là cô yêu tiền của anh ta à?
Còn cùng nhau dọn về nữa?
Mơ hão.
Đường Hinh để tay vào cạnh cửa, cười với anh rồi nói: “Tôi buồn ngủ rồi, chúc anh có giấc mơ đẹp.”
Nói xong, cô liền nhấc chân bước vào trong, lôi theo cả Bánh Bao Cuộn cùng đi.
Cửa đóng được một nửa lại bị người ta chặn lại.
Đường Vực một tay chặn cửa, cúi xuống nhìn cô, nói: “Ngủ ngon.”
Đường Hinh nhìn anh, không nói gì.
Đường Vực nhường nhịn buông tay trước, cô đóng sầm cửa lại, khoá trái bên trong.
Về đến nhà mình, Đường Vực ngồi vào sô-pha lướt WeChat, thấy trong nhóm có vài người đang trêu chọc anh…
Hoắc Thần Đông: “Hôm nay cậu ta chuyển nhà đó, hôm nào bọn mình tới mừng tân gia đi?
Hạ Trình: “Cậu ta dọn tới Tinh Thành hả? So với chỗ ở cũ thì xa công ty hơn nhiều đấy.”
Hoắc Thần Đông: “Biết làm sao được, Tiểu Đường Tâm xin thôi việc rồi, cũng không ở công ty nữa. Lục Chi Hành cũng chưa đồng ý chuyện đầu tư của Thời Quang, cậu ta ngoại trừ việc chuyển đến ở gần nhà cô ấy thì làm gì có cách nào khác để tiếp cận cô ấy đâu. Hết cách.”
……
Đường Vực lạnh lùng xem hết những tin nhắn này, súc tích ngắn gọn, trả lời đúng một dấu chấm.
Trong nhóm yên tĩnh một lúc.
Lặng ngắt như tờ.
Trong một diễn biến khác, trong một nhóm chat của nhân viên công ty Thời Quang bắt đầu truyền đi một tin tức…
“Đường Đinh Đinh là em gái của sếp Đường đấy. Nếu không muốn bị đuổi việc thì đừng có đồn đại linh tinh về cô ấy với sếp, coi chừng đó.”
Trong một đêm, thân phận của Đường Đinh Đinh hoàn toàn bại lộ.
Cả công ty đều đã biết.
Tối hôm đó, Đường Hinh vì chuyện Đường Vực đột nhiên dọn đến ở nhà bên cạnh mà mất ngủ. Cô nằm trên giường trằn trọc rất lâu, cũng không biết đến mấy giờ mới ngủ được, sáng hôm sau suýt chút nữa không dậy nổi. Cô vội vàng rửa mặt, trang điểm, thay đồ, uống một cốc nước, cầm theo túi xách chạy vội ra ngoài.
Cửa vừa mở đã thấy cánh cửa đối diện chỉ khép hờ.
Giây tiếp theo, cánh cửa đó mở ra, Đường Vực đã mặc sơ-mi quần âu đi ra, trên tay cầm một cái bánh sandwich với hộp sữa. Anh vẫn nhìn cô, đóng cánh cửa sau lưng lại.
“Chào em.”
Đường Hinh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý sẽ gặp lại anh sớm như vậy, đặc biệt là anh lại đang mặc áo sơ-mi trắng mà cô thích nhất, vừa nghiêm túc lại có phần kiêu ngạo, thong thả tiến về phía cô.
Cô ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, đóng cửa nhà mình lại.
Đường Vực đưa bữa sáng cho cô, anh nói: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Đường Hinh: “……”
Đoán chuẩn ghê ha.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhận phần ăn sáng kia.
Đường Vực hơi khom lưng, cầm lấy tay cô, để bữa sáng vào tay cô, giọng điệu không cho phép cô từ chối: “Cầm lấy đi, em sắp muộn làm rồi.”
Đường Hinh cầm bữa sáng, trong lòng cảm thấy thật ảo diệu, cô ngẩng lên nhìn anh, hỏi: “Tôi không bị muộn đâu nhưng anh thì không chắc. Công ty cách nhà khá xa, anh chờ tôi… là để đưa bữa sáng hả?”
Khu nhà này cách Thời Quang khá xa, so với nhà cũ của Đường Vực thì mất nhiều hơn 20-30 phút lái xe nhưng lại rất gần phòng làm việc của Lục Chi Hành, Đường Hinh lái xe sẽ nhanh hơn.
Lúc trước khi tìm nhà cũng có mấy nơi khá ổn nhưng hoặc là điều kiện không tốt bằng ở đây hoặc là cách phòng làm việc của Lục Chi Hành quá xa, thế nên Đường Vực đã chọn nơi này.
Đường Vực: “Đến muộn cũng không sao, hôm nay không cần tới sớm.”
Đường Hinh hơi bất ngờ, cầm bữa sáng đi về phía thang máy. Đường Vực đi theo phía sau cô, người cao tay dài, từ phía sau giơ tay nhấn nút thang máy. Đường Hinh cầm túi sandwich, quay đầu nhìn anh, nói: “Trước đây anh chưa từng đi làm muộn.”
Cô nhớ rõ trước giờ anh luôn tới công ty sớm hơn giờ làm việc, không có ngoại lệ.
Đường Vực đút tay vào túi quần, bâng quơ ừ một tiếng.
Ting…
Cửa thang máy mở ra.
Đường Hinh bước vào trong, Đường Vực theo sau cô, ấn nút tầng hầm. Thân hình cao lớn đứng sau lưng cô. Cửa thang máy từ từ đóng lại, Đường Hinh mở giấy gói sandwich cắn một miếng, cũng không để ý có ngon hay không, cô chỉ cảm thấy ngỡ ngàng, không ngờ có ngày cô lại được ăn bữa sáng do chính tay Đường Vực làm.
Ăn một miếng sandwich, lại cắm ống hút hộp sữa, tay chân có hơi luống cuống, nhất thời cầm không chắc làm rơi hộp sữa…
Cô kêu a một tiếng.
Thân hình rắn chắc của người đứng sau lưng đột nhiên áp vào lưng cô, hơi thở mát lạnh dễ chịu bao phủ cô. Đường Vực phản xạ nhanh nhẹn cúi người, bắt được hộp sữa trong khi cả người Đường Hinh vẫn cứng đờ.
Khi cảm giác ấm áp trên lưng rời xa, cô quay đầu nhìn anh.
Đường Vực nét mặt lạnh lùng, cụp mắt nhìn cô, sau đó giúp cô cắm ống hút, đưa hộp sữa cho cô: “Cầm chắc nhé.”
Đường Hinh mím môi, cầm lấy, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Đây có thể coi là cuộc đối thoại nhẹ nhàng nhất giữa hai người họ trong khoảng thời gian gần đây.
Thang máy rất hẹp, hơi thở của hai người hoà vào nhau, Đường Vực chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu từ tóc cô. Anh nhìn cô, nói khẽ: “Đường Hinh.”
“Hả?” Cô cắn ống hút, không ngẩng đầu.
Từ phía trên truyền đến một giọng nói vừa trầm ấm lại vừa mang ngữ khí khẳng định chắc chắn:
“Lần này, đến lượt tôi theo đuổi em.”
Lời của editor: Đinh Đinh à, sau này này nếu em có tìm chồng thì phải tìm người nào vừa dịu dàng yêu chiều em, vừa nham hiểm dập chết anh trai em nhé.
Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu, hỏi anh yêu em đến nhường nào. Có ánh trăng nói hộ lòng anh đó.
Thế anh cút đi cho lành.
_ “Nhật ký chị đại”_
Đường Vực im lặng không nói gì. Anh liếc nhìn bàn tay đang siết chặt của cô, chợt nghĩ thầm khi cô nói câu cuối cùng kia, cô rất muốn đấm cho anh một phát. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái nhỏ, lại nghĩ tới lần đó cô đạp mình, giọng anh trầm trầm: “Chị đại hả?”
Đường Hinh: “Đúng thế.”
Cô chính là “chị đại”, chỉ tiếc không thể cắt đứt hết mọi cảm xúc ưu phiền.
Đường Vực vẫn luôn để tay vào túi quần không nhúc nhích. Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt vừa sâu thẳm lại không e dè trốn tránh, khiến cho Đường Hinh mới vừa rồi còn khí thế hừng hực giờ lại có phần xìu xuống. Tim cô đập loạn như đang chạy đua, lòng bàn tay cũng không kìm được mà siết chặt thêm.
Cuối cùng, cô không thể chiến đấu được nữa mà cúi đầu, chăm chú nhìn mũi chân của mình.
Trên đầu truyền đến giọng nói trầm trầm ấm áp của người đó: “Thế nếu giờ tôi để cho em ức hiếp tôi, em có hết giận tôi không?”
Đường Hinh ngẩng phắt lên nhìn anh. Trước đây khi cô yêu thầm Đường Vực, cô vẫn luôn tò mò người như Đường Vực khi yếu thế hơn sẽ phản ứng như thế nào. Cô nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nhìn thấy trong đó có sự bất lực, cam chịu nhượng bộ, đột nhiên, cô hiểu ra…
Đường Vực đang nhường nhịn cô, anh đầu hàng trước cô.
Không hiểu vì sao, khi khoảnh khắc này thật sự xảy đến, cô lại cảm thấy vừa khó chịu vừa ngại ngùng.
Cảm giác này khiến cho cô cảm tưởng như mình đã vô cớ gây sự, ăn vạ cả buổi rồi bắt người ta tới dỗ dành mình.
Nhưng thực ra cô đâu có định ăn vạ gì đâu.
Cô chỉ đơn giản là thích một người, sau khi thổ lộ bị từ chối thì quyết định để bản thân mình dần dần vượt qua và quên lãng. Dù sao chuyện tình cảm cũng không thể ép buộc được, ngoại trừ cố gắng quên đi thì cô cũng không biết phải làm gì nữa. Cô ở bên anh đã lâu như vậy rồi, nếu anh thực sự thích cô thì đã thích từ lâu rồi. Sau khi đối phương từ chối mà còn mặt dày lì lợm dây dưa không dứt mới là kiểu yêu đương xấu xí mất thể diện nhất.
Nếu người đó yêu bạn, bạn giận dỗi, đó gọi là thú vui trong tình yêu.
Nếu người đó không yêu bạn, bạn còn bày đặt giận dỗi thì đó là trò hề.
Đúng lúc này, Bánh Bao Cuộn đột nhiên lẻn ra cửa, cọ cọ vào mắt cá chân của Đường Hinh, sau đó ngồi xuống thảm. Đường Hinh theo phản xạ cúi đầu, Đường Vực cũng nhìn xuống, thấy Bánh Bao Cuộn lông dày trắng như tuyết đang dính vào cẳng chân trắng nõn của cô. Ngón chân mượt mà, đánh màu hồng phấn nhàn nhạt, vừa tinh tế lại vừa đáng yêu.
Anh gần như ngẩng lên ngay lập tức, nhìn vào đôi mắt cô.
Đường Hinh nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Sao mà ức hiếp được. Tôi làm sao đánh lại anh chứ?”
Đường Vực biết là cô cố ý hiểu sai ý của anh, cúi đầu phì cười: “Không phải lần trước em đã đánh rồi à? Tôi cũng đâu có đánh trả, đâu có đánh em đâu.”
Đường Hinh lúc này mới chợt nhớ ra, lần trước cô đã đạp anh một phát.
Cô bĩu môi, chỉ vào nhà anh, hừ một tiếng, hỏi: “Tôi chẳng đánh anh làm gì, tôi chỉ muốn biết, chuyện tôi mua nhà có phải anh đã biết ngay từ đầu không?”
“Ừ, là Đinh Đinh nói.” Anh thản nhiên thừa nhận.
“……”
Nếu chuyện giữa cô với Đường Vực là một phần mềm thì Đường Đinh Đinh đích thị là cái bug to đùng.
Có lẽ từ lần đầu tiên cô “thịt” con dê béo đó, mọi chuyện đã bắt đầu, khiến cô không cách nào thoát ra được. (Lời của editor: Chị yên tâm, em Đinh còn khiến chị kẹt với anh Vực dài dài.)
Cửa nhà Đường Vực mở ra một nửa, có thể thấy ánh đèn nhu hoà hắt ra từ bên trong cùng với đồ dùng được bài trí tạo cảm giác dễ chịu. Rõ ràng là hai căn hộ ở cùng một tầng, diện tích và bố cục giống nhau như đúc nhưng vẫn có cảm giác nhà anh cao cấp hơn nhà cô nhiều.
Đúng là có tiền thì muốn gì cũng có.
Cô tủm tỉm cười nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường à, sao anh không vung tiền giúp tôi trang trí nhà ở đi? Hay tặng luôn tôi một căn hộ cao cấp cũng được.”
Đường Vực: “……”
Anh hơi nhíu mày, rất nhanh đã bình tĩnh lại, hơi nheo mắt hỏi cô: “Em muốn thế hả?”
Đường Hinh không nói gì.
Đường Vực nghiến răng, quai hàm siết chặt, như đang đấu tranh nội tâm dữ dội nhưng rất nhanh sau đó, anh nói: “Thực ra căn hộ tầng dưới của nhà cũ của tôi cũng là của tôi luôn, lúc trước tiện thể mua cả hai căn. Chúng ta cùng nhau dọn về đó ở là được.”
Đường Hinh nhìn anh với vẻ không thể tin nổi. Người đàn ông này thực sự nghĩ là cô yêu tiền của anh ta à?
Còn cùng nhau dọn về nữa?
Mơ hão.
Đường Hinh để tay vào cạnh cửa, cười với anh rồi nói: “Tôi buồn ngủ rồi, chúc anh có giấc mơ đẹp.”
Nói xong, cô liền nhấc chân bước vào trong, lôi theo cả Bánh Bao Cuộn cùng đi.
Cửa đóng được một nửa lại bị người ta chặn lại.
Đường Vực một tay chặn cửa, cúi xuống nhìn cô, nói: “Ngủ ngon.”
Đường Hinh nhìn anh, không nói gì.
Đường Vực nhường nhịn buông tay trước, cô đóng sầm cửa lại, khoá trái bên trong.
Về đến nhà mình, Đường Vực ngồi vào sô-pha lướt WeChat, thấy trong nhóm có vài người đang trêu chọc anh…
Hoắc Thần Đông: “Hôm nay cậu ta chuyển nhà đó, hôm nào bọn mình tới mừng tân gia đi?
Hạ Trình: “Cậu ta dọn tới Tinh Thành hả? So với chỗ ở cũ thì xa công ty hơn nhiều đấy.”
Hoắc Thần Đông: “Biết làm sao được, Tiểu Đường Tâm xin thôi việc rồi, cũng không ở công ty nữa. Lục Chi Hành cũng chưa đồng ý chuyện đầu tư của Thời Quang, cậu ta ngoại trừ việc chuyển đến ở gần nhà cô ấy thì làm gì có cách nào khác để tiếp cận cô ấy đâu. Hết cách.”
……
Đường Vực lạnh lùng xem hết những tin nhắn này, súc tích ngắn gọn, trả lời đúng một dấu chấm.
Trong nhóm yên tĩnh một lúc.
Lặng ngắt như tờ.
Trong một diễn biến khác, trong một nhóm chat của nhân viên công ty Thời Quang bắt đầu truyền đi một tin tức…
“Đường Đinh Đinh là em gái của sếp Đường đấy. Nếu không muốn bị đuổi việc thì đừng có đồn đại linh tinh về cô ấy với sếp, coi chừng đó.”
Trong một đêm, thân phận của Đường Đinh Đinh hoàn toàn bại lộ.
Cả công ty đều đã biết.
Tối hôm đó, Đường Hinh vì chuyện Đường Vực đột nhiên dọn đến ở nhà bên cạnh mà mất ngủ. Cô nằm trên giường trằn trọc rất lâu, cũng không biết đến mấy giờ mới ngủ được, sáng hôm sau suýt chút nữa không dậy nổi. Cô vội vàng rửa mặt, trang điểm, thay đồ, uống một cốc nước, cầm theo túi xách chạy vội ra ngoài.
Cửa vừa mở đã thấy cánh cửa đối diện chỉ khép hờ.
Giây tiếp theo, cánh cửa đó mở ra, Đường Vực đã mặc sơ-mi quần âu đi ra, trên tay cầm một cái bánh sandwich với hộp sữa. Anh vẫn nhìn cô, đóng cánh cửa sau lưng lại.
“Chào em.”
Đường Hinh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý sẽ gặp lại anh sớm như vậy, đặc biệt là anh lại đang mặc áo sơ-mi trắng mà cô thích nhất, vừa nghiêm túc lại có phần kiêu ngạo, thong thả tiến về phía cô.
Cô ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, đóng cửa nhà mình lại.
Đường Vực đưa bữa sáng cho cô, anh nói: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Đường Hinh: “……”
Đoán chuẩn ghê ha.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhận phần ăn sáng kia.
Đường Vực hơi khom lưng, cầm lấy tay cô, để bữa sáng vào tay cô, giọng điệu không cho phép cô từ chối: “Cầm lấy đi, em sắp muộn làm rồi.”
Đường Hinh cầm bữa sáng, trong lòng cảm thấy thật ảo diệu, cô ngẩng lên nhìn anh, hỏi: “Tôi không bị muộn đâu nhưng anh thì không chắc. Công ty cách nhà khá xa, anh chờ tôi… là để đưa bữa sáng hả?”
Khu nhà này cách Thời Quang khá xa, so với nhà cũ của Đường Vực thì mất nhiều hơn 20-30 phút lái xe nhưng lại rất gần phòng làm việc của Lục Chi Hành, Đường Hinh lái xe sẽ nhanh hơn.
Lúc trước khi tìm nhà cũng có mấy nơi khá ổn nhưng hoặc là điều kiện không tốt bằng ở đây hoặc là cách phòng làm việc của Lục Chi Hành quá xa, thế nên Đường Vực đã chọn nơi này.
Đường Vực: “Đến muộn cũng không sao, hôm nay không cần tới sớm.”
Đường Hinh hơi bất ngờ, cầm bữa sáng đi về phía thang máy. Đường Vực đi theo phía sau cô, người cao tay dài, từ phía sau giơ tay nhấn nút thang máy. Đường Hinh cầm túi sandwich, quay đầu nhìn anh, nói: “Trước đây anh chưa từng đi làm muộn.”
Cô nhớ rõ trước giờ anh luôn tới công ty sớm hơn giờ làm việc, không có ngoại lệ.
Đường Vực đút tay vào túi quần, bâng quơ ừ một tiếng.
Ting…
Cửa thang máy mở ra.
Đường Hinh bước vào trong, Đường Vực theo sau cô, ấn nút tầng hầm. Thân hình cao lớn đứng sau lưng cô. Cửa thang máy từ từ đóng lại, Đường Hinh mở giấy gói sandwich cắn một miếng, cũng không để ý có ngon hay không, cô chỉ cảm thấy ngỡ ngàng, không ngờ có ngày cô lại được ăn bữa sáng do chính tay Đường Vực làm.
Ăn một miếng sandwich, lại cắm ống hút hộp sữa, tay chân có hơi luống cuống, nhất thời cầm không chắc làm rơi hộp sữa…
Cô kêu a một tiếng.
Thân hình rắn chắc của người đứng sau lưng đột nhiên áp vào lưng cô, hơi thở mát lạnh dễ chịu bao phủ cô. Đường Vực phản xạ nhanh nhẹn cúi người, bắt được hộp sữa trong khi cả người Đường Hinh vẫn cứng đờ.
Khi cảm giác ấm áp trên lưng rời xa, cô quay đầu nhìn anh.
Đường Vực nét mặt lạnh lùng, cụp mắt nhìn cô, sau đó giúp cô cắm ống hút, đưa hộp sữa cho cô: “Cầm chắc nhé.”
Đường Hinh mím môi, cầm lấy, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Đây có thể coi là cuộc đối thoại nhẹ nhàng nhất giữa hai người họ trong khoảng thời gian gần đây.
Thang máy rất hẹp, hơi thở của hai người hoà vào nhau, Đường Vực chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu từ tóc cô. Anh nhìn cô, nói khẽ: “Đường Hinh.”
“Hả?” Cô cắn ống hút, không ngẩng đầu.
Từ phía trên truyền đến một giọng nói vừa trầm ấm lại vừa mang ngữ khí khẳng định chắc chắn:
“Lần này, đến lượt tôi theo đuổi em.”
Lời của editor: Đinh Đinh à, sau này này nếu em có tìm chồng thì phải tìm người nào vừa dịu dàng yêu chiều em, vừa nham hiểm dập chết anh trai em nhé.