Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Sau khi nghe thấy tiếng “Bành”, biểu cảm trên mặt Tiết ThiệuLuân---- vô cùng phong phú, Chu Hải Mạn bất giác chau mày.
Bánh xe nổ rồi, Chu Hải mạn thở dài một cái, đây đã là cái thứ hai trong tuần này, cô phải nói thế nào với Chu Vũ Khiết đây?
Tiết Thiệu Luân ra vẻ sau khi đã kiểm tra một lượt rồi nói: “Bánh xe dự phòng đâu?”
Chu Hải Mạn lắc đầu, “Không có bánh xe dự phòng, hai ngày trước đã dùng rồi.”
Tiết Thiệu Luân: “= =”, bánh xe dự phòng lúc nào cũng phải có chứ------ “Vậy bây giờ chỉ có thể đợi người của công ty sửa chữa kéo xe đi đến thôi, tôi biết một trạm sửa xe, cách đây rất gần, để tôi gọi điện.”
Chu Hải Mạn nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể thế này thôi, “ừm, vậy phiền anh rồi.”
Nhân viên của công ty sửa chữa trong vòng mười lăm phút đã có mặt rồi, kéo xe của Chu Hải Mạn đi, Chu Hải Mạn nghe theo kiến nghị của nhân viên sửa chữa, để xe ở lại bảo dưỡng, lần nào cũng thế, Chu Vũ Khiết lái xe, cô phụ trách bảo dưỡng.
“Thật xin lỗi, anh Tiết, bây giờ không đưa anh về nhà được nữa rồi.”
Tiết Thiệu Luân cười cười lắc đầu, “Không sao.” Với anh mà nói, xe hỏng thật đúng lúc, như thế anh không cần đi gặp người phụ nữ tên Trình Phi kia với Chu Hải Mạn nữa.
Chu Hải Mạn bắt một chiếc taxi, lúc đang định nói lời tạm biệt với Tiết Thiệu Luân, anh đã mở cửa xe ngồi vào, “Cô về một mình tôi không yên tâm, tôi cảm thấy, tôi vẫn là đưa cô về là tốt nhất. Ừm, bác tài xế, có thể đi rồi.”
Chu Hải Mạn bất lực nhìn anh một cái, Tiết Thiệu Luân cười với cô rất tự nhiên, Chu Hải Mạn động khóe miệng cười cười, “Anh Tiết hình như quên rồi, tôi đã từng học Tiệt Quyền Đạo, lo lắng của anh hơi thừa thì phải.”
“Haha-------Ha-----” Tiết Thiệu Luân quay đầu ra phía cửa sổ ngắm cảnh đêm, anh dường như quên thật rồi, cú đấm đau điếng đó. Chỉ là, anh cũng không có ác ý, cùng lắm chỉ muốn biết nhà cô ở đâu mà thôi. “Vẫn là tôi đưa cô về tận nhà là yên tâm nhất-----”
Một tên sắc lang ngồi bên cạnh, cô không yên tâm, Chu Hải Mạn da cười thịt không cười nói với Tiết Thiệu Luân: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
Tiết Thiệu Luân nhìn thấy biểu cảm này của cô, không kìm được đổ mồ hôi lạnh, dường như suy nghĩ trong lòng mình bị cô nhìn thấu, người phụ nữ này, quả nhiên là em gái y tá không bì được, “Đừng----- Đừng khách sáo.”
Cuối cùng khi đến dưới lầu nhà Chu Vũ Khiết, Tiết Thiệu Luân như một thân sĩ mở cửa cho Chu Hải Mạn, đúng như anh dự đoán trên cả đoạn đường, Chu Hải Mạn không có mở miệng mời anh lên ngồi một chút, nhưng lần này cô rất lịch sự chào tạm biệt anh, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tiết Thiệu Luân nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, nụ cười tràn ngập khóe miệng dần tan ra, cô dường như không đặt anh vào trong mắt.
“Bác tài, đến Nhất Phẩm Hương.”
“Chàng trai, đó không phải hướng chúng ta vừa dời đi sao? Sao cậu lại quay lại đó?”
“Aiya, bác tài, xe cháu còn dừng ở đó đấy.”
Anh cuối cùng nhìn lại tòa nhà sau lưng, tiểu khu Ngọc Lâm, chí ít tối nay cũng có thu hoạch.
**********************
Chu Hải Mạn tắm xong đi ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa nói với Chu Vũ Khiết đang đắp mặt nạ: “Cô ơi, dầu gội sắp hết rồi, lần sau ra ngoài nhớ mua một lọ về nhé.”
“Ừ, biết rồi.” Trả lời xong, Chu Vũ Khiết mới phản ứng lại, “Sao cháu không tự đi mua?”
“Cháu sợ lại mua một lọ Rejatce về, vẫn là cô đi mua thì hơn.”
Dầu gội Chu Hải Mạn dùng từ trước tới nay đều là của Chu Vũ Khiết, từ khi dọn đến nhà Chu Vũ Khiết, liên bắt đầu dùng Rejoice theo cô, lần trước dầu gội hết rồi, lúc đi mua đồ Chu Hải Mạn thuận tiện đem một lọ từ siêu thị về, Chu Vũ Khiết tỉ mỉ nhìn một lát, “Đại luật sư, đây là hàng sơn trại (hàng giả đó) mà! Là phiêu trong Rejoice chứ không phải biều trong bọ cánh cam bảy sao---- -----” (từ Rejoicce trong tiếng Trung là 飘 (phiêu) 柔, mà hàng giả là瓢 (biều) 柔,瓢虫là bọ cánh cam)
Chu Hải Mạn tức chết, cùng với tâm trạng giống như lần trước mua Hahawa (chị lại nhầm hàng sơn trại, Wahaha-một hãng nước ngọt của Trung Quốc, chứ không phải Hahawa) cô sẽ không bao giờ đến siêu thị kia nữa.
“Vẫn còn nhớ cơ.”
Không nhớ, sao còn tìm được cớ tốt hơn để cô đi mua? Chu Hải Mạn ngáp một cái, đi về phía phòng ngủ, “Cháu ngủ trước đây, cô đừng quên mua là được.”
“Aiz, cháu đừng đi vội, cháu tuổi lợn à, ngủ sớm như vậy.”
Chu Hải Mạn nheo nheo mắt, lười biếng đáp lại: “Cô, cô đừng quên rồi sao? Cháu tuổi thỏ, cô tuổi lợn.”
Aaaa, ngã!
Chu Vũ Khiết hít thở sâu ba lần, mới mở miệng nói: “Hôm nay cháu đi ăn cùng ai? Khách hàng bình thường hay là ai khác?”
“Chuyện này sao?” Chu Hải Mạn bĩu bĩu môi, “Chỉ vì chuyện này mà không cho cháu ngủ, thật là------” vừa nóivừa xoay người đivề phòng ngủ.
“Cháu còn chưa nói với cô đấy.”
“Một tên lưu manh.”
Chu Vũ Khiết cười hì hì gật đầu, tiếp tục đắp mặt nạ, “Cô nói rồi mà, ngoài lưu manh ra có ai thích nổi cháu.”
Chu Hải Mạn dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Chu Vũ Khiết hai giây, nhếch khóe miệng lên cười cười, “Là bởi vì cháu có người cô dã man sao?”
“Chu Hải Mạn, ngày mai cháu dọn đi ngay cho cô!”
Âm thanh vui vẻ của Chu Hải Mạn từ phòng ngủ truyền ra, “Mẹ cháu nói rồi, nếu như cô vẫn chưa gả được đi thì không cho cháu về nhà.”
Aaaaa, ngã! Rõ ràng nó ghét bị người nhà ép đi xem mắt mới chuyển đến chỗ của cô, lúc nó mới đến còn nói bao nhiêu dễ nghe, “Cô, cháu hưởng ứng khẩu hiệu của cô, lập chí làm một người độc thân như cô, cô hãy thu lưu cháu đi.”
Nhưng mà, qua vài ngày bản tính của nó liền bộc lộ rồi, “Thực ra cháu được bố phái tới giám sát cô đấy, cô à, cô phải tốt với cháu một chút, nếu không lúc về cháu sẽ không nói tốt cho cô đâu, cô biết đấy, bố cháu mà tức lên, thì ngay cả mẹ cháu cũng không ngăn được.”
Cô còn dỗ dành nó, mỗi ngày hai món một canh hầu hạ nó, cuối cùng có một ngày lúc cô hết nhẫn nại, muốn đuổi nó đi, nó lại nước mắt nước mũi nói với cô: “Cô còn là cô cháu mà, cô từ nhỏ đã không thương cháu, chỉ biết bắt nạt cháu, còn cướp táo của cháu ăn, cô hỏi xem có cô nào nhà người ta cướp táo của cháu gái ăn không. Cô chỉ cướp táo thì cũng thôi, cô lại cướp tẩy bút chì của cháu, truyện tranh cũng bị cô cướp đi. Cô đừng tưởng cháu không biết, cô lấy truyện tranh của cháu đổi tiểu thuyết đen với người ta, cô nói xem có phải cô cả ngày ấp trong chăn xem tiểu thuyết đen?”
Chuyện liên quan tới danh tiếng của mình, Chu Vũ Khiết bì muốn bịt miệng cháu gái, không biết đã nói bao nhiêu lời hay ý đẹp, nó vẫn không dừng lại: “Bây giờ cô cũng không thương cháu, chỉ biết bạc đãi cháu, ngay cả thịt cũng không nỡ cho cháu ăn, cả ngày toàn rau xanh, cháu lại không phải thỏ! Cô xem xem, cháu đều gầy thành thế này rồi! Cô còn tiêu tiền của cháu, cô chưa từng cho cháu tiền tiêu vặt, còn tiêu tiền của cháu, cô là cô cháu sao? Chức cô này cô làm thế nào thế?
Lúc đó Chu Vũ Khiết hối hận rồi a, nếu như phía trước có bức tường, cô cũng đâm đầu vào, hiểu hết rồi, ai bảo hai cô cháu họ không kém tuổi nhau là mấy, từ nhỏ đã cùng chung sống trưởng thành, cô không bắt nạt Chu Hải Mạn, cô bắt nạt ai đây?
“Cô mà còn đuổi cháu, cháu sẽ nói chuyện này với bố, bố thương cháu như vậy, đợi khi cháu đem hết chuyện mà cô đã làm nói cho bố biết, xem bố xử lí cô thế nào!”
Ác, quả nhiên là luật sư Chu danh tiếng lẫy lừng, cuối cùng Chu Vũ Khiết miễn tiền thuê nhà cho Chu Hải Mạn, và đồng ý khi mà Chu Hải Mạn chưa tự nguyện rời đi thì tuyệt đối không được đuổi cô đi.
Giấy trắng mực đen, Chu Vũ Khiết thua trên tay cô cháu gái năm đó từng bị cô bắt nạt đến nỗi chỉ biết khóc thút thít, căn nhà cô khó khăn lắm mới bỏ tiền riêng ra mua lại vô cùng tự nhiên trở thành ổ của Chu Hải Mạn.
Thiên lí ở đâu a?
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, lúc Chu Vũ Khiết nghe nói xe được gửi đi sửa rồi, suýt nữa phun ra một ngụm máu, “Chu Hải Mạn, cháu làm sao thế hả? Kĩ thuật lái xe chưa qua cửa thì đừng lái nữa, trong vòng một tuần nổ lốp hai lần, sao mà cháu làm được thế hả?”
“Sao mà làm được à?” Chu Hải Mạn cắn đũa dường như rất nghiêm túc suy nghĩ, “Chau cũng không rõ, nếu như cô muốn học, mời cao sư khác đi---- ---”
Chu Vũ Khiết đối với hài hước nhạt nhẽo kiểu Chu Hải Mạn đã sớm thành thói quen, chỉ có thể giật giật khóe miệng bất lực nói: “Chẳng buồn cười chút nào.”
“Thế phải làm sao? Dù sao xe cũng gửi đi sửa rồi, hôm nay ngồi xe bus về nhà thôi, dù sao rất lâu rồi cô cũng không đi xe bus rồi, trở về lúc bắt đầu một chút cũng rất tốt mà.”
Nhắc dến về nhà, Chu Vũ Khiết dời khỏi đề tài từ sửa xe, vô cùng hứng thú nói với Chu Hải Mạn đang ăn chậm rì rì: “Aiz, lần này về nhà mẹ cháu còn bắt cháu đi xem mắt nữa, cháu tính thế nào?”
“Không phải chứ? Vậy cháu chuyển ra khỏi nhà lại là vì sao? Mẹ cháu bảo cháu đi xem mắt cháu vẫn đi.”
“Cô, đừng thử khuyên cháu chuyển đi, cháu sẽ không chuyển đâu.” Chu Hải Mạn cảnh giác nhìn cô nói.
Chu Vũ Khiết xem thường đưa cho cô hai hạt chống ẩm, cho dù cô thật sự có suy nghĩ này, vậy cũng là hai tháng trước, bây giờ, cô cũng đã lĩnh giáo được sự lợi hại củaChu Hải Mạn rồi, mời nó chuyển ra ngoài, cònkhông bằng dành chút sức lực và tinh thần tìm cho mình một căn phòng, “Xem chút tiền đồ của cháu coi. Ý cô là, nếu cháu đã chuyển ra ngoài, cũng nên đấu tranh với mẹ cháu đến cùng, cháu xem cháu còn nhỏ thế này, đã bị ép đi xem mắt, xem mắt thật sự tìm được đối tượng tốt sao? Xem mắt là lãng phí tuổi thanh xuân.”
Trên mặt Chu Hải Mạn cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm động, chu môi nói: “Cô, cháu cảm thấy cô mới là mẹ ruột cháu!”
Chu Vũ Khiết cuối cũng cũng phun ra ngụm máu tích tụ ở ngực kia, “Con bé chết tiệt, cô già thế sao? Người khác nói chúng ta là hai chị em cô còn cảm thấy thiệt thòi đó!”
“Vâng vâng vâng, cô cháu năm nay mới mười tám tuổi thôi---- -----”
“Được rồi, nói với cháu chẳng bằng không nói, cháu đến cuối cùng nhất định vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ cháu, mẹ cháu cũng thật là, vội vàng muốn gả cháu đi như vậy làm gì?”
Chu Hải Mạn ăn một thìa cháo, oán hận nói: “Đây còn không phải tại cô hết sao?”
“Liên quan gì tới cô?”
“Bởi vì cô mãi chưa đem mình gả đi, bây giờ còn dọn ra ngoài, cái gì mà chủ nghĩa độc thân, mẹ cháu sợ cháu giống cô, hơn nữa bố cháu cũng nói rồi, đợi cháu lấy chồng rồi, cô sẽ có áp lực, nói không chừng sẽ không muốn kết hôn nữa, cô, cô xem, vì cô, cháu có bao nhiêu ủy khuất!”
Chu Vũ Khiết hừ lạnh, không cho rằng như thế nói: “Ủy khuất? Sao cô thấy cháu không có chút ủy khuất nào thế, cô lại cảm thấy cháu ở dưới cánh của cô trưởng thành rất vui vẻ đó chứ.”
Chu Vũ Khiết luôn cảm thấy mình làm chủ nghĩa độc thân nhiều năm như thế, đã cho Chu Hải Mạn một tấm gương học tập, mà bố mẹ Chu Hải Mạn luônvì lo lắng Chu Hải Mạn sẽ bị Chu Vũ Khiết làm ảnh hưởng, chưa từng thay đổi uốn nắn với cô, cho đến sau khi tốt nghiệp đai học, Chu Hải Mạn liền bị bố mẹ sắp xếp đi xem mắt.
Một người đi đầu, mở đường cho người sau, một người bị liên lụy, chưa từng được yên tĩnh qua. Cho nên, hai cô cháu luôn cho rằng mình mới là người thiệt thòi nhất.
“Cô à, cô cũng thật không có lương tâm. Lời này mà cô cũng nói ra được. Cháu quyết định rồi, miếng olive cuối cùng cũng không để lại cho cô.”
Chu Vũ Khiết giờ mới phát hiện, món olive trên đĩa đã bị Chu Hải Mạn tiêu diệt sạch sẽ, bất giác nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ, “Chu Hải Mạn, sao cháu lại ăn hết món mặn rồi, cô làm sao đây?”
Chu Hải Mạn thỏa mãn rút giấy ăn ra lau miệng: “Không phải vẫn còn cháo hay sao? Cô chỉ cần ăn cháo là được rồi.”
“Chu Hải Mạn!!!” Cháu đừng ức hiếp người quá đáng!
Chu Hải Mạn cuối cùng nhìn cô một cái, phóng khoáng quay người về phòng, cháu đã nói với cô không dưới một lần rồi, lúc ăn cơm đừng cứ lải nhải không ngừng thế-------”
(*) món olive này, thành phần gồm quả olive, muối, dầu ăn.