Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Sau khi nhìn lén di động, ảnh đế Lương quay lại cuộc họp, trên mặt vẫn luôn duy trì trạng thái tươi cười, phóng viên ở hiện trường cũng phát hiện tổng giám đốc Thẩm lên tiếng, tuy rằng tim gan cồn cào muốn biết lịch sử tình ái của hai vợ chồng này, nhưng vẫn thức thời không nói ra lời. Tổng giám đốc Thẩm đăng weibo chứng minh điều gì? Chứng minh anh cũng đang xem phát sóng trực tiếp, lúc này mà vẫn còn không có mắt mũi đi khi dễ ảnh đế Lương, thì chẳng khác nào chơi với dao sắc cả.
Sau vài kỳ chương trình thực tế, người xem có tâm có thể nhìn ra được, lấy trình độ nuông chiều lão công của tổng giám đốc Thẩm, khi dễ ai cũng không thể khi dễ ảnh đế Lương, mặc kệ có gây ra đại sự gì hay không, tổng giám đốc Thẩm đều có biện pháp, nếu chơi xấu ảnh đế Lương ở nơi mà tổng giám đốc Thẩm không nhìn thấy, còn có khả năng tránh thoát, bởi vì, từ trước đến nay ảnh đế Lương cũng không quá để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, không phải nói là tổng giám đốc Thẩm không đúng nhưng chung quy là ảnh đế Lương sẽ không tức giận bởi vì mình vì người khác bôi đen, lại càng bởi vì không muốn tổng giám đốc Thẩm xù lông.
Tuy không kiếm được thêm tin tức muốn có, nhưng hai vợ chồng ăn ý đáng yêu lại cũng rất buồn cười như vậy vẫn làm cho các phóng viên phải hung hăng dập đầu một phen.
[tích, chủ động thừa nhận, chỉ số tình cảm +2, tổng chỉ số tình cảm là 67, ký chủ cố lên, chúng ta chỉ cách danh hiệu CP quốc dân một bước nữa thôi!]
Tổng giám đốc Thẩm đang xem phát sóng trực tiếp bị hệ thống quấy rầy, nhíu mày nói: [tôi vừa nãy không nghe được hắn nói chuyện.]
Hệ thống ngoan ngoãn câm miệng, thuận tiện ở trong đầu của ký chủ một lần nữa thả câu nói nói cảm tạ vô vị kia của ảnh đế Lương
Thẩm Úc Tiều hừ nhẹ một tiếng tỏ ý tha thứ, tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của Lương Trung Tuyền trong màn hình.
Lương Trung Tuyền 5 năm trước và Lương Trung Tuyền hiện tại không giống nhau, khi đó tuy hắn không có khí chất lỗi lạc như bây giờ, thậm chí trên mặt vẫn còn nét ngây ngô trẻ con của thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng trên mặt cũng không có một chút nữ tính nào, mặc dù lúc ấy toàn bộ cõi mạng đều yêu thích “Hoa mỹ nam”, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc cực cao nên hắn vẫn được vô số thiếu nữ yêu thích.
Thẩm Úc Tiều lần đầu tiên chú ý đến hắn cũng là vì mặt hắn.
Lúc ấy, thành phố H đang có dự án mở rộng xây dựng kinh đô điện ảnh, và đang trong quá trình thu hút nhà đầu tư. Vừa lúc ấy có một thương vụ ở thành phố H nên cũng tham gia hội nghị giao lưu, người tham dự cũng không có hứng thú đầu tư mảng này, tổng giám đốc Thẩm cũng là như vậy. Nhưng cũng giống như những thanh thiếu niên cùng tuổi khác, anh cái gì cũng muốn đi xem một chút, nghe nói trong kinh đô điện ảnh lúc này có không ít đoàn phim đang quay phim ở đây, vì thế thương lượng với những người khác muốn tùy tiện đi xem một chút, cuối cùng cùng nhau tới đây xem.
Khi bọn họ đến kinh đô điện ảnh, vừa lúc gặp được một đoàn phim đang đóng phim cổ đại trên đường phố, Lương Trung Tuyền đóng vai một vị thiếu hiệp mới bước chân ra giang hồ, trên đường làm anh hùng cứu mỹ nhân, thiếu niên khí phách, phong lưu phóng khoáng, tuy vẫn đơn thuần non nớt nhưng chí khí lẫm liệt, nhìn hắn so với vai chính bên cạnh lại càng giống vai chính hơn. Dưới sự hỗ trợ của dây cáp bảo hộ, hắn vượt nóc băng tường, cùng nam chính đánh bay một đám diễn viên quần chúng đóng vai hắc y nhân, cùng nhau đỡ nữ chính đang khóc thút thít.
Bộ phim truyền hình kia đại khái cũng không phải là dự án lớn, cho nên đạo cụ sơ sài, kỹ thuật diễn của nam chính nữ chính cũng một lời khó nói hết, thế cho nên toàn bộ quá trình quay một cảnh Lương Trung Tuyền nhập vai có hơi bất ngờ.
Đạo diễn hô cắt, yêu cầu làm lại, trên mặt nam chính nữ chính đều tràn đầy vẻ khó chịu, chỉ có hắn mỉm cười tiếp thu, vừa nhìn là thấy là người khiêm tốn có lễ phép.
Đi xem cùng mọi người một lát, Thẩm Úc Tiều ghi tạc khuôn mặt tuấn tú của hắn trong lòng, giống như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tuy là có ấn tượng nhưng cũng không tính là khắc sâu.
Ngay sau đó, mấy người lại kéo nhau tham quan những kiến trúc tiêu chuẩn khác, tổng giám đốc Thẩm ngoài ý muốn thấy một sạp bán tranh làm bằng đường ở ven đường, muốn nhưng lại ngượng ngùng không muốn người khác nhìn thấy, vì thế lấy lý do đi tìm WC, vòng trở lại ven đường, trốn ở một góc, chờ bọn họ rời đi rồi quay trở lại mua.
Nhưng là cũng ngoài ý muốn nhìn thấy thiếu niên anh tuấn vừa mới đóng phim kia, hắn đứng cùng một người phụ nữ mặt đối mặt, ngược lại với hình tượng ôn hòa lễ phép lúc nãy, bây giờ trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, “Phanh” một tiếng chân hắn đá vào vách tường phía sau người phụ nữ kia.
Người phụ nữ trung niên kia bị hành động bất ngờ của hắn làm cho sợ tới mức “A” lên một tiếng, thấy đối phương đá không phải là mình, hai con mắt lập tức đỏ lên, tức giận nhưng vẫn cố gắng đè thấp giọng nói: “Lương Trung Tuyền! Cậu có bệnh à! Cậu có tin tôi thật sự tìm lãnh đạo phong sát cậu!”
Lương Trung Tuyền lạnh lùng nhìn bà ta: “Được, tôi đi cùng chị, thuận tiện nói chuyện với đạo diễn xem chuyện trên mặt đất có mảnh thủy tinh vỡ là như thế nào.
Thẩm Úc Tiều nghe đến đó, liền không có tâm tư tiếp tục nghe nữa, chẳng qua chỉ là tiểu minh tinh lục đục nội bộ thôi, bình thường anh đi ra ngoài xã giao cũng không phải là chưa từng nhìn thấy chuyện này.
Người phụ nữ kia sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng: “Cậu là thánh mẫu sao? Mảnh thủy tinh cũng không đâm phải cậu, tôi cho cậu một lời khuyên, đừng có nhúng tay vào chuyện này, cũng không phải tôi muốn làm người của hắn. Lại nói nữa, cậu quản được lúc này liệu có quản được tiếp theo không, cốc nước lúc trước cũng là cậu đổ đi đúng không, nếu không phải tôi giúp cậu gạt người ta, bên kia chắc chắn phải ghi hận cậu rồi.”
Lương Trung Tuyền mặt không biểu cảm: “Cảm ơn.”
Đối phương thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vậy cậu có thể cứ mặc kệ đi.”
Lương Trung Tuyền: “Không thể.”
Tổng giám đốc Thẩm không nhịn được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Người phụ nữ kia đang tức giận nên không có chú ý tới, nhưng Lương Trung Tuyền để ý thấy, hắn bắn tầm mắt sắc nhọn sang hướng này.
Thẩm Úc Tiều ngừng thở, vội dựa sát vào tường, sợ vị hắn phát hiện, cũng may người phụ nữ kia nổi giận hấp dẫn lực chú ý của hắn: “Cậu có bệnh sao? Quản nhiều như vậy làm gì? Kéo hắn ra khỏi vị trí nam chính, tôi sẽ giúp cậu tranh thủ một chút, cậu còn có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí đó!”
Lương Trung Tuyền: “Không cần phải như vậy.”
Đối phương: “Cậu muốn cái gì?”
Lương Trung Tuyền: “Không quen nhìn.”
Người phụ nữ bị hắn dầu muốn không ăn tức giận đến không chịu nổi, chỉ tay vào mũi hắn nói: “Được, cậu được lắm, tôi thật sự hối hận muốn chết, lúc trước tại sao lại muốn nâng đỡ cậu! Nhiều người vội vàng muốn nâng đỡ cậu, cậu không vui, bảo cậu đi tiếp rượu cũng ra sức từ chối, hiện tại tôi chạm vào đối thủ cạnh tranh của cậu cậu cũng ngăn cản, còn có muốn phát triển nữa hay không? Nếu cậu cứ như vậy, một trăm năm cũng không nổi tiếng nổi……..Con mẹ nó đồng tính luyến ái chết tiệt, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu thích hắn ta hay không? Vì hắn ngay cả tiền đồ của mình cũng từ bỏ hay không?”
Lương Trung Tuyền cũng không bởi vì bà ta nói nhiều mà tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Chị Hồ, làm người phải có điểm mấu chốt, trò này của chị không còn là trò đùa dai bình thường nữa rồi, chị là muốn hủy hoại hắn…….Chị biết với tôi mà nói phim trường là một nơi thần thánh, nếu chuyện này tôi không biết thì không nói, nếu tôi đã biết rồi chắc chắn không thể để chị ra tay được.”
Người phụ nữ cười nhạo một tiếng: “Tôi thật phục cậu đấy, trách không được Thành Trăn nói cậu là bạch liên hoa, thế nào, cảm thấy tôi vũ nhục mộng tưởng cả đời của cậu sao? Thật buồn cười, chính mình đều không có dự án quay phim nào, còn có tâm tư đi lo cho người khác, cậu đã thích đoàn phim này như vậy, nếu không có tôi, đoàn phim người ta còn có thể muốn cậu sao?”
Lương Trung Tuyền: “Muốn hay không.”
Người phụ nữ rốt cuộc nhịn không được tức giận, dậm chân rời đi, Tôn Duệ ở bên cạnh Lương Trung Tuyền, nhút nhát sợ sệt nói: “Anh Lương, nếu không chúng ta cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, anh cũng thật vất vả mới nhận được vai nam thứ, vạn nhất nếu không có…….”
Lương Trung Tuyền chậm chạp tắt điếu thuốc đi, không chút để ý nói: “Thiếu niên, cá và tay gấu không thể chiếm cả được, biết không?”
Tôn Duệ ủy khuất nhìn hắn: “Nhưng mà anh chọn chính là cá!”
Lương Trung Tuyền vỗ vỗ vai hắn nói: “Anh chọn chính là anh vui.”
Tổng giám đốc Thẩm chờ bọn họ rời đi mới dám bước ra, chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ trên đời vẫn còn có loại người “Thà gãy chứ không chịu làm cành cong” này, đúng là ngu ngốc, cũng không biết loại đầu óc thiếu mạch não này như hắn lớn lên như thế nào nữa……
Nhưng trong lòng trào phúng như thế, lại nhớ tới thiếu niên mặc cổ trang tiêu sái phóng khoáng, một chân đá vào trên tường, cười cười, mặt dần dần đỏ lên.
Lúc gặp lại nhóm tổng giám đốc, đoàn người lại một lần nữa vòng trở lại sân có đoàn đang quay phim, tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay vẫn luôn ít nói, đột nhiên hỏi người phụ trách dẫn bọn họ đi tham quan: “Người kia là ai?”
Người phụ trách nhìn thoáng qua, cười nói: “À, là nghệ sĩ của giải trí Tinh Vân, chắc hắn là đồng môn của Thành Trăn, bộ dạng đẹp, ca hát biểu diễn đều được, những mà mãi không nổi tiếng được.”
Thẩm Úc Tiều nhíu mày, nhìn Lương Trung Tuyền một lúc lâu mới trở lại bộ dáng khiêm tốn khách khí, không nói câu nào.
Khi đó, tập đoàn nhà họ Thẩm không lớn mạnh như hiện tại, nhưng ở thành phố B cũng coi như có một vị trí nhỏ, từ lúc bắt đầu, tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ tự cho là đi theo xem thôi, nhưng người phụ trách lại xem hắn như dê béo. Những người xung quanh vốn nghe nói thiếu niên tổng giám đốc này vô cầu vô dục không có nhược điểm nên cũng phá lệ cảm thấy hứng thú.
Bởi vậy, sau khi phát hiện tổng giám đốc Thẩm có biểu hiện hứng thú với một tiểu minh tinh, vài người lập tức hai mắt lóe lên nhìn nhau. Trong số bọn họ có vài người là đại thiếu gia tới tham gia hội nghị để rèn luyện, ngày thường cái gì cũng dám chơi, rất nhanh thông đồng với Hồ Lệ, bỏ thuốc Lương Trung Tuyền, trói lại, ném tới trên giường tổng giám đốc Thẩm.
Sau vài kỳ chương trình thực tế, người xem có tâm có thể nhìn ra được, lấy trình độ nuông chiều lão công của tổng giám đốc Thẩm, khi dễ ai cũng không thể khi dễ ảnh đế Lương, mặc kệ có gây ra đại sự gì hay không, tổng giám đốc Thẩm đều có biện pháp, nếu chơi xấu ảnh đế Lương ở nơi mà tổng giám đốc Thẩm không nhìn thấy, còn có khả năng tránh thoát, bởi vì, từ trước đến nay ảnh đế Lương cũng không quá để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, không phải nói là tổng giám đốc Thẩm không đúng nhưng chung quy là ảnh đế Lương sẽ không tức giận bởi vì mình vì người khác bôi đen, lại càng bởi vì không muốn tổng giám đốc Thẩm xù lông.
Tuy không kiếm được thêm tin tức muốn có, nhưng hai vợ chồng ăn ý đáng yêu lại cũng rất buồn cười như vậy vẫn làm cho các phóng viên phải hung hăng dập đầu một phen.
[tích, chủ động thừa nhận, chỉ số tình cảm +2, tổng chỉ số tình cảm là 67, ký chủ cố lên, chúng ta chỉ cách danh hiệu CP quốc dân một bước nữa thôi!]
Tổng giám đốc Thẩm đang xem phát sóng trực tiếp bị hệ thống quấy rầy, nhíu mày nói: [tôi vừa nãy không nghe được hắn nói chuyện.]
Hệ thống ngoan ngoãn câm miệng, thuận tiện ở trong đầu của ký chủ một lần nữa thả câu nói nói cảm tạ vô vị kia của ảnh đế Lương
Thẩm Úc Tiều hừ nhẹ một tiếng tỏ ý tha thứ, tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của Lương Trung Tuyền trong màn hình.
Lương Trung Tuyền 5 năm trước và Lương Trung Tuyền hiện tại không giống nhau, khi đó tuy hắn không có khí chất lỗi lạc như bây giờ, thậm chí trên mặt vẫn còn nét ngây ngô trẻ con của thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng trên mặt cũng không có một chút nữ tính nào, mặc dù lúc ấy toàn bộ cõi mạng đều yêu thích “Hoa mỹ nam”, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc cực cao nên hắn vẫn được vô số thiếu nữ yêu thích.
Thẩm Úc Tiều lần đầu tiên chú ý đến hắn cũng là vì mặt hắn.
Lúc ấy, thành phố H đang có dự án mở rộng xây dựng kinh đô điện ảnh, và đang trong quá trình thu hút nhà đầu tư. Vừa lúc ấy có một thương vụ ở thành phố H nên cũng tham gia hội nghị giao lưu, người tham dự cũng không có hứng thú đầu tư mảng này, tổng giám đốc Thẩm cũng là như vậy. Nhưng cũng giống như những thanh thiếu niên cùng tuổi khác, anh cái gì cũng muốn đi xem một chút, nghe nói trong kinh đô điện ảnh lúc này có không ít đoàn phim đang quay phim ở đây, vì thế thương lượng với những người khác muốn tùy tiện đi xem một chút, cuối cùng cùng nhau tới đây xem.
Khi bọn họ đến kinh đô điện ảnh, vừa lúc gặp được một đoàn phim đang đóng phim cổ đại trên đường phố, Lương Trung Tuyền đóng vai một vị thiếu hiệp mới bước chân ra giang hồ, trên đường làm anh hùng cứu mỹ nhân, thiếu niên khí phách, phong lưu phóng khoáng, tuy vẫn đơn thuần non nớt nhưng chí khí lẫm liệt, nhìn hắn so với vai chính bên cạnh lại càng giống vai chính hơn. Dưới sự hỗ trợ của dây cáp bảo hộ, hắn vượt nóc băng tường, cùng nam chính đánh bay một đám diễn viên quần chúng đóng vai hắc y nhân, cùng nhau đỡ nữ chính đang khóc thút thít.
Bộ phim truyền hình kia đại khái cũng không phải là dự án lớn, cho nên đạo cụ sơ sài, kỹ thuật diễn của nam chính nữ chính cũng một lời khó nói hết, thế cho nên toàn bộ quá trình quay một cảnh Lương Trung Tuyền nhập vai có hơi bất ngờ.
Đạo diễn hô cắt, yêu cầu làm lại, trên mặt nam chính nữ chính đều tràn đầy vẻ khó chịu, chỉ có hắn mỉm cười tiếp thu, vừa nhìn là thấy là người khiêm tốn có lễ phép.
Đi xem cùng mọi người một lát, Thẩm Úc Tiều ghi tạc khuôn mặt tuấn tú của hắn trong lòng, giống như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tuy là có ấn tượng nhưng cũng không tính là khắc sâu.
Ngay sau đó, mấy người lại kéo nhau tham quan những kiến trúc tiêu chuẩn khác, tổng giám đốc Thẩm ngoài ý muốn thấy một sạp bán tranh làm bằng đường ở ven đường, muốn nhưng lại ngượng ngùng không muốn người khác nhìn thấy, vì thế lấy lý do đi tìm WC, vòng trở lại ven đường, trốn ở một góc, chờ bọn họ rời đi rồi quay trở lại mua.
Nhưng là cũng ngoài ý muốn nhìn thấy thiếu niên anh tuấn vừa mới đóng phim kia, hắn đứng cùng một người phụ nữ mặt đối mặt, ngược lại với hình tượng ôn hòa lễ phép lúc nãy, bây giờ trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, “Phanh” một tiếng chân hắn đá vào vách tường phía sau người phụ nữ kia.
Người phụ nữ trung niên kia bị hành động bất ngờ của hắn làm cho sợ tới mức “A” lên một tiếng, thấy đối phương đá không phải là mình, hai con mắt lập tức đỏ lên, tức giận nhưng vẫn cố gắng đè thấp giọng nói: “Lương Trung Tuyền! Cậu có bệnh à! Cậu có tin tôi thật sự tìm lãnh đạo phong sát cậu!”
Lương Trung Tuyền lạnh lùng nhìn bà ta: “Được, tôi đi cùng chị, thuận tiện nói chuyện với đạo diễn xem chuyện trên mặt đất có mảnh thủy tinh vỡ là như thế nào.
Thẩm Úc Tiều nghe đến đó, liền không có tâm tư tiếp tục nghe nữa, chẳng qua chỉ là tiểu minh tinh lục đục nội bộ thôi, bình thường anh đi ra ngoài xã giao cũng không phải là chưa từng nhìn thấy chuyện này.
Người phụ nữ kia sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng: “Cậu là thánh mẫu sao? Mảnh thủy tinh cũng không đâm phải cậu, tôi cho cậu một lời khuyên, đừng có nhúng tay vào chuyện này, cũng không phải tôi muốn làm người của hắn. Lại nói nữa, cậu quản được lúc này liệu có quản được tiếp theo không, cốc nước lúc trước cũng là cậu đổ đi đúng không, nếu không phải tôi giúp cậu gạt người ta, bên kia chắc chắn phải ghi hận cậu rồi.”
Lương Trung Tuyền mặt không biểu cảm: “Cảm ơn.”
Đối phương thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Vậy cậu có thể cứ mặc kệ đi.”
Lương Trung Tuyền: “Không thể.”
Tổng giám đốc Thẩm không nhịn được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Người phụ nữ kia đang tức giận nên không có chú ý tới, nhưng Lương Trung Tuyền để ý thấy, hắn bắn tầm mắt sắc nhọn sang hướng này.
Thẩm Úc Tiều ngừng thở, vội dựa sát vào tường, sợ vị hắn phát hiện, cũng may người phụ nữ kia nổi giận hấp dẫn lực chú ý của hắn: “Cậu có bệnh sao? Quản nhiều như vậy làm gì? Kéo hắn ra khỏi vị trí nam chính, tôi sẽ giúp cậu tranh thủ một chút, cậu còn có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí đó!”
Lương Trung Tuyền: “Không cần phải như vậy.”
Đối phương: “Cậu muốn cái gì?”
Lương Trung Tuyền: “Không quen nhìn.”
Người phụ nữ bị hắn dầu muốn không ăn tức giận đến không chịu nổi, chỉ tay vào mũi hắn nói: “Được, cậu được lắm, tôi thật sự hối hận muốn chết, lúc trước tại sao lại muốn nâng đỡ cậu! Nhiều người vội vàng muốn nâng đỡ cậu, cậu không vui, bảo cậu đi tiếp rượu cũng ra sức từ chối, hiện tại tôi chạm vào đối thủ cạnh tranh của cậu cậu cũng ngăn cản, còn có muốn phát triển nữa hay không? Nếu cậu cứ như vậy, một trăm năm cũng không nổi tiếng nổi……..Con mẹ nó đồng tính luyến ái chết tiệt, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu thích hắn ta hay không? Vì hắn ngay cả tiền đồ của mình cũng từ bỏ hay không?”
Lương Trung Tuyền cũng không bởi vì bà ta nói nhiều mà tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Chị Hồ, làm người phải có điểm mấu chốt, trò này của chị không còn là trò đùa dai bình thường nữa rồi, chị là muốn hủy hoại hắn…….Chị biết với tôi mà nói phim trường là một nơi thần thánh, nếu chuyện này tôi không biết thì không nói, nếu tôi đã biết rồi chắc chắn không thể để chị ra tay được.”
Người phụ nữ cười nhạo một tiếng: “Tôi thật phục cậu đấy, trách không được Thành Trăn nói cậu là bạch liên hoa, thế nào, cảm thấy tôi vũ nhục mộng tưởng cả đời của cậu sao? Thật buồn cười, chính mình đều không có dự án quay phim nào, còn có tâm tư đi lo cho người khác, cậu đã thích đoàn phim này như vậy, nếu không có tôi, đoàn phim người ta còn có thể muốn cậu sao?”
Lương Trung Tuyền: “Muốn hay không.”
Người phụ nữ rốt cuộc nhịn không được tức giận, dậm chân rời đi, Tôn Duệ ở bên cạnh Lương Trung Tuyền, nhút nhát sợ sệt nói: “Anh Lương, nếu không chúng ta cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, anh cũng thật vất vả mới nhận được vai nam thứ, vạn nhất nếu không có…….”
Lương Trung Tuyền chậm chạp tắt điếu thuốc đi, không chút để ý nói: “Thiếu niên, cá và tay gấu không thể chiếm cả được, biết không?”
Tôn Duệ ủy khuất nhìn hắn: “Nhưng mà anh chọn chính là cá!”
Lương Trung Tuyền vỗ vỗ vai hắn nói: “Anh chọn chính là anh vui.”
Tổng giám đốc Thẩm chờ bọn họ rời đi mới dám bước ra, chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ trên đời vẫn còn có loại người “Thà gãy chứ không chịu làm cành cong” này, đúng là ngu ngốc, cũng không biết loại đầu óc thiếu mạch não này như hắn lớn lên như thế nào nữa……
Nhưng trong lòng trào phúng như thế, lại nhớ tới thiếu niên mặc cổ trang tiêu sái phóng khoáng, một chân đá vào trên tường, cười cười, mặt dần dần đỏ lên.
Lúc gặp lại nhóm tổng giám đốc, đoàn người lại một lần nữa vòng trở lại sân có đoàn đang quay phim, tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay vẫn luôn ít nói, đột nhiên hỏi người phụ trách dẫn bọn họ đi tham quan: “Người kia là ai?”
Người phụ trách nhìn thoáng qua, cười nói: “À, là nghệ sĩ của giải trí Tinh Vân, chắc hắn là đồng môn của Thành Trăn, bộ dạng đẹp, ca hát biểu diễn đều được, những mà mãi không nổi tiếng được.”
Thẩm Úc Tiều nhíu mày, nhìn Lương Trung Tuyền một lúc lâu mới trở lại bộ dáng khiêm tốn khách khí, không nói câu nào.
Khi đó, tập đoàn nhà họ Thẩm không lớn mạnh như hiện tại, nhưng ở thành phố B cũng coi như có một vị trí nhỏ, từ lúc bắt đầu, tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ tự cho là đi theo xem thôi, nhưng người phụ trách lại xem hắn như dê béo. Những người xung quanh vốn nghe nói thiếu niên tổng giám đốc này vô cầu vô dục không có nhược điểm nên cũng phá lệ cảm thấy hứng thú.
Bởi vậy, sau khi phát hiện tổng giám đốc Thẩm có biểu hiện hứng thú với một tiểu minh tinh, vài người lập tức hai mắt lóe lên nhìn nhau. Trong số bọn họ có vài người là đại thiếu gia tới tham gia hội nghị để rèn luyện, ngày thường cái gì cũng dám chơi, rất nhanh thông đồng với Hồ Lệ, bỏ thuốc Lương Trung Tuyền, trói lại, ném tới trên giường tổng giám đốc Thẩm.
*Hoa mỹ nam: nam nhân có gương mặt hơi chút nữ tính, cũng hay chăm chút vẻ bề ngoài, tô son đánh phấn.