-
Phần 2
5.
Nháy mắt đã đến kỳ thi kết thúc học kỳ. Tôi mệt từ về thể xác cho đến tinh thần sau một tuần thi căng thẳng, nên về đến ký túc xá là lăn ra ngủ cả ngày lẫn đêm.
Khi tôi thức dậy, giọng của hệ thống đúng lúc vang lên: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: chuyên ngành xếp hạng thứ nhất. Phần thưởng: Cơ sở dữ liệu toàn tri."
Tôi tỉnh táo ngay lập tức. Trong nhóm lớp, cô cố vấn vừa mới phát thông báo khen thưởng.
Nhà trường muốn tôn vinh những vị trí đứng đầu của mỗi chuyên ngành và tên của tôi chắc chắn đã có ở trong danh sách. Tôi đã đọc danh sách này nhiều lần trước khi tin rằng đây là sự thật.
Trước kỳ thi, tôi có rất nhiều đối thủ. Đặc biệt có một người rất tài năng, cậu ấy giải được bài toán mà tôi phải mất nửa giờ chỉ trong ba phút.
Thế quái nào tôi lại đánh bại được cậu ta?
Hệ thống nhàn nhã nói: “Cậu ta yêu em gái cô.”
Ôi em gái ơi, lúc trước chị đã trách nhầm em rồi.
"Nhiệm vụ 2: Xuất bản một bài báo SCI với tư cách là tác giả đầu tiên."
Trước khi tôi kịp nhe hàm răng cửa của mình thì nụ cười trên khuôn mặt tôi đã đông cứng.
Hệ thống ơi là hệ thống, tôi chỉ là một sinh viên năm nhất!
Đây là hệ thống phản công cuộc sống hay là hệ thống hành hạ cuộc sống? Sao có thể quá đáng như thế chứ.
Cả người của tôi rũ xuống, buổi họp khen thưởng buổi tối cũng không khiến tôi cảm thấy hứng thú. Tài chính là con át chủ bài của trường đại học này cũng là chuyên ngành được yêu thích nhất, thế nên vị trí đầu tiên đương nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Người trao giải thưởng cho tôi tối nay là thầy hiệu trưởng, còn cô chủ nhiệm là em gái của thầy ấy.
Em gái tôi là ngôi sao của đội lễ nghi trong trường, người bình thường không thể thuê được nó. Thế nên hiện tại, cảnh tượng có vẻ trông hơi buồn cười.
Em gái đi theo sau thầy hiệu trưởng, cầm giấy chứng nhận và hoa rồi đưa cho thầy. Còn tôi đứng ở trên bục nhận bằng khen và hoa từ hiệu trưởng. Khuôn mặt giống nhau của hai chúng tôi đã khiến buổi lễ trao giải thêm phần kịch tính.
"Họ thực sự là chị em sinh đôi!"
"Khuôn mặt giống nhau, nhưng số IQ có chút khác biệt."
"Đúng rồi, người nổi tiếng trên mạng cũng chỉ là người nổi tiếng trên mạng."
Cuộc thảo luận ở khán giả đã đến tai tôi một cách rõ ràng.
Thầy hiệu trưởng đã lớn tuổi nên chắc là không nghe rõ, thầy chỉ mỉm cười và quàng tay qua vai tôi để chụp bức ảnh tập thể.
"Này, đứng xa một chút và đừng chắn camera."
Thầy ấy nói với em gái. Giữa những ánh đèn flash, đôi mắt em gái lóe lên một chút căm g**hét. Nó đã giàu như vậy, còn quan tâm đến học bổng 10.000 nhân dân tệ này à?
Sau khi xong việc trao giải, tôi đang định về ký túc xá thì bị ai đó chặn lại.
"Bạn học Lâm, em có muốn kết bạn với tôi không?" Tôi đã từng thấy anh trong một buổi họp chia sẻ trước đây.
Anh là một lập trình viên tài năng, Thẩm Thính Duật - người đã thành lập một công ty Internet trước khi tốt nghiệp.
Đồng thời, anh cũng là người đã chiếm được cảm tình của hàng nghìn cô gái nhờ vào khuôn mặt đẹp trai của mình.
Người như vậy sao có thể chủ động tìm tôi?
Tôi liên tục xua xua tay: "Anh nhận sai người rồi, tôi không phải Lâm Vi Vi."
Anh sợ tôi bỏ chạy, rất nhanh chóng đuổi kịp tôi.
"Đứng nhất nghệ thuật tự do và đứng đầu môn chuyên ngành, em chính là người mà tôi tìm kiếm."
6.
Thẩm Thính Duật rất nhiệt tình mời tôi tham gia dự án. Anh phớt lờ những ông lớn trong ngành của chúng tôi đã dành được những giải thưởng quốc gia và đăng ký bằng sáng chế nhưng lại mời tôi, một sinh viên năm nhất?
Đây là chuyện gì thế này? Tôi không thể nghĩ gì khác được.
“ Em có một bộ não tuyệt vời và là một tài năng hiếm có. Hãy tham gia cùng chúng tôi!"
"Điều này cũng sẽ giúp em viết bài trong tương lai." Vừa nghe đến đó, mắt tôi đã sáng lên và đồng ý ngay.
Trong kỳ nghỉ đông, tôi làm chuyên gia tính toán và ở lại phòng làm việc.
Thẩm Thính Duật nghe nói tôi muốn phát hành bài báo SCI nên đã giới thiệu cho tôi nhiều tên tuổi lớn trong lĩnh vực tài chính. Với những thông tin trực tiếp liên quan về tài chính, nhiệm vụ của tôi tiến triển nhanh chóng.
Ngày này kéo dài đến tận đêm giao thừa.
Đêm đến, khoảng không gian thoáng đãng ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết mới, tôi vẫn mặc chiếc áo khoác cũ thời cấp ba.
Đội ngũ nhân viên trong dự án đều đã về nhà, hệ thống cũng đang trong kỳ nghỉ cuối năm, thế giới của tôi đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bàn phím lốc chốc.
Tôi không cảm thấy cô đơn khi không có gia đình mà thay vào đó là cảm giác bình yên chưa từng có trước đây.
"Hahahahaha!"
Tiếng cười của Thẩm Thính Duật vang lên từ đầu bên kia, nghe bực cả mình.
“Thẩm Thính Duật, anh có thể nhỏ tiếng chút được không?”
Anh không nghe tôi nói vì đang đeo tai nghe nên vẫn cười khúc khích trước màn hình điện thoại.
Tôi đứng dậy bước về phía anh, nhưng tôi thoáng thấy anh đang xem buổi phát sóng trực tiếp của em gái tôi.
Lẽ nào anh thích nó?
Tôi nhìn kỹ hơn và thấy em gái tôi đang phát sóng trực tiếp Tết Nguyên Đán.
Trong biệt thự sang trọng, một gia đình ba người vui vẻ quay quần bên nhau.
Thẩm Thính Duật thấy tôi đến nên đã hoảng sợ cất điện thoại đi.
“Em đã nhìn thấy?"
Thực sự, những hình ảnh như vậy không thể làm tổn thương tôi chút nào. Những đêm giao thừa trước đây, tôi đều không được ăn cùng gia đình mà chỉ có thể ăn đồ thừa lại thôi.
Bây giờ tôi không biết giải thích thế nào nên chỉ có thể đổi chủ đề.
"Anh không về nhà đón năm mới à?"
Thẩm Thính Duật tháo tai nghe ra, đôi mắt sáng như sao chợt tối sầm lại.
“Người thân duy nhất của tôi đã chết.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì một giọng nói sắc bén vang lên.
"Cảnh báo, tránh xa những người nguy hiểm!"
Chị hai à, chị đang nghỉ phép hàng năm, đột nhiên xuất hiện dọa tôi và đòi trừ lương sao?
Tiếng hệ thống vang lên: "Tránh xa đàn ông ra, bọn họ chỉ khiến cô không vui thôi!"
Những lời này thực sự khiến tôi sợ hãi.
Tôi cười khô khan: “Anh thích em gái tôi lắm à?”
Thẩm Thính Duật dường như muốn nói chuyện, lại bị tôi cắt ngang. Anh đỏ mặt: “Hả?”
Tốt hơn là tôi nên quay lại và làm nhiệm vụ của mình.
Sau kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, cuối cùng tôi cũng đã xuất bản được SCI trước khi hệ thống hoạt động trở lại.
Ngay cả hệ thống cũng khen ngợi tôi: “Cô là người giỏi nhất mà tôi từng giao nhiệm vụ”.
Tôi buồn cười: "Đừng nói nhảm nữa, công bố nhiệm vụ tiếp theo đi."
Hệ thống đã tạm thời rời khỏi trong vài giây.
"Nhiệm vụ 3: Trở thành thực tập sinh của công ty trong top 500 thế giới”.
Không tệ, ít nhất không yêu cầu tôi thành lập công ty đứng trong top 500 thế giới.
7.
Sau khi tan trường, các bạn cùng phòng đều đang bàn luận về một người lạ trong trường. Người ta đồn rằng có một sinh viên năm nhất đã xuất bản báo SCI. Tôi khẽ mỉm cười, giấu đi công lao và danh vọng của mình.
Lúc này, tất cả bạn cùng phòng đột nhiên nhìn tôi: "Giai Hòa, em gái cậu xuất bản báo SCI, cậu có biết không?"
Tôi thực sự không biết điều này.
Trong video mới nhất của em gái tôi, nó đang khoe ba bài báo nó vừa xuất bản. Chuyên ngành của em tôi không được ưa chuộng và nó có ít bài viết trọng tâm. Nó đã đăng ba bài viết cùng một lúc giống như nó đã đăng trên Moments.
Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhận ra điều gì đó không ổn, phải không? Quả nhiên, nó chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì trên mạng đã xuất hiện một bức ảnh.
Trong ảnh, nó đang ngồi trên đùi một người đàn ông với bộ quần áo xộc xệch. Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông bị che nhưng mái tóc màu xám của ông ta có thể cho thấy địa vị của ông ta trong trường học.
Nguồn tin còn cho biết, nó đặc biệt tìm kiếm những chàng trai giàu có ở trường để yêu và chia tay sau khi kiếm được tiền.
Cái này tôi không thể bình luận gì được vì hệ thống cách xa nhau, chúc nó thành công như mong đợi.
Sự việc này gây náo loạn và nhà trường đã tổ chức họp khẩn cấp ngay trong đêm.
Tôi chỉ xem vui thôi mà không ngờ lại được gọi lên văn phòng. Trong phòng họp, em tôi chỉ vào bức ảnh và bật khóc.
"Chị ơi, tại sao chị lại làm vậy chỉ để xuất bản một bài báo?"
Bài báo của tôi được ban hành rất kín đáo, ngoại trừ giáo sư hướng dẫn của tôi và Thẩm Thính Duật, rất ít người biết về nó.
Dường như sự yếu kém của tôi đã trở thành cái gai trong mắt người khác.
"Mày có khuôn mặt giống như em gái mày, lại làm cho em gái mày xấu mặt!" Tôi nghe được một giọng nói đay nghiến và thấy ba mẹ tôi cũng ở đây.
Mẹ tôi giơ bảng điểm trung học của tôi trước mặt mọi người: "Điểm trung học của Lâm Giai Hòa kém hơn Vi Vi. Sao nó có thể ngu ngốc mà làm thế để viết bài chứ?"
Lãnh đạo nhà trường cau mày: “Nhưng Lâm Giai Hòa là người đứng đầu chuyên ngành học kỳ trước, còn…”
Vì thương cảm, thầy đã không nói hết lời.
Mọi người đều biết rằng em tôi đứng hạng sáu trong khi chuyên ngành đó chỉ có sáu người theo học.
"Chắc chắn nó đã sao chép!"
Bố tôi đập bàn đứng dậy, nhìn tôi trừng trừng.
"Đứa trẻ này từ nhỏ đã nói dối. Đừng tin nó."
Lại thế nữa rồi. Gia đình này muốn sử dụng kế tương tự này bao nhiêu lần nữa đây?
"Nếu mọi người không tin thì gọi cảnh sát đi, để cảnh sát đến kiểm tra." Tôi chậm rãi nói.
Mẹ tôi khó chịu trước thái độ của tôi, liền lao tới và giơ tay định tát tôi một cái.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, giáo sư hướng dẫn của tôi bước vào. Ông đã gần 70 tuổi nhưng khí chất lại vô cùng uy nghiêm, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Lãnh đạo nhà trường vội vàng chạy tới đỡ ông: "Giáo sư Trương, chuyện nhỏ như vậy, vì sao thầy lại đích thân đến đây?"
Giáo sư hướng dẫn đứng trước mặt tôi dùng nạng đập xuống đất, mặt đầy tức giận: "Tôi muốn xem ai dám bắt nạt học trò của tôi."
Mẹ tôi nhìn vào bức ảnh liền chỉ vào giáo sư của tôi và nói: “Chắc chắn là ông ấy rồi. Nhìn kìa, tóc ông ấy bạc trắng cả rồi”.
Tôi im lặng và em tôi cũng vậy.
Ông ấy tức giận chửi ầm lên: "Mẹ kiếp!"
Lãnh đạo nhà trường lần lượt lấy điện thoại di động ra: “Tốt hơn hết là nên gọi cảnh sát.”
8.
Khi cảnh sát đến điều tra cả ba bài báo của cô ta đều được mua bằng tiền. Nhà trường rất coi trọng phong cách học thuật và lập tức thành lập đội đặc nhiệm để điều tra. Em gái tôi phàn nàn trước công chúng và bị đuổi học.
Sau khi điều tra, nhà trường cũng phát hiện ra nhiều người có quan hệ với em tôi, từ giáo sư cho đến nghiên cứu sinh, đều đã bị đuổi việc, em tôi có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng vô ích.
Suy cho cùng, tiền không thể mua được kiến thức và công lý.
Hệ thống nói với tôi "Anh trai sinh đôi của Thẩm Thính Duật đã bị hệ thống xóa sổ vì điều này."
Cái gì?
Anh ta là người tài giỏi, tại sao không sử dụng biện pháp gì?
Tôi đang đi trên đường thì gặp Thẩm Thính Duật, thấy tôi hồi lâu không nói chuyện, Thẩm Thính Duật hỏi tôi: “Muốn tôi giúp em tìm chỗ thực tập không?”
Tôi vẫn còn đắm chìm trong bàng hoàng không thể phục hồi, đối mặt với Thẩm Thính Duật “người chiến thắng” trước mặt, tôi càng sợ hãi hơn. Hóa ra chỉ một trong hai người có thể sống sót.
Mục đích mà anh ta giúp tôi là gì?
Anh ta đang giúp tôi hay muốn làm tổn hại tôi? Tôi không dám nghĩ nữa và lảo đảo bỏ đi.
9.
Nhiều người trên thế giới này bị ràng buộc vào hệ thống. Ký chủ là anh em sinh đôi không có ngoại lệ.
Việc sử dụng phương pháp điều khiển của hệ thống rất thông minh, nhưng đối với chúng tôi, đây là một hệ thống cực kỳ tàn ác.
Vốn dĩ họ là anh chị em ruột thịt nhưng họ phải g**iết nhau và liều mạng cướp bóc tài nguyên cho đến khi đạt được mục tiêu phản công trong cuộc đời.
Người về đích đầu tiên có thể sống sót, còn người về đích cuối cùng sẽ bị hệ thống xóa sổ.
Hệ thống tự động đọc ra một con số: "0:8."
Đây là số điểm tính đến thời điểm hiện tại, 700 điểm và 700 vạn.
"Cô sẽ thắng, đúng không?"
m thanh trống rỗng của hệ thống vẫn như cũ, nhưng tôi cảm thấy ghê tởm.
Thắng sao?
Chiến thắng có ý nghĩa gì?
Nếu chọn 700 điểm, bạn có thể dùng những nỗ lực sau này của mình để bù đắp cho sự thiếu sót về tài năng và theo đuổi ước mơ của mình như tôi.
Còn chọn 700 vạn, bạn không tham lam như em tôi, bạn cũng có thể dùng số tiền này để sống một cuộc sống sung túc.
Cả hai cuộc đời này đều đúng, nhưng sự lựa chọn của mỗi người là khác nhau.
"Thế giới này không thể tha thứ cho nhiều lựa chọn như vậy, chỉ có quyền lực tuyệt đối mới có thể khống chế hết thảy."
Hệ thống dường như đang nhắc nhở và cảnh báo tôi. Lúc này, tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tôi đã nộp sơ yếu lý lịch của mình cho các công ty lớn và nhanh chóng nhận được nhiều lời mời phỏng vấn.
Cuối cùng, tôi ở lại làm thực tập sinh tại một công ty đầu tư mạo hiểm.
Vừa bước vào công ty, giọng nói của hệ thống vang lên: "Mục tiêu cuối cùng của cuộc phản công trong cuộc đời: Sở hữu một công ty nằm trong top 500 thế giới trong vòng mười năm."
Tôi dừng lại, nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới tòa nhà và im lặng một lúc lâu.
Nếu không thì mày g**iết tao luôn đi.............
Tao lấy cái gì để mở một công ty đứng trong top 500, lấy mức lương thực tập 2.000 nhân dân tệ một tháng sao?
Thảo nào 700 điểm làm gì dễ đạt được như thế.
Tôi gọi đi gọi lại hệ thống trong đầu và chửi rủa nó nhiều lần, nhưng nó bắt đầu giả chết.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ hy vọng rằng mọi chuyện sẽ xoay chuyển sau khi tôi gia nhập công ty.
Thực tế là chỉ riêng trong số thực tập sinh đã có rất nhiều người có trình độ thạc sĩ, thậm chí là tiến sĩ. Về trình độ học vấn và năng lực thì họ đều hơn tôi.
Là một người chưa tốt nghiệp cử nhân nên tôi không được mọi người chú ý nhiều.
May là tửu lượng của tôi có tốt, ngoại giao cũng tốt nên có thể giúp sếp dừng uống rượu trong các bữa tiệc tối.
Lúc say rượu, ông chủ hứa: “Khi Tiểu Lâm tốt nghiệp, tôi sẽ cho cô ấy làm nhân viên chính thức”.
Tôi chỉ có thể mỉm cười thôi.
Bởi vì lúc say hắn cũng đã nói: "Cái thứ năm nhất vô dụng đó thì có tác dụng gì?"
Tháp cát lý tưởng ở trường đại học sẽ sụp đổ ngay khi đối mặt với hiện thực. Tôi thực tập từ năm thứ nhất đến năm cuối đại học.
Trong thời gian này, Thẩm Thính Duật đã đến gặp tôi nhiều lần, luôn cố gắng thuyết phục tôi thay đổi công việc. Nhưng mục tiêu hiện tại của tôi là cố gắng tích lũy một số mối quan hệ trong công ty để tôi có thể có nhiều lựa chọn khi khởi nghiệp.
Cho đến một ngày, ông chủ xuất hiện và giới thiệu cho tôi một người: "Để tôi giới thiệu với cô, đây là bà chủ của cô."
Tôi nhìn kỹ một lúc và nhận ra đó là em gái tôi. Khuôn mặt của nó được lấp đầy bằng silicone, mũi và miệng được nâng cao, khiến nó trông rất kỳ lạ. Nếu không có đôi mắt đó, tôi khó có thể nhận ra nó.
Tại sao em gái tôi lại xuất hiện ở đây?
"Tiểu Lâm, tối nay cô cùng tôi đi ăn tối."
Sau khi ông chủ dặn dò xong, ông ta dẫn em gái tôi vào phòng làm việc.