Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 3: Thần Y Khuynh Thành (9)
Bạch lão gia và người của Tiêu gia đợi đã hai ngày, trước sau khách điếm đều có người canh gác, nhưng mà vẫn không thấy được người.
Trong lòng Bạch lão gia rất lo lắng đi qua đi lại trước cửa khách điếm, người Tiêu gia đứng bên cạnh hai bên, nước sông không phạm nước giếng đều tự phân chia ranh giới.
Bạch lão gia và người đối diện đấu mắt ghét bỏ xoay đi.
Hai nhà là đối thủ đối đầu với nhau một mất một còn đã nhiều năm, lần này họp chung lại chỗ này đúng là nghiệt duyên.
"Lão gia, lão gia không ổn rồi, tiểu thư đang bắt đầu quậy phá!"
Người hầu của Bạch gia vô cùng lo lắng chạy tới, ngay cả thở cũng không kịp thở, trên mặt vẫn còn chút khiếp sợ, chắc chắn tiểu thư nhà họ quậy phá rất nghiêm trọng.
Sắc mặt Bạch lão gia tối xuống, ông nhìn về phía khách điếm cắn răng phất tay:
"Đi, chúng ta đích thân lên đó mời."
Ông không tin ngày hôm nay không thấy được người của Tuyệt Hồn cốc, Bạch gia cũng không phải thế lực nhỏ bé gì, nhưng hiện tại ngay cả bóng dáng người của Tuyệt Hồn cốc cũng chưa từng nhìn thấy, không nghĩ người của Tuyệt Hồn cốc kiêu ngạo đến mức này.
"Lão gia..."
Người của Bạch gia ngăn cản: "Đắc tội với người của Tuyệt Hồn cốc, tiểu thư có thể sẽ không còn cách nào chữa khỏi được đâu."
Trong lòng Bạch lão gia lúc này tức giận và lo lắng đan xen, không thèm để ý đến lời ngăn cản đi thẳng lên lầu.
Người của Tiêu gia thấy vậy cũng đi theo, cửa của khách điếm tương đối rộng rãi, tuy nhiên sau khi mấy người này đứng đó bỗng trở lên chật chội vô cùng.
Lưu Phong giữ cửa bên ngoài thấy nhiều người khí thế hung hãn như vậy, trực tiếp rút kiếm tuy trên gương mặt cứng đờ không có chút biểu cảm nào, nhưng đã hiện lên ý rất rõ ràng các người còn dám tới gần ta sẽ không nể mặt.
Bạch lão gia đè nén sự tức giận xuống, ôm quyền hô to một tiếng:
"Bạch mỗ đến để chào hỏi."
Người của Tiêu gia ở phía sau không hề có tiếng động gì, có người đứng ra mặt trước bọn họ đương nhiên là rất vui mừng.
Lưu Phong không hề động đậy, đứng như một bức tượng điêu khắc nhìn bọn họ.
Bạch lão gia chỉ là làm dáng, đến ngay cả thắt lưng cũng không thấy cong chút nào, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt.
Thời gian dường như có âm thanh tích tắc tích tắc kêu lên.
Mỗi một âm thanh đều đánh vào tim ông.
"Kẽo kẹt."
Không biết bao lâu sau cửa phòng mới chậm rãi mở ra, người từ bên trong đi ra hai tay đặt trước người, bước nhẹ nhàng đến phía trước Lưu Phong, Lưu Phong thu lại vũ khí lui ra phía sau vài bước.
Hồi Tuyết hơi cúi người: "Bạch lão gia, tiểu thư không ở đây không thể gặp người."
"Sao lại thế được, người của ta đều không hề thấy nàng ấy đi ra."
Bạch lão gia thốt lên, giọng rất lớn: "Có phải tiểu thư nhà các người không muốn gặp ta phải không? Nàng ấy có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần có thể chữa lành cho con gái của ta, Bạch gia tuyệt không đối xử tệ với tiểu thư nhà ngươi."
Chỉ cần có thể dùng điều kiện để trao đổi mua chuộc thì đều không khó đối phó.
Có điều lần này Bạch lão gia gặp phải đối tượng khó đối đầu.
"Bạch lão gia, ngài cũng biết quy định của Tuyệt Hồn cốc."
Hồi Tuyết mỉm cười, giọng nói dịu dàng lễ độ: "Tùy tâm mà trị."
Bạch phụ: "..."
Tùy tâm mà trị cái khỉ mốc ấy.
Quy định của Tuyệt Hồn cốc vẫn luôn là kỳ lạ nhất trong các thế lực lớn trên đại lục.
Tùy tâm mà trị chính là tùy tâm tình mà thôi, có nghĩa là đệ tử của Tuyệt Hồn cốc khám bệnh, thích thì chữa không thích thì thôi.
Nói một cách đơn giản là tùy tâm trạng.
Có thấy ngang tàng không?
Chính là ngang tàng như thế đấy!
"Để ta gặp tiểu thư nhà ngươi."
Người của ông ta canh giữ trước sau, làm sao nàng có thể ra ngoài chứ? Nhất định là nàng kiếm cớ.
"Xin lỗi Bạch lão gia, tiểu thư thực sự không có ở đây."
Có trời mới biết tiểu thư nhà nàng đi tới chỗ nào rồi, nàng chỉ là ra ngoài nói vài câu với Lưu Phong chớp mắt một cái quay trở về tiểu thư nhà nàng đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Nàng phải làm sao đây? Đương nhiên là chỉ có thể mạnh mẽ bình tĩnh, không thể để cho đám người kia biết nàng không biết tiểu thư đi đâu, chẳng chuyên nghiệp tí nào.
"Ngày hôm nay, ta nhất định phải gặp được nàng ấy, nàng ấy thân là thầy thuốc lẽ nào không có một chút tấm lòng của thầy thuốc sao?"
Bạch lão gia hết sức kích động, chuẩn bị mạnh mẽ xông cửa vào.
Lưu Phong lần thứ hai rút ra vũ khí đã thu lại.
"Ôi, nhờ một chút, làm phiền cho đi nhờ một chút."
"Ở đây tạm thời không đi qua được."
"Vì sao không được?"
"Không được là không được."
"Hừ, các ngươi mua cả cái khách điếm này đấy à? Dựa vào cái gì không cho ta đi qua, với lại các ngươi chặn cửa phòng ta làm gì? Chuẩn bị cướp sao?"
Mang nhiều người vậy muốn ra oai phủ đầu à.
Nham hiểm.
May mà phòng trẫm không có trữ thức ăn.
"Tiểu thư."
Hồi Tuyết kích động kêu một tiếng, lại bình tĩnh trở lại: "Người đã về."
Mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn về nơi phát ra tiếng nói, người phía sau lục đục nhường đường, cuối lối đi một nữ nhân váy đỏ đang đứng mỉm cười nhìn bọn họ.
Ánh sáng mờ nhạt phía sau chiếu trên người nàng, tạo thành một vòng ánh sáng ấm áp, bao phủ thân thể của nàng.
"Là cô sao!"
Bạch lão gia từng gặp mặt nguyên chủ ở Bạch gia, nhưng không hề có tiếp xúc, lúc này thấy MinhThù liền trợn to mắt:
"Cô là người của Tuyệt Hồn cốc?"
Minh Thù nhấc chân đi vào, tay áo đỏ rực theo giọng của nàng vung lên:
"Ta không phải người của Tuyệt Hồn cốc, thì chẳng lẽ là Bạch lão gia sao?"
"Cô quen biết với con gái của ta sao?"
Bạch phụ đột nhiên kích động, ông thấy nàng ở chỗ của Bạch Yên Nhiên, Yên Nhiên lại quen người của Tuyệt Hồn cốc thật tốt quá. Bạch Phụ bình tĩnh lại tâm trạng đang kích động:
"Nếu đã là người quen với Yên Nhiên, Bạch mỗ xin nói thẳng. Yên Nhiên bị chút kích động không biết cô nương có thể đến xem bệnh cho Yên Nhiên không?"
Người của Tiêu gia nghe vậy đều thay đổi sắc mặt cố gắng tiến lên nói.
Nhưng Minh Thù cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, nụ cười hiền hòa vô hại đi qua hàng người, đứng trước mặt cách Bạch lão gia năm mét:
"Ta phát hiện ra một việc."
Bạch lão gia lòng đầy nghi vấn: "Chuyện gì?"
"Bạch gia các ngươi có phải có năng lực đặc biệt hạng nhất không?"
Bạch phụ càng nghi hoặc, đây là ý gì?
Minh Thù tiếp tục đi về phía trước, sau khi quay về bên người Hồi Tuyết mới mỉm cười:
"Đều tự cho mình là đúng."
Bạch phụ: "..."
"Còn nữa ta không ăn thịt người..."
Minh Thù ho khan một cái, ánh mắt quái dị của Bạch lão gia nhìn theo nụ cười không thay đổi:
"Ta và con gái của ông có quen biết sao? Rất thân thiết sao? Hay là nàng ta đẹp như thần tiên cần ta đi thắp hương cúng tế, cho nên ta phải đi xem?"
Bạch Yên Nhiên càng hận nàng mới tốt, nàng còn đến chữa bệnh cho Bạch Yên Nhiên, trừ khi đói đến điên rồi.
[Ký chủ người nên đến thăm Bạch Yên Nhiên đi, sau đó thì làm thế này, thế này càng khiến cô ta hận người hơn, là có thể sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.]
Trong lòng Minh Thù lặng lẽ chán ghét, thao tác khiến người ta khó chịu thật là đủ lắm rồi.
Hài Hòa Hiệu đại nhân phiền ngươi mỗi khi làm chuyện gì, thì úp mặt vào tường nhẩm tên của ngươi mười phút, ngươi không làm thất vọng tên của ngươi sao?
Trẫm đây không phải là cái loại nghe dụ dỗ vài câu là sẽ thỏa hiệp làm theo đâu?
[Nhiệm vụ của chúng ta chính là thu thập giá trị thù hận, thủ đoạn gì cũng không quan trọng. Hơn nữa Bạch Yên Nhiên cũng không phải người tốt lành gì, người suy nghĩ đi, nếu như không phải do nàng ta thì nguyên chủ sẽ rơi vào tình cảnh kia sao? Đương nhiên, tôi cũng chỉ là cung cấp phương án dễ dàng nhất thu giá trị thù hận cho cô thôi, cô quyết định thế nào tôi không có quyền can thiệp.]
Hài Hòa hiệu chỉ hứng thú với giá trị thù hận, những thứ khác không đáng khiến nó phải để tâm.
Thái độ ngang ngược của Minh Thù, thành công làm nổi lên lửa giận trong lòng Bạch lão gia, ông hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nói:
"Tiểu cô nương, nói chuyện đừng có ngạo mạn như thế, thế giới này lớn hơn cô nghĩ, Tuyệt Hồn cốc cũng không phải thiên hạ vô địch."
Minh Thù không để tâm cười cười, không chút nào tức giận:
"Vậy người đi tìm thiên hạ vô địch chữa bệnh cho con gái ngươi đi."
Bạch lão gia: "..."
Cảm giác này giống như là nắm tay đánh vào bông, không có tác dụng gì.
Nếu như không thể khiến người đó tức giận, thì người như vậy nếu không phải là một kẻ ngốc, thì đó là một kẻ thông minh nhất trong những kẻ thông minh.
Hiển nhiên, nữ nhân đối diện không phải là kẻ ngốc.
Bầu không khí hai bên có chút căng thẳng.
"Cô nương."
Người của Tiêu gia đứng đó xem kịch cũng đã lâu, cuối cùng cũng đứng ra lên tiếng, thái độ so với Bạch lão gia thì tốt hơn nhiều:
"Xin cô nương đến Tiêu gia một chuyến, xem bệnh cho tiểu thư chúng tôi, về phần thù lao cô nương cứ yên tâm."
Minh Thù quay sang cười nhạt với người của Tiêu gia, ngay lúc bọn họ cho rằng có hy vọng, nữ nhân lông mày nhướng lên, phun ra chữ:
"Không."
"Vì sao? Dù sao cô nương cũng phải cho một lý do chứ?"
Người của Tiêu gia không tức giận, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi rõ ràng. Nếu như không mời được người của Tuyệt Hồn cốc, tiểu thư nhà bọn họ có thể sẽ không cứu được.
Lúc đi, lão gia đã ra lệnh bằng bất cứ giá nào cũng phải mời được người của Tuyệt Hồn cốc.
Minh Thù suy xét một chút đưa ra lý do chiêu bài của Tuyệt Hồn cốc:
"Tâm trạng không tốt."
Tiêu gia đưa ra các loại điều kiện nỗ lực dụ dỗ Minh Thù, nhưng mà Minh Thù đều không hứng thú lắm, không khí chẳng biết vì sao yên tĩnh lại.
"Ở đây có chuyện gì thế?"
Âm thanh réo rắt từ bên kia vang lên, đánh vỡ bầu không khí quái dị.
Nam nhân một thân y phục hoa lệ, khuôn mặt kinh người chỉ cần liếc mắt là có thể làm người ta chìm đắm say mê, hắn còn dựa vào khung cửa liếc mắt sang bên này, ánh mắt chăm chú nhìn sang Minh Thù đỏ rực ở phía bên kia.
Như lửa thiêu đốt sáng quắc lóa mắt, bên trong con ngươi đen như mực của hắn là vũ trụ mênh mông.
Ánh mắt Minh Thù chỉ dừng trên người hắn một giây, nhanh chóng rời mắt đi, lại gặp phải tú bà mở thanh lâu này.
"Thanh Trần..."
Sắc mặt Bạch lão gia khẽ biến sắc: "Tại sao ngươi ở đây?"
Ở đây không phải địa bàn Túy Hoa các, yêu nghiệt Thanh Trần này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn có mục đích gì?
"Vì sao ta không thể ở đây?"
Thanh Trần từ bên kia đi qua, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất:
"Cho phép Bạch gia chủ tìm thầy trị bệnh, còn ta thì không được ư?"
"Ngươi có bệnh?" Bạch phụ thốt ra.
Ánh mắt Thanh Trần hơi đổi, âm thanh réo rắt mang theo vài phần trào phúng:
"Ta còn tưởng rằng chuyện này người trên đại lục đều biết, xem ra là gia chủ kiến thức hạn hẹp."
Ánh sáng trong đầu Bạch phụ vừa lóe, nhớ đến một tin đồn trên đại lục.
Nghe đồn các chủ Túy Hoa các sống không quá hai mươi sáu tuổi.
Mà Túy Hoa các dường như cũng đang nỗ lực tìm kiếm thầy thuốc có năng lực siêu phàm, điểm này dường như đúng như tin đồn kia, người của Túy Hoa các cũng không phủ nhận.
Cho nên hắn thật sự sống không quá hai sáu tuổi sao?
"Bạch gia chủ, Tiêu gia chủ, nếu cô nương ấy đều từ chối, các ngươi cũng không cần phải bám riết lấy người ta, làm tất cả mọi người đều khó xử."
Thanh Trần tiếp tục nói: "Là ta mời các ngươi ra ngoài, hay là..."
Câu nói kế tiếp Thanh Trần chưa nói ra, thoáng mỉm cười nhìn Bạch lão gia.
Đáy mắt Bạch lão gia tràn đầy phức tạp, vừa muốn tranh giành nhưng lại sợ rắc rối.
"Tuyệt Hồn cốc không chỉ có mình ngươi, chúng ta đi."
Bạch phụ mạnh mẽ tìm cho mình một lí do rời đi.
Đệ tử Tuyệt Hồn cốc nhiều người như vậy, ông cũng không tin không tìm được người chữa trị cho con gái ông, thế nhưng thù ngày hôm nay nhất định không bỏ qua.
Minh Thù hơi nhướng mày, chỉ cười không nói.
Vẻ mặt của Hồi Tuyết có chút buồn cười, nếu ông ta biết người Tuyệt Hồn cốc đều nghe tiểu thư không biết có bị tức chết hay không.
Người Tiêu gia nhìn Minh Thù lại nhìn Thanh Trần giống như yêu nghiệt, cuối cùng chỉ có thể dẫn người rời đi.
Hai nhóm người vừa đi hành lang liền trống trải, không khí được lưu thông không ít.
Khóe miệng Thanh Trần đầy ý cười: "Chức Phách cô nương, ta giải quyết cho nàng hai đám phiền phức đó, nàng dự định cảm ơn ta như thế nào đây?"
Minh Thù giơ nắm tay: "Cái này thì sao?"
"Chức Phách cô nương có chút thô lỗ."
Thanh Trần mặt không thay đổi: "Lúc trước, Chức Phách cô nương phá hủy địa bàn của ta, ta còn chưa kịp cám ơn cô nương."
Hắn là tên ngốc hả?
Hủy nhà còn muốn cám ơn trẫm?
Chơi trò gì vậy?
"Không cần cám ơn, dễ như trở bàn tay."
Diễn viên xuất sắc Minh Thù lại xuất hiện.
"Nơi đó thực ra ta đã muốn đổi từ lâu rồi, nhưng mà có cảm tình lâu năm với nó, nên vẫn không ra tay lần này Chức Phách cô nương quyết định giúp ta về tình về lý ta đều phải cám ơn cô nương."
Khóe miệng minh Thù cong ra độ cong đẹp mắt: "Vậy làm phiền ngươi thanh toán chi phí phá dỡ."
"..."
Nói đến không biết xấu hổ thì vị này lợi hại hơn.
Thanh Trần hít sâu một hơi: "Chức Phách cô nương, giả dối qua giả dối lại thú vị lắm sao?"
"Là ta bắt đầu à?"
"..."
"Được rồi, là ta."
Thanh Trần tự nhiên chuyển đổi nội dung chính của câu chuyện:
"Chẳng hay có thể mời Chức Phách cô nương ăn một bữa cơm?"
"Ta với ngươi rất thân thiết sao?"
Tự dưng mời ăn cơm, quan trọng là lúc trước còn đánh nhau, có thể có ý gì tốt chứ? Không đi không đi, cho dù ăn ngon cũng không đi.
Ánh mắt Thanh Trần có chút mờ ám: "Chúng ta từng có quan hệ xác thịt."
Ta khinh! Ai có quan hệ xác thịt với cái tên ngốc như ngươi, đánh nhau thôi đừng nói nghe "dâm đãng" như vậy, trẫm là người đứng đắn.
Minh Thù vẫn mỉm cười bình tĩnh: "Chạm ngươi một chút thì làm sao? Ngươi là tiểu cô nương à, sờ một cái là mang thai?"
Trong lòng Thanh Trần như muốn phát điên, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, nén cảm giác muốn xù lông giương nanh múa vuốt, hắn đi thẳng vào vấn đề:
"Chức Phách cô nương, vừa nãy cô cũng nghe thấy ta có chuyện nghiêm túc tìm cô."
"Chữa bệnh à?"
Minh Thù mỉm cười: "Ta không biết chữa bệnh, mời tìm người khác."
"Mẹ kiếp!"
Thanh Trần nhịn không được chửi thề.
Minh Thù vừa định dời mắt lại nhìn chằm chằm Thanh Trần, biểu cảm trở nên quái dị.
Thanh Trần nhanh chóng che giấu, nhìn ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Minh Thù bình tĩnh nói:
"Chức Phách cô nương là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, nếu cô không biết chữa bệnh trên thế giới này còn có người nào biết chữa bệnh sao?"
Phải nhịn.
Nhất định phải nhịn, không thể bùng phát lúc này!
Có mà nhịn được cái khỉ mốc ấy.
Hắn chỉ muốn một phút bóp chết nữ nhân đối diện.
"Ta thực sự không biết chữa bệnh, không tiễn."
Minh Thù phất tay với Thanh Trần, bộ dạng tạm biệt không tiễn.
Nàng không có hứng thú với cứu người, kỹ năng nhạt nhẽo vô cùng.
"Chức Phách..."
Thật là phiền phức, bám dai như đỉa.
Trẫm đã nói không biết chữa bệnh mà.
Không biết!
Thanh Trần còn chưa nói xong, Minh Thù đã như tên rời cung đánh về phía Thanh Trần.
"Bịch!"
"Rầm!"
Thân thể Thanh Trần bị đánh bay đụng vào bồn hoa trên hành lang, bồn hoa vỡ vụn rơi đầy đất.
Trên người Thanh Trần dính không ít bùn, trên tóc còn dính vài miếng lá cây, có chút thê thảm.
Muốn giết người làm sao bây giờ?
Thế nhưng, không được làm chết người.
Rốt cục là tên khốn nào đưa ra cái quy định này thế không biết.
Trong lòng Bạch lão gia rất lo lắng đi qua đi lại trước cửa khách điếm, người Tiêu gia đứng bên cạnh hai bên, nước sông không phạm nước giếng đều tự phân chia ranh giới.
Bạch lão gia và người đối diện đấu mắt ghét bỏ xoay đi.
Hai nhà là đối thủ đối đầu với nhau một mất một còn đã nhiều năm, lần này họp chung lại chỗ này đúng là nghiệt duyên.
"Lão gia, lão gia không ổn rồi, tiểu thư đang bắt đầu quậy phá!"
Người hầu của Bạch gia vô cùng lo lắng chạy tới, ngay cả thở cũng không kịp thở, trên mặt vẫn còn chút khiếp sợ, chắc chắn tiểu thư nhà họ quậy phá rất nghiêm trọng.
Sắc mặt Bạch lão gia tối xuống, ông nhìn về phía khách điếm cắn răng phất tay:
"Đi, chúng ta đích thân lên đó mời."
Ông không tin ngày hôm nay không thấy được người của Tuyệt Hồn cốc, Bạch gia cũng không phải thế lực nhỏ bé gì, nhưng hiện tại ngay cả bóng dáng người của Tuyệt Hồn cốc cũng chưa từng nhìn thấy, không nghĩ người của Tuyệt Hồn cốc kiêu ngạo đến mức này.
"Lão gia..."
Người của Bạch gia ngăn cản: "Đắc tội với người của Tuyệt Hồn cốc, tiểu thư có thể sẽ không còn cách nào chữa khỏi được đâu."
Trong lòng Bạch lão gia lúc này tức giận và lo lắng đan xen, không thèm để ý đến lời ngăn cản đi thẳng lên lầu.
Người của Tiêu gia thấy vậy cũng đi theo, cửa của khách điếm tương đối rộng rãi, tuy nhiên sau khi mấy người này đứng đó bỗng trở lên chật chội vô cùng.
Lưu Phong giữ cửa bên ngoài thấy nhiều người khí thế hung hãn như vậy, trực tiếp rút kiếm tuy trên gương mặt cứng đờ không có chút biểu cảm nào, nhưng đã hiện lên ý rất rõ ràng các người còn dám tới gần ta sẽ không nể mặt.
Bạch lão gia đè nén sự tức giận xuống, ôm quyền hô to một tiếng:
"Bạch mỗ đến để chào hỏi."
Người của Tiêu gia ở phía sau không hề có tiếng động gì, có người đứng ra mặt trước bọn họ đương nhiên là rất vui mừng.
Lưu Phong không hề động đậy, đứng như một bức tượng điêu khắc nhìn bọn họ.
Bạch lão gia chỉ là làm dáng, đến ngay cả thắt lưng cũng không thấy cong chút nào, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt.
Thời gian dường như có âm thanh tích tắc tích tắc kêu lên.
Mỗi một âm thanh đều đánh vào tim ông.
"Kẽo kẹt."
Không biết bao lâu sau cửa phòng mới chậm rãi mở ra, người từ bên trong đi ra hai tay đặt trước người, bước nhẹ nhàng đến phía trước Lưu Phong, Lưu Phong thu lại vũ khí lui ra phía sau vài bước.
Hồi Tuyết hơi cúi người: "Bạch lão gia, tiểu thư không ở đây không thể gặp người."
"Sao lại thế được, người của ta đều không hề thấy nàng ấy đi ra."
Bạch lão gia thốt lên, giọng rất lớn: "Có phải tiểu thư nhà các người không muốn gặp ta phải không? Nàng ấy có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chỉ cần có thể chữa lành cho con gái của ta, Bạch gia tuyệt không đối xử tệ với tiểu thư nhà ngươi."
Chỉ cần có thể dùng điều kiện để trao đổi mua chuộc thì đều không khó đối phó.
Có điều lần này Bạch lão gia gặp phải đối tượng khó đối đầu.
"Bạch lão gia, ngài cũng biết quy định của Tuyệt Hồn cốc."
Hồi Tuyết mỉm cười, giọng nói dịu dàng lễ độ: "Tùy tâm mà trị."
Bạch phụ: "..."
Tùy tâm mà trị cái khỉ mốc ấy.
Quy định của Tuyệt Hồn cốc vẫn luôn là kỳ lạ nhất trong các thế lực lớn trên đại lục.
Tùy tâm mà trị chính là tùy tâm tình mà thôi, có nghĩa là đệ tử của Tuyệt Hồn cốc khám bệnh, thích thì chữa không thích thì thôi.
Nói một cách đơn giản là tùy tâm trạng.
Có thấy ngang tàng không?
Chính là ngang tàng như thế đấy!
"Để ta gặp tiểu thư nhà ngươi."
Người của ông ta canh giữ trước sau, làm sao nàng có thể ra ngoài chứ? Nhất định là nàng kiếm cớ.
"Xin lỗi Bạch lão gia, tiểu thư thực sự không có ở đây."
Có trời mới biết tiểu thư nhà nàng đi tới chỗ nào rồi, nàng chỉ là ra ngoài nói vài câu với Lưu Phong chớp mắt một cái quay trở về tiểu thư nhà nàng đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Nàng phải làm sao đây? Đương nhiên là chỉ có thể mạnh mẽ bình tĩnh, không thể để cho đám người kia biết nàng không biết tiểu thư đi đâu, chẳng chuyên nghiệp tí nào.
"Ngày hôm nay, ta nhất định phải gặp được nàng ấy, nàng ấy thân là thầy thuốc lẽ nào không có một chút tấm lòng của thầy thuốc sao?"
Bạch lão gia hết sức kích động, chuẩn bị mạnh mẽ xông cửa vào.
Lưu Phong lần thứ hai rút ra vũ khí đã thu lại.
"Ôi, nhờ một chút, làm phiền cho đi nhờ một chút."
"Ở đây tạm thời không đi qua được."
"Vì sao không được?"
"Không được là không được."
"Hừ, các ngươi mua cả cái khách điếm này đấy à? Dựa vào cái gì không cho ta đi qua, với lại các ngươi chặn cửa phòng ta làm gì? Chuẩn bị cướp sao?"
Mang nhiều người vậy muốn ra oai phủ đầu à.
Nham hiểm.
May mà phòng trẫm không có trữ thức ăn.
"Tiểu thư."
Hồi Tuyết kích động kêu một tiếng, lại bình tĩnh trở lại: "Người đã về."
Mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn về nơi phát ra tiếng nói, người phía sau lục đục nhường đường, cuối lối đi một nữ nhân váy đỏ đang đứng mỉm cười nhìn bọn họ.
Ánh sáng mờ nhạt phía sau chiếu trên người nàng, tạo thành một vòng ánh sáng ấm áp, bao phủ thân thể của nàng.
"Là cô sao!"
Bạch lão gia từng gặp mặt nguyên chủ ở Bạch gia, nhưng không hề có tiếp xúc, lúc này thấy MinhThù liền trợn to mắt:
"Cô là người của Tuyệt Hồn cốc?"
Minh Thù nhấc chân đi vào, tay áo đỏ rực theo giọng của nàng vung lên:
"Ta không phải người của Tuyệt Hồn cốc, thì chẳng lẽ là Bạch lão gia sao?"
"Cô quen biết với con gái của ta sao?"
Bạch phụ đột nhiên kích động, ông thấy nàng ở chỗ của Bạch Yên Nhiên, Yên Nhiên lại quen người của Tuyệt Hồn cốc thật tốt quá. Bạch Phụ bình tĩnh lại tâm trạng đang kích động:
"Nếu đã là người quen với Yên Nhiên, Bạch mỗ xin nói thẳng. Yên Nhiên bị chút kích động không biết cô nương có thể đến xem bệnh cho Yên Nhiên không?"
Người của Tiêu gia nghe vậy đều thay đổi sắc mặt cố gắng tiến lên nói.
Nhưng Minh Thù cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, nụ cười hiền hòa vô hại đi qua hàng người, đứng trước mặt cách Bạch lão gia năm mét:
"Ta phát hiện ra một việc."
Bạch lão gia lòng đầy nghi vấn: "Chuyện gì?"
"Bạch gia các ngươi có phải có năng lực đặc biệt hạng nhất không?"
Bạch phụ càng nghi hoặc, đây là ý gì?
Minh Thù tiếp tục đi về phía trước, sau khi quay về bên người Hồi Tuyết mới mỉm cười:
"Đều tự cho mình là đúng."
Bạch phụ: "..."
"Còn nữa ta không ăn thịt người..."
Minh Thù ho khan một cái, ánh mắt quái dị của Bạch lão gia nhìn theo nụ cười không thay đổi:
"Ta và con gái của ông có quen biết sao? Rất thân thiết sao? Hay là nàng ta đẹp như thần tiên cần ta đi thắp hương cúng tế, cho nên ta phải đi xem?"
Bạch Yên Nhiên càng hận nàng mới tốt, nàng còn đến chữa bệnh cho Bạch Yên Nhiên, trừ khi đói đến điên rồi.
[Ký chủ người nên đến thăm Bạch Yên Nhiên đi, sau đó thì làm thế này, thế này càng khiến cô ta hận người hơn, là có thể sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.]
Trong lòng Minh Thù lặng lẽ chán ghét, thao tác khiến người ta khó chịu thật là đủ lắm rồi.
Hài Hòa Hiệu đại nhân phiền ngươi mỗi khi làm chuyện gì, thì úp mặt vào tường nhẩm tên của ngươi mười phút, ngươi không làm thất vọng tên của ngươi sao?
Trẫm đây không phải là cái loại nghe dụ dỗ vài câu là sẽ thỏa hiệp làm theo đâu?
[Nhiệm vụ của chúng ta chính là thu thập giá trị thù hận, thủ đoạn gì cũng không quan trọng. Hơn nữa Bạch Yên Nhiên cũng không phải người tốt lành gì, người suy nghĩ đi, nếu như không phải do nàng ta thì nguyên chủ sẽ rơi vào tình cảnh kia sao? Đương nhiên, tôi cũng chỉ là cung cấp phương án dễ dàng nhất thu giá trị thù hận cho cô thôi, cô quyết định thế nào tôi không có quyền can thiệp.]
Hài Hòa hiệu chỉ hứng thú với giá trị thù hận, những thứ khác không đáng khiến nó phải để tâm.
Thái độ ngang ngược của Minh Thù, thành công làm nổi lên lửa giận trong lòng Bạch lão gia, ông hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nói:
"Tiểu cô nương, nói chuyện đừng có ngạo mạn như thế, thế giới này lớn hơn cô nghĩ, Tuyệt Hồn cốc cũng không phải thiên hạ vô địch."
Minh Thù không để tâm cười cười, không chút nào tức giận:
"Vậy người đi tìm thiên hạ vô địch chữa bệnh cho con gái ngươi đi."
Bạch lão gia: "..."
Cảm giác này giống như là nắm tay đánh vào bông, không có tác dụng gì.
Nếu như không thể khiến người đó tức giận, thì người như vậy nếu không phải là một kẻ ngốc, thì đó là một kẻ thông minh nhất trong những kẻ thông minh.
Hiển nhiên, nữ nhân đối diện không phải là kẻ ngốc.
Bầu không khí hai bên có chút căng thẳng.
"Cô nương."
Người của Tiêu gia đứng đó xem kịch cũng đã lâu, cuối cùng cũng đứng ra lên tiếng, thái độ so với Bạch lão gia thì tốt hơn nhiều:
"Xin cô nương đến Tiêu gia một chuyến, xem bệnh cho tiểu thư chúng tôi, về phần thù lao cô nương cứ yên tâm."
Minh Thù quay sang cười nhạt với người của Tiêu gia, ngay lúc bọn họ cho rằng có hy vọng, nữ nhân lông mày nhướng lên, phun ra chữ:
"Không."
"Vì sao? Dù sao cô nương cũng phải cho một lý do chứ?"
Người của Tiêu gia không tức giận, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi rõ ràng. Nếu như không mời được người của Tuyệt Hồn cốc, tiểu thư nhà bọn họ có thể sẽ không cứu được.
Lúc đi, lão gia đã ra lệnh bằng bất cứ giá nào cũng phải mời được người của Tuyệt Hồn cốc.
Minh Thù suy xét một chút đưa ra lý do chiêu bài của Tuyệt Hồn cốc:
"Tâm trạng không tốt."
Tiêu gia đưa ra các loại điều kiện nỗ lực dụ dỗ Minh Thù, nhưng mà Minh Thù đều không hứng thú lắm, không khí chẳng biết vì sao yên tĩnh lại.
"Ở đây có chuyện gì thế?"
Âm thanh réo rắt từ bên kia vang lên, đánh vỡ bầu không khí quái dị.
Nam nhân một thân y phục hoa lệ, khuôn mặt kinh người chỉ cần liếc mắt là có thể làm người ta chìm đắm say mê, hắn còn dựa vào khung cửa liếc mắt sang bên này, ánh mắt chăm chú nhìn sang Minh Thù đỏ rực ở phía bên kia.
Như lửa thiêu đốt sáng quắc lóa mắt, bên trong con ngươi đen như mực của hắn là vũ trụ mênh mông.
Ánh mắt Minh Thù chỉ dừng trên người hắn một giây, nhanh chóng rời mắt đi, lại gặp phải tú bà mở thanh lâu này.
"Thanh Trần..."
Sắc mặt Bạch lão gia khẽ biến sắc: "Tại sao ngươi ở đây?"
Ở đây không phải địa bàn Túy Hoa các, yêu nghiệt Thanh Trần này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn có mục đích gì?
"Vì sao ta không thể ở đây?"
Thanh Trần từ bên kia đi qua, vạt áo dài kéo lê trên mặt đất:
"Cho phép Bạch gia chủ tìm thầy trị bệnh, còn ta thì không được ư?"
"Ngươi có bệnh?" Bạch phụ thốt ra.
Ánh mắt Thanh Trần hơi đổi, âm thanh réo rắt mang theo vài phần trào phúng:
"Ta còn tưởng rằng chuyện này người trên đại lục đều biết, xem ra là gia chủ kiến thức hạn hẹp."
Ánh sáng trong đầu Bạch phụ vừa lóe, nhớ đến một tin đồn trên đại lục.
Nghe đồn các chủ Túy Hoa các sống không quá hai mươi sáu tuổi.
Mà Túy Hoa các dường như cũng đang nỗ lực tìm kiếm thầy thuốc có năng lực siêu phàm, điểm này dường như đúng như tin đồn kia, người của Túy Hoa các cũng không phủ nhận.
Cho nên hắn thật sự sống không quá hai sáu tuổi sao?
"Bạch gia chủ, Tiêu gia chủ, nếu cô nương ấy đều từ chối, các ngươi cũng không cần phải bám riết lấy người ta, làm tất cả mọi người đều khó xử."
Thanh Trần tiếp tục nói: "Là ta mời các ngươi ra ngoài, hay là..."
Câu nói kế tiếp Thanh Trần chưa nói ra, thoáng mỉm cười nhìn Bạch lão gia.
Đáy mắt Bạch lão gia tràn đầy phức tạp, vừa muốn tranh giành nhưng lại sợ rắc rối.
"Tuyệt Hồn cốc không chỉ có mình ngươi, chúng ta đi."
Bạch phụ mạnh mẽ tìm cho mình một lí do rời đi.
Đệ tử Tuyệt Hồn cốc nhiều người như vậy, ông cũng không tin không tìm được người chữa trị cho con gái ông, thế nhưng thù ngày hôm nay nhất định không bỏ qua.
Minh Thù hơi nhướng mày, chỉ cười không nói.
Vẻ mặt của Hồi Tuyết có chút buồn cười, nếu ông ta biết người Tuyệt Hồn cốc đều nghe tiểu thư không biết có bị tức chết hay không.
Người Tiêu gia nhìn Minh Thù lại nhìn Thanh Trần giống như yêu nghiệt, cuối cùng chỉ có thể dẫn người rời đi.
Hai nhóm người vừa đi hành lang liền trống trải, không khí được lưu thông không ít.
Khóe miệng Thanh Trần đầy ý cười: "Chức Phách cô nương, ta giải quyết cho nàng hai đám phiền phức đó, nàng dự định cảm ơn ta như thế nào đây?"
Minh Thù giơ nắm tay: "Cái này thì sao?"
"Chức Phách cô nương có chút thô lỗ."
Thanh Trần mặt không thay đổi: "Lúc trước, Chức Phách cô nương phá hủy địa bàn của ta, ta còn chưa kịp cám ơn cô nương."
Hắn là tên ngốc hả?
Hủy nhà còn muốn cám ơn trẫm?
Chơi trò gì vậy?
"Không cần cám ơn, dễ như trở bàn tay."
Diễn viên xuất sắc Minh Thù lại xuất hiện.
"Nơi đó thực ra ta đã muốn đổi từ lâu rồi, nhưng mà có cảm tình lâu năm với nó, nên vẫn không ra tay lần này Chức Phách cô nương quyết định giúp ta về tình về lý ta đều phải cám ơn cô nương."
Khóe miệng minh Thù cong ra độ cong đẹp mắt: "Vậy làm phiền ngươi thanh toán chi phí phá dỡ."
"..."
Nói đến không biết xấu hổ thì vị này lợi hại hơn.
Thanh Trần hít sâu một hơi: "Chức Phách cô nương, giả dối qua giả dối lại thú vị lắm sao?"
"Là ta bắt đầu à?"
"..."
"Được rồi, là ta."
Thanh Trần tự nhiên chuyển đổi nội dung chính của câu chuyện:
"Chẳng hay có thể mời Chức Phách cô nương ăn một bữa cơm?"
"Ta với ngươi rất thân thiết sao?"
Tự dưng mời ăn cơm, quan trọng là lúc trước còn đánh nhau, có thể có ý gì tốt chứ? Không đi không đi, cho dù ăn ngon cũng không đi.
Ánh mắt Thanh Trần có chút mờ ám: "Chúng ta từng có quan hệ xác thịt."
Ta khinh! Ai có quan hệ xác thịt với cái tên ngốc như ngươi, đánh nhau thôi đừng nói nghe "dâm đãng" như vậy, trẫm là người đứng đắn.
Minh Thù vẫn mỉm cười bình tĩnh: "Chạm ngươi một chút thì làm sao? Ngươi là tiểu cô nương à, sờ một cái là mang thai?"
Trong lòng Thanh Trần như muốn phát điên, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, nén cảm giác muốn xù lông giương nanh múa vuốt, hắn đi thẳng vào vấn đề:
"Chức Phách cô nương, vừa nãy cô cũng nghe thấy ta có chuyện nghiêm túc tìm cô."
"Chữa bệnh à?"
Minh Thù mỉm cười: "Ta không biết chữa bệnh, mời tìm người khác."
"Mẹ kiếp!"
Thanh Trần nhịn không được chửi thề.
Minh Thù vừa định dời mắt lại nhìn chằm chằm Thanh Trần, biểu cảm trở nên quái dị.
Thanh Trần nhanh chóng che giấu, nhìn ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Minh Thù bình tĩnh nói:
"Chức Phách cô nương là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, nếu cô không biết chữa bệnh trên thế giới này còn có người nào biết chữa bệnh sao?"
Phải nhịn.
Nhất định phải nhịn, không thể bùng phát lúc này!
Có mà nhịn được cái khỉ mốc ấy.
Hắn chỉ muốn một phút bóp chết nữ nhân đối diện.
"Ta thực sự không biết chữa bệnh, không tiễn."
Minh Thù phất tay với Thanh Trần, bộ dạng tạm biệt không tiễn.
Nàng không có hứng thú với cứu người, kỹ năng nhạt nhẽo vô cùng.
"Chức Phách..."
Thật là phiền phức, bám dai như đỉa.
Trẫm đã nói không biết chữa bệnh mà.
Không biết!
Thanh Trần còn chưa nói xong, Minh Thù đã như tên rời cung đánh về phía Thanh Trần.
"Bịch!"
"Rầm!"
Thân thể Thanh Trần bị đánh bay đụng vào bồn hoa trên hành lang, bồn hoa vỡ vụn rơi đầy đất.
Trên người Thanh Trần dính không ít bùn, trên tóc còn dính vài miếng lá cây, có chút thê thảm.
Muốn giết người làm sao bây giờ?
Thế nhưng, không được làm chết người.
Rốt cục là tên khốn nào đưa ra cái quy định này thế không biết.