Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Thế Giới 2: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (9)
Thời điểm lễ hội văn hóa sắp được tổ chức, thời hạn thực hiện hình phạt dọn dẹp sân thể dục sắp hết, mà trong thời gian này ngoại trừ hai tên đàn em ra, Trình Diễn chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần, cậu ta giống như hoàn toàn mất tích vậy.
"Cuối cùng cũng diễn tập xong."
"Đi thôi đi thôi, ăn gì đi, đói quá!"
"Các bạn có thấy hồi hộp không?"
"Hồi hộp gì thế..."
Học sinh tham gia diễn tập lần lượt rời đi, bên lớp của Minh Thù bởi vì có người tới trễ nên dời lượt duyệt xuống cuối, bây giờ vẫn còn đang diễn tập.
Lúc bọn họ diễn tập xong, mọi người đã đi gần hết.
"Manh Manh, nhanh lên, tớ mời cậu đi ăn."
Diệp Miểu Miểu lôi Minh Thù còn chưa kịp cởi áo phù thủy, kéo ra bên ngoài.
Ăn!
Đôi mắt Minh Thù sáng lên, nhưng vẫn kéo Diệp Miểu Miểu lại, đợi mình cởi phục trang ra, mặc như vậy đi ra ngoài, cô sợ bị người ta tống vào bệnh viện tâm thần mất.
Diệp Miểu Miểu phát hiện gần trường có một tiệm lẩu, nên dẫn Minh Thù đi ăn.
Lần đầu tiên đến chỗ này ăn, Diệp Miểu Miểu không biết hương vị của họ như thế nào, cô bé gọi một nồi đặc biệt cay, khiến cô bị cay đến mức bốc khói.
"Phù phù phù..."
Diệp Miểu Miểu quạt đầu lưỡi, cay đến chảy cả nước mắt:
"Manh Manh, cậu không thấy cay sao?"
Ôi cay quá!
Sao Manh Manh ăn mà mặt không đổi sắc nhỉ, ngay cả mồ hôi cũng không có.
"Ừ, cũng tạm."
Minh Thù gắp một đũa thịt: "Cay đến thế à?"
"Không cay sao?"
Diệp Miểu Miểu uống ừng ực hai ngụm nước:
"Manh Manh, trước đây cậu không có ăn cay như vậy."
"Trước đây, tớ cũng không biết tớ có thể ăn cay như vậy."
Minh Thù lại gắp thêm một đũa thịt.
Diệp Miểu Miểu: "..."
Diệp Miểu Miểu nhanh chóng buông thức uống cùng Minh Thù ăn thịt, tuy hơi cay một chút nhưng đồ ăn rất ngon, hai người ăn đến quên trời đất.
Ăn xong nồi lẩu hai người từ trong tiệm đi ra, Diệp Miểu Miểu nhận điện thoại của gia đình, cùng Minh Thù mỗi người đi một ngả.
Minh Thù đi qua đi lại, rồi chạy tới tiệm bánh ngọt mua một túi lớn đồ ăn, vừa cầm túi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt cô giảm bớt mấy phần khi nhìn thấy hắn.
Tại sao lại là hắn.
Lại là hắn!
Lại là hắn!
Tên đáng ghét!
Trình Diễn dẫn theo rất nhiều người, dường như muốn đi đâu đó, thấy cô hắn cũng sửng sốt đôi chút.
Sau đó, hơi nhếch môi nói nhỏ mấy câu với hai tên đàn em giúp Minh Thù quét rác trước đó, tên đàn em nhìn sang phía Minh Thù, nháy mắt với cô một cái rồi dẫn theo đám người kia hò hét ầm ĩ rời đi.
Trình Diễn đút một tay vào túi đi qua dòng người đến trước mặt Minh Thù:
"Lộc Manh, đã lâu không gặp."
"Có việc gì không?"
"Tôi tiễn cậu về nhà."
Trình Diễn cố gắng lấy cái túi trong tay Minh Thù, Minh Thù lại nỗ lực giấu sau lưng, dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, giống như hắn muốn cướp đồ trong tay cô.
Trình Diễn: "..."
Lúc hắn xuất hiện cô cũng không cảnh giác như thế.
Nghĩ đến thói quen giữ đồ ăn của cô, Trình Diễn thu tay, nắm lại đặt gần miệng ho khan một cái để chữa ngượng:
"Muộn thế này rồi, vừa hay tôi cũng đang về nhà, tiện đường tiễn cậu về luôn."
Hắn thực sự là thông minh, nếu như nói tiễn cô nhất định sẽ bị từ chối, thế nhưng hắn cũng về nhà thì khác, tiện đường mà!
Quả nhiên, Minh Thù nhìn hắn chằm chằm vài giây, xách túi đi trước, không từ chối đề nghị của Trình Diễn.
Lúc này sắc trời còn sớm, dưới ánh đèn đường, rất nhiều nam thanh nữ tú đang cười đùa náo nhiệt.
Ánh mắt Trình Diễn lướt qua những người đó, dừng lại trên người Minh Thù, hạ giọng mở miệng:
"Tôi nghe nói cậu tham gia diễn kịch?"
"Sao cậu có ý kiến à?"
Minh Thù cắn muỗng kem, quay đầu trả lời.
"Không có, nào dám nào dám."
Trình Diễn cười nói, hắn dừng một chút đột nhiên ghé sát vào người Minh Thù:
"Lộc Manh, cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?"
"Tôi nói không cho, cậu có thể biến mất trước mắt tôi sao?"
"Không."
Minh Thù kéo kéo khóe miệng:
"Vậy cậu còn hỏi cái gì?"
Trình Diễn cười khẽ một tiếng:
"Lộc Manh, tôi phát hiện cậu càng ngày càng thú vị."
"Tôi cũng phát hiện cậu càng ngày càng thú vị."
Trong giọng nói Minh Thù còn pha một chút ý cười mơ hồ.
"Thú vị chỗ nào?" Trình Diễn truy hỏi.
Minh Thù chỉa chỉa ngón tay vào đầu:
"Không nên từ bỏ điều trị, may ra còn có thể chữa khỏi đấy."
Trình Diễn: "..."
Vậy là ý gì?
Mắng hắn đầu óc có vấn đề?
Chẳng lẽ thích cô ấy cũng là đầu óc có vấn đề sao?
Trình Diễn có chút phát điên, sao cô lại lạnh lùng như khúc gỗ vậy, lúc trước hắn cố ý lạnh nhạt với cô, nhưng cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, hoàn toàn không giống với mấy tên đần độn kia đã nói.
Theo đuổi người khác sao lại khó như vậy?
"Ding!"
Di động của Minh Thù nhận một tin nhắn, thấy tên Diệp Miểu Miểu cô mở tin nhắn ngó qua.
"Manh Manh, hình như tớ quên cặp rồi, cậu vào trường tìm giúp tớ với, bên trong có thẻ học sinh tớ sợ làm mất sẽ phiền phức, giờ tớ lại bận không đi được nên nhờ cậu nhé.”
Minh Thù nhìn đi nhìn lại hai lần, trực tiếp gọi điện thoại xác nhận.
Điện thoại gọi đến bên kia rất ồn ào, âm thanh nghe không rõ ràng:
"Manh Manh, chỗ tớ có chút ồn, cậu có thấy tin nhắn tớ gửi không?"
"Ừ, thấy rồi."
Minh Thù ném hộp kem xuống, xoay người đi về phía trường học:
"Cậu để cặp ở đâu?"
"Chắc là để trong hội trường, hôm nay tập luyện tớ mang đi, tớ cũng nhớ không rõ lắm, cậu giúp tớ đến chỗ hội trường với phòng luyện tập tìm nhé."
"Ừ."
Bởi vì ngày mai là lễ hội văn hóa, lúc này trong trường vẫn còn có người, Minh Thù từ cổng đi vào, đến phòng luyện tập tìm trước, không thấy cặp của Diệp Miểu Miểu, cô chỉ có thể đi sang hội trường bên kia.
Nhưng mà cái đuôi phía sau này...
Minh Thù suy tư vài giây, dừng chân trên hành lang hội trường, ngoắc ngón tay với Trình Diễn.
Trình Diễn không nghi ngờ gì đi nhanh tới phía trước:
"Có chuyện gì có thể cống hiến sức lực cho bạn sao?"
Minh Thù cong cong môi bất ngờ vươn tay đẩy hắn, Trình Diễn không đề phòng ngã vào phòng ở sau lưng, Minh Thù nhanh chóng kéo cửa, bên ngoài vang lên âm thanh khóa cửa.
Trình Diễn: "..."
Theo đuổi người ta khó khăn quá.
Bị đánh đã đành, lại còn bị nhốt!
Cậu như vậy sớm muộn gì cũng thành bà già cô độc!
Trình Diễn mò lấy công tắc bật đèn lên. Ở đây hình như là phòng dụng cụ, khắp phòng thấy rất nhiều các loại dụng cụ, hắn quan sát căn phòng một lượt, có một cửa sổ có thể đi ra ngoài.
Thế này mà đòi nhốt hắn sao, sao dễ thế được.
Trình Diễn nhảy cửa sổ ra ngoài, từ một căn phòng khác quay lại hội trường, đi đến sân khấu ngày mai sẽ diễn kịch.
Còn chưa đến gần chợt nghe âm thanh có người nói chuyện.
"Lộc Manh, trễ như vậy sao còn chưa về nhà, ở chỗ này làm gì?"
Thầy chủ nhiệm lớn giọng quen thuộc.
"Diệp Miểu Miểu để quên cặp, em giúp cậu ấy đến lấy."
Mặc dù không thấy mặt của cô, nhưng từ trong thanh âm cũng có thể nghe được ý cười.
"Vậy em đi đi, lúc đi nhớ tắt đèn, rồi về nhà sớm đấy!"
Nghe tiếng bước chân của thầy chủ nhiệm chuẩn bị đi qua Trình Diễn, hắn nhanh chóng núp vào một chỗ tối.
Trình Diễn chờ thầy chủ nhiệm đi, từ trong góc tối bước ra, vừa lúc Minh Thù cũng cầm cặp đi ra, thấy hắn trên khuôn mặt xinh đẹp dường như hiện lên sát khí.
Nhưng đến khi Trình Diễn nhìn kỹ lại, trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười ngây thơ thân thiện đó, ánh chiều tà chiếu lên người cô, ôm lấy cô khiến cho cả người cô tỏa ra ấm áp.
Trình Diễn nheo nheo mắt, lẽ nào vừa nãy là hắn nhìn nhầm sao.
Trình Diễn biết Minh Thù không thích mình, có thể tưởng tượng muốn theo đuổi được người đẹp, thì đương nhiên phải mặt dày.
Cho nên Trình Diễn không biết xấu hổ, vẫn tiễn Minh Thù về nhà.
Xung quanh trường học đều là kiểu ngõ nhỏ hơi tối, mặc dù là đường lớn cũng không thấy có bao nhiêu xe qua lại, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe hoặc người đi bộ.
Khung cảnh này, vốn là cực kỳ thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò, nhưng mà người trước mặt dường như chỉ quan tâm đến ăn. Trình Diễn muốn bắt chuyện với cô, nhưng nói chưa được hai câu, thì đã không biết nói gì nữa, không tài nào có thể nói chuyện được.
Bọn họ giống như là hai người sống ở hai hành tinh khác nhau vậy.
Hơn nữa cái người thánh ăn kia, lúc nào cũng có cái kiểu kiêu kỳ ra oai.
Thực sự là con người ta không thể nhìn bề ngoài, bị bề ngoài của cô lừa dối, cuối cùng chết như thế nào có thể cũng không biết.
Nội tâm Trình Diễn tuyệt vọng, cô ấy như thế này phải làm thế nào mới có thể theo đuổi được đây.
Ông trời đang trêu hắn sao?
Tiếng bước chân lộn xộn ở phía trước truyền đến, theo bản năng Trình Diễn nhìn sang một đám người mang theo gậy gộc, khí thế hung hãn hướng về phía này.
"Trình Diễn!" Có người gọi tên hắn.
"Mẹ kiếp!"
Trình Diễn chửi thề trong miệng, đi nhanh vài bước kéo Minh Thù còn đang tiến về phía trước.
Minh Thù ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía đám người đang tiến đến.
Ô! Dẫn theo nhiều người như vậy muốn hù chết trẫm, sau đó thừa kế đồ ăn vặt của trẫm sao?
Minh Thù nhanh chóng bỏ qua Trình Diễn, ôm đồ ăn vặt cấp tốc lui sang một bên:
"Tôi và hắn không có quan hệ gì, tôi không biết hắn."
Trình Diễn: "..."
Làm người ai làm thế chứ!
Minh Thù mỉm cười, quay người sang bên kia nói:
"Các người có thù gì thì tìm hắn, tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi."
"Ha ha ha ha, Trình Diễn, đây là cô nàng mày thích à?"
Đối phương cười to mấy tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự coi thường và châm chọc.
Khi gã đến gần, Minh Thù thấy rõ vẻ ngoài người kia, tuy là khuôn mặt có kém hơn Trình Diễn, nhưng cũng được coi là đẹp trai, thân hình cao ráo, mặc một bộ đồ đen trông hơi hung dữ.
"Đi trước đi." Trình Diễn nói với Minh Thù.
"Ừm." Minh Thù ôm đồ ăn vặt chuẩn bị rời đi.
Người đối diện lập tức cản đường Minh Thù:
"Trình Diễn, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể để cho cô ấy đi, tốt xấu gì cũng phải cho cô ấy xem bộ dạng anh hùng của mày chứ, không phải sao?"
"Tôi không có hứng xem đâu."
Trẫm rất bận rộn, đồ ăn vặt vẫn chờ trẫm yêu thương nó đó.
Tên đó cười lạnh một tiếng, đôi mắt âm u liếc nhìn Minh Thù:
"Trình Diễn, mày đi đâu tìm được một đứa con gái nhát gan sợ phiền phức vậy? Thật không xứng với thân phận của mày."
"Chuyện giữa chúng ta, không có liên quan gì đến cô ấy, để cho cô ấy đi." Trình Diễn nhíu mày.
"Thế nào là không có liên quan?"
Gã cười đến điên cuồng: "Cô ta không phải bạn gái mày sao?"
"Này, đừng có đặt điều." Minh Thù nhấc tay:
"Tôi không phải bạn gái của hắn."
"Không phải?"
Gã hoài nghi quan sát Minh thù, đột nhiên cười to:
"Trình Diễn, mày thật là ha ha ha, tìm loại con gái gì vậy, ngay cả lời như vậy cũng nói ra được."
Bên cạnh Trình Diễn trước giờ, đều không có bóng dáng người phụ nữ nào, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nếu đi trên con đường này cần khoe khoang, vẫn cứ phải khoe khoang. Thế nhưng ở bên ngoài, Trình Diễn vẫn là một người độc thân.
Nhưng hôm nay, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một nữ sinh, hắn còn có kiên nhẫn đi theo như vậy, không phải bạn gái thì là cái gì?
Còn tưởng rằng là một người lợi hại, không nghĩ rằng lại là đứa con gái sợ chết nhát gan.
Đàn em bên người tên kia đột nhiên tiến lên, một trái một phải nắm cánh tay Minh Thù.
"Làm cái gì vậy?"
Mặc dù bị giữ chặt, trên mặt Minh Thù vẫn duy trì nụ cười:
"Tôi nói tôi và hắn không quen, các người có thù oán gì thì tìm hắn giải quyết, không cần liên lụy người vô tội, hiểu không?"
Trẫm chỉ đi kiếm đồ ăn, làm sao lại bị cuốn vào thế lực đen tối vậy?
Để trẫm bình yên, ăn chút đồ ăn không được sao?
Đều là tại cái tên đáng ghét kia.
Tên đáng ghét Trình Diễn: "..."
Trừng hắn làm gì, hắn làm sao biết nơi này lại bị người ta chặn đường.
"Con nhỏ kia dính phải người không nên dính dáng vào, thì phải chuẩn bị sẵn sàng, mày cho là ngày hôm nay mày nói không biết, là có thể an toàn rời đi sao?"
Khuôn mặt tên kia vặn vẹo đầy tàn nhẫn:
"Trình Diễn, bây giờ mày chỉ có một lựa chọn, theo tao chúng ta có thể bỏ qua chuyện lần trước."
Lời qua tiếng lại mãi không dứt.
"Nếu như tao không chọn?"
"Vậy cũng chỉ có thể thiệt thòi cho cô bạn gái, như hoa như ngọc này của mày một chút thôi."
Vẫn chưa lảm nhảm xong.
Nội tâm Minh Thù đã muốn bùng nổ, thời điểm Trình Diễn và tên kia còn đang nói chuyện, ngay lúc gã và Trình Diễn không thể giải quyết được mâu thuẫn, một tiếng kêu rên đột ngột vang lên.
Hai người bên cạnh Minh Thù đều ngã xuống đất.
Một cô gái nhỏ thân hình gầy yếu, đạp một người trong đó:
"Ai cho mày đụng tới đồ ăn của tao!"
Mọi người: "..."
Nhìn cô bé đó, làm sao lại có được lực tấn công thế chứ!
Tại sao lại có thể trâu bò đến trình độ này chứ!
Trình Diễn đỡ trán, thoáng nhìn thì cô ấy không có lực tấn công gì, nhưng nếu ngươi động vào đồ ăn vặt của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giống như võ thần, bạo lực tăng lên theo cấp số lũy thừa.
"Nhìn cái gì?"
Minh Thù quay đầu nhìn gã nói chuyện với Trình Diễn:
"Muốn ăn đòn sao?"
"..."
Vốn tưởng rằng là một con cừu nhỏ, không ngờ rằng lại là một con hổ cái. Trong lòng gã cười nhạt, chỉ có chút công phu mèo cào, không biết trời cao đất dày là gì:
"Tụi mày lo lắng cái gì, bắt lấy nó."
Minh Thù nở nụ cười quái lạ, đánh nhau rất tốt, rất náo nhiệt.
Cô quật cường ném đồ ăn vặt sang một bên, xắn tay áo xông lên.
Đánh không chết các ngươi, ngày mai trẫm ăn một trăm túi đồ ăn vặt.
Nhìn tình hình phía trước, một cô gái bé nhỏ chiến đấu với một đám đán ông to lớn, nội tâm Trình Diễn hết sức phức tạp.
Này! Cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân đâu?
Cái này không giống với kịch bản bình thường đó!
Một đêm yên tĩnh, bầu trời tối đen như mực, không thấy ngôi sao nào.
Gió mát từ đầu tường thổi tới, phất qua không khí đan vào ánh đèn, một đám người ôm đầu, ngồi xổm trên lối đi bộ, đau khổ đối mặt với nghi vấn của cảnh sát.
Minh Thù ngồi xổm trước đồ ăn vặt của mình bổ sung thể lực, mơ hồ không rõ, hoài nghi mà hỏi Trình Diễn:
"Cậu báo cảnh sát à?"
Trình Diễn giật giật khóe miệng: "Cậu nghĩ tôi sẽ báo sao?"
Cậu ta cũng là một tên lưu manh, điên mà đi báo cảnh sát.
"Không phải cậu báo sao?"
Trình Diễn nghĩ khả năng này lớn hơn, lần trước cô chả nói lời nào lập tức báo cảnh sát.
Minh Thù mỉm cười: "Tôi đâu có điên"
Cô đánh người, báo cảnh sát làm gì?
"Hai cô cậu nói gì đó? Không được chụm đầu ghé tai với nhau!"
Đột nhiên cảnh sát quát lớn một tiếng, làm Minh Thù sợ đến tay run, miếng khoai tây suýt chút nữa rớt trên mặt đất.
Cô nhanh chóng nhét miếng khoai tây vào miệng, cảnh sát đi đến:
"Cô ở đây làm gì?"
Minh Thù trấn định buông miếng khoai tây xuống:
"Báo cáo chú cảnh sát, con kể lại sự thật."
Cảnh sát nghe thấy vậy, cũng không để ý đến cô đang ăn nữa, nhìn sang bên cạnh các đồng nghiệp còn đang bận, anh rút trong túi ra một quyển sổ tay:
"Nói."
"Chuyện là thế này ạ, bla bla...bla bla... Đó là họ đánh cháu trước, cháu chỉ là tự vệ thôi."
Diễn viên gạo cội lại có đất diễn, cô miêu tả đám người kia như một đám thanh niên lưu manh, đêm tối muốn ức hiếp con gái nhà lành, còn cô thì chỉ là một cô bé yếu ớt đáng thương ra tay vì tự vệ.
Anh cảnh sát trên mặt biểu cảm khó hiểu, lúc họ đến, trước mắt họ là đám người kia đang bị cô bé này đánh.
Diễn viên gạo cội tiếp tục diễn:
"Chẳng qua là cháu có chút võ, chứ nếu mà vào một cô bé trói gà không chặt, thì khi các chú đến có khi đã thấy xác nằm đó rồi."
"Cuối cùng cũng diễn tập xong."
"Đi thôi đi thôi, ăn gì đi, đói quá!"
"Các bạn có thấy hồi hộp không?"
"Hồi hộp gì thế..."
Học sinh tham gia diễn tập lần lượt rời đi, bên lớp của Minh Thù bởi vì có người tới trễ nên dời lượt duyệt xuống cuối, bây giờ vẫn còn đang diễn tập.
Lúc bọn họ diễn tập xong, mọi người đã đi gần hết.
"Manh Manh, nhanh lên, tớ mời cậu đi ăn."
Diệp Miểu Miểu lôi Minh Thù còn chưa kịp cởi áo phù thủy, kéo ra bên ngoài.
Ăn!
Đôi mắt Minh Thù sáng lên, nhưng vẫn kéo Diệp Miểu Miểu lại, đợi mình cởi phục trang ra, mặc như vậy đi ra ngoài, cô sợ bị người ta tống vào bệnh viện tâm thần mất.
Diệp Miểu Miểu phát hiện gần trường có một tiệm lẩu, nên dẫn Minh Thù đi ăn.
Lần đầu tiên đến chỗ này ăn, Diệp Miểu Miểu không biết hương vị của họ như thế nào, cô bé gọi một nồi đặc biệt cay, khiến cô bị cay đến mức bốc khói.
"Phù phù phù..."
Diệp Miểu Miểu quạt đầu lưỡi, cay đến chảy cả nước mắt:
"Manh Manh, cậu không thấy cay sao?"
Ôi cay quá!
Sao Manh Manh ăn mà mặt không đổi sắc nhỉ, ngay cả mồ hôi cũng không có.
"Ừ, cũng tạm."
Minh Thù gắp một đũa thịt: "Cay đến thế à?"
"Không cay sao?"
Diệp Miểu Miểu uống ừng ực hai ngụm nước:
"Manh Manh, trước đây cậu không có ăn cay như vậy."
"Trước đây, tớ cũng không biết tớ có thể ăn cay như vậy."
Minh Thù lại gắp thêm một đũa thịt.
Diệp Miểu Miểu: "..."
Diệp Miểu Miểu nhanh chóng buông thức uống cùng Minh Thù ăn thịt, tuy hơi cay một chút nhưng đồ ăn rất ngon, hai người ăn đến quên trời đất.
Ăn xong nồi lẩu hai người từ trong tiệm đi ra, Diệp Miểu Miểu nhận điện thoại của gia đình, cùng Minh Thù mỗi người đi một ngả.
Minh Thù đi qua đi lại, rồi chạy tới tiệm bánh ngọt mua một túi lớn đồ ăn, vừa cầm túi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt cô giảm bớt mấy phần khi nhìn thấy hắn.
Tại sao lại là hắn.
Lại là hắn!
Lại là hắn!
Tên đáng ghét!
Trình Diễn dẫn theo rất nhiều người, dường như muốn đi đâu đó, thấy cô hắn cũng sửng sốt đôi chút.
Sau đó, hơi nhếch môi nói nhỏ mấy câu với hai tên đàn em giúp Minh Thù quét rác trước đó, tên đàn em nhìn sang phía Minh Thù, nháy mắt với cô một cái rồi dẫn theo đám người kia hò hét ầm ĩ rời đi.
Trình Diễn đút một tay vào túi đi qua dòng người đến trước mặt Minh Thù:
"Lộc Manh, đã lâu không gặp."
"Có việc gì không?"
"Tôi tiễn cậu về nhà."
Trình Diễn cố gắng lấy cái túi trong tay Minh Thù, Minh Thù lại nỗ lực giấu sau lưng, dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, giống như hắn muốn cướp đồ trong tay cô.
Trình Diễn: "..."
Lúc hắn xuất hiện cô cũng không cảnh giác như thế.
Nghĩ đến thói quen giữ đồ ăn của cô, Trình Diễn thu tay, nắm lại đặt gần miệng ho khan một cái để chữa ngượng:
"Muộn thế này rồi, vừa hay tôi cũng đang về nhà, tiện đường tiễn cậu về luôn."
Hắn thực sự là thông minh, nếu như nói tiễn cô nhất định sẽ bị từ chối, thế nhưng hắn cũng về nhà thì khác, tiện đường mà!
Quả nhiên, Minh Thù nhìn hắn chằm chằm vài giây, xách túi đi trước, không từ chối đề nghị của Trình Diễn.
Lúc này sắc trời còn sớm, dưới ánh đèn đường, rất nhiều nam thanh nữ tú đang cười đùa náo nhiệt.
Ánh mắt Trình Diễn lướt qua những người đó, dừng lại trên người Minh Thù, hạ giọng mở miệng:
"Tôi nghe nói cậu tham gia diễn kịch?"
"Sao cậu có ý kiến à?"
Minh Thù cắn muỗng kem, quay đầu trả lời.
"Không có, nào dám nào dám."
Trình Diễn cười nói, hắn dừng một chút đột nhiên ghé sát vào người Minh Thù:
"Lộc Manh, cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?"
"Tôi nói không cho, cậu có thể biến mất trước mắt tôi sao?"
"Không."
Minh Thù kéo kéo khóe miệng:
"Vậy cậu còn hỏi cái gì?"
Trình Diễn cười khẽ một tiếng:
"Lộc Manh, tôi phát hiện cậu càng ngày càng thú vị."
"Tôi cũng phát hiện cậu càng ngày càng thú vị."
Trong giọng nói Minh Thù còn pha một chút ý cười mơ hồ.
"Thú vị chỗ nào?" Trình Diễn truy hỏi.
Minh Thù chỉa chỉa ngón tay vào đầu:
"Không nên từ bỏ điều trị, may ra còn có thể chữa khỏi đấy."
Trình Diễn: "..."
Vậy là ý gì?
Mắng hắn đầu óc có vấn đề?
Chẳng lẽ thích cô ấy cũng là đầu óc có vấn đề sao?
Trình Diễn có chút phát điên, sao cô lại lạnh lùng như khúc gỗ vậy, lúc trước hắn cố ý lạnh nhạt với cô, nhưng cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, hoàn toàn không giống với mấy tên đần độn kia đã nói.
Theo đuổi người khác sao lại khó như vậy?
"Ding!"
Di động của Minh Thù nhận một tin nhắn, thấy tên Diệp Miểu Miểu cô mở tin nhắn ngó qua.
"Manh Manh, hình như tớ quên cặp rồi, cậu vào trường tìm giúp tớ với, bên trong có thẻ học sinh tớ sợ làm mất sẽ phiền phức, giờ tớ lại bận không đi được nên nhờ cậu nhé.”
Minh Thù nhìn đi nhìn lại hai lần, trực tiếp gọi điện thoại xác nhận.
Điện thoại gọi đến bên kia rất ồn ào, âm thanh nghe không rõ ràng:
"Manh Manh, chỗ tớ có chút ồn, cậu có thấy tin nhắn tớ gửi không?"
"Ừ, thấy rồi."
Minh Thù ném hộp kem xuống, xoay người đi về phía trường học:
"Cậu để cặp ở đâu?"
"Chắc là để trong hội trường, hôm nay tập luyện tớ mang đi, tớ cũng nhớ không rõ lắm, cậu giúp tớ đến chỗ hội trường với phòng luyện tập tìm nhé."
"Ừ."
Bởi vì ngày mai là lễ hội văn hóa, lúc này trong trường vẫn còn có người, Minh Thù từ cổng đi vào, đến phòng luyện tập tìm trước, không thấy cặp của Diệp Miểu Miểu, cô chỉ có thể đi sang hội trường bên kia.
Nhưng mà cái đuôi phía sau này...
Minh Thù suy tư vài giây, dừng chân trên hành lang hội trường, ngoắc ngón tay với Trình Diễn.
Trình Diễn không nghi ngờ gì đi nhanh tới phía trước:
"Có chuyện gì có thể cống hiến sức lực cho bạn sao?"
Minh Thù cong cong môi bất ngờ vươn tay đẩy hắn, Trình Diễn không đề phòng ngã vào phòng ở sau lưng, Minh Thù nhanh chóng kéo cửa, bên ngoài vang lên âm thanh khóa cửa.
Trình Diễn: "..."
Theo đuổi người ta khó khăn quá.
Bị đánh đã đành, lại còn bị nhốt!
Cậu như vậy sớm muộn gì cũng thành bà già cô độc!
Trình Diễn mò lấy công tắc bật đèn lên. Ở đây hình như là phòng dụng cụ, khắp phòng thấy rất nhiều các loại dụng cụ, hắn quan sát căn phòng một lượt, có một cửa sổ có thể đi ra ngoài.
Thế này mà đòi nhốt hắn sao, sao dễ thế được.
Trình Diễn nhảy cửa sổ ra ngoài, từ một căn phòng khác quay lại hội trường, đi đến sân khấu ngày mai sẽ diễn kịch.
Còn chưa đến gần chợt nghe âm thanh có người nói chuyện.
"Lộc Manh, trễ như vậy sao còn chưa về nhà, ở chỗ này làm gì?"
Thầy chủ nhiệm lớn giọng quen thuộc.
"Diệp Miểu Miểu để quên cặp, em giúp cậu ấy đến lấy."
Mặc dù không thấy mặt của cô, nhưng từ trong thanh âm cũng có thể nghe được ý cười.
"Vậy em đi đi, lúc đi nhớ tắt đèn, rồi về nhà sớm đấy!"
Nghe tiếng bước chân của thầy chủ nhiệm chuẩn bị đi qua Trình Diễn, hắn nhanh chóng núp vào một chỗ tối.
Trình Diễn chờ thầy chủ nhiệm đi, từ trong góc tối bước ra, vừa lúc Minh Thù cũng cầm cặp đi ra, thấy hắn trên khuôn mặt xinh đẹp dường như hiện lên sát khí.
Nhưng đến khi Trình Diễn nhìn kỹ lại, trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười ngây thơ thân thiện đó, ánh chiều tà chiếu lên người cô, ôm lấy cô khiến cho cả người cô tỏa ra ấm áp.
Trình Diễn nheo nheo mắt, lẽ nào vừa nãy là hắn nhìn nhầm sao.
Trình Diễn biết Minh Thù không thích mình, có thể tưởng tượng muốn theo đuổi được người đẹp, thì đương nhiên phải mặt dày.
Cho nên Trình Diễn không biết xấu hổ, vẫn tiễn Minh Thù về nhà.
Xung quanh trường học đều là kiểu ngõ nhỏ hơi tối, mặc dù là đường lớn cũng không thấy có bao nhiêu xe qua lại, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe hoặc người đi bộ.
Khung cảnh này, vốn là cực kỳ thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò, nhưng mà người trước mặt dường như chỉ quan tâm đến ăn. Trình Diễn muốn bắt chuyện với cô, nhưng nói chưa được hai câu, thì đã không biết nói gì nữa, không tài nào có thể nói chuyện được.
Bọn họ giống như là hai người sống ở hai hành tinh khác nhau vậy.
Hơn nữa cái người thánh ăn kia, lúc nào cũng có cái kiểu kiêu kỳ ra oai.
Thực sự là con người ta không thể nhìn bề ngoài, bị bề ngoài của cô lừa dối, cuối cùng chết như thế nào có thể cũng không biết.
Nội tâm Trình Diễn tuyệt vọng, cô ấy như thế này phải làm thế nào mới có thể theo đuổi được đây.
Ông trời đang trêu hắn sao?
Tiếng bước chân lộn xộn ở phía trước truyền đến, theo bản năng Trình Diễn nhìn sang một đám người mang theo gậy gộc, khí thế hung hãn hướng về phía này.
"Trình Diễn!" Có người gọi tên hắn.
"Mẹ kiếp!"
Trình Diễn chửi thề trong miệng, đi nhanh vài bước kéo Minh Thù còn đang tiến về phía trước.
Minh Thù ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía đám người đang tiến đến.
Ô! Dẫn theo nhiều người như vậy muốn hù chết trẫm, sau đó thừa kế đồ ăn vặt của trẫm sao?
Minh Thù nhanh chóng bỏ qua Trình Diễn, ôm đồ ăn vặt cấp tốc lui sang một bên:
"Tôi và hắn không có quan hệ gì, tôi không biết hắn."
Trình Diễn: "..."
Làm người ai làm thế chứ!
Minh Thù mỉm cười, quay người sang bên kia nói:
"Các người có thù gì thì tìm hắn, tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi."
"Ha ha ha ha, Trình Diễn, đây là cô nàng mày thích à?"
Đối phương cười to mấy tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự coi thường và châm chọc.
Khi gã đến gần, Minh Thù thấy rõ vẻ ngoài người kia, tuy là khuôn mặt có kém hơn Trình Diễn, nhưng cũng được coi là đẹp trai, thân hình cao ráo, mặc một bộ đồ đen trông hơi hung dữ.
"Đi trước đi." Trình Diễn nói với Minh Thù.
"Ừm." Minh Thù ôm đồ ăn vặt chuẩn bị rời đi.
Người đối diện lập tức cản đường Minh Thù:
"Trình Diễn, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể để cho cô ấy đi, tốt xấu gì cũng phải cho cô ấy xem bộ dạng anh hùng của mày chứ, không phải sao?"
"Tôi không có hứng xem đâu."
Trẫm rất bận rộn, đồ ăn vặt vẫn chờ trẫm yêu thương nó đó.
Tên đó cười lạnh một tiếng, đôi mắt âm u liếc nhìn Minh Thù:
"Trình Diễn, mày đi đâu tìm được một đứa con gái nhát gan sợ phiền phức vậy? Thật không xứng với thân phận của mày."
"Chuyện giữa chúng ta, không có liên quan gì đến cô ấy, để cho cô ấy đi." Trình Diễn nhíu mày.
"Thế nào là không có liên quan?"
Gã cười đến điên cuồng: "Cô ta không phải bạn gái mày sao?"
"Này, đừng có đặt điều." Minh Thù nhấc tay:
"Tôi không phải bạn gái của hắn."
"Không phải?"
Gã hoài nghi quan sát Minh thù, đột nhiên cười to:
"Trình Diễn, mày thật là ha ha ha, tìm loại con gái gì vậy, ngay cả lời như vậy cũng nói ra được."
Bên cạnh Trình Diễn trước giờ, đều không có bóng dáng người phụ nữ nào, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nếu đi trên con đường này cần khoe khoang, vẫn cứ phải khoe khoang. Thế nhưng ở bên ngoài, Trình Diễn vẫn là một người độc thân.
Nhưng hôm nay, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một nữ sinh, hắn còn có kiên nhẫn đi theo như vậy, không phải bạn gái thì là cái gì?
Còn tưởng rằng là một người lợi hại, không nghĩ rằng lại là đứa con gái sợ chết nhát gan.
Đàn em bên người tên kia đột nhiên tiến lên, một trái một phải nắm cánh tay Minh Thù.
"Làm cái gì vậy?"
Mặc dù bị giữ chặt, trên mặt Minh Thù vẫn duy trì nụ cười:
"Tôi nói tôi và hắn không quen, các người có thù oán gì thì tìm hắn giải quyết, không cần liên lụy người vô tội, hiểu không?"
Trẫm chỉ đi kiếm đồ ăn, làm sao lại bị cuốn vào thế lực đen tối vậy?
Để trẫm bình yên, ăn chút đồ ăn không được sao?
Đều là tại cái tên đáng ghét kia.
Tên đáng ghét Trình Diễn: "..."
Trừng hắn làm gì, hắn làm sao biết nơi này lại bị người ta chặn đường.
"Con nhỏ kia dính phải người không nên dính dáng vào, thì phải chuẩn bị sẵn sàng, mày cho là ngày hôm nay mày nói không biết, là có thể an toàn rời đi sao?"
Khuôn mặt tên kia vặn vẹo đầy tàn nhẫn:
"Trình Diễn, bây giờ mày chỉ có một lựa chọn, theo tao chúng ta có thể bỏ qua chuyện lần trước."
Lời qua tiếng lại mãi không dứt.
"Nếu như tao không chọn?"
"Vậy cũng chỉ có thể thiệt thòi cho cô bạn gái, như hoa như ngọc này của mày một chút thôi."
Vẫn chưa lảm nhảm xong.
Nội tâm Minh Thù đã muốn bùng nổ, thời điểm Trình Diễn và tên kia còn đang nói chuyện, ngay lúc gã và Trình Diễn không thể giải quyết được mâu thuẫn, một tiếng kêu rên đột ngột vang lên.
Hai người bên cạnh Minh Thù đều ngã xuống đất.
Một cô gái nhỏ thân hình gầy yếu, đạp một người trong đó:
"Ai cho mày đụng tới đồ ăn của tao!"
Mọi người: "..."
Nhìn cô bé đó, làm sao lại có được lực tấn công thế chứ!
Tại sao lại có thể trâu bò đến trình độ này chứ!
Trình Diễn đỡ trán, thoáng nhìn thì cô ấy không có lực tấn công gì, nhưng nếu ngươi động vào đồ ăn vặt của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giống như võ thần, bạo lực tăng lên theo cấp số lũy thừa.
"Nhìn cái gì?"
Minh Thù quay đầu nhìn gã nói chuyện với Trình Diễn:
"Muốn ăn đòn sao?"
"..."
Vốn tưởng rằng là một con cừu nhỏ, không ngờ rằng lại là một con hổ cái. Trong lòng gã cười nhạt, chỉ có chút công phu mèo cào, không biết trời cao đất dày là gì:
"Tụi mày lo lắng cái gì, bắt lấy nó."
Minh Thù nở nụ cười quái lạ, đánh nhau rất tốt, rất náo nhiệt.
Cô quật cường ném đồ ăn vặt sang một bên, xắn tay áo xông lên.
Đánh không chết các ngươi, ngày mai trẫm ăn một trăm túi đồ ăn vặt.
Nhìn tình hình phía trước, một cô gái bé nhỏ chiến đấu với một đám đán ông to lớn, nội tâm Trình Diễn hết sức phức tạp.
Này! Cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân đâu?
Cái này không giống với kịch bản bình thường đó!
Một đêm yên tĩnh, bầu trời tối đen như mực, không thấy ngôi sao nào.
Gió mát từ đầu tường thổi tới, phất qua không khí đan vào ánh đèn, một đám người ôm đầu, ngồi xổm trên lối đi bộ, đau khổ đối mặt với nghi vấn của cảnh sát.
Minh Thù ngồi xổm trước đồ ăn vặt của mình bổ sung thể lực, mơ hồ không rõ, hoài nghi mà hỏi Trình Diễn:
"Cậu báo cảnh sát à?"
Trình Diễn giật giật khóe miệng: "Cậu nghĩ tôi sẽ báo sao?"
Cậu ta cũng là một tên lưu manh, điên mà đi báo cảnh sát.
"Không phải cậu báo sao?"
Trình Diễn nghĩ khả năng này lớn hơn, lần trước cô chả nói lời nào lập tức báo cảnh sát.
Minh Thù mỉm cười: "Tôi đâu có điên"
Cô đánh người, báo cảnh sát làm gì?
"Hai cô cậu nói gì đó? Không được chụm đầu ghé tai với nhau!"
Đột nhiên cảnh sát quát lớn một tiếng, làm Minh Thù sợ đến tay run, miếng khoai tây suýt chút nữa rớt trên mặt đất.
Cô nhanh chóng nhét miếng khoai tây vào miệng, cảnh sát đi đến:
"Cô ở đây làm gì?"
Minh Thù trấn định buông miếng khoai tây xuống:
"Báo cáo chú cảnh sát, con kể lại sự thật."
Cảnh sát nghe thấy vậy, cũng không để ý đến cô đang ăn nữa, nhìn sang bên cạnh các đồng nghiệp còn đang bận, anh rút trong túi ra một quyển sổ tay:
"Nói."
"Chuyện là thế này ạ, bla bla...bla bla... Đó là họ đánh cháu trước, cháu chỉ là tự vệ thôi."
Diễn viên gạo cội lại có đất diễn, cô miêu tả đám người kia như một đám thanh niên lưu manh, đêm tối muốn ức hiếp con gái nhà lành, còn cô thì chỉ là một cô bé yếu ớt đáng thương ra tay vì tự vệ.
Anh cảnh sát trên mặt biểu cảm khó hiểu, lúc họ đến, trước mắt họ là đám người kia đang bị cô bé này đánh.
Diễn viên gạo cội tiếp tục diễn:
"Chẳng qua là cháu có chút võ, chứ nếu mà vào một cô bé trói gà không chặt, thì khi các chú đến có khi đã thấy xác nằm đó rồi."