Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279
Vũ Nhạc nhìn nam nhân trước mắt với ánh mắt phi thường tò mò cùng nghi hoặc nói.
- "Tư Đồ đã nói với ta, chàng ấy là người thân duy nhất còn sót lại của ta. Cũng không có nói ta có sư phụ, ngươi có phải nhận lầm rồi?"
- "Con quên ta thật rồi sao?"
Nàng nghi hoặc nghĩ nghĩ lại rồi tiếp tục lắc đầu đề phòng nhìn Độc Cô Tư Thần.
- "Sự thật là ta cũng không quen người nha."
Nhìn nàng cố chấp như vậy Độc Cô Tư Thần chỉ có thể thở dài, cũng may là nàng đã quên đi. Nếu vậy, có phải hắn có thể bắt đầu lại hay không? Vừa muốn tiến lên lập tức có một cơn gió thổi qua. Độc Cô Tư Thần chưa kịp định thần lại liền thấy Tư Đồ Tiết Triệt ôm lấy nàng.
- "Độc Cô Tư Thần, sao ngươi lại ở đây?"
- "Ta đã đi theo hôm ấy, nhưng lại mất dấu. Nàng thực sự mất ký ức rồi, tại sao ngươi lại còn lừa dối nàng? Ngươi còn nói ngươi là người thân duy nhất của nàng sao? Nực cười, vậy A Lam thì sao? Ngươi tính như nào đây?"
- "Ta đã dùng hết ân nghĩa với nàng ta, ta cũng không có nợ nàng ta nhiều như ngươi đâu! Độc Cô Tư Thần, ta khuyên ngươi nên về đi, đừng ở đây làm phiền ta cùng nàng!"
Cảm nhận Tư Đồ Tiết Triệt siết chặt nàng như đang sợ hãi điều gì, nàng trong lòng có chút bất an.
- "A Lam là ai? Tư Đồ, chàng còn dấu ta chuyện gì sao?"
- "Bảo bối ngốc, ta có từng lừa nàng chuyện gì sao? Ta có chút muốn ăn món ăn nàng nấu, ngoan. Đi nấu cho ta bát canh nhé!"
Tư Đồ hơi thả lỏng Vũ Nhạc ra xoa đầu nàng cưng chiều, nhưng nàng lại nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ kia tiếp tục hỏi.
- "Vậy nam nhân kia thực sự là sư phụ ta sao? Tư Đồ, chàng nói cho ta nghe đi!"
- "Đúng vậy, hắn là sư phụ nàng, nhưng hắn đã bỏ rơi nàng rồi. Ngoan, nàng đi trước đi! Để ta lại nói chuyện với tên đó!"
Nàng gật đầu rời đi, trước khi đi lại trộm nhìn tới tên Độc Cô kia một lần nữa, ánh mắt tò mò cùng khó hiểu rồi rời đi.
- "Ngươi không tính để nàng nhớ lại chứ? Sao có thể nói tên nàng ta trước mặt nàng? Như bây giờ không phải rất tốt sao?"
- "Vậy ngươi hãy để ta lại cạnh nàng, ta thề sẽ không nhắc tới cái tên kia trước mặt nàng!"
Độc Cô Tư Thần lưu luyến nhìn nàng đi khuất mới thu hồi lại tầm mắt nhìn tên Tư Đồ Tiết Triệt một thân hắc y tràn ngập ma khí lười biếng.
- "Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao?"
- "Ngươi sẽ phải đồng ý!"
- "Ngươi tự tin lắm, nhưng ta sẽ không cho ngươi nhiều thời gian đâu! Chỉ cần viên đá sinh mệnh được tìm ra, ta sẽ cùng nàng vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, ngươi sẽ mãi lưu lạc tam giới!"
- "Ha, ngươi cũng rất tự tin. Chỉ là...chỉ cần một khoảng nhỏ thời gian cũng đủ rồi!"
Cho tới khi nàng nấu canh xong đi ra tên tự xưng sư phụ nàng cũng đã rời đi. Sau đó Tư Đồ đã giải thích cho nàng rằng tên đó chính là sư phụ nàng, nhưng sau đó vì một số hiểu lầm đã bỏ nàng lại. Giờ hiểu lầm được hóa giải hắn đã trở về tìm nàng. Đối mặt với một người quen cũ như vậy nàng không còn ký ức cũng không biết nên đối xử với người đó ra sao.
Chỉ thấy một tuần sau Độc Cô Tư Thần đem một chút hành lý tới, có vẻ sẽ ở lại lâu dài. Tư Đồ cũng chỉ liếc mắt không thèm để tâm tới. Mỗi ngày đều cùng nàng ân ân ái ái rắc đường khắp nơi, nhà nhà ganh tị. Quả thực, Tư Đồ Tiết Triệt đã quá cưng chiều nàng, nàng có cảm giác bản thân sắp bị cưng chiều tới sinh hư.
- "Sư phụ!"
Độc Cô Tư Thần đang ngẩn người nhìn bầu trời bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc lại xa lạ. Đã bao lâu hắn không được nghe thấy nàng gọi mình bằng hai từ này, chỉ thấy nàng một thân hồng y chu sa điểm giữa trán nở rộ xinh đẹp vô cùng bước tới. Độc Cô Tư Thần nháy mắt hô hấp ngưng trệ sau đó vội ho khan che đi thất thố.
- "Sư phụ, ta nghe Tư Đồ kể qua rồi. Trước kia người là vì hiểu lầm mà bỏ ta ở lại, chuyện là như nào vậy? Ta bị mất đi ký ức, chuyện gì cũng nhớ không ra! Đôi khi ta thấy trái tim thật trống rỗng!"
Nghe nàng nói vậy Độc Cô Tư Thần chỉ có thể đau khổ cúi đầu bịa ra vài lời nói dối.
- "Thực ra, ta bị một người lừa rằng nàng làm chuyện xấu khắp nơi, hãm hại người lành. Còn có người làm chứng, ta vì vậy mà đã rất tức giận nói vài điều làm tổn thương nàng sau đó rời đi! Không lâu sau ta gặp lại vài người, dần dần phát hiện ra trước kia mọi chuyện đều là giả nên muốn tìm lại nàng. Thật may ông trời thương xót cho ta gặp lại nàng! Trước tới giờ ta vẫn luôn muốn nói. Vũ Nhạc, thực lòng xin lỗi con!"
Nàng nhìn ánh mắt trân thành của nam nhân kia tâm cũng có chút ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay Độc Cô Tư Thần mỉm cười nói.
- "Không phải mọi chuyện đều qua rồi sao? Không sao đâu, con tha thứ cho người rồi. Nếu chỉ là hiểu lầm nhỏ người cũng hối lỗi vậy rồi chúng ta bỏ qua thôi."
Cảm nhận hơi ấm của tay nàng, Độc Cô Tư Thần cứ ngỡ đã vạn năm qua đi mới như ngày nào. Nàng còn nắm tay hắn luyên thuyên về thế giới loài người kia ra sao.
Đúng lúc đó Tư Đồ Tiết Triệt đi ngang qua thấy nàng nắm tay tên kia hai mắt bỗng đỏ ngầu, hắn chạy tới giật tay nàng ra khỏi tên ngụy quân tử trước mắt.
- "Nàng nên tránh xa tên ngụy quân tử kia. Hắn không tốt đẹp gì đâu, trước kia hắn làm tổn thương nàng rất nhiều!"
Nàng nghe vậy thở dài đem tay rời khỏi tay Tư Đồ đứng chắn trước Tư Đồ và Độc Cô Tư Thần.
- "Sư phụ đã kể lại cho ta nghe rồi, chàng đừng có như vậy mà! Dù sao sư phụ cũng có ơn dưỡng dục ta. Chàng không nên vì ghen tức mà nói như vậy nha, sư phụ cũng xin lỗi ta rồi!"
Nhìn nàng đơn thuần trước mắt Tư Đồ Tiết Triệt hận rèn thép không thành sắt chỉ có thể ôm cục tức này mà cúi đầu. Hắn sợ, sợ tên ngụy quân tử kia sẽ làm nàng động tâm càng sợ tên ngụy quân tử đó động tâm thật sự với nàng.
Nàng đôi mắt trong veo như vậy, cuộc chiến Tư Đồ Tiết Triệt muốn cũng không thể nổ ra. Chỉ thấy tên Độc Cô kia một mặt đắc y bên môi nhếch lên ý cười.
Thật tức chết rồi! Tư Đồ bế nàng lên thành kiểu công chúa rồi ngạo nghễ ôm nàng đi, vừa như thức tỉnh tên nào đó.
Độc Cô Tư Thần thấy vậy bên môi mỏng khẽ nhếch lên, không ai để ý...đôi mắt của hắn cũng đã nhiễm vài phần tà khí. Chính khí trong người hắn cũng đã hỗn loạn tới cực điểm, dạo này tâm ma của hắn ngày càng khó mà giữ.
Trong bóng tối, A Lam xuất hiện. Hai tay ả bấu với nhau tạo thành vết thương rỉ máu. Vũ Nhạc, đồ kỹ nữ chết tiệt lại muốn câu dẫn hai người kia. Ả nhất định sẽ không để nàng ta toại nguyện. Nhất định sẽ để nàng ta nhuốm màu đau khổ như vạn năm trước, nhất định sẽ cướp đi hai nam nhân kia. Mất ký ức sao? Ha, ta sẽ cho ngươi nếm lại mùi đau khổ!!!
- "Tư Đồ đã nói với ta, chàng ấy là người thân duy nhất còn sót lại của ta. Cũng không có nói ta có sư phụ, ngươi có phải nhận lầm rồi?"
- "Con quên ta thật rồi sao?"
Nàng nghi hoặc nghĩ nghĩ lại rồi tiếp tục lắc đầu đề phòng nhìn Độc Cô Tư Thần.
- "Sự thật là ta cũng không quen người nha."
Nhìn nàng cố chấp như vậy Độc Cô Tư Thần chỉ có thể thở dài, cũng may là nàng đã quên đi. Nếu vậy, có phải hắn có thể bắt đầu lại hay không? Vừa muốn tiến lên lập tức có một cơn gió thổi qua. Độc Cô Tư Thần chưa kịp định thần lại liền thấy Tư Đồ Tiết Triệt ôm lấy nàng.
- "Độc Cô Tư Thần, sao ngươi lại ở đây?"
- "Ta đã đi theo hôm ấy, nhưng lại mất dấu. Nàng thực sự mất ký ức rồi, tại sao ngươi lại còn lừa dối nàng? Ngươi còn nói ngươi là người thân duy nhất của nàng sao? Nực cười, vậy A Lam thì sao? Ngươi tính như nào đây?"
- "Ta đã dùng hết ân nghĩa với nàng ta, ta cũng không có nợ nàng ta nhiều như ngươi đâu! Độc Cô Tư Thần, ta khuyên ngươi nên về đi, đừng ở đây làm phiền ta cùng nàng!"
Cảm nhận Tư Đồ Tiết Triệt siết chặt nàng như đang sợ hãi điều gì, nàng trong lòng có chút bất an.
- "A Lam là ai? Tư Đồ, chàng còn dấu ta chuyện gì sao?"
- "Bảo bối ngốc, ta có từng lừa nàng chuyện gì sao? Ta có chút muốn ăn món ăn nàng nấu, ngoan. Đi nấu cho ta bát canh nhé!"
Tư Đồ hơi thả lỏng Vũ Nhạc ra xoa đầu nàng cưng chiều, nhưng nàng lại nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ kia tiếp tục hỏi.
- "Vậy nam nhân kia thực sự là sư phụ ta sao? Tư Đồ, chàng nói cho ta nghe đi!"
- "Đúng vậy, hắn là sư phụ nàng, nhưng hắn đã bỏ rơi nàng rồi. Ngoan, nàng đi trước đi! Để ta lại nói chuyện với tên đó!"
Nàng gật đầu rời đi, trước khi đi lại trộm nhìn tới tên Độc Cô kia một lần nữa, ánh mắt tò mò cùng khó hiểu rồi rời đi.
- "Ngươi không tính để nàng nhớ lại chứ? Sao có thể nói tên nàng ta trước mặt nàng? Như bây giờ không phải rất tốt sao?"
- "Vậy ngươi hãy để ta lại cạnh nàng, ta thề sẽ không nhắc tới cái tên kia trước mặt nàng!"
Độc Cô Tư Thần lưu luyến nhìn nàng đi khuất mới thu hồi lại tầm mắt nhìn tên Tư Đồ Tiết Triệt một thân hắc y tràn ngập ma khí lười biếng.
- "Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao?"
- "Ngươi sẽ phải đồng ý!"
- "Ngươi tự tin lắm, nhưng ta sẽ không cho ngươi nhiều thời gian đâu! Chỉ cần viên đá sinh mệnh được tìm ra, ta sẽ cùng nàng vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, ngươi sẽ mãi lưu lạc tam giới!"
- "Ha, ngươi cũng rất tự tin. Chỉ là...chỉ cần một khoảng nhỏ thời gian cũng đủ rồi!"
Cho tới khi nàng nấu canh xong đi ra tên tự xưng sư phụ nàng cũng đã rời đi. Sau đó Tư Đồ đã giải thích cho nàng rằng tên đó chính là sư phụ nàng, nhưng sau đó vì một số hiểu lầm đã bỏ nàng lại. Giờ hiểu lầm được hóa giải hắn đã trở về tìm nàng. Đối mặt với một người quen cũ như vậy nàng không còn ký ức cũng không biết nên đối xử với người đó ra sao.
Chỉ thấy một tuần sau Độc Cô Tư Thần đem một chút hành lý tới, có vẻ sẽ ở lại lâu dài. Tư Đồ cũng chỉ liếc mắt không thèm để tâm tới. Mỗi ngày đều cùng nàng ân ân ái ái rắc đường khắp nơi, nhà nhà ganh tị. Quả thực, Tư Đồ Tiết Triệt đã quá cưng chiều nàng, nàng có cảm giác bản thân sắp bị cưng chiều tới sinh hư.
- "Sư phụ!"
Độc Cô Tư Thần đang ngẩn người nhìn bầu trời bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc lại xa lạ. Đã bao lâu hắn không được nghe thấy nàng gọi mình bằng hai từ này, chỉ thấy nàng một thân hồng y chu sa điểm giữa trán nở rộ xinh đẹp vô cùng bước tới. Độc Cô Tư Thần nháy mắt hô hấp ngưng trệ sau đó vội ho khan che đi thất thố.
- "Sư phụ, ta nghe Tư Đồ kể qua rồi. Trước kia người là vì hiểu lầm mà bỏ ta ở lại, chuyện là như nào vậy? Ta bị mất đi ký ức, chuyện gì cũng nhớ không ra! Đôi khi ta thấy trái tim thật trống rỗng!"
Nghe nàng nói vậy Độc Cô Tư Thần chỉ có thể đau khổ cúi đầu bịa ra vài lời nói dối.
- "Thực ra, ta bị một người lừa rằng nàng làm chuyện xấu khắp nơi, hãm hại người lành. Còn có người làm chứng, ta vì vậy mà đã rất tức giận nói vài điều làm tổn thương nàng sau đó rời đi! Không lâu sau ta gặp lại vài người, dần dần phát hiện ra trước kia mọi chuyện đều là giả nên muốn tìm lại nàng. Thật may ông trời thương xót cho ta gặp lại nàng! Trước tới giờ ta vẫn luôn muốn nói. Vũ Nhạc, thực lòng xin lỗi con!"
Nàng nhìn ánh mắt trân thành của nam nhân kia tâm cũng có chút ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay Độc Cô Tư Thần mỉm cười nói.
- "Không phải mọi chuyện đều qua rồi sao? Không sao đâu, con tha thứ cho người rồi. Nếu chỉ là hiểu lầm nhỏ người cũng hối lỗi vậy rồi chúng ta bỏ qua thôi."
Cảm nhận hơi ấm của tay nàng, Độc Cô Tư Thần cứ ngỡ đã vạn năm qua đi mới như ngày nào. Nàng còn nắm tay hắn luyên thuyên về thế giới loài người kia ra sao.
Đúng lúc đó Tư Đồ Tiết Triệt đi ngang qua thấy nàng nắm tay tên kia hai mắt bỗng đỏ ngầu, hắn chạy tới giật tay nàng ra khỏi tên ngụy quân tử trước mắt.
- "Nàng nên tránh xa tên ngụy quân tử kia. Hắn không tốt đẹp gì đâu, trước kia hắn làm tổn thương nàng rất nhiều!"
Nàng nghe vậy thở dài đem tay rời khỏi tay Tư Đồ đứng chắn trước Tư Đồ và Độc Cô Tư Thần.
- "Sư phụ đã kể lại cho ta nghe rồi, chàng đừng có như vậy mà! Dù sao sư phụ cũng có ơn dưỡng dục ta. Chàng không nên vì ghen tức mà nói như vậy nha, sư phụ cũng xin lỗi ta rồi!"
Nhìn nàng đơn thuần trước mắt Tư Đồ Tiết Triệt hận rèn thép không thành sắt chỉ có thể ôm cục tức này mà cúi đầu. Hắn sợ, sợ tên ngụy quân tử kia sẽ làm nàng động tâm càng sợ tên ngụy quân tử đó động tâm thật sự với nàng.
Nàng đôi mắt trong veo như vậy, cuộc chiến Tư Đồ Tiết Triệt muốn cũng không thể nổ ra. Chỉ thấy tên Độc Cô kia một mặt đắc y bên môi nhếch lên ý cười.
Thật tức chết rồi! Tư Đồ bế nàng lên thành kiểu công chúa rồi ngạo nghễ ôm nàng đi, vừa như thức tỉnh tên nào đó.
Độc Cô Tư Thần thấy vậy bên môi mỏng khẽ nhếch lên, không ai để ý...đôi mắt của hắn cũng đã nhiễm vài phần tà khí. Chính khí trong người hắn cũng đã hỗn loạn tới cực điểm, dạo này tâm ma của hắn ngày càng khó mà giữ.
Trong bóng tối, A Lam xuất hiện. Hai tay ả bấu với nhau tạo thành vết thương rỉ máu. Vũ Nhạc, đồ kỹ nữ chết tiệt lại muốn câu dẫn hai người kia. Ả nhất định sẽ không để nàng ta toại nguyện. Nhất định sẽ để nàng ta nhuốm màu đau khổ như vạn năm trước, nhất định sẽ cướp đi hai nam nhân kia. Mất ký ức sao? Ha, ta sẽ cho ngươi nếm lại mùi đau khổ!!!