Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
Tên Tiên nhân kia thấy nàng như vậy liền thu lại giây trói tiên, nàng đứng lên vừa muốn thoát khỏi nơi này liền bị hắn ôm vào lòng.
- "Nếu như ngươi dám chạy...ta sẽ cho thiên lôi đập nát dãy phố của nàng!"
Cô đứng khựng lại mỉm cười quay về phía hắn.
- "Đại ca, có gì chúng ta từ từ nói!"
Tên đại tiên kia nhướng mày nhìn nàng rồi thở dài.
- "Ta muốn đưa nàng về thiên giới!"
- "Đó là điều không thể!"
Nàng từ chối thẳng thừng, nàng không muốn quay về nơi cứng ngắc đó. Không phải hắn không biết, mà chỉ là đưa nàng trở về như lúc trước đó chính là chấp niệm của hắn. Một bước thành phật, một bước nhập ma, hắn hối hận vì lúc trước đã dồn nàng tới đường cùng. Nhưng thế giới này không có thuốc chữa cho sự hối hận ấy, ôm lấy nhức nhối đã vạn năm..hắn vẫn là không nỡ buông tha. Đây là cơ hội cuối cùng để hắn sửa lại, hắn không muốn bản thân lần nữa lại hối hận. Một lần hối hận nữa...lại thêm vạn năm.
- "Lần này dù ngươi không về, cũng phải về!"
- "Từ khi nào ngươi...muốn ép buộc ta rồi?"
Nàng ghé sát lại Độc Cô Tư Thần mỉm cười nói nhỏ bên tai hắn
- "Nếu như ngươi còn ép ta, đừng trách ta cá chết lưới rách ngay tại nơi này. Ta đã muốn sống bình an thì đừng bắt ta phát điên, ta còn chưa muốn tìm ngươi mà ngươi đã dẫn xác tới như vậy thật không tốt đâu. Ngươi chê tam giới bây giờ bình yên quá sao?"
- "Ta không có ý đó! Ta chỉ mong ngươi trở lại tiên giới, mọi thứ còn lại ta có thể lo cho ngươi!"
- "Ngươi bớt đùa đi Độc Cô! Nếu ngươi có đủ năng lực để lo cho ta, chúng ta đã không đi tới bước đường này rồi! Nếu ngươi đủ năng lực để lo cho ta...chúng ta còn phải tới nơi này sao? Mà hơn hết...ta không cần ngươi lo cho ta. Ngươi hãy tự lo cho bản thân mình đi, ta sẽ không để ngươi sống yên lâu đâu!"
Nàng nghiêng đầu cười vỗ vai Độc Cô Tư Thần, đám đạo sĩ kia ù ù cạc cạc không hiểu nàng nói gì. Nàng phất tay ném ra ba quả lựu đạn làm nổ điện của đám đạo sĩ kia, rất nhàn hạ nhìn bọn chúng kinh ngạc.
- "Thông báo cho các ngươi, lần này ta tới lấy các ngươi làm ví dụ, cũng xui cho các ngươi. Từ giờ về sau, ai còn giúp tiên gia tìm tới ta, ta sẽ san bằng nơi đó! Không ai có thể thoát! Nếu các ngươi không tin, ta sẽ thề với tâm ma này! Ai giúp tiên giới, kẻ đó chính là kẻ thù của Vũ Nhạc ta đây!"
Nàng nói rồi kiếm thêm vài quả lựu đạn muốn ném liền bị Độc Cô Tư Thần cản lại.
- "Bọn họ đều là người vô tội!"
Nàng nhếch môi cười nhìn qua hắn lạnh nhạt.
- "Vậy sau này ngươi nên tự biết phải làm thế nào đi! Đây ta chỉ cảnh cáo, đừng bắt ta...từ hữu danh vô thực đại ác ma trở thành kẻ hữu danh hữu thực! Mọi tội trạng không phải ta sát sanh bừa bãi, mà do ngươi đã nhận được cảnh cáo của ta vẫn cố tình, là do ngươi cố ý hại chết họ!"
Nàng vô tình xoay đi liền bị đám đạo sĩ kia vây lại.
- "Ngươi với vị Độc Cô đại tiên có hiềm khích gì ta không quan tâm, ngươi lại dám làm hỏng điện của ta! Ngông cuồng như ngươi hôm nay ta nhất định cho ngươi một bài học!"
Nàng lười biếng nhìn qua tên trưởng môn kia nhướng mày.
- "Ngươi chắc chứ?"
- "Đừng có nhiều lời! Chịu thua đi!"
Một đám lão già cầm kiếm phi về phía nàng, Độc Cô Tư Thần từ trong lời nói của nàng hồi thần lại chỉ kịp hô một câu
- "Dừng lại!"
Kết quả không ai thèm nghe, nàng nhẹ nhàng nhảy lên không trung dùng giọng điệu ngọt ngào nói.
- "Nghe nói nhân sĩ các ngươi ghét nhất là vết thương sau lưng? Vậy ta chiều ý các ngươi, có đánh cũng là đánh trước mặt! Để xem với ngoại hình già nua ấy của các ngươi...có nhanh hơn ta không?"
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất trước trưởng lão một bước đấm thẳng vào ức của lão tiện phong bế kinh mạch trưởng lão khiến ông ngã xuống phun ra một ngụm máu tươi. Nàng nghiêng đầu mỉm cười một lát sau thập trưởng lão đều bị nàng đánh gục tại một góc.
- "Sao có thể...một con nhóc sao có thể?"
- "Ta nói tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước! Ta mới 18 tuổi mà có thể đánh bại các ngươi...các ngươi nên tự xem xét lại mình đi!"
Lời của nàng nói ra lần nữa đả kích bọn chúng.
- "1...18 tuổi?"
Là 1 vạn 218 tuổi! Các con số đầu nàng bỏ đi, lấy đúng hai số cuối để biểu thị cho tâm hồn nhỏ bé này của nàng. Ngay cả hệ thống nghe xong cũng chỉ có thể che đi ngại ngùng.
Độc Cô Tư Thần nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài, ngăn lại nàng muốn tiến lên tiếp tục gây chuyện.
- "Ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa...nàng có thể tha cho họ rồi!'
Nàng dừng bước nhìn qua hắn.
- "Ngươi nói xem...dựa vào đâu mà ta phải nghe ngươi? Đừng có tự mãn quá, ngươi làm ra vẻ nực cười đó cho ai coi đây? Người không biết còn tưởng ta vì ngươi mà làm như vậy đấy! Đừng coi trọng mình quá, ta làm vậy cảnh báo chúng thôi!"
Nàng búng tay ném thêm vài quả lựu đạn phá tiếp các gian khác rồi mở cánh cửa không gian điềm nhiên rời đi. Thế giới này bọn họ không thể dùng pháp thuật để tìm nhau nên chỉ có thể nhờ tới bên thứ ba giúp đỡ. Độc Cô Tư Thần dựa vào bản thân là tiên nhân tới tìm một linh sơn có tai mắt tốt tìm kiếm tung tích của nàng, mất đã một năm tìm được nàng không ngờ lại để vụt nàng trước mắt.
Độc Cô Tư Thần lạnh nhạt phất tay đem mọi thứ dựng lại như cũ, tiện đưa ra vài đan dược cứu những kẻ đang bị thương.
Nàng đi theo mùi vàng tới những núi có mỏ vàng, nàng đem dạ minh châu ra soi sáng đường đi, nghĩ tới đám vàng kia sẽ là của mình mà nàng sướng run cả người. Bỗng nàng nghĩ hay là mình chiếm luôn núi này cho đỡ tốn công đi đi lại lại giữa dãy phố của nàng và núi vàng này...nhưng nàng nhận ra, nàng vừa gây thù với môn phái phía trên, giờ nàng sức yếu, đánh cả môn phái sẽ vang danh thiên hạ....và cả ngàn hệ lụy sẽ theo sau. Hơn nữa nàng lười...đành thôi vậy, nàng có dị năng không gian cũng không phải để trưng.
Hệ thống vậy mà không kích hoạt cho nàng dị năng phát minh và sáng chế, nàng sẽ tạo ra một bạn mèo máy kuro à nhầm, doraemon để đi cùng cho vui!
Ít nhất nàng đào vàng cũng có thể cho vào túi bảo bối chứ không mất điểm vì phải mua cái túi vô dụng nào đó.
*Đã qua bao thế giới mà cô vẫn còn ghim sao?*
*Ngươi tự vấn lương tâm ngươi đi! Có hệ thống nào như ngươi không? Ta mới đọc qua bảng giá của các hệ thống khác, có cái bảng giá nào cắt cổ như ngươi đâu! Không phải ta muốn nghèo, có mà vì ngươi độn giá khiến ta không giàu được thì có! Sau này khi ta về lại chức World Ruler nhất định sẽ đem ngươi trừng phạt một trận!*
Hệ thống nghe vậy bỗng có chút ba chấm, hình như nó nhận ra bản thân trước kia quả thực đã rước khá nhiều nghiệp...
*Vẫn câu nói cũ, cô chủ xinh đẹp! Có gì chúng ta từ từ nói có được hay không?*
*Ngươi đoán xem?*
Nàng vứt cho hệ thống một câu rồi bật chế độ không care với cả thế giới.
Vừa thấy nàng từ không trung bước ra tiểu Minh có chút bị dọa sợ nhưng rất nhanh trấn tĩnh chạy tới nàng.
- "Bà chủ người về cũng thật sớm, từ khi người đi có rất nhiều tin đồn về người!"
- "Ta nổi tiếng quen rồi, có thể hiểu được! Đúng rồi, ta đi xa có mang quà về cho ngươi đây!"
Tiểu Minh mắt sáng lên nhìn nàng, lần này nàng về tâm trạng cũng rất vui, bình thường nàng vui như vậy ắt hẳn chính là thắng một số bạc lớn. Lần này nàng đi tới núi có rất nhiều đạo sĩ tu tiên, không lẽ nàng sẽ mang đan dược tu tiên cho hắn? Không hay nàng cho hắn kỳ vật trân bảo gì đây?
- "Bà chủ! Làm cho người hơn một năm nay...cuối cùng ta cũng có thưởng rồi! Đa...."
Hắn vừa muốn nói đa tạ người liền đứng hình nhìn cành cây nàng rút từ trong tay áo ra.
- "Ngươi nhìn gì a? Đây chính là cành đào lúc ta đang đi đường rơi vào đầu ta đấy! Trong truyện lọ lem cũng xin cha khi đi xa nếu có cành cây nào rơi vào người ông hãy mang về cho nàng và sau này cành cây ấy giúp nàng ta không ít việc đâu! Tuy rằng cây đó sau này mọc thành cây sồi nhưng phong tục chúng ta khác họ, cành đào chắc cũng được rồi!"
- "Bà chủ...ý người lọ lem là sao? Hơn nữa nếu người muốn đem trồng thì ít nhất hãy chọn cành còn sống! Cành người cầm...là một cành đã chết rồi!"
Nàng có chút ba chấm nhìn lại tiểu Minh.
- "Ủa vậy cành cây của lọ lem là cành sống hay chết?"
- "Nếu như ngươi dám chạy...ta sẽ cho thiên lôi đập nát dãy phố của nàng!"
Cô đứng khựng lại mỉm cười quay về phía hắn.
- "Đại ca, có gì chúng ta từ từ nói!"
Tên đại tiên kia nhướng mày nhìn nàng rồi thở dài.
- "Ta muốn đưa nàng về thiên giới!"
- "Đó là điều không thể!"
Nàng từ chối thẳng thừng, nàng không muốn quay về nơi cứng ngắc đó. Không phải hắn không biết, mà chỉ là đưa nàng trở về như lúc trước đó chính là chấp niệm của hắn. Một bước thành phật, một bước nhập ma, hắn hối hận vì lúc trước đã dồn nàng tới đường cùng. Nhưng thế giới này không có thuốc chữa cho sự hối hận ấy, ôm lấy nhức nhối đã vạn năm..hắn vẫn là không nỡ buông tha. Đây là cơ hội cuối cùng để hắn sửa lại, hắn không muốn bản thân lần nữa lại hối hận. Một lần hối hận nữa...lại thêm vạn năm.
- "Lần này dù ngươi không về, cũng phải về!"
- "Từ khi nào ngươi...muốn ép buộc ta rồi?"
Nàng ghé sát lại Độc Cô Tư Thần mỉm cười nói nhỏ bên tai hắn
- "Nếu như ngươi còn ép ta, đừng trách ta cá chết lưới rách ngay tại nơi này. Ta đã muốn sống bình an thì đừng bắt ta phát điên, ta còn chưa muốn tìm ngươi mà ngươi đã dẫn xác tới như vậy thật không tốt đâu. Ngươi chê tam giới bây giờ bình yên quá sao?"
- "Ta không có ý đó! Ta chỉ mong ngươi trở lại tiên giới, mọi thứ còn lại ta có thể lo cho ngươi!"
- "Ngươi bớt đùa đi Độc Cô! Nếu ngươi có đủ năng lực để lo cho ta, chúng ta đã không đi tới bước đường này rồi! Nếu ngươi đủ năng lực để lo cho ta...chúng ta còn phải tới nơi này sao? Mà hơn hết...ta không cần ngươi lo cho ta. Ngươi hãy tự lo cho bản thân mình đi, ta sẽ không để ngươi sống yên lâu đâu!"
Nàng nghiêng đầu cười vỗ vai Độc Cô Tư Thần, đám đạo sĩ kia ù ù cạc cạc không hiểu nàng nói gì. Nàng phất tay ném ra ba quả lựu đạn làm nổ điện của đám đạo sĩ kia, rất nhàn hạ nhìn bọn chúng kinh ngạc.
- "Thông báo cho các ngươi, lần này ta tới lấy các ngươi làm ví dụ, cũng xui cho các ngươi. Từ giờ về sau, ai còn giúp tiên gia tìm tới ta, ta sẽ san bằng nơi đó! Không ai có thể thoát! Nếu các ngươi không tin, ta sẽ thề với tâm ma này! Ai giúp tiên giới, kẻ đó chính là kẻ thù của Vũ Nhạc ta đây!"
Nàng nói rồi kiếm thêm vài quả lựu đạn muốn ném liền bị Độc Cô Tư Thần cản lại.
- "Bọn họ đều là người vô tội!"
Nàng nhếch môi cười nhìn qua hắn lạnh nhạt.
- "Vậy sau này ngươi nên tự biết phải làm thế nào đi! Đây ta chỉ cảnh cáo, đừng bắt ta...từ hữu danh vô thực đại ác ma trở thành kẻ hữu danh hữu thực! Mọi tội trạng không phải ta sát sanh bừa bãi, mà do ngươi đã nhận được cảnh cáo của ta vẫn cố tình, là do ngươi cố ý hại chết họ!"
Nàng vô tình xoay đi liền bị đám đạo sĩ kia vây lại.
- "Ngươi với vị Độc Cô đại tiên có hiềm khích gì ta không quan tâm, ngươi lại dám làm hỏng điện của ta! Ngông cuồng như ngươi hôm nay ta nhất định cho ngươi một bài học!"
Nàng lười biếng nhìn qua tên trưởng môn kia nhướng mày.
- "Ngươi chắc chứ?"
- "Đừng có nhiều lời! Chịu thua đi!"
Một đám lão già cầm kiếm phi về phía nàng, Độc Cô Tư Thần từ trong lời nói của nàng hồi thần lại chỉ kịp hô một câu
- "Dừng lại!"
Kết quả không ai thèm nghe, nàng nhẹ nhàng nhảy lên không trung dùng giọng điệu ngọt ngào nói.
- "Nghe nói nhân sĩ các ngươi ghét nhất là vết thương sau lưng? Vậy ta chiều ý các ngươi, có đánh cũng là đánh trước mặt! Để xem với ngoại hình già nua ấy của các ngươi...có nhanh hơn ta không?"
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất trước trưởng lão một bước đấm thẳng vào ức của lão tiện phong bế kinh mạch trưởng lão khiến ông ngã xuống phun ra một ngụm máu tươi. Nàng nghiêng đầu mỉm cười một lát sau thập trưởng lão đều bị nàng đánh gục tại một góc.
- "Sao có thể...một con nhóc sao có thể?"
- "Ta nói tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước! Ta mới 18 tuổi mà có thể đánh bại các ngươi...các ngươi nên tự xem xét lại mình đi!"
Lời của nàng nói ra lần nữa đả kích bọn chúng.
- "1...18 tuổi?"
Là 1 vạn 218 tuổi! Các con số đầu nàng bỏ đi, lấy đúng hai số cuối để biểu thị cho tâm hồn nhỏ bé này của nàng. Ngay cả hệ thống nghe xong cũng chỉ có thể che đi ngại ngùng.
Độc Cô Tư Thần nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài, ngăn lại nàng muốn tiến lên tiếp tục gây chuyện.
- "Ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa...nàng có thể tha cho họ rồi!'
Nàng dừng bước nhìn qua hắn.
- "Ngươi nói xem...dựa vào đâu mà ta phải nghe ngươi? Đừng có tự mãn quá, ngươi làm ra vẻ nực cười đó cho ai coi đây? Người không biết còn tưởng ta vì ngươi mà làm như vậy đấy! Đừng coi trọng mình quá, ta làm vậy cảnh báo chúng thôi!"
Nàng búng tay ném thêm vài quả lựu đạn phá tiếp các gian khác rồi mở cánh cửa không gian điềm nhiên rời đi. Thế giới này bọn họ không thể dùng pháp thuật để tìm nhau nên chỉ có thể nhờ tới bên thứ ba giúp đỡ. Độc Cô Tư Thần dựa vào bản thân là tiên nhân tới tìm một linh sơn có tai mắt tốt tìm kiếm tung tích của nàng, mất đã một năm tìm được nàng không ngờ lại để vụt nàng trước mắt.
Độc Cô Tư Thần lạnh nhạt phất tay đem mọi thứ dựng lại như cũ, tiện đưa ra vài đan dược cứu những kẻ đang bị thương.
Nàng đi theo mùi vàng tới những núi có mỏ vàng, nàng đem dạ minh châu ra soi sáng đường đi, nghĩ tới đám vàng kia sẽ là của mình mà nàng sướng run cả người. Bỗng nàng nghĩ hay là mình chiếm luôn núi này cho đỡ tốn công đi đi lại lại giữa dãy phố của nàng và núi vàng này...nhưng nàng nhận ra, nàng vừa gây thù với môn phái phía trên, giờ nàng sức yếu, đánh cả môn phái sẽ vang danh thiên hạ....và cả ngàn hệ lụy sẽ theo sau. Hơn nữa nàng lười...đành thôi vậy, nàng có dị năng không gian cũng không phải để trưng.
Hệ thống vậy mà không kích hoạt cho nàng dị năng phát minh và sáng chế, nàng sẽ tạo ra một bạn mèo máy kuro à nhầm, doraemon để đi cùng cho vui!
Ít nhất nàng đào vàng cũng có thể cho vào túi bảo bối chứ không mất điểm vì phải mua cái túi vô dụng nào đó.
*Đã qua bao thế giới mà cô vẫn còn ghim sao?*
*Ngươi tự vấn lương tâm ngươi đi! Có hệ thống nào như ngươi không? Ta mới đọc qua bảng giá của các hệ thống khác, có cái bảng giá nào cắt cổ như ngươi đâu! Không phải ta muốn nghèo, có mà vì ngươi độn giá khiến ta không giàu được thì có! Sau này khi ta về lại chức World Ruler nhất định sẽ đem ngươi trừng phạt một trận!*
Hệ thống nghe vậy bỗng có chút ba chấm, hình như nó nhận ra bản thân trước kia quả thực đã rước khá nhiều nghiệp...
*Vẫn câu nói cũ, cô chủ xinh đẹp! Có gì chúng ta từ từ nói có được hay không?*
*Ngươi đoán xem?*
Nàng vứt cho hệ thống một câu rồi bật chế độ không care với cả thế giới.
Vừa thấy nàng từ không trung bước ra tiểu Minh có chút bị dọa sợ nhưng rất nhanh trấn tĩnh chạy tới nàng.
- "Bà chủ người về cũng thật sớm, từ khi người đi có rất nhiều tin đồn về người!"
- "Ta nổi tiếng quen rồi, có thể hiểu được! Đúng rồi, ta đi xa có mang quà về cho ngươi đây!"
Tiểu Minh mắt sáng lên nhìn nàng, lần này nàng về tâm trạng cũng rất vui, bình thường nàng vui như vậy ắt hẳn chính là thắng một số bạc lớn. Lần này nàng đi tới núi có rất nhiều đạo sĩ tu tiên, không lẽ nàng sẽ mang đan dược tu tiên cho hắn? Không hay nàng cho hắn kỳ vật trân bảo gì đây?
- "Bà chủ! Làm cho người hơn một năm nay...cuối cùng ta cũng có thưởng rồi! Đa...."
Hắn vừa muốn nói đa tạ người liền đứng hình nhìn cành cây nàng rút từ trong tay áo ra.
- "Ngươi nhìn gì a? Đây chính là cành đào lúc ta đang đi đường rơi vào đầu ta đấy! Trong truyện lọ lem cũng xin cha khi đi xa nếu có cành cây nào rơi vào người ông hãy mang về cho nàng và sau này cành cây ấy giúp nàng ta không ít việc đâu! Tuy rằng cây đó sau này mọc thành cây sồi nhưng phong tục chúng ta khác họ, cành đào chắc cũng được rồi!"
- "Bà chủ...ý người lọ lem là sao? Hơn nữa nếu người muốn đem trồng thì ít nhất hãy chọn cành còn sống! Cành người cầm...là một cành đã chết rồi!"
Nàng có chút ba chấm nhìn lại tiểu Minh.
- "Ủa vậy cành cây của lọ lem là cành sống hay chết?"