Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-989
Chương 989: Đánh bắc cương (27)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Trùng hợp như vậy, ai mà không nghi ngờ cho được? Người cổ đại rất mê tín, bọn họ ưa dùng thần thoại để giải thích những điều họ không hiểu
Bọn họ không biết thế giới bên ngoài Trái đất có hình dạng thể nào, vậy nên họ đã tưởng tượng ra “Thiên cung” và các vị “Thần tiên” thần thông quảng đại
Thiên thạch chính là bảo bối của thần tiên ném xuống từ thiên cung, những chữ viết trên đó tất nhiên cũng là chữ của thần tiên lưu lại.
Trời cao báo hiệu, ám chỉ Vệ Từ chính là tên gian tướng tiền triều kia đầu thai mà thành
Người ấy sau này sẽ nắm giữ triều chính, mưu triều soán vị, uy hiếp giang sơn xã tắc! Nếu là một hoàng để khác, Vệ Từ chắc chắn3sẽ chết, người thân trong gia đình anh cũng phải đổ máu chân theo
Đối với hoàng đế, nếu ai dám dòm ngó đến chiếc ghế rồng của họ, đừng nói là một tên hạ thần đang được trọng dụng, cho dù đó là cha mẹ ruột hay vợ con, bất kỳ người nào dám động đến sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Từ xưa tới nay, các vị hoàng để cho dù sáng suốt, bình thường hay ngu ngốc, thì giữa bọn họ đều có một đặc điểm chung...
Đó là sự đa nghi! Không một vị hoàng đế nào có thể nhẫn nhịn chịu đựng khi thấy người khác dòm ngó ngai vàng và quyền lợi của hắn
Vào thời điểm đó, tấu chương mỗi ngày đều nhiều như bông tuyết được chuyển vào hoàng cung, chất đầy trên1bàn làm việc của bệ hạ
Trên dưới triều đình, chấn động không yên
Áp lực to lớn đè lên khiển Vệ Từ không thở nổi, thậm chí anh còn nghĩ tới việc tự sát để bảo toàn sự trong sạch
Có điều, việc khiến Vệ Từ chỉ biết cười khổ chính là..
Tất cả mọi người trong phủ anh đều là thị vệ thân tín của bệ hạ phái tới
Mọi cử chỉ hành động của anh được tiến hành dưới sự giám sát của bọn họ, ngay cả khi đi vệ sinh cũng có mấy người ở bên ngoài canh gác
Cứ được một lúc lại gọi, nếu không thấy trả lời liền xông vào ngay lập tức.
[Trên dưới triều đình đều lên tiếng phản đối, bệ hạ không nên khăng khăng làm theo ý mình nữa..
Xin bệ hạ..
Trả tự do cho6thần...]
Vệ Từ chưa từng nghĩ đến việc mưu triều soán vị, nhưng tất cả mọi người lại một mực cho rằng sau này anh sẽ làm như vậy, cho nên phải tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm ẩn này ngay từ trong trứng nước.
Anh không thể chịu được áp lực từ bên ngoài.
Thay vì hạ lệnh ép anh tự vẫn, bệ hạ nên thuận theo nguyện vọng của anh, để anh tự quyết định sống chết theo ý mình
Vệ Từ không thể quyết định thời gian mình sinh ra, dù sao thì cũng nên cho anh có quyền quyết định thời gian mình chết đi
Thỉnh cầu nho nhỏ như vậy thôi nhưng lại bị từ chối một cách vô tình..
Bệ hạ nhìn anh lạnh lùng, một lúc lâu sau mới nói ra hai chữ.
[Chờ đấy!]
Đợi một thời gian,4vệ Từ đã tránh được mấy lần bị ám sát, triều Khương nghênh đón lẫn tinh lọc đầu tiên.
Thiên thạch từ trên trời rơi xuống là giả, chữ phía trên cũng là giả, sự việc lần này rõ ràng là có người cố ý bày trò hãm hại người trung lương
Mưu hại người trung lượng có lẽ không đến mức bị phạt tội chết, nhưng mượn danh nghĩa của trời cao để ra chỉ thị thì tôi không thể tha, thậm chí còn liên lụy đến cả gia tộc.
Bệ hạ bắt được một vài thể lực tham gia vào vụ việc lần này, bọn họ đã bị tịch thu gia sản, cách chức làm thứ dân
Cho dù là Vệ Từ hay bệ hạ thì cũng đều biết rõ rằng, mấy nhà bị tịch thu tài sản kia chỉ3là đồ bỏ đi của người khác ném ra cho cô dùng để trút giận mà thôi
Nếu thiên thạch từ trên trời rơi xuống là giả, vậy thì chỉ thị ở trên đó tất nhiên cũng là giả.
Vệ Từ đã được trả lại sự trong sạch, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó thoát, anh vừa bị cắt bổng lộc vừa bị giáng chức
Sau lần này, Vệ Từ dần dần rời khỏi trung tâm quyền lực, chủ động xin một chức vị tương tự như về hưu dưỡng lão, không dính tay vào thực quyền nữa
Tuy vậy, sự kiện thiên thạch từ trên trời rơi xuống vẫn để lại một bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng anh
Vốn dĩ đã dần dần quên đi, nhưng lời chửi rủa của Ngột Lực Bạt lại khiến anh nhớ lại những ký ức năm xưa
Khương Bồng Cơ ngồi ở vị trí cao nhất, bĩu môi khinh thường nói: “Nếu lời nguyền rủa linh nghiệm như vậy, tại sao người vẫn bị bắt trở thành tù nhân?” Cô không chút khách sáo giễu cợt gã ta, sắc mặt Ngột Lực Bạt tệ đến mức không thể tiếp tục nhận thêm nữa
Khương Bồng Cơ bồi thêm một dao: “Cần gì phải dẫn binh đánh giặc làm gì, trước trận chiến quân đội hai bên cùng dựng một đàn tế, thi xem ai nói chuyện độc ác hơn chẳng phải là được rồi sao?” Mọi người trong doanh trại đều không nhịn được bật cười, duy chỉ có vài người khẽ liếc mắt về phía Vệ Từ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Nếu chủ công nghi ngờ, thì người đầu tiên gặp họa chính là Vệ Từ.
Hiện giờ thoạt nhìn, tâm trạng của chủ công có vẻ thoải mái, không sợ Ngột Lực Bạt khích bác gây xích mích.
“Ta với người mặc dù là kẻ thù, nhưng ta vẫn tôn trọng người là một nam tử hán, cho nên không muốn làm người bẽ mặt.” Khương Bồng Cơ nhàm chán ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế ngồi, tiện tay rút một thanh loan đạo tuyệt đẹp từ bên hông ra, vứt trước mặt Ngột Lực Bạt: “Hãy tự mình kết thúc đi.”
Chết trong tay kẻ thù sao vẻ vang bằng việc tự vẫn được? Dù sao cũng phải giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng
Ngột Lực Bạt bị phản ứng này của Khương Bồng Cơ khiến cho đầu óc mơ hồ không phản ứng kịp, ánh mắt phức tạp trợn trừng nhìn cô.
“Thật không?” “Tất nhiên là thật.” Khương Bổng Cơ nói: “Nhưng thi thể của ông thì ta không thể đảm bảo sẽ không làm gì cả.” Ánh mắt Ngột Lực Bạt thay đổi, đáy mắt lộ ra sự thê lương và bất lực
“Ông trời muốn diệt Bắc Cương ta..
Nhưng Liễu Hi..
Ngươi cũng đừng quá đắc ý, sớm muộn gì ngươi cũng phải đi theo bước chân của lão phu mà thôi.” Ngột Lực Bạt nói từng câu từng chữ, hai vai run rẩy, giãy ra khỏi sự bao vây của đám binh lính xung quanh mình, nhặt thanh đao dưới đất lên.
“Đại vương..
Lão thần đi trước một bước...”
Dứt lời, Ngột Lực Bạt dùng tay phải vẫn nhúc nhích được cầm lấy chuối đao, run lẩy bẩy rút ra, hai mắt đã rưng rưng
Không biết sức lực từ đầu tới, gã ta cầm loan đao đâm thật mạnh vào ngực trái, cắm thẳng vào buồng tim còn đang đập.
Hai mắt gã ta trợn trừng lên, biểu cảm còn sót lại vừa hung ác lại dữ tợn, dường như vẫn còn nhiều điều chưa nói
Một lát sau, gã ta không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, thân thể cường tráng đổ rầm về phía trước, phát ra tiếng động nặng nề
“Lôi xuống, đợi trời sáng đem treo trước của doanh trại.” Đôi mắt Khương Bồng Cơ lạnh lùng, nhìn thi thể dưới chân mình, không chút cảm tình nói: “Đợi khi nào nước lũ rút đi thì hợp nhất tam quan, dẹp hết bộ lạc Bắc Cương dọc bờ sông Tư Thủy, rồi truy kích tàn binh của Bắc Cương!”
“Rõ.”
Đợi mọi người lui ra hết, lúc này sắc mặt của đám người Phong Chân mới nghiêm túc trở lại
Ngột Lực Bạt chết là chuyện tốt, nhưng gã ta không biết giữ mồm giữ miệng, điều này quả thực làm người khác phát cáu
Nhìn thi thể của Ngột Lực Bạt bị treo bên ngoài doanh trại, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Phong Chân oán giận nói: “..
Chết thì chết đi, chết rồi vẫn còn gây thêm phiền phức cho người khác.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công không phải người thường, trong lòng cô ấy biết rất rõ
Miễn là làm việc đừng thái quá thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc dù Ngột Lục Bạt khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhưng gã ta đã chọc thủng lớp giấy cửa sổ trước, chủ công sẽ lưu ý nhiều hơn, làm việc cũng chu đáo hơn
Thà bây giờ cân nhắc suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện còn hơn là sau này ứng phó không kịp
Phong Chân nói: “Hy vọng như vậy...” Lũ lụt đáng sợ từ từ rút đi, để lại cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian, nhìn đám thi thể khiến mọi người không lạnh mà run.
Khương Bồng Cơ ra lệnh cho binh lính xử lý thi thể những người sống thì bắt hết làm tù binh, nhân tiện dọn dẹp tiền của vật tư của các bộ lạc.
Phạm vi và hậu quả của trận lũ lụt này để lại quá lớn, số người thương vong thậm chí còn đáng sợ hơn, nó đã trực tiếp phá hủy các bộ lạc lớn nhỏ nằm dọc theo bờ sông Tư Thủy
Dĩ nhiên, tất cả những thứ này vẫn không đủ đả kích bằng việc thi thể Ngột Lực Bạt bị phơi ở doanh trại quân địch.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Trùng hợp như vậy, ai mà không nghi ngờ cho được? Người cổ đại rất mê tín, bọn họ ưa dùng thần thoại để giải thích những điều họ không hiểu
Bọn họ không biết thế giới bên ngoài Trái đất có hình dạng thể nào, vậy nên họ đã tưởng tượng ra “Thiên cung” và các vị “Thần tiên” thần thông quảng đại
Thiên thạch chính là bảo bối của thần tiên ném xuống từ thiên cung, những chữ viết trên đó tất nhiên cũng là chữ của thần tiên lưu lại.
Trời cao báo hiệu, ám chỉ Vệ Từ chính là tên gian tướng tiền triều kia đầu thai mà thành
Người ấy sau này sẽ nắm giữ triều chính, mưu triều soán vị, uy hiếp giang sơn xã tắc! Nếu là một hoàng để khác, Vệ Từ chắc chắn3sẽ chết, người thân trong gia đình anh cũng phải đổ máu chân theo
Đối với hoàng đế, nếu ai dám dòm ngó đến chiếc ghế rồng của họ, đừng nói là một tên hạ thần đang được trọng dụng, cho dù đó là cha mẹ ruột hay vợ con, bất kỳ người nào dám động đến sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Từ xưa tới nay, các vị hoàng để cho dù sáng suốt, bình thường hay ngu ngốc, thì giữa bọn họ đều có một đặc điểm chung...
Đó là sự đa nghi! Không một vị hoàng đế nào có thể nhẫn nhịn chịu đựng khi thấy người khác dòm ngó ngai vàng và quyền lợi của hắn
Vào thời điểm đó, tấu chương mỗi ngày đều nhiều như bông tuyết được chuyển vào hoàng cung, chất đầy trên1bàn làm việc của bệ hạ
Trên dưới triều đình, chấn động không yên
Áp lực to lớn đè lên khiển Vệ Từ không thở nổi, thậm chí anh còn nghĩ tới việc tự sát để bảo toàn sự trong sạch
Có điều, việc khiến Vệ Từ chỉ biết cười khổ chính là..
Tất cả mọi người trong phủ anh đều là thị vệ thân tín của bệ hạ phái tới
Mọi cử chỉ hành động của anh được tiến hành dưới sự giám sát của bọn họ, ngay cả khi đi vệ sinh cũng có mấy người ở bên ngoài canh gác
Cứ được một lúc lại gọi, nếu không thấy trả lời liền xông vào ngay lập tức.
[Trên dưới triều đình đều lên tiếng phản đối, bệ hạ không nên khăng khăng làm theo ý mình nữa..
Xin bệ hạ..
Trả tự do cho6thần...]
Vệ Từ chưa từng nghĩ đến việc mưu triều soán vị, nhưng tất cả mọi người lại một mực cho rằng sau này anh sẽ làm như vậy, cho nên phải tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm ẩn này ngay từ trong trứng nước.
Anh không thể chịu được áp lực từ bên ngoài.
Thay vì hạ lệnh ép anh tự vẫn, bệ hạ nên thuận theo nguyện vọng của anh, để anh tự quyết định sống chết theo ý mình
Vệ Từ không thể quyết định thời gian mình sinh ra, dù sao thì cũng nên cho anh có quyền quyết định thời gian mình chết đi
Thỉnh cầu nho nhỏ như vậy thôi nhưng lại bị từ chối một cách vô tình..
Bệ hạ nhìn anh lạnh lùng, một lúc lâu sau mới nói ra hai chữ.
[Chờ đấy!]
Đợi một thời gian,4vệ Từ đã tránh được mấy lần bị ám sát, triều Khương nghênh đón lẫn tinh lọc đầu tiên.
Thiên thạch từ trên trời rơi xuống là giả, chữ phía trên cũng là giả, sự việc lần này rõ ràng là có người cố ý bày trò hãm hại người trung lương
Mưu hại người trung lượng có lẽ không đến mức bị phạt tội chết, nhưng mượn danh nghĩa của trời cao để ra chỉ thị thì tôi không thể tha, thậm chí còn liên lụy đến cả gia tộc.
Bệ hạ bắt được một vài thể lực tham gia vào vụ việc lần này, bọn họ đã bị tịch thu gia sản, cách chức làm thứ dân
Cho dù là Vệ Từ hay bệ hạ thì cũng đều biết rõ rằng, mấy nhà bị tịch thu tài sản kia chỉ3là đồ bỏ đi của người khác ném ra cho cô dùng để trút giận mà thôi
Nếu thiên thạch từ trên trời rơi xuống là giả, vậy thì chỉ thị ở trên đó tất nhiên cũng là giả.
Vệ Từ đã được trả lại sự trong sạch, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó thoát, anh vừa bị cắt bổng lộc vừa bị giáng chức
Sau lần này, Vệ Từ dần dần rời khỏi trung tâm quyền lực, chủ động xin một chức vị tương tự như về hưu dưỡng lão, không dính tay vào thực quyền nữa
Tuy vậy, sự kiện thiên thạch từ trên trời rơi xuống vẫn để lại một bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng anh
Vốn dĩ đã dần dần quên đi, nhưng lời chửi rủa của Ngột Lực Bạt lại khiến anh nhớ lại những ký ức năm xưa
Khương Bồng Cơ ngồi ở vị trí cao nhất, bĩu môi khinh thường nói: “Nếu lời nguyền rủa linh nghiệm như vậy, tại sao người vẫn bị bắt trở thành tù nhân?” Cô không chút khách sáo giễu cợt gã ta, sắc mặt Ngột Lực Bạt tệ đến mức không thể tiếp tục nhận thêm nữa
Khương Bồng Cơ bồi thêm một dao: “Cần gì phải dẫn binh đánh giặc làm gì, trước trận chiến quân đội hai bên cùng dựng một đàn tế, thi xem ai nói chuyện độc ác hơn chẳng phải là được rồi sao?” Mọi người trong doanh trại đều không nhịn được bật cười, duy chỉ có vài người khẽ liếc mắt về phía Vệ Từ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Nếu chủ công nghi ngờ, thì người đầu tiên gặp họa chính là Vệ Từ.
Hiện giờ thoạt nhìn, tâm trạng của chủ công có vẻ thoải mái, không sợ Ngột Lực Bạt khích bác gây xích mích.
“Ta với người mặc dù là kẻ thù, nhưng ta vẫn tôn trọng người là một nam tử hán, cho nên không muốn làm người bẽ mặt.” Khương Bồng Cơ nhàm chán ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế ngồi, tiện tay rút một thanh loan đạo tuyệt đẹp từ bên hông ra, vứt trước mặt Ngột Lực Bạt: “Hãy tự mình kết thúc đi.”
Chết trong tay kẻ thù sao vẻ vang bằng việc tự vẫn được? Dù sao cũng phải giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng
Ngột Lực Bạt bị phản ứng này của Khương Bồng Cơ khiến cho đầu óc mơ hồ không phản ứng kịp, ánh mắt phức tạp trợn trừng nhìn cô.
“Thật không?” “Tất nhiên là thật.” Khương Bổng Cơ nói: “Nhưng thi thể của ông thì ta không thể đảm bảo sẽ không làm gì cả.” Ánh mắt Ngột Lực Bạt thay đổi, đáy mắt lộ ra sự thê lương và bất lực
“Ông trời muốn diệt Bắc Cương ta..
Nhưng Liễu Hi..
Ngươi cũng đừng quá đắc ý, sớm muộn gì ngươi cũng phải đi theo bước chân của lão phu mà thôi.” Ngột Lực Bạt nói từng câu từng chữ, hai vai run rẩy, giãy ra khỏi sự bao vây của đám binh lính xung quanh mình, nhặt thanh đao dưới đất lên.
“Đại vương..
Lão thần đi trước một bước...”
Dứt lời, Ngột Lực Bạt dùng tay phải vẫn nhúc nhích được cầm lấy chuối đao, run lẩy bẩy rút ra, hai mắt đã rưng rưng
Không biết sức lực từ đầu tới, gã ta cầm loan đao đâm thật mạnh vào ngực trái, cắm thẳng vào buồng tim còn đang đập.
Hai mắt gã ta trợn trừng lên, biểu cảm còn sót lại vừa hung ác lại dữ tợn, dường như vẫn còn nhiều điều chưa nói
Một lát sau, gã ta không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, thân thể cường tráng đổ rầm về phía trước, phát ra tiếng động nặng nề
“Lôi xuống, đợi trời sáng đem treo trước của doanh trại.” Đôi mắt Khương Bồng Cơ lạnh lùng, nhìn thi thể dưới chân mình, không chút cảm tình nói: “Đợi khi nào nước lũ rút đi thì hợp nhất tam quan, dẹp hết bộ lạc Bắc Cương dọc bờ sông Tư Thủy, rồi truy kích tàn binh của Bắc Cương!”
“Rõ.”
Đợi mọi người lui ra hết, lúc này sắc mặt của đám người Phong Chân mới nghiêm túc trở lại
Ngột Lực Bạt chết là chuyện tốt, nhưng gã ta không biết giữ mồm giữ miệng, điều này quả thực làm người khác phát cáu
Nhìn thi thể của Ngột Lực Bạt bị treo bên ngoài doanh trại, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Phong Chân oán giận nói: “..
Chết thì chết đi, chết rồi vẫn còn gây thêm phiền phức cho người khác.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chủ công không phải người thường, trong lòng cô ấy biết rất rõ
Miễn là làm việc đừng thái quá thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc dù Ngột Lục Bạt khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhưng gã ta đã chọc thủng lớp giấy cửa sổ trước, chủ công sẽ lưu ý nhiều hơn, làm việc cũng chu đáo hơn
Thà bây giờ cân nhắc suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện còn hơn là sau này ứng phó không kịp
Phong Chân nói: “Hy vọng như vậy...” Lũ lụt đáng sợ từ từ rút đi, để lại cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian, nhìn đám thi thể khiến mọi người không lạnh mà run.
Khương Bồng Cơ ra lệnh cho binh lính xử lý thi thể những người sống thì bắt hết làm tù binh, nhân tiện dọn dẹp tiền của vật tư của các bộ lạc.
Phạm vi và hậu quả của trận lũ lụt này để lại quá lớn, số người thương vong thậm chí còn đáng sợ hơn, nó đã trực tiếp phá hủy các bộ lạc lớn nhỏ nằm dọc theo bờ sông Tư Thủy
Dĩ nhiên, tất cả những thứ này vẫn không đủ đả kích bằng việc thi thể Ngột Lực Bạt bị phơi ở doanh trại quân địch.