Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-982
Chương 982: Đánh bắc cương (20)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Ái chà, chuyển kiếp sướng thật, nếu có thể sống như Streamer, khi tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, khi say thì gối đầu trong lòng người đẹp, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm
Mấy bà chị này quá xinh đẹp, như hoa như ngọc cũng chỉ có thể đến vậy mà thôi
Đường nét gương mặt của phụ nữ nhà Hán xinh đẹp nhưng kín đáo nên nhìn tương đối bình thường, còn người đẹp Bắc Cương lại nóng bỏng, hợp với thẩm mỹ của người xem hơn
Mặt chỉ là phụ, quan trọng nhất là các chị vũ cơ này ngực lớn mông vểnh, nhìn thôi đã cảm thấy xúc cảm không tệ rồi
[Dây Leo Xanh Dưới Ánh Trăng Sáng): #ngoáy mũi, thím nói là nếu được sống như3Streamer..
Nếu không sống tốt được như vậy thì sao? [Vượt Qua Tro Than]: Xem livestream thích nhất là được nhìn thấy một chị gái xinh đẹp thuần khiết như vậy, giúp tui chữa lành chứng mù mắt đã mắc phải nhiều năm.
Người xem không ngừng bàn luận, một đám người gảy đàn chơi nhạc với tiết tấu khi thì sục sôi cao vút, nhiệt tình như lửa, khi thì như ngượng ngùng muốn nhận lại thôi, giống như có một bàn tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng trêu chọc sợi dây mềm mại nhất trong lòng, như ẩn như hiện, như gần như xa.
Khương Bồng Cơ cười chia tay với vũ cơ ở giữa, mắt của đối phương long lanh, khóe miệng hơi cong lên rồi bước từng bước nhẹ nhàng như một1con mèo, giơ tay phải ra
“Tay mềm như búp non, mịn màng như mỡ đặc.” Khương Đồng Cơ khen ngợi ngay trước mặt mọi người khiến vũ cơ dẫn đầu kia càng cười tươi hơn, những người khác..
mặt đen sì.
Kỳ Quan Nhượng âm thầm liếc nhìn chủ công nhà mình, Phong Chân lén dò xét Vệ Từ.
Từ xưa đến nay chỉ có đàn ông phong lưu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bọn họ đã bao giờ thấy phụ nữ đi khắp nơi tán tỉnh người khác đâu?
Nhưng ai bảo chủ công nhà bọn họ không giống người thường, dường như không có cảm giác gì sai cả
Vũ cơ nhảy thêm vài điệu chúc mừng, ngoại trừ Khương Bồng Cơ và Phong Chân thấy thỏa mãn, những người khác không hề có cảm xúc6gì
“Các ngươi thấy thế nào?” Mãi đến khi các vũ cơ rời đi hết, Khương Bồng Cơ vẫn còn chưa thấy đã, thân thiết hỏi thăm đám thuộc hạ.
Phong Chân giành nói trước: “Kỹ thuật múa hay, người càng tuyệt hơn.”
Những người khác vẫn không lên tiếng.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng cảm thấy rất hay
Chúng ta đánh một trận ở Bắc Cương, lạc quan lắm cũng phải mất nửa năm tới một năm, tướng sĩ sẽ phải chịu áp lực rất lớn
Theo ta thấy, chi bằng để cho những vũ cơ này thỉnh thoảng tới biểu diễn, thứ nhất là khao quân, thứ hai cũng có thể mượn lý do ca múa chúc mừng làm giảm áp lực.”
Thời đại này không có bác sĩ tâm lý, cho dù tâm tình của tướng4sĩ xảy ra vấn đề thì cũng chỉ có thể tự mình điều chỉnh.
Khương Bồng Cơ muốn lập một đoàn ca múa để thỉnh thoảng biểu diễn giúp vui, thông qua giải trí giảm bớt áp lực tâm lý cho các tướng sĩ.
Mọi người nghe xong đồng loạt câm nín
Bọn họ cho rằng chủ công chỉ đơn thuần là háo sắc thích vũ cơ mà thôi, không ngờ trong đầu người ta còn nghĩ tới việc công
So sánh một chút, lãng tử Phong Chân trên phương diện cảnh giới tư tưởng lại bị rơi xuống thế hạ phong
Phù Vọng nhíu mày nói với vẻ không đồng ý: “Chủ công, chúng ta làm vậy có phải sẽ phá hỏng tác phong, kỷ luật trong quân doanh không?”
Quân doanh là nơi cần nghiêm trang, cho3những vũ cơ kia qua nhảy múa, ca hát làm gì?
“Chính Đổ nói như vậy khó tránh khỏi bảo thủ.” Khương Bồng Cơ nói: “Những binh sĩ theo quân ta ra trận, ngoại trừ số ít binh lính lâu năm thì phần lớn đều là người dân lương thiện
Đừng nói tới giết người, có vài người trong bọn họ thậm chí còn chưa từng giết gà vịt đâu
Bây giờ chính tay họ giết người, trong lòng hắn rất sợ hãi.”
Đội mày kiếm của cô nhíu chặt, giữa mi tâm còn tạo thành mấy nếp gấp
Phù Vọng còn nhớ rõ cảnh tượng khi lần đầu mình giết người, nhưng gã không hề sợ hãi, chủ công quan tâm quá nhiều rồi.
“Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, ngay cả như vậy cũng sợ thì làm sao sống sót được?”
Khương Đồng Cơ cười: “Dù sao cứ quyết định như vậy đi, xem như ta cho bọn họ thêm chút phúc lợi là được.” Phù Vọng bất đắc dĩ
Ai bảo người ta là chủ công, chỉ cần là vấn đề không vượt quá nguyên tắc thì gần như không ai ngăn cản được cố
Hơn nữa, người ta cũng là muốn tốt cho tướng sĩ
Sau tiệc ăn mừng đơn giản, mọi người nên làm gì thì làm đó.
Tuy hôm nay giành được chiến thắng lớn, nhưng bọn họ vẫn phải sắp xếp lại chiến lợi phẩm, phân người trông coi tù binh, kiểm tra lại số người thương vong..
Mặt khác, các binh sĩ cũng quá mệt, nếu như không phải chìm đắm trong niềm vui chiến thắng thì có lẽ bọn họ đã sớm tìm một chỗ nằm ngủ rồi
Mọi người đều lui xuống, Khương Đồng Cơ đặc biệt giữ Vệ Từ lại
Phong Chân nháy mắt ra hiệu với Vệ Từ trước khi đi, Kỳ Quan Nhượng lại nhìn anh với ánh mắt thương hại
Ánh mắt người trước viết “Nắm chắc cơ hội”, ánh mắt người sau viết “Đi đường cẩn thận”.
Vệ Từ: “...”
“Tử Hiểu..”
Khương Bồng Cơ nắm tay của Vệ Từ, bàn tay này không mềm mại như của phụ nữ, trái lại có phần thô ráp
Vệ Từ cúi xuống nhìn tay cô.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Chủ công đang so sánh cảm xúc giữa hai bên sao?” Lúc này livestream vẫn chưa tắt, người xem kích động nhận tình hình phát triển này mà ngây ra một giây, sau đó lập tức kêu gào..
[Tiểu Đinh Đinh Gặp Sao Hay Vậy]: Cục cưng đã bỏ qua tình tiết quan trọng nào sao? Vì sao người đẹp Vệ Từ tiếp nhận chuyện bị Streamer sờ tay mà không hề khó chịu vậy? Trước đây đừng nói là sờ tay, người ta chỉ đùa giỡn một câu đã nghiêm nghị hoặc tránh đi rồi...
[Mạn Châu Sa Hoa]: Đừng hỏi cục cưng, cục cưng cũng không biết đâu
Khương Đồng Cơ hỏi: “Tử Hiếu đang ghen sao?”
Vệ Từ nói: “Đó chẳng qua chỉ là phụ nữ, có gì phải ghen chứ?” Nếu như ngay cả vậy cũng ghen, chắc kiếp trước anh đã sớm bị chết đuối trong vài giây rồi.
Nhắc tới cũng lạ, bệ hạ và đàn ông đều là bạn bè thân thiết, những phụ nữ luôn có tâm tư không thuần khiết với cô
2
“Chà..
coi huynh thản nhiên như vậy, nhìn mọi chuyện cũng rất rõ ràng.” Khương Bồng Cơ nói: “Đây là do huynh thường nhìn thấy sóng to gió lớn sao?” Cô nói một lời hai nghĩa
Vệ Từ cũng không kinh ngạc hoảng hốt như trước đây nữa.
Anh có dự cảm, người trước mắt này không chỉ lột sạch áo lót của mình mà sợ rằng còn suy đoán được không ít chuyện anh đã từng trải qua trước đây.
“Chỉ cần chủ công thích là được.” Vệ Từ nói
[Hôn Nhẹ Thanh Hà]: Hoạt động tâm lý của người đẹp Vệ Từ lúc này..
Đúng là một người đàn ông có thể lướt sóng trên biển giấm chua, không sợ gì cả! “Tử Hiểu lạnh nhạt quá, ta không vui.” Khương Bồng Cơ giơ tay về phía anh: “Ta muốn huynh ôm hôn mới vui vẻ.”
Vệ Từ lặng lẽ đỏ mặt: “...”
Sao lại có người trắng trợn như vậy chứ? Không phải đẳng cấp của anh không đủ, chỉ là đụng phải người có đẳng cấp quá cao mà thôi! “Chủ công đừng làm loạn nữa.” Vệ Từ dừng một chút mới nói thêm một câu: “Ở đây là quân doanh đấy.” “Vậy không phải trong quân doanh là được đúng không?” Vệ Từ: “..
Vậy cũng không được.” Kiếp trước, bệ hạ miệng lưỡi trơn tru như thế sao?
Rõ ràng lúc đó người rất trầm lặng, rất nghiêm túc, rất đúng đắn cơ mà?
“Hôm nay giành được thắng lớn, Tử Hiểu không khích lệ ta cái gì sao?” Khương Bồng Cơ vẫn giơ tay về phía Vệ Từ.
Anh im lặng một lát mới lấy một thứ từ trong tay áo ra, đặt vào trong bàn tay của cô.
Một cái ấn nhỏ nhắn.
Ấn này chỉ có một chữ..
Bồng
Ở nơi khác, Phong Chân định đi ngủ lại thấy Kỳ Quan Nhượng quay đầu nhìn về phía lểu chính liền gác một tay lên vai anh ta.
“Còn ra thể thống gì nữa!” Kỳ Quan Nhượng hất tay Phong Chân xuống
“Lại nói..
Chủ công tròn mười chín tuổi rồi nhỉ?”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày: “Có gì thì huynh cứ nói thẳng ra đi.” “Huynh nói xem bọn họ...” Phong Chân nhíu mày để lộ ra vẻ mặt đàn ông đều hiểu
“Đó là chủ công!” Kỳ Quan Nhượng trầm mặt xuống, trong mắt có phần nghiêm khắc: “Phong lãng tử, huynh nên chú ý lời nói và việc làm của mình đi!”
Phong Chân không sợ anh ta, nói: “Không phải ta bất kính với chủ công mà chỉ là lo lắng một chuyện
Chủ công là phụ nữ, vậy ai sẽ kế thừa gia nghiệp của ngài ấy đây?” Nếu không có người thừa kế, những thần tử như bọn họ sẽ giống như lục bình không có rễ, lòng người không ổn định được
“Dĩ nhiên là thiếu chủ tương lai rồi, chuyện này cũng cần phải hỏi nữa sao?” Kỳ Quan Nhượng nói: “Vệ Tử Hiểu tự biết chừng mực, huynh ấy sẽ không dám đi quá giới hạn đâu.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mấy bà chị này quá xinh đẹp, như hoa như ngọc cũng chỉ có thể đến vậy mà thôi
Đường nét gương mặt của phụ nữ nhà Hán xinh đẹp nhưng kín đáo nên nhìn tương đối bình thường, còn người đẹp Bắc Cương lại nóng bỏng, hợp với thẩm mỹ của người xem hơn
Mặt chỉ là phụ, quan trọng nhất là các chị vũ cơ này ngực lớn mông vểnh, nhìn thôi đã cảm thấy xúc cảm không tệ rồi
[Dây Leo Xanh Dưới Ánh Trăng Sáng): #ngoáy mũi, thím nói là nếu được sống như3Streamer..
Nếu không sống tốt được như vậy thì sao? [Vượt Qua Tro Than]: Xem livestream thích nhất là được nhìn thấy một chị gái xinh đẹp thuần khiết như vậy, giúp tui chữa lành chứng mù mắt đã mắc phải nhiều năm.
Người xem không ngừng bàn luận, một đám người gảy đàn chơi nhạc với tiết tấu khi thì sục sôi cao vút, nhiệt tình như lửa, khi thì như ngượng ngùng muốn nhận lại thôi, giống như có một bàn tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng trêu chọc sợi dây mềm mại nhất trong lòng, như ẩn như hiện, như gần như xa.
Khương Bồng Cơ cười chia tay với vũ cơ ở giữa, mắt của đối phương long lanh, khóe miệng hơi cong lên rồi bước từng bước nhẹ nhàng như một1con mèo, giơ tay phải ra
“Tay mềm như búp non, mịn màng như mỡ đặc.” Khương Đồng Cơ khen ngợi ngay trước mặt mọi người khiến vũ cơ dẫn đầu kia càng cười tươi hơn, những người khác..
mặt đen sì.
Kỳ Quan Nhượng âm thầm liếc nhìn chủ công nhà mình, Phong Chân lén dò xét Vệ Từ.
Từ xưa đến nay chỉ có đàn ông phong lưu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bọn họ đã bao giờ thấy phụ nữ đi khắp nơi tán tỉnh người khác đâu?
Nhưng ai bảo chủ công nhà bọn họ không giống người thường, dường như không có cảm giác gì sai cả
Vũ cơ nhảy thêm vài điệu chúc mừng, ngoại trừ Khương Bồng Cơ và Phong Chân thấy thỏa mãn, những người khác không hề có cảm xúc6gì
“Các ngươi thấy thế nào?” Mãi đến khi các vũ cơ rời đi hết, Khương Bồng Cơ vẫn còn chưa thấy đã, thân thiết hỏi thăm đám thuộc hạ.
Phong Chân giành nói trước: “Kỹ thuật múa hay, người càng tuyệt hơn.”
Những người khác vẫn không lên tiếng.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng cảm thấy rất hay
Chúng ta đánh một trận ở Bắc Cương, lạc quan lắm cũng phải mất nửa năm tới một năm, tướng sĩ sẽ phải chịu áp lực rất lớn
Theo ta thấy, chi bằng để cho những vũ cơ này thỉnh thoảng tới biểu diễn, thứ nhất là khao quân, thứ hai cũng có thể mượn lý do ca múa chúc mừng làm giảm áp lực.”
Thời đại này không có bác sĩ tâm lý, cho dù tâm tình của tướng4sĩ xảy ra vấn đề thì cũng chỉ có thể tự mình điều chỉnh.
Khương Bồng Cơ muốn lập một đoàn ca múa để thỉnh thoảng biểu diễn giúp vui, thông qua giải trí giảm bớt áp lực tâm lý cho các tướng sĩ.
Mọi người nghe xong đồng loạt câm nín
Bọn họ cho rằng chủ công chỉ đơn thuần là háo sắc thích vũ cơ mà thôi, không ngờ trong đầu người ta còn nghĩ tới việc công
So sánh một chút, lãng tử Phong Chân trên phương diện cảnh giới tư tưởng lại bị rơi xuống thế hạ phong
Phù Vọng nhíu mày nói với vẻ không đồng ý: “Chủ công, chúng ta làm vậy có phải sẽ phá hỏng tác phong, kỷ luật trong quân doanh không?”
Quân doanh là nơi cần nghiêm trang, cho3những vũ cơ kia qua nhảy múa, ca hát làm gì?
“Chính Đổ nói như vậy khó tránh khỏi bảo thủ.” Khương Bồng Cơ nói: “Những binh sĩ theo quân ta ra trận, ngoại trừ số ít binh lính lâu năm thì phần lớn đều là người dân lương thiện
Đừng nói tới giết người, có vài người trong bọn họ thậm chí còn chưa từng giết gà vịt đâu
Bây giờ chính tay họ giết người, trong lòng hắn rất sợ hãi.”
Đội mày kiếm của cô nhíu chặt, giữa mi tâm còn tạo thành mấy nếp gấp
Phù Vọng còn nhớ rõ cảnh tượng khi lần đầu mình giết người, nhưng gã không hề sợ hãi, chủ công quan tâm quá nhiều rồi.
“Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, ngay cả như vậy cũng sợ thì làm sao sống sót được?”
Khương Đồng Cơ cười: “Dù sao cứ quyết định như vậy đi, xem như ta cho bọn họ thêm chút phúc lợi là được.” Phù Vọng bất đắc dĩ
Ai bảo người ta là chủ công, chỉ cần là vấn đề không vượt quá nguyên tắc thì gần như không ai ngăn cản được cố
Hơn nữa, người ta cũng là muốn tốt cho tướng sĩ
Sau tiệc ăn mừng đơn giản, mọi người nên làm gì thì làm đó.
Tuy hôm nay giành được chiến thắng lớn, nhưng bọn họ vẫn phải sắp xếp lại chiến lợi phẩm, phân người trông coi tù binh, kiểm tra lại số người thương vong..
Mặt khác, các binh sĩ cũng quá mệt, nếu như không phải chìm đắm trong niềm vui chiến thắng thì có lẽ bọn họ đã sớm tìm một chỗ nằm ngủ rồi
Mọi người đều lui xuống, Khương Đồng Cơ đặc biệt giữ Vệ Từ lại
Phong Chân nháy mắt ra hiệu với Vệ Từ trước khi đi, Kỳ Quan Nhượng lại nhìn anh với ánh mắt thương hại
Ánh mắt người trước viết “Nắm chắc cơ hội”, ánh mắt người sau viết “Đi đường cẩn thận”.
Vệ Từ: “...”
“Tử Hiểu..”
Khương Bồng Cơ nắm tay của Vệ Từ, bàn tay này không mềm mại như của phụ nữ, trái lại có phần thô ráp
Vệ Từ cúi xuống nhìn tay cô.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Chủ công đang so sánh cảm xúc giữa hai bên sao?” Lúc này livestream vẫn chưa tắt, người xem kích động nhận tình hình phát triển này mà ngây ra một giây, sau đó lập tức kêu gào..
[Tiểu Đinh Đinh Gặp Sao Hay Vậy]: Cục cưng đã bỏ qua tình tiết quan trọng nào sao? Vì sao người đẹp Vệ Từ tiếp nhận chuyện bị Streamer sờ tay mà không hề khó chịu vậy? Trước đây đừng nói là sờ tay, người ta chỉ đùa giỡn một câu đã nghiêm nghị hoặc tránh đi rồi...
[Mạn Châu Sa Hoa]: Đừng hỏi cục cưng, cục cưng cũng không biết đâu
Khương Đồng Cơ hỏi: “Tử Hiếu đang ghen sao?”
Vệ Từ nói: “Đó chẳng qua chỉ là phụ nữ, có gì phải ghen chứ?” Nếu như ngay cả vậy cũng ghen, chắc kiếp trước anh đã sớm bị chết đuối trong vài giây rồi.
Nhắc tới cũng lạ, bệ hạ và đàn ông đều là bạn bè thân thiết, những phụ nữ luôn có tâm tư không thuần khiết với cô
2
“Chà..
coi huynh thản nhiên như vậy, nhìn mọi chuyện cũng rất rõ ràng.” Khương Bồng Cơ nói: “Đây là do huynh thường nhìn thấy sóng to gió lớn sao?” Cô nói một lời hai nghĩa
Vệ Từ cũng không kinh ngạc hoảng hốt như trước đây nữa.
Anh có dự cảm, người trước mắt này không chỉ lột sạch áo lót của mình mà sợ rằng còn suy đoán được không ít chuyện anh đã từng trải qua trước đây.
“Chỉ cần chủ công thích là được.” Vệ Từ nói
[Hôn Nhẹ Thanh Hà]: Hoạt động tâm lý của người đẹp Vệ Từ lúc này..
Đúng là một người đàn ông có thể lướt sóng trên biển giấm chua, không sợ gì cả! “Tử Hiểu lạnh nhạt quá, ta không vui.” Khương Bồng Cơ giơ tay về phía anh: “Ta muốn huynh ôm hôn mới vui vẻ.”
Vệ Từ lặng lẽ đỏ mặt: “...”
Sao lại có người trắng trợn như vậy chứ? Không phải đẳng cấp của anh không đủ, chỉ là đụng phải người có đẳng cấp quá cao mà thôi! “Chủ công đừng làm loạn nữa.” Vệ Từ dừng một chút mới nói thêm một câu: “Ở đây là quân doanh đấy.” “Vậy không phải trong quân doanh là được đúng không?” Vệ Từ: “..
Vậy cũng không được.” Kiếp trước, bệ hạ miệng lưỡi trơn tru như thế sao?
Rõ ràng lúc đó người rất trầm lặng, rất nghiêm túc, rất đúng đắn cơ mà?
“Hôm nay giành được thắng lớn, Tử Hiểu không khích lệ ta cái gì sao?” Khương Bồng Cơ vẫn giơ tay về phía Vệ Từ.
Anh im lặng một lát mới lấy một thứ từ trong tay áo ra, đặt vào trong bàn tay của cô.
Một cái ấn nhỏ nhắn.
Ấn này chỉ có một chữ..
Bồng
Ở nơi khác, Phong Chân định đi ngủ lại thấy Kỳ Quan Nhượng quay đầu nhìn về phía lểu chính liền gác một tay lên vai anh ta.
“Còn ra thể thống gì nữa!” Kỳ Quan Nhượng hất tay Phong Chân xuống
“Lại nói..
Chủ công tròn mười chín tuổi rồi nhỉ?”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày: “Có gì thì huynh cứ nói thẳng ra đi.” “Huynh nói xem bọn họ...” Phong Chân nhíu mày để lộ ra vẻ mặt đàn ông đều hiểu
“Đó là chủ công!” Kỳ Quan Nhượng trầm mặt xuống, trong mắt có phần nghiêm khắc: “Phong lãng tử, huynh nên chú ý lời nói và việc làm của mình đi!”
Phong Chân không sợ anh ta, nói: “Không phải ta bất kính với chủ công mà chỉ là lo lắng một chuyện
Chủ công là phụ nữ, vậy ai sẽ kế thừa gia nghiệp của ngài ấy đây?” Nếu không có người thừa kế, những thần tử như bọn họ sẽ giống như lục bình không có rễ, lòng người không ổn định được
“Dĩ nhiên là thiếu chủ tương lai rồi, chuyện này cũng cần phải hỏi nữa sao?” Kỳ Quan Nhượng nói: “Vệ Tử Hiểu tự biết chừng mực, huynh ấy sẽ không dám đi quá giới hạn đâu.”