Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-972
Chương 972: Đánh bắc cương (10)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ý của chủ công là..
Lũ?”
Thế nào gọi là lũ?
Người xem livestream cho ra đáp án tương đối rõ ràng
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Lũ sao? Chuyện này cũng thường thấy ở chỗ Hoàng Hà chúng ta
Bởi vì đoạn sông phía dưới đóng băng làm tắc dòng chảy của sông, khiến đường sống không thống dẫn tới nước sông dâng lên, nhẹ thì tràn lên bờ, nặng thì vỡ để gây lũ lụt.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Tui phát hiện Streamer của chúng ta càng lúc càng nhanh trí, có lẽ Bắc Cương thiểu năng sắp không còn đường sống nữa rồi.
[Đại Khương Gả Cho Ta]: Không phải đâu
Nếu là lũ, bây giờ Streamer lại đang ở hạ lưu, cô ấy định tự dìm mình chết đuối sao?
Sao có thể như thể được,3Khương Bồng Cơ muốn dìm chết đối thủ cũng không cần đào hố chôn chết mình luôn chứ?
“Hiện tại thời tiết đang giá lạnh, ít nhất phải đến một tháng nữa thì băng tuyết mới tan
Sông Tư Thủy vừa rộng lại vừa dài, đầu nguồn tới hạ lưu sông có sự chênh lệch độ cao rất lớn, nó cũng chảy qua các bộ lạc lớn của Bắc Cương
Nếu như có thể tạo ra lũ, khiến nước Tư Thủy tràn lên bờ thật sự là cách hay.”
Dân tộc Bắc Cương sống theo kiểu du mục, bọn họ thường sống gần nguồn nước, chỗ nào có nguồn nước và nhiều có nuôi gia súc thì bọn họ sẽ tới đó
Nói cách khác, nếu Tư Thủy tràn đê, các bộ lạc Bắc Cương ở gần Tư1Thủy đều sẽ gặp họa
Lúc này, một người xem livestream nhớ tới một chi tiết, vội vàng đặt câu hỏi
[Tạ Tinh Trầm]: Streamer, tui đã xem kĩ bản đồ Bắc Cương và bản đồ Đông Khánh, hình như nước sông Tư Thủy cũng chảy vào trong Đông Khánh đấy? Nếu đầu nguồn Tư Thủy bị vỡ đê, sức nước quá lớn, dòng chảy trong Đông Khánh có bị ảnh hưởng không?
Nước ngập Bắc Cương thì không thành vấn đề, nhưng đừng để đến lúc đó làm ngập luôn nhà mình.
Khương Bồng Cơ ngược lại không quá lo lắng về chuyện này
Mạng lưới sông ngòi của Đông Khánh chằng chịt, phát triển tương đối rộng, nước sông Tư Thủy tràn vào Đông Khánh, sau nhiều lần chia dòng sẽ không còn ảnh hưởng lớn6nữa.
Phong Chấn xoa cằm nói: “Tuy vậy, nhưng tam tộc Bắc Cương ở đây đã lâu, sao có thể không biết tới nguy cơ lũ lụt chứ?”
Dân du mục ở Bắc Cương cực kỳ lệ thuộc vào nguồn nước, bọn họ kiếm sống dựa vào con sống hết đời này tới đời khác.
Nếu dân chúng Đông Khánh nhờ trời kiếm bát cơm ăn, vậy Bắc Cương lại nhờ vào những con sông này.
Một khi sống khô cạn hoặc là lũ tràn ra, những bộ lạc ven sông sẽ gặp phải tai họa.
Tư Thủy có gì thay đổi, dân chúng Bắc Cương nhất định có thể lập tức phát hiện ra, kinh nghiệm còn phong phú hơn bọn họ nhiều
Tôn Văn nhíu mày nói: “Lo lắng của Tử Thực cũng không phải không có4lý...” Nếu ý định của bên mình bị kẻ địch phát hiện ra trước, dù mưu kế có lợi hại mấy đi nữa thì hiệu quả cũng giảm xuống, không đạt được như dự tính
Có thể đạt được kết quả chiến đấu ngoài mong đợi khi dùng mưu đánh úp hay không, nguyên nhân cuối cùng vẫn phụ thuộc vào tin tức của hai bên
Phong Chân trầm ngâm nhìn đường sông Tư Thủy, chỉ thấy anh ta hơi nheo mắt lại, trong mắt dường như sáng lên
Bắc Cương không phải chỉ có một con sông Tư Thủy, nếu như chặn ở đầu nguồn, bọn họ có ngu ngốc mấy đi nữa cũng sẽ không ở lại đây
Bởi vì tạo ra lũ, căn cứ vào hiểu biết và kinh nghiệm phong phú của Bắc3Cương về Tư Thủy, khả năng phát hiện sớm là khá lớn.
Một khi để mất đi cơ hội, lợi thế cũng sẽ chuyển thành bất lợi.
Như vậy..
Chị bằng cứ phân đoạn chặn nước ở đầu nguồn, bảo đảm sông Tư Thủy vẫn chảy bình thường đồng thời giữ sức nước ở đầu nguồn? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phong Chân không kìm được liền nghĩ theo hướng đó, vừa suy nghĩ vừa mô phỏng tính khả thi của nó.
Một lát sau, Phong Chân nói: “Chân có một kế...” Khi đám người Khương Bồng Cơ ở trong lều thảo luận, bên doanh trại phía Bắc Cương cũng không ngừng tranh chấp
Dù sao Bắc Cương cũng tác chiến trên sân nhà, bọn họ tập trung binh lực và xây dựng doanh trại nhanh hơn Khương Bồng Cơ rất nhiều
Trinh sát truyền tin về...
Đại quân của Khương Bồng Cơ đang tập trung ở cách đó mười dặm, đội quân chủ lực còn chưa đến
Nghe được tin tức này, Ngột Lực Bạt lập tức chấn động rồi vội vàng ra khỏi hàng nêu ý kiến, “Giặc Liễu binh nhiều tướng mạnh, nghe nói binh lính dưới trướng ai nấy đều là quân tinh nhuệ đã được dày công huấn luyện
Nếu mặc cho hơn trăm nghìn đại quân của bọn họ tập hợp lại, ắt sẽ là mối họa lớn đối với chúng ta
Theo thần thấy, đại vương nên lập tức ra lệnh phát động tấn công trước, nhân lúc đại quân của giặc Liễu chưa đến mà đánh cho bọn chúng trở tay không kịp
Chỉ cần thành công đánh tan quân tiên phong tinh nhuệ của bọn chúng, khí thể của đại quân giặc Liễu sẽ lập tức giảm sút!” Chiến tranh thời cổ đại, sĩ khí là một trong những yếu tố quan trọng nhất để quyết định sự thắng thua của cuộc chiến
Nếu như sĩ khí tăng cao, thái giám cũng có thể đuổi cho gà mái chạy
Nếu như sĩ khí giảm sút, năm ba người đàn ông cường tráng cũng có thể bị gà đuổi chạy.
Chỉ cần đánh bại quân tiên phong tinh nhuệ của Khương Bồng Cơ, mạnh mẽ đập tan sĩ khí đại quân của cô, dũng sĩ Bắc Cương còn phải sợ hơn trăm nghìn quân tinh nhuệ của cô sao? Lại quên nói một câu, thời điểm chiến tranh, đại quân của hai bên đều thích báo cáo con số giả.
Đại quân một triệu người cùng lắm chỉ có năm trăm nghìn, bốn bỏ lên năm thành một triệu.
Bắc Cương đây có tiếng là năm trăm nghìn con sư tử, trên thực tế chỉ có một trăm tám mươi nghìn người, trong đó có đến tám mươi nghìn dân quân tạm thời bị ép đi chiến đấu.
Giặc Liễu tung tin đội quân có đến một trăm năm mươi nghìn người..
Ừ, từ ta suy ra người, có lẽ chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi nhỉ? Đề nghị của Ngột Lực Bạt cũng tương đối sáng suốt
Tuy nói sức chiến đấu của kỵ binh Bắc Cương chưa bằng ba phần của thời kỳ mạnh nhất, nhưng muốn đánh lén cũng không phải e sợ.
Thế nhưng Ngột Lực Bạt lại có một chủ soái là đối thủ chính trị, gã ta vừa đưa ra đề nghị này, Cáp Luân Sát lại không đồng ý.
Cáp Luân Sát đề nghị đại vương nên phòng không nên chiến, đợi quân lính của giặc Liễu mệt mỏi, sĩ khí giảm sút mới tùy thời cơ mà phản công
Dù sao bây giờ cũng là đại vương thân chinh ngự giá, nếu tùy tiện tấn công khiến an toàn của ngài bị uy hiếp, ai sẽ gánh trách nhiệm đây? Sao có thể chuyển từ phòng thủ thành tấn công được chứ? Sắc mặt Ngột Lực Bạt tái mét, trong lòng tức giận thầm mắng Cáp Luân Sát
Phòng thủ cái quái gì? Quân tiên phong của Liễu Hi chỉ khoảng hai mươi, ba mươi nghìn, ít như vậy mà người còn sợ, sao không chạy về nhà mà bú sữa mẹ đi! Ngột Lực Bạt tức giận muốn lật bàn, thế nhưng gã ta không có quyền quyết định, Cáp Luân Sát cũng thế
Mà người có quyền quyết định trong đại quân chỉ có mình Cửu vương tử.
Bởi vì Cửu vương tử sợ chết cho nên muốn đích thân dẫn quân xuất chinh, để tránh mấy huynh đệ nhân lúc hoàng đình trống trải mà đánh lén mình
Nhưng đến quân doanh rồi gã vẫn rất sợ chết, sợ tướng quân quản lý binh quyền sẽ dẫn binh phản lại mình.
Để hạn chế binh quyền của mọi người, gã trực tiếp ra một mệnh lệnh rất ngu ngốc...
Hễ là việc liên quan tới điều động quân lính đều phải báo cáo lên rõ ràng, tuyệt đối không được tự tiện! Câu này có ý gì? Dịch nôm na một chút thì chính là..
Chuyện đánh giặc, bất luận lớn nhỏ thế nào cũng phải nói cho gã biết, để gã quyết định, các ngươi không thể tự mình quyết định được! A(+11+)!
Nghe được mệnh lệnh này, Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt đều cảm thấy đau trứng
Có biết cái gì gọi là thời cơ chiến đấu thoáng cái sẽ biến mất không hả?
Làm gì cũng phải chờ gã xem xét cho ý kiến trả lời, vậy thì lúc đó Liễu Hi đã dẫn binh đánh thẳng vào, thoải mái chém giết tới hoàng đình rồi!
Cửu vương tử cũng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, trời đất bao la, an toàn của mình là trên hết
Cáp Luân Sát nói rất có lý, thận trọng vững vàng, những kiến nghị của Ngột Lực Bạt cũng khiến người ta dao động
Cửu vương tử vừa mới đảm nhiệm chức đại vương nên uy danh còn chưa vững chắc, bây giờ gã đang nóng lòng cần gấp một trận thắng bất luận lớn nhỏ để tạo uy vọng.
“Chuyện này..
Cứ để cô suy nghĩ đã, nhanh nhất là một canh giờ sau sẽ cho ngươi câu trả lời.”
Ngột Lực Bạt: “..” Một canh giờ?
Nhanh má ngươi à!
Gã ta thật muốn ẩn đầu Cửu vương tử, cho gã biết năm chữ “Binh quý ở thần tốc” viết như thế nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lũ?”
Thế nào gọi là lũ?
Người xem livestream cho ra đáp án tương đối rõ ràng
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Lũ sao? Chuyện này cũng thường thấy ở chỗ Hoàng Hà chúng ta
Bởi vì đoạn sông phía dưới đóng băng làm tắc dòng chảy của sông, khiến đường sống không thống dẫn tới nước sông dâng lên, nhẹ thì tràn lên bờ, nặng thì vỡ để gây lũ lụt.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Tui phát hiện Streamer của chúng ta càng lúc càng nhanh trí, có lẽ Bắc Cương thiểu năng sắp không còn đường sống nữa rồi.
[Đại Khương Gả Cho Ta]: Không phải đâu
Nếu là lũ, bây giờ Streamer lại đang ở hạ lưu, cô ấy định tự dìm mình chết đuối sao?
Sao có thể như thể được,3Khương Bồng Cơ muốn dìm chết đối thủ cũng không cần đào hố chôn chết mình luôn chứ?
“Hiện tại thời tiết đang giá lạnh, ít nhất phải đến một tháng nữa thì băng tuyết mới tan
Sông Tư Thủy vừa rộng lại vừa dài, đầu nguồn tới hạ lưu sông có sự chênh lệch độ cao rất lớn, nó cũng chảy qua các bộ lạc lớn của Bắc Cương
Nếu như có thể tạo ra lũ, khiến nước Tư Thủy tràn lên bờ thật sự là cách hay.”
Dân tộc Bắc Cương sống theo kiểu du mục, bọn họ thường sống gần nguồn nước, chỗ nào có nguồn nước và nhiều có nuôi gia súc thì bọn họ sẽ tới đó
Nói cách khác, nếu Tư Thủy tràn đê, các bộ lạc Bắc Cương ở gần Tư1Thủy đều sẽ gặp họa
Lúc này, một người xem livestream nhớ tới một chi tiết, vội vàng đặt câu hỏi
[Tạ Tinh Trầm]: Streamer, tui đã xem kĩ bản đồ Bắc Cương và bản đồ Đông Khánh, hình như nước sông Tư Thủy cũng chảy vào trong Đông Khánh đấy? Nếu đầu nguồn Tư Thủy bị vỡ đê, sức nước quá lớn, dòng chảy trong Đông Khánh có bị ảnh hưởng không?
Nước ngập Bắc Cương thì không thành vấn đề, nhưng đừng để đến lúc đó làm ngập luôn nhà mình.
Khương Bồng Cơ ngược lại không quá lo lắng về chuyện này
Mạng lưới sông ngòi của Đông Khánh chằng chịt, phát triển tương đối rộng, nước sông Tư Thủy tràn vào Đông Khánh, sau nhiều lần chia dòng sẽ không còn ảnh hưởng lớn6nữa.
Phong Chấn xoa cằm nói: “Tuy vậy, nhưng tam tộc Bắc Cương ở đây đã lâu, sao có thể không biết tới nguy cơ lũ lụt chứ?”
Dân du mục ở Bắc Cương cực kỳ lệ thuộc vào nguồn nước, bọn họ kiếm sống dựa vào con sống hết đời này tới đời khác.
Nếu dân chúng Đông Khánh nhờ trời kiếm bát cơm ăn, vậy Bắc Cương lại nhờ vào những con sông này.
Một khi sống khô cạn hoặc là lũ tràn ra, những bộ lạc ven sông sẽ gặp phải tai họa.
Tư Thủy có gì thay đổi, dân chúng Bắc Cương nhất định có thể lập tức phát hiện ra, kinh nghiệm còn phong phú hơn bọn họ nhiều
Tôn Văn nhíu mày nói: “Lo lắng của Tử Thực cũng không phải không có4lý...” Nếu ý định của bên mình bị kẻ địch phát hiện ra trước, dù mưu kế có lợi hại mấy đi nữa thì hiệu quả cũng giảm xuống, không đạt được như dự tính
Có thể đạt được kết quả chiến đấu ngoài mong đợi khi dùng mưu đánh úp hay không, nguyên nhân cuối cùng vẫn phụ thuộc vào tin tức của hai bên
Phong Chân trầm ngâm nhìn đường sông Tư Thủy, chỉ thấy anh ta hơi nheo mắt lại, trong mắt dường như sáng lên
Bắc Cương không phải chỉ có một con sông Tư Thủy, nếu như chặn ở đầu nguồn, bọn họ có ngu ngốc mấy đi nữa cũng sẽ không ở lại đây
Bởi vì tạo ra lũ, căn cứ vào hiểu biết và kinh nghiệm phong phú của Bắc3Cương về Tư Thủy, khả năng phát hiện sớm là khá lớn.
Một khi để mất đi cơ hội, lợi thế cũng sẽ chuyển thành bất lợi.
Như vậy..
Chị bằng cứ phân đoạn chặn nước ở đầu nguồn, bảo đảm sông Tư Thủy vẫn chảy bình thường đồng thời giữ sức nước ở đầu nguồn? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Phong Chân không kìm được liền nghĩ theo hướng đó, vừa suy nghĩ vừa mô phỏng tính khả thi của nó.
Một lát sau, Phong Chân nói: “Chân có một kế...” Khi đám người Khương Bồng Cơ ở trong lều thảo luận, bên doanh trại phía Bắc Cương cũng không ngừng tranh chấp
Dù sao Bắc Cương cũng tác chiến trên sân nhà, bọn họ tập trung binh lực và xây dựng doanh trại nhanh hơn Khương Bồng Cơ rất nhiều
Trinh sát truyền tin về...
Đại quân của Khương Bồng Cơ đang tập trung ở cách đó mười dặm, đội quân chủ lực còn chưa đến
Nghe được tin tức này, Ngột Lực Bạt lập tức chấn động rồi vội vàng ra khỏi hàng nêu ý kiến, “Giặc Liễu binh nhiều tướng mạnh, nghe nói binh lính dưới trướng ai nấy đều là quân tinh nhuệ đã được dày công huấn luyện
Nếu mặc cho hơn trăm nghìn đại quân của bọn họ tập hợp lại, ắt sẽ là mối họa lớn đối với chúng ta
Theo thần thấy, đại vương nên lập tức ra lệnh phát động tấn công trước, nhân lúc đại quân của giặc Liễu chưa đến mà đánh cho bọn chúng trở tay không kịp
Chỉ cần thành công đánh tan quân tiên phong tinh nhuệ của bọn chúng, khí thể của đại quân giặc Liễu sẽ lập tức giảm sút!” Chiến tranh thời cổ đại, sĩ khí là một trong những yếu tố quan trọng nhất để quyết định sự thắng thua của cuộc chiến
Nếu như sĩ khí tăng cao, thái giám cũng có thể đuổi cho gà mái chạy
Nếu như sĩ khí giảm sút, năm ba người đàn ông cường tráng cũng có thể bị gà đuổi chạy.
Chỉ cần đánh bại quân tiên phong tinh nhuệ của Khương Bồng Cơ, mạnh mẽ đập tan sĩ khí đại quân của cô, dũng sĩ Bắc Cương còn phải sợ hơn trăm nghìn quân tinh nhuệ của cô sao? Lại quên nói một câu, thời điểm chiến tranh, đại quân của hai bên đều thích báo cáo con số giả.
Đại quân một triệu người cùng lắm chỉ có năm trăm nghìn, bốn bỏ lên năm thành một triệu.
Bắc Cương đây có tiếng là năm trăm nghìn con sư tử, trên thực tế chỉ có một trăm tám mươi nghìn người, trong đó có đến tám mươi nghìn dân quân tạm thời bị ép đi chiến đấu.
Giặc Liễu tung tin đội quân có đến một trăm năm mươi nghìn người..
Ừ, từ ta suy ra người, có lẽ chỉ có năm, sáu mươi nghìn thôi nhỉ? Đề nghị của Ngột Lực Bạt cũng tương đối sáng suốt
Tuy nói sức chiến đấu của kỵ binh Bắc Cương chưa bằng ba phần của thời kỳ mạnh nhất, nhưng muốn đánh lén cũng không phải e sợ.
Thế nhưng Ngột Lực Bạt lại có một chủ soái là đối thủ chính trị, gã ta vừa đưa ra đề nghị này, Cáp Luân Sát lại không đồng ý.
Cáp Luân Sát đề nghị đại vương nên phòng không nên chiến, đợi quân lính của giặc Liễu mệt mỏi, sĩ khí giảm sút mới tùy thời cơ mà phản công
Dù sao bây giờ cũng là đại vương thân chinh ngự giá, nếu tùy tiện tấn công khiến an toàn của ngài bị uy hiếp, ai sẽ gánh trách nhiệm đây? Sao có thể chuyển từ phòng thủ thành tấn công được chứ? Sắc mặt Ngột Lực Bạt tái mét, trong lòng tức giận thầm mắng Cáp Luân Sát
Phòng thủ cái quái gì? Quân tiên phong của Liễu Hi chỉ khoảng hai mươi, ba mươi nghìn, ít như vậy mà người còn sợ, sao không chạy về nhà mà bú sữa mẹ đi! Ngột Lực Bạt tức giận muốn lật bàn, thế nhưng gã ta không có quyền quyết định, Cáp Luân Sát cũng thế
Mà người có quyền quyết định trong đại quân chỉ có mình Cửu vương tử.
Bởi vì Cửu vương tử sợ chết cho nên muốn đích thân dẫn quân xuất chinh, để tránh mấy huynh đệ nhân lúc hoàng đình trống trải mà đánh lén mình
Nhưng đến quân doanh rồi gã vẫn rất sợ chết, sợ tướng quân quản lý binh quyền sẽ dẫn binh phản lại mình.
Để hạn chế binh quyền của mọi người, gã trực tiếp ra một mệnh lệnh rất ngu ngốc...
Hễ là việc liên quan tới điều động quân lính đều phải báo cáo lên rõ ràng, tuyệt đối không được tự tiện! Câu này có ý gì? Dịch nôm na một chút thì chính là..
Chuyện đánh giặc, bất luận lớn nhỏ thế nào cũng phải nói cho gã biết, để gã quyết định, các ngươi không thể tự mình quyết định được! A(+11+)!
Nghe được mệnh lệnh này, Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt đều cảm thấy đau trứng
Có biết cái gì gọi là thời cơ chiến đấu thoáng cái sẽ biến mất không hả?
Làm gì cũng phải chờ gã xem xét cho ý kiến trả lời, vậy thì lúc đó Liễu Hi đã dẫn binh đánh thẳng vào, thoải mái chém giết tới hoàng đình rồi!
Cửu vương tử cũng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, trời đất bao la, an toàn của mình là trên hết
Cáp Luân Sát nói rất có lý, thận trọng vững vàng, những kiến nghị của Ngột Lực Bạt cũng khiến người ta dao động
Cửu vương tử vừa mới đảm nhiệm chức đại vương nên uy danh còn chưa vững chắc, bây giờ gã đang nóng lòng cần gấp một trận thắng bất luận lớn nhỏ để tạo uy vọng.
“Chuyện này..
Cứ để cô suy nghĩ đã, nhanh nhất là một canh giờ sau sẽ cho ngươi câu trả lời.”
Ngột Lực Bạt: “..” Một canh giờ?
Nhanh má ngươi à!
Gã ta thật muốn ẩn đầu Cửu vương tử, cho gã biết năm chữ “Binh quý ở thần tốc” viết như thế nào.