-
Chương 93
“Ta khen ngươi đẹp, chẳng lẽ là sai sao?” Khương Bồng Cơ nhướng mày nói với vẻ đương nhiên.
“Có tướng mạo đẹp để người khác phải khen ngợi, đó cũng là chuyện đáng để tự hào. Điều này nói lên rằng, vẻ bề ngoài của ngươi cao hơn người bình thường rất nhiều.”
Từ Kha bị một cục tức nghẹn ngang họng, nuốt không xuống được mà nhổ ra cũng không xong, gương mặt trắng trẻo giờ đã biến thành màu gan heo.
Này nào đâu có phải là khen, rõ ràng là đang chọc ghẹo cậu đấy chứ?
“Hôm nào có rảnh, đưa ngươi đến ngõ Leng Keng mở mang tầm mắt. Để ngươi đỡ phải nói ta cố ý chòng ghẹo ngươi.”
Từ Kha: “...”
Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Nhưng mà với cái dung mạo này của ngươi mà đi đến đó thì không biết là ngươi đùa giỡn bọn họ... hay là bọn họ đùa giỡn ngươi.”
Từ Kha: “...”
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Từ Kha mà đi thì chắc chắn sẽ bị cái đám kia sàm sỡ cho lên bờ xuống ruộng luôn.
[Tịch Nhan]: Thế là bác Streamer quyết định đến lầu xanh dạo một vòng à? Lúc nào bác đi thì nhất định phải báo trước đó nhớ ớ ớ ớ ~~~
Khương Bồng Cơ ừ ừ đồng ý, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ được cô đến ngõ Leng Keng lại là trong tình huống đó!
***
“Chỉ hơi bị trẹo chân chút thôi, đắp ít thuốc rồi nghỉ ngơi vài hôm là hết.”
Khương Bồng Cơ không phải là bác sĩ, nhưng mà bản thân cô dăm bữa lại bị thương một lần, nội thương ngoại thương liên tiếp, lâu dần rồi cũng biết đôi chút. Chưa kể tới chương trình học trong trường quân đội lại có một vài môn cấp cứu bắt buộc phải học, nên xử lý những vết thương con con như thế này đối với cô không phải vấn đề.
“Lang Quân còn biết cả y thuật?”
Tâm trạng của Từ Kha đã bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng lại một lần nữa thay đổi ấn tượng về Khương Bồng Cơ. Cái gì mà tài cao chí lớn, cái gì mà là một vị chủ nhân anh minh sáng suốt chứ, trước kia cậu mắt mù nên tất cả đều là nhìn nhầm hết!!!
Khương Bồng Cơ nói dối không chớp mắt, “Mẫu thân bệnh tật triền miên, phận làm con sao có thể an tâm? Lúc nhàn rỗi cũng xem qua một vài quyển sách về y thuật. Học được chút kiến thức lặt vặt thôi, không được coi là biết y thuật. Nói đến cái này ta cũng nghĩ tới một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Hôm nay xem bọn họ huấn luyện, ta thấy bọn họ cũng là người chịu khó, lúc huấn luyện cũng không ăn bớt hay giở trò xỏ lá gì. Nhưng mà lại dùng sức quá nhiều, nếu như không nghỉ ngơi hợp lý, e là ngày mai... dậy chưa chắc đã dậy nổi, chứ đừng nói gì đến chuyện tập luyện tiếp.”
Khương Bồng Cơ bất giác nhớ lại khoảng thời gian đầu tiên mới vào trường quân đội cấp thấp, tuy vô cùng mệt nhưng điều kiện được cung cấp lại cực kì phong phú. Sau khi huấn luyện xong sẽ được cung cấp dịch dinh dưỡng khiến cho cơ bắp được thư giãn, nhanh chóng làm dịu đi sự mệt mỏi sau khi huấn luyện và đảm bảo được sức khỏe cho buổi huấn luyện tiếp theo. Nhưng mà, y học thời này lạc hậu như thế này thì làm gì có cái gọi là dịch dinh dưỡng, cho nên chỉ có thể dùng thứ khác thay thế, đã vậy còn phải phù hợp với tiêu chuẩn của thời đại này nữa.
Từ Kha ngẫm lại, quả thật sau một ngày lăn lộn đám gia đinh ai nấy đều mệt mỏi đến mức rã rời, đến khi ăn cơm thì hệt như sói đói vồ mồi, cướp đồ ăn còn nhanh hơn ăn cướp, như thể chỉ sợ cần chậm một bước là sẽ không được ăn no. Thể lực tiêu hao trong quá trình huấn luyện quả là thật kinh khủng.
“Lang quân có cách giải quyết?”
“Đương nhiên là có, ta sẽ vẽ minh họa ra cho ngươi, ngươi cứ theo đó mà làm là được.”
Cách mà cô nói chính là phương pháp mát xa cơ bản, gần như mỗi một học sinh từng học trong trường quân đội đều biết những cách thức đơn giản này.
Trường quân đội cấp thấp rất phổ biến ở thời đại cô, học sinh học ở đây phần nhiều cũng là người bình thường, không phải ai cũng có thể xa xỉ đến mức sử dụng dịch dinh dưỡng để giảm bớt áp lực của việc huấn luyện như cô. Nếu như chỉ số của cô không mạnh, tiềm lực không cao, không được coi là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm thì có lẽ cùng không có cái phúc ấy.
Đương nhiên, nếu như muốn có được lợi ích lớn nhất thì tốt nhất vẫn là cô đọng năng lượng tinh thần tại đầu ngón tay, rồi từ đó kích thích tính linh hoạt của cơ bắp toàn thân. Cơ mà, thứ năng lượng tinh thần này... có hơi huyền ảo, nếu như nói ra có khi lại bị người khác ngộ nhận thành tà thuyết* chuyên đi mê hoặc người khác.
*Tà thuyết: Từ mà những người theo một tôn giáo dùng để chỉ một tôn giáo khác bị họ coi là không chính thống.
Khương Bồng Cơ vẽ vài bức hình hướng dẫn đơn giản rồi đề thêm chú thích bên cạnh, đảm bảo rằng Từ Kha có thể xem hiểu được.
Từ Kha đón lấy bản vẽ xem xét một lượt, vẻ mặt ôn hòa nói: “Lang quân có lòng.” Xem ra, lang quân nhà mình vẫn rất đáng tin cậy.
Lúc Khương Bồng Cơ vẽ cũng có vài khán giả chú ý, dùng điện thoại hoặc máy tính chụp lại màn hình lưu về máy, dự định tối tắm xong thì thử xem có tác dụng hay không.
Vì sự sắp xếp của Khương Bồng Cơ nên thời kỳ đầu huấn luyện Từ Kha đều ở lại nông trang. Buối tối cũng không cần phải quay về Liễu Phủ, nếu như cần đọc đến sách vở gì thì có thể về phủ mượn. Dù sao cũng phải nói, trừ những lúc lang quân không đáng tin ra thì đãi ngộ của Liễu Phủ vẫn rất tốt.
Từ Kha thử cử động chân liền phát hiện ra bên chân bị sái của mình đã hết đau rồi, vì thế bèn đứng dậy cung kính tiễn Khương Bồng Cơ về phủ.
Trước khi đi, Khương Bồng Cơ bỗng dừng bước nghiêng đầu nhìn Từ Kha, cái nhìn khiến sống lưng của Từ Kha toát mồ hôi lạnh.
“Lang quân?”
“Nhớ cho kỹ một điều, bây giờ ngươi là thư đồng của ta.” Khương Bồng Cơ tự dưng nói một câu kỳ lạ, “Hôm nay thôi coi như không tính, nhưng bắt đầu từ ngày mai trở đi, nhớ cho kỹ câu nói này.”
Trong đôi mắt Từ Kha đầu tiên là hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó liền hiểu ý của Khương Bồng Cơ muốn nói tới là gì, vẻ mặt cậu hơi tái đi.
“Không cần sợ đến vậy, ngươi có gì thì cứ nói thẳng với ông ấy là được, ông ấy sẽ hiểu thôi.” Khương Bồng Cơ cong môi nói, cây quạt đàn hương trong tay cô vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, soạt một tiếng liền gập lại.
Đêm hôm đó, Từ Kha ngồi cười khổ trước bàn đọc sách. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cậu mới nhấc bút viết lên trang giấy trúc đã được trải sẵn trên bàn. Là thư đồng của Nhị lang quân Liễu Phủ, ngoài tiền tiêu hàng tháng được lĩnh ra thì Từ Kha còn được phát bút mực và một ít giấy trúc.
“Đúng là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn... hai cha con nhà này, vị nào cũng khó chơi như nhau... nhưng mà lang quân nói đúng...”
Thay vì chịu khổ từ cả hai bên, không bằng kiên định đứng về một phe.
Từ Kha viết xong liền đặt bút xuống, nhẹ nhàng hong khô tờ giấy bên ánh nến, chờ khi mực khô rồi liền cuộn tròn lại, ra ngoài hiên vẫy tay với không trung. Không bao lâu, một con chim bồ câu trắng đập cánh đáp xuống cánh tay Từ Kha, trên chân con chim buộc một cái ống trúc nhỏ.
Phương pháp bồ câu đưa thư này được truyền đến từ Trung Chiếu, qua mấy năm phát triển thì chỉ cần là nhà có tiền có của đều huấn luyện mấy con để truyền tin.
Gru... gru...
Liễu Xa nghe thấy tiếng bồ câu kêu, liền túm con bồ câu đưa thư đang đậu ngoài hành lang lên, nhanh chóng lấy tờ giấy trúc giấy trong ống đựng ra đọc.
Một lúc lâu sau, ông mới bật cười.
“Cái con nhóc này...”