Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-905
Chương 905: Gian thượng hoành hành, tiện tay vơ lợi lộc (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Đ
Nói dễ hiểu thì, bọn họ không chỉ nhận được chữ ký của idol, lại còn được idol chỉ điểm.
Đúng là hạnh phúc sắp ngất
Đừng tưởng mấy chuyện theo đuổi thần tượng thế này chỉ có ở hiện đại, người cổ đại cũng nhiệt tình không kém
Ném trái cây đầy xe là chuyện nhỏ, thậm chí còn có “fan não tàn” vì theo đuổi thần tượng mà viết thơ ca biểu đạt “tình yêu”
Muốn nói về fan não tàn, thật ra Uyên Kính tiên sinh cũng có không ít “fan não tàn”
Ví dụ sẵn có là..
Đường Diệu, hắn ta chính là fan não tàn của Uyên Kính tiên sinh, vì thể hiện sự kính trọng với tiên sinh mà kiên quyết rời khỏi gia đình, không ngại ngàn dặm xa xôi đến học ở quận Long3Gia.
Sau khi chuyện này truyền ra, ngày hôm sau số người nộp thẻ tre lên tới hơn một nghìn.
Uyên Kính tiên sinh: “...” Sắp chết luôn rồi, để một lão già xem một nghìn thẻ tre một đêm! Cho nên, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ, lúc đầu một ngày thi một lần biến thành bảy ngày một lần
Trình Thừa nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của Uyên Kính tiên sinh thì chủ động giúp đỡ phê duyệt, nếu may mắn còn có thể khai quật được người trẻ tuổi có tài
Sự thật chứng minh, biện pháp của Khương Đồng Cơ rất hiệu quả
Đừng thấy mỗi lần chỉ thi mười câu nhưng trong mỗi câu đều ẩn chứa rất nhiều dò xét
Đa số học trò không phát hiện ra bẫy rập trong đó, chỉ có một1ít người nhạy bén mới phát hiện ra điểm này
Bọn họ mơ hồ cảm thấy nó có liên quan đến tiền để sau này, vì vậy càng thêm để tâm, mỗi lần đều suy nghĩ rất nhiều lần mới hạ bút xuống
Bọn họ không trả lời qua loa, ngược lại lựa chọn khai thác sâu, thoải mái góp ý, nói thẳng ý kiến của mình
Thật ra, những người văn chương trau chuốt đều không lọt vào mắt xanh của Uyên Kính, nhưng thỉnh thoảng cũng phát hiện một hai tác phẩm xuất sắc làm người xem phải sáng mắt.
Sau vài lần sửa bài, Uyên Kính tiên sinh bất đắc dĩ cười.
“Lần này có không ít người tài, tám phần là sẽ được Liễu Châu mục chinh tích”
Trả lời hết mười câu, có không ít người đã3nhận ra ý nghĩa sâu xa trong mười câu hỏi.
Lúc đầu còn trả lời qua loa, sau đó lại rất nghiêm túc, đồ ngốc cũng nhìn thấy động lực thay đổi là gì
Sĩ tử xuất thân sĩ tộc còn tốt, lực hấp dẫn của Khương Bồng Cơ đối với bọn họ cũng không lớn lắm
Còn sĩ tử xuất thân nghèo khó thì sao? Một khi được Khương Bồng để ý thì không khác gì một bước lên mây, con đường thăng tiến trải dài dưới chân
Trình Thừa ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Tuy thế lực của Liễu Châu mục rất lớn nhưng người có thể dùng lại không nhiều, đương nhiên phải chinh tích người có tài
Mánh khóe khảo hạch chinh tích kiểu này quả thực chưa từng nghe cũng chưa từng thấy qua
Nhưng mà3so với cái này, ta thực ra lo lắng chuyện khác...” Uyên Kính nghe vậy bỗng đảo mắt, lập tức hiểu được Trình Thừa đang lo lắng điều gì
Chinh tích là phương pháp tìm kiếm người tài, nhưng nó không phải một chiều mà là hai chiều, không cưỡng chế.
Chinh tích thật ra cũng là lời mời.
Người được chinh tích có thể vui vẻ chấp nhận, mà cũng có thể từ chối
Khương Bồng Cơ có quyền chinh tích người nào đó trong phạm vi cai quản của cô, người đó cũng có quyền từ chối chinh tích
Trong những người từ chối chinh tích, có người là thật sự không muốn xuất sĩ, hy vọng có thể ẩn cư, tự tại cả đời, có người lại muốn có danh tiếng, giống như cô gái xinh đẹp xuất9thân nghèo khó từ chối lời yêu của chủ tịch bá đạo, cô gái đó lập tức nổi tiếng.
Đương nhiên, còn có loại thứ ba, là nhử! Nói nôm na là người đó cảm thấy việc dễ dàng có được sẽ không được quý trọng, cho nên phải từ chối vài lần mới chịu đồng ý
Chờ đối phương bị nhủ đến nỗi không thể chịu được nữa mới vui vẻ chấp nhận chinh tích, trở thành một giai thoại quân thần
“Từ chối chinh tích” cũng là một loại quy tắc ngầm, người bình thường đều từ chối vào lần đầu, lần thứ hai hoặc thứ ba mới đồng ý
Trình Thừa lo lắng, hạt giống mà ông xem trọng có khi nào bị úng não, chơi trò từ chối chinh tích với Khương Bồng Cơ hay không?
Theo hiểu biết của ông, tính tình Khương Bồng Cơ kiêu ngạo như thế, nếu chinh tích lần một bị từ chối thì sẽ không chinh tích lần hai
Cho dù những người đó muốn làm giá thì cũng không chơi ngu như thế đâu nhỉ? Uyên Kính tiên sinh và Trình Thừa nhìn nhau, lập tức có cảm giác buồn bực không nói nên lời
Bọn họ cảm thấy chắc chắn sẽ có người nước vào đầu mà từ chối chinh tích
Quả nhiên, đúng là có người làm như vậy, còn không chỉ một người!
Sau vài lần thi, cũng tuyển chọn được không ít người tài, Từ Kha nghe lời Khương Bồng Cơ cho hai mươi tám thanh niên “miếng mồi ngon”.
Trong hai mươi tám người này, mười người xuất thân bần hàn, mười một người thuộc sĩ tộc đã sa sút, bảy người khác xuất thân sĩ tộc bình thường.
Tuổi của bọn họ đều từ hai mươi đến bốn mươi, là tuổi hoàng kim, còn rất nhiều cơ hội bồi dưỡng.
Kết quả..
Trong hai mươi tám người có hai mươi người nhận chinh tích, còn lại đều từ chối.
Từ Kha: “...”
Biết được tin này, vẻ mặt của cậu đen như đít nồi
Miễn phí đọc sách, mượn sách, chép sách, ăn cháo thịt của Kim Lân Các, thỉnh thoảng dùng phiếu ăn uống thả cửa ở Tri Khách Trai...
Lúc chinh tích, tốt xấu gì cũng phải nể mặt nhau chứ, thế mà lại dứt khoát từ chối? Uyển chuyển một chút, giữ mặt mũi cho hai bên thì chết à? Tức thật! Từ Kha giận đến nỗi không nuốt trôi cơm
Lần này Hoàn Châu tốn không ít tâm huyết, từ mấy nghìn người chọn ra hai mươi tám người, vậy mà có gần một phần ba người từ chối.
Lúc này, Từ Kha không thể nhịn được mà nghĩ.
Rốt cuộc Hoàn Châu bị nhiều người ghét lắm hả? Ở Đông Khánh này, còn nơi nào bình yên hơn Hoàn Châu sao?
Đây được xem là chốn tiên cảnh giữa thời loạn lạc mà? Khi những nơi khác không trả lương nổi, bình quân lương bổng của Hoàn Châu rất cao mà? Phúc lợi cũng đầy đủ, qua được giai đoạn thử việc lập tức có nhà có xe, bước lên đỉnh nhân sinh! Tương lai thật sự rất tốt đẹp
Điểm trừ duy nhất của chủ công bọn họ là giới tính, những mặt khác có thể nghiền áp thế lực khác một trăm phần trăm
Nữ thì sao, ăn cơm nhà bọn họ chắc? Hay là những người đó cảm thấy thế lực Hoàn Châu như gánh hát rong, không xứng có được phượng hoàng? Từ Kha buồn bực vò đầu nhưng vẫn cố kiềm chế xúc động
Là quản sự thu chi của Hoàn Châu, cậu không thể thất thố.
Vì thế, cảm xúc trong lòng Từ Kha vô cùng phong phú, bên ngoài lại ra vẻ lạnh như băng, nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn như nhìn kẻ thù.
Cho đến khi Phong Cẩn đi vào, thấy dáng vẻ của cậu mới bước lên xem nội dung trên tờ giấy.
Sau khi xem xong, anh nhíu mày.
“Những người này..
đúng là không biết điều.” Từ Kha cắn răng nói.
Phong Cẩn cười nói: “Đúng vậy, nếu bọn họ từ chối chinh tích, vậy chọn những người khác cũng được, không cần phải tức giận.” Sắc mặt Từ Kha âm trầm, cậu nói: “Sao có thể không giận? Nếu đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ liên lụy chủ công bị mọi người chế nhạo hay sao?” Một lần chinh tích hai mươi tám người cũng chẳng nói làm gì, nhưng cố tình lại có tám người từ chối, đây không phải làm bẽ mặt thì là gì? Phong Cần kinh ngạc: “Chuyện này và chuyện chủ công bị người ta nhạo báng có liên quan gì chứ? Cẩn có xem bài thi của những người này, đúng là có tài
Giữa những hàng chữ có dã tâm, sở dĩ từ chối chinh tích cũng là vì muốn tạo danh tiếng, chinh tích thêm lần nữa là được.”
Từ Kha lập tức hiểu rõ, giận dữ nói: “Với tính tình của chủ công, sao có thể chinh tích lần hai?”
Phong Cẩn lập tức đáp: “Vậy mặc kệ, tuyển những người khác thôi.” Số văn nhân bị Kim Lân Các hấp dẫn đến đây khá nhiều, cứ từ từ tuyển chọn kiểu gì cũng tìm được người tốt, không cần vì mấy người như thế mà tức giận.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nói dễ hiểu thì, bọn họ không chỉ nhận được chữ ký của idol, lại còn được idol chỉ điểm.
Đúng là hạnh phúc sắp ngất
Đừng tưởng mấy chuyện theo đuổi thần tượng thế này chỉ có ở hiện đại, người cổ đại cũng nhiệt tình không kém
Ném trái cây đầy xe là chuyện nhỏ, thậm chí còn có “fan não tàn” vì theo đuổi thần tượng mà viết thơ ca biểu đạt “tình yêu”
Muốn nói về fan não tàn, thật ra Uyên Kính tiên sinh cũng có không ít “fan não tàn”
Ví dụ sẵn có là..
Đường Diệu, hắn ta chính là fan não tàn của Uyên Kính tiên sinh, vì thể hiện sự kính trọng với tiên sinh mà kiên quyết rời khỏi gia đình, không ngại ngàn dặm xa xôi đến học ở quận Long3Gia.
Sau khi chuyện này truyền ra, ngày hôm sau số người nộp thẻ tre lên tới hơn một nghìn.
Uyên Kính tiên sinh: “...” Sắp chết luôn rồi, để một lão già xem một nghìn thẻ tre một đêm! Cho nên, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ, lúc đầu một ngày thi một lần biến thành bảy ngày một lần
Trình Thừa nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của Uyên Kính tiên sinh thì chủ động giúp đỡ phê duyệt, nếu may mắn còn có thể khai quật được người trẻ tuổi có tài
Sự thật chứng minh, biện pháp của Khương Đồng Cơ rất hiệu quả
Đừng thấy mỗi lần chỉ thi mười câu nhưng trong mỗi câu đều ẩn chứa rất nhiều dò xét
Đa số học trò không phát hiện ra bẫy rập trong đó, chỉ có một1ít người nhạy bén mới phát hiện ra điểm này
Bọn họ mơ hồ cảm thấy nó có liên quan đến tiền để sau này, vì vậy càng thêm để tâm, mỗi lần đều suy nghĩ rất nhiều lần mới hạ bút xuống
Bọn họ không trả lời qua loa, ngược lại lựa chọn khai thác sâu, thoải mái góp ý, nói thẳng ý kiến của mình
Thật ra, những người văn chương trau chuốt đều không lọt vào mắt xanh của Uyên Kính, nhưng thỉnh thoảng cũng phát hiện một hai tác phẩm xuất sắc làm người xem phải sáng mắt.
Sau vài lần sửa bài, Uyên Kính tiên sinh bất đắc dĩ cười.
“Lần này có không ít người tài, tám phần là sẽ được Liễu Châu mục chinh tích”
Trả lời hết mười câu, có không ít người đã3nhận ra ý nghĩa sâu xa trong mười câu hỏi.
Lúc đầu còn trả lời qua loa, sau đó lại rất nghiêm túc, đồ ngốc cũng nhìn thấy động lực thay đổi là gì
Sĩ tử xuất thân sĩ tộc còn tốt, lực hấp dẫn của Khương Bồng Cơ đối với bọn họ cũng không lớn lắm
Còn sĩ tử xuất thân nghèo khó thì sao? Một khi được Khương Bồng để ý thì không khác gì một bước lên mây, con đường thăng tiến trải dài dưới chân
Trình Thừa ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Tuy thế lực của Liễu Châu mục rất lớn nhưng người có thể dùng lại không nhiều, đương nhiên phải chinh tích người có tài
Mánh khóe khảo hạch chinh tích kiểu này quả thực chưa từng nghe cũng chưa từng thấy qua
Nhưng mà3so với cái này, ta thực ra lo lắng chuyện khác...” Uyên Kính nghe vậy bỗng đảo mắt, lập tức hiểu được Trình Thừa đang lo lắng điều gì
Chinh tích là phương pháp tìm kiếm người tài, nhưng nó không phải một chiều mà là hai chiều, không cưỡng chế.
Chinh tích thật ra cũng là lời mời.
Người được chinh tích có thể vui vẻ chấp nhận, mà cũng có thể từ chối
Khương Bồng Cơ có quyền chinh tích người nào đó trong phạm vi cai quản của cô, người đó cũng có quyền từ chối chinh tích
Trong những người từ chối chinh tích, có người là thật sự không muốn xuất sĩ, hy vọng có thể ẩn cư, tự tại cả đời, có người lại muốn có danh tiếng, giống như cô gái xinh đẹp xuất9thân nghèo khó từ chối lời yêu của chủ tịch bá đạo, cô gái đó lập tức nổi tiếng.
Đương nhiên, còn có loại thứ ba, là nhử! Nói nôm na là người đó cảm thấy việc dễ dàng có được sẽ không được quý trọng, cho nên phải từ chối vài lần mới chịu đồng ý
Chờ đối phương bị nhủ đến nỗi không thể chịu được nữa mới vui vẻ chấp nhận chinh tích, trở thành một giai thoại quân thần
“Từ chối chinh tích” cũng là một loại quy tắc ngầm, người bình thường đều từ chối vào lần đầu, lần thứ hai hoặc thứ ba mới đồng ý
Trình Thừa lo lắng, hạt giống mà ông xem trọng có khi nào bị úng não, chơi trò từ chối chinh tích với Khương Bồng Cơ hay không?
Theo hiểu biết của ông, tính tình Khương Bồng Cơ kiêu ngạo như thế, nếu chinh tích lần một bị từ chối thì sẽ không chinh tích lần hai
Cho dù những người đó muốn làm giá thì cũng không chơi ngu như thế đâu nhỉ? Uyên Kính tiên sinh và Trình Thừa nhìn nhau, lập tức có cảm giác buồn bực không nói nên lời
Bọn họ cảm thấy chắc chắn sẽ có người nước vào đầu mà từ chối chinh tích
Quả nhiên, đúng là có người làm như vậy, còn không chỉ một người!
Sau vài lần thi, cũng tuyển chọn được không ít người tài, Từ Kha nghe lời Khương Bồng Cơ cho hai mươi tám thanh niên “miếng mồi ngon”.
Trong hai mươi tám người này, mười người xuất thân bần hàn, mười một người thuộc sĩ tộc đã sa sút, bảy người khác xuất thân sĩ tộc bình thường.
Tuổi của bọn họ đều từ hai mươi đến bốn mươi, là tuổi hoàng kim, còn rất nhiều cơ hội bồi dưỡng.
Kết quả..
Trong hai mươi tám người có hai mươi người nhận chinh tích, còn lại đều từ chối.
Từ Kha: “...”
Biết được tin này, vẻ mặt của cậu đen như đít nồi
Miễn phí đọc sách, mượn sách, chép sách, ăn cháo thịt của Kim Lân Các, thỉnh thoảng dùng phiếu ăn uống thả cửa ở Tri Khách Trai...
Lúc chinh tích, tốt xấu gì cũng phải nể mặt nhau chứ, thế mà lại dứt khoát từ chối? Uyển chuyển một chút, giữ mặt mũi cho hai bên thì chết à? Tức thật! Từ Kha giận đến nỗi không nuốt trôi cơm
Lần này Hoàn Châu tốn không ít tâm huyết, từ mấy nghìn người chọn ra hai mươi tám người, vậy mà có gần một phần ba người từ chối.
Lúc này, Từ Kha không thể nhịn được mà nghĩ.
Rốt cuộc Hoàn Châu bị nhiều người ghét lắm hả? Ở Đông Khánh này, còn nơi nào bình yên hơn Hoàn Châu sao?
Đây được xem là chốn tiên cảnh giữa thời loạn lạc mà? Khi những nơi khác không trả lương nổi, bình quân lương bổng của Hoàn Châu rất cao mà? Phúc lợi cũng đầy đủ, qua được giai đoạn thử việc lập tức có nhà có xe, bước lên đỉnh nhân sinh! Tương lai thật sự rất tốt đẹp
Điểm trừ duy nhất của chủ công bọn họ là giới tính, những mặt khác có thể nghiền áp thế lực khác một trăm phần trăm
Nữ thì sao, ăn cơm nhà bọn họ chắc? Hay là những người đó cảm thấy thế lực Hoàn Châu như gánh hát rong, không xứng có được phượng hoàng? Từ Kha buồn bực vò đầu nhưng vẫn cố kiềm chế xúc động
Là quản sự thu chi của Hoàn Châu, cậu không thể thất thố.
Vì thế, cảm xúc trong lòng Từ Kha vô cùng phong phú, bên ngoài lại ra vẻ lạnh như băng, nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn như nhìn kẻ thù.
Cho đến khi Phong Cẩn đi vào, thấy dáng vẻ của cậu mới bước lên xem nội dung trên tờ giấy.
Sau khi xem xong, anh nhíu mày.
“Những người này..
đúng là không biết điều.” Từ Kha cắn răng nói.
Phong Cẩn cười nói: “Đúng vậy, nếu bọn họ từ chối chinh tích, vậy chọn những người khác cũng được, không cần phải tức giận.” Sắc mặt Từ Kha âm trầm, cậu nói: “Sao có thể không giận? Nếu đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ liên lụy chủ công bị mọi người chế nhạo hay sao?” Một lần chinh tích hai mươi tám người cũng chẳng nói làm gì, nhưng cố tình lại có tám người từ chối, đây không phải làm bẽ mặt thì là gì? Phong Cần kinh ngạc: “Chuyện này và chuyện chủ công bị người ta nhạo báng có liên quan gì chứ? Cẩn có xem bài thi của những người này, đúng là có tài
Giữa những hàng chữ có dã tâm, sở dĩ từ chối chinh tích cũng là vì muốn tạo danh tiếng, chinh tích thêm lần nữa là được.”
Từ Kha lập tức hiểu rõ, giận dữ nói: “Với tính tình của chủ công, sao có thể chinh tích lần hai?”
Phong Cẩn lập tức đáp: “Vậy mặc kệ, tuyển những người khác thôi.” Số văn nhân bị Kim Lân Các hấp dẫn đến đây khá nhiều, cứ từ từ tuyển chọn kiểu gì cũng tìm được người tốt, không cần vì mấy người như thế mà tức giận.