Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-896
Chương 896: Bá chủ phương bắc (33)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tiếng gọi kia truyền vào tai tộc trưởng Thôi thì không khác gì tiếng tiêu tiếng sáo, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa bé bổ nhào vào ngực của Phong Chân.
“Lão nô nhận tội với lão gia, vì đã không bảo vệ tốt cho phu nhân.”
Trong lòng tộc trưởng Thôi thì còn chưa hết chua chát thì đã có hai người nô bộc trông hết sức quen mắt từ phía sau xe ngựa đi lên, cùng quỳ rạp xuống trước mặt hắn
Hai người này thì hắn nhớ, một người là quản gia hồi môn của vợ cả, người kia là nha hoàn hồi môn, sau này mới được chọn làm bà vú.
“Thiên tại nhân họa là thứ con người có thể đoán trước được hay sao? Thượng Kinh gặp động đất, sống sót đã3là điều không dễ dàng, tam nương nàng ấy..
Cũng là vì kém phúc...” Nhìn hai người mặc quần áo mộc mạc, khuôn mặt hiện vẻ tang thương, lại nhìn đến khuôn mặt trắng nõn cùng bộ áo bông của đứa trẻ, trong lòng tộc trưởng Thôi thì không khỏi nóng lên, hắn nói: “Nhờ có hai người các ngươi trung thành bảo vệ chủ nhân nên mới có ngày Thôi mỗi và người thân nhận nhau.”
Phong Chân thấy tộc trưởng Thôi thị tự tay nâng hai người hầu đứng dậy, ấn tượng với hắn càng tốt hơn.
Nghĩ tới đây, anh ta trêu chọc đứa bé trong ngực mình: “Người kia là cha của con.” Đôi mắt đứa bé đảo một vòng, cười khanh khách gọi một tiếng “Cha”, tiếng gọi khiến trong lòng tộc trưởng Thôi thị1mềm nhũn
Người trong tộc Thôi thì không phải là không nghi ngờ huyết thống của đứa bé, chỉ là khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé thì mọi lời chất vấn đều tiêu tan hết
Đứa bé này trông rất kháu khỉnh, lại thêm giống cho bé hồi nhỏ đến sáu phần
Mẹ của tộc trưởng Thôi thì nhìn bé, không ngừng gọi bé là cục cưng.
Đứa bé và hai người hầu được dẫn đến hậu viện, lúc này Phong Chân mới thu lại ý cười, đôi mắt mang theo ý tứ sâu xa mà liếc nhìn Thôi gia chủ
Vị tộc trưởng Thôi thì thấy vậy, thấp giọng mời Phong Chân tới sảnh chính
“Phong mưu sĩ, mời!”
Gia tộc họ Thôi sống ở Sùng Châu, làm giàu dựa vào việc buôn bán qua lại giữa Bắc Cương3và Đông Khánh, kiểm lợi nhuận từ cả hai bên mà vẫn có thể đứng vững đến nay, ánh mắt không tinh tường thì không thể làm được
Xem ra, vị tộc trưởng trẻ tuổi của gia tộc họ Thôi này đúng là hồ ly đầu thai rồi, không chỉ có mắt nhìn mà còn rất thông minh.
Phong Chân còn cho rằng mình phải ra hiệu một hồi thì đối phương mới có thể hiểu được chứ
Bây giờ xem ra, anh ta không cần suy nghĩ nhiều.
Phong Chân nhanh nhẹn ngồi vào vị trí: “Thôi gia chủ có nghe qua những chuyện xảy ra gần đây không? Nếu Thôi gia chủ đã như vậy, Phong Chân cũng không cần vòng vo thêm nữa.
Thôi gia chủ suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói: “Có nghe nói một chút.”3Đâu phải chỉ là nghe một chút
Lỗ tai của hắn sắp điếc luôn rồi
Sống với chủ công đã lâu nên Phong Chân càng ngày càng thích nói thẳng
“Nếu như đã nghe qua rồi thì Thôi gia chủ có ý kiến gì đối với việc này không?”
Thôi gia chủ chần chừ một lúc, hồi lâu sau mới nói: “Cũng có một vài ý kiến cá nhân, chỉ sợ nói ra sẽ mạo phạm tới châu mục.” “Hôm nay nhân lúc không người, Thôi gia chủ có ý gì thì cứ nói
Chủ công của ta mộc mạc tốt bụng, luôn rộng lòng tiếp thu ý kiến hay.”
Thổi gia chủ thở dài một hơi: “Từ mười mấy năm trước, dị tộc Bắc Cương thừa lúc triều chính Đồng Khánh không ổn định, tập kích vào quận Thượng Ngu Sùng Châu,9bắt tù binh sát hại vô số dân chúng
Mặc dù Uyên Kính tiên sinh đã lấy về được ba thành, nhưng trong tay Bắc Cương vẫn còn ba thành khác, đến giờ vẫn chưa lấy lại được
Sau khi Bắc Cương lớn mạnh, họ điều động lực lượng hùng hậu đến vùng biên giới thị uy, mục đích khiến lòng dân chúng ở Sùng Châu hoảng loạn, có người nhân cơ hội mà tung tin đồn, thừa cơ mượn gió bẻ măng, làm hại dân chúng lưu lạc khắp nơi...
Còn chuyện là do ai, ta nghĩ Phong mưu sĩ cũng biết rõ trong lòng rồi
Cục diện ra nông nỗi này thì nhất định đã không phải là chuyện một sớm một chiều
Tuy rằng sau khi Liễu Châu mục nhận chức thì tình hình có cải thiện đôi chút, nhưng..
Chỉ mới trị phần ngọn, chữa trị được phần gốc...”
Phong Chân lắng nghe rất nghiêm túc, nét mặt không lộ vẻ không vui hay tức giận, điều này khiến Thôi gia chủ có thêm dũng khí.
Hắn khéo léo nói: “Đám sĩ tộc Sùng Châu ngựa quen đường cũ, Liễu Châu mục muốn từ từ lên kế hoạch, chuyện này không phải không thể hiểu, huống hồ mấy năm nay ít nhiều cũng đã nhìn thấy hiệu quả và lợi ích
Chỉ là..
Khối u ác tính đó chỉ có thể mạnh tay mới trừ bỏ được! Liễu Châu mục bỏ ra nhiều công sức những thể lực biên giới sùng Châu đã sớm thành hình
Nếu như không có tác động bên ngoài cưỡng ép phá bỏ, e là không thể trị tận gốc...” Tuy rằng Liễu Xa cực kỳ không thích cách thuận theo chiều gió của Thôi thị, nhưng Thôi gia chủ lại có ấn tượng tốt đối với Liễu Xa
Nếu như không có sự dày công cai quản và chu toàn nhiều mặt của Liễu Xa thì tình thể của Sùng Châu sẽ càng thêm tồi tệ, thậm chí còn có thể thôi thúc các thế lực tà giáo như Thanh Y Quận hay Hồng Liên Giáo xuất hiện
Đáng tiếc, suy cho cùng Liễu Xa là thế lực từ bên ngoài tới, nhưng ông lại chỉ thích các thủ đoạn cai quản từ từ, luôn tỉnh táo ẩn núp, cố gắng thu nạp toàn bộ lực lượng trong tay sĩ tộc, không tránh khỏi tốc độ hiệu quả tương đối chậm.
Điều thú vị là, một người yêu thích chiến lược chậm rãi như Liễu Xa lại có đứa con gái tính tình mạnh bạo, vừa tới đã vả cho các thế lực Sùng Châu một cái.
Nhớ lại những lần tiếp xúc với Khương Bồng Cơ lúc trước, Thôi gia chủ nhanh nhạy đánh hơi được điều gì đó
Hắn cảm thấy, nếu mình nắm chặt cơ hội lần này thì nói không chừng còn có thể giúp gia tộc phát triển thêm chút nữa
Có suy nghĩ đó nên khi nhìn thấy Phong Chân, hắn mới kích động như vậy, dù con cái vẫn là quan trọng nhưng tương lai gia tộc cũng quan trọng không kém
Sau cuộc trò chuyện hôm nay, hắn cảm thấy suy đoán của mình là không sai.
Khương Bồng Cơ cố tình chèn ép các sĩ tộc khác của Sùng Châu nhưng lại không hại ai, vậy chắc chắn là muốn nâng đỡ thế lực tâm phúc bên cạnh cô.
Bằng không thì không có cách nào làm yên lòng các thế lực lớn bé của sĩ tộc Sùng Châu.
Đang nghĩ ngợi, Thôi gia chủ lại nghe Phong Chân nói: “Chính vì như thế, trên đời này mới cần một người hết lòng vì dân giống như chủ công của ta, một người đứng ra không sợ các thế lực mạnh khác
Chuyện của mấy hôm trước chỉ là mới bắt đầu
Thôi gia chủ cảm thấy, chủ công của ta là người thế nào?”
“Tuổi trẻ tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người, không thua kém đàn ông.” Hắn cũng không ca ngợi thừa thãi, tránh bị hiểu là nịnh nọt lấy lòng.
“Chủ công của ta cố ý chấn chỉnh Sùng Châu, nhưng lại gặp phải cản trở quá lớn
Những kẻ có ý định cản trở hoặc là luôn tự cho mình tài giỏi hoặc chỉ là một kẻ ngu dốt.”
“Đúng thật là như vậy.” Thôi gia chủ tiếp lời: “Tại hạ cũng từng muốn giúp đỡ dân chúng nhưng lại không có năng lực xoay chuyển thời thể
Không nói tới việc một mình sức lực ít, trong nhà còn có mẹ già con trẻ cần chăm sóc, không thể dốc hết toàn lực được
Hôm nay đã có người như Liễu Châu mục, dân chúng Sùng Châu có hy vọng rồi.”
Phong Chân tỏ vẻ khâm phục mà nói: “Thôi gia chủ là người giàu tình cảm, có tấm lòng như vậy thật sự hiếm có.” “Thật xấu hổ quá, rốt cuộc cũng không giúp được gì.” Lời của Phong Chân vô cùng uyển chuyển, anh ta nói: “Thực ra, Thôi gia chủ là người thông minh, có lẽ hiểu rõ như thế nào mới là thích ứng với tình hình, tại hạ cũng không nhiều lời
Chủ công của ta cũng có một chút nhân duyên với lệnh lang, bàn về quan hệ thì mọi người đương nhiên sẽ thân thiết hơn rồi...”
Thôi gia chủ nghe vậy, ý cười trên mặt càng đậm
Hắn cũng nghe nói, vợ cả của hắn bảo vệ đứa con bị chôn dưới đống đổ nát, Khương Bồng Cơ dốc hết toàn lực giúp đỡ mới có thể cứu được đứa bé.
Khương Bồng Cơ là ân nhân cứu mạng của Thôi thị, càng có ơn với hắn
Nếu như Thôi thị muốn mượn cớ này để báo ân với Khương Bồng Cơ, có qua có lại thì người bên ngoài cũng không thể chỉ trích.
“Nói tới đây, con của ta hôm nay còn chưa được đặt tên
Nghĩ đến chuyện đứa bé có duyên với châu mục, mặt dày muốn xin châu mục bạn một cái tên, truyền ra ngoài cũng là một giai thoại truyền kỳ
Không trông mong gì khác, chỉ cầu rằng đứa bé này có thể sống yên ổn cả đời.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Lão nô nhận tội với lão gia, vì đã không bảo vệ tốt cho phu nhân.”
Trong lòng tộc trưởng Thôi thì còn chưa hết chua chát thì đã có hai người nô bộc trông hết sức quen mắt từ phía sau xe ngựa đi lên, cùng quỳ rạp xuống trước mặt hắn
Hai người này thì hắn nhớ, một người là quản gia hồi môn của vợ cả, người kia là nha hoàn hồi môn, sau này mới được chọn làm bà vú.
“Thiên tại nhân họa là thứ con người có thể đoán trước được hay sao? Thượng Kinh gặp động đất, sống sót đã3là điều không dễ dàng, tam nương nàng ấy..
Cũng là vì kém phúc...” Nhìn hai người mặc quần áo mộc mạc, khuôn mặt hiện vẻ tang thương, lại nhìn đến khuôn mặt trắng nõn cùng bộ áo bông của đứa trẻ, trong lòng tộc trưởng Thôi thì không khỏi nóng lên, hắn nói: “Nhờ có hai người các ngươi trung thành bảo vệ chủ nhân nên mới có ngày Thôi mỗi và người thân nhận nhau.”
Phong Chân thấy tộc trưởng Thôi thị tự tay nâng hai người hầu đứng dậy, ấn tượng với hắn càng tốt hơn.
Nghĩ tới đây, anh ta trêu chọc đứa bé trong ngực mình: “Người kia là cha của con.” Đôi mắt đứa bé đảo một vòng, cười khanh khách gọi một tiếng “Cha”, tiếng gọi khiến trong lòng tộc trưởng Thôi thị1mềm nhũn
Người trong tộc Thôi thì không phải là không nghi ngờ huyết thống của đứa bé, chỉ là khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé thì mọi lời chất vấn đều tiêu tan hết
Đứa bé này trông rất kháu khỉnh, lại thêm giống cho bé hồi nhỏ đến sáu phần
Mẹ của tộc trưởng Thôi thì nhìn bé, không ngừng gọi bé là cục cưng.
Đứa bé và hai người hầu được dẫn đến hậu viện, lúc này Phong Chân mới thu lại ý cười, đôi mắt mang theo ý tứ sâu xa mà liếc nhìn Thôi gia chủ
Vị tộc trưởng Thôi thì thấy vậy, thấp giọng mời Phong Chân tới sảnh chính
“Phong mưu sĩ, mời!”
Gia tộc họ Thôi sống ở Sùng Châu, làm giàu dựa vào việc buôn bán qua lại giữa Bắc Cương3và Đông Khánh, kiểm lợi nhuận từ cả hai bên mà vẫn có thể đứng vững đến nay, ánh mắt không tinh tường thì không thể làm được
Xem ra, vị tộc trưởng trẻ tuổi của gia tộc họ Thôi này đúng là hồ ly đầu thai rồi, không chỉ có mắt nhìn mà còn rất thông minh.
Phong Chân còn cho rằng mình phải ra hiệu một hồi thì đối phương mới có thể hiểu được chứ
Bây giờ xem ra, anh ta không cần suy nghĩ nhiều.
Phong Chân nhanh nhẹn ngồi vào vị trí: “Thôi gia chủ có nghe qua những chuyện xảy ra gần đây không? Nếu Thôi gia chủ đã như vậy, Phong Chân cũng không cần vòng vo thêm nữa.
Thôi gia chủ suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói: “Có nghe nói một chút.”3Đâu phải chỉ là nghe một chút
Lỗ tai của hắn sắp điếc luôn rồi
Sống với chủ công đã lâu nên Phong Chân càng ngày càng thích nói thẳng
“Nếu như đã nghe qua rồi thì Thôi gia chủ có ý kiến gì đối với việc này không?”
Thôi gia chủ chần chừ một lúc, hồi lâu sau mới nói: “Cũng có một vài ý kiến cá nhân, chỉ sợ nói ra sẽ mạo phạm tới châu mục.” “Hôm nay nhân lúc không người, Thôi gia chủ có ý gì thì cứ nói
Chủ công của ta mộc mạc tốt bụng, luôn rộng lòng tiếp thu ý kiến hay.”
Thổi gia chủ thở dài một hơi: “Từ mười mấy năm trước, dị tộc Bắc Cương thừa lúc triều chính Đồng Khánh không ổn định, tập kích vào quận Thượng Ngu Sùng Châu,9bắt tù binh sát hại vô số dân chúng
Mặc dù Uyên Kính tiên sinh đã lấy về được ba thành, nhưng trong tay Bắc Cương vẫn còn ba thành khác, đến giờ vẫn chưa lấy lại được
Sau khi Bắc Cương lớn mạnh, họ điều động lực lượng hùng hậu đến vùng biên giới thị uy, mục đích khiến lòng dân chúng ở Sùng Châu hoảng loạn, có người nhân cơ hội mà tung tin đồn, thừa cơ mượn gió bẻ măng, làm hại dân chúng lưu lạc khắp nơi...
Còn chuyện là do ai, ta nghĩ Phong mưu sĩ cũng biết rõ trong lòng rồi
Cục diện ra nông nỗi này thì nhất định đã không phải là chuyện một sớm một chiều
Tuy rằng sau khi Liễu Châu mục nhận chức thì tình hình có cải thiện đôi chút, nhưng..
Chỉ mới trị phần ngọn, chữa trị được phần gốc...”
Phong Chân lắng nghe rất nghiêm túc, nét mặt không lộ vẻ không vui hay tức giận, điều này khiến Thôi gia chủ có thêm dũng khí.
Hắn khéo léo nói: “Đám sĩ tộc Sùng Châu ngựa quen đường cũ, Liễu Châu mục muốn từ từ lên kế hoạch, chuyện này không phải không thể hiểu, huống hồ mấy năm nay ít nhiều cũng đã nhìn thấy hiệu quả và lợi ích
Chỉ là..
Khối u ác tính đó chỉ có thể mạnh tay mới trừ bỏ được! Liễu Châu mục bỏ ra nhiều công sức những thể lực biên giới sùng Châu đã sớm thành hình
Nếu như không có tác động bên ngoài cưỡng ép phá bỏ, e là không thể trị tận gốc...” Tuy rằng Liễu Xa cực kỳ không thích cách thuận theo chiều gió của Thôi thị, nhưng Thôi gia chủ lại có ấn tượng tốt đối với Liễu Xa
Nếu như không có sự dày công cai quản và chu toàn nhiều mặt của Liễu Xa thì tình thể của Sùng Châu sẽ càng thêm tồi tệ, thậm chí còn có thể thôi thúc các thế lực tà giáo như Thanh Y Quận hay Hồng Liên Giáo xuất hiện
Đáng tiếc, suy cho cùng Liễu Xa là thế lực từ bên ngoài tới, nhưng ông lại chỉ thích các thủ đoạn cai quản từ từ, luôn tỉnh táo ẩn núp, cố gắng thu nạp toàn bộ lực lượng trong tay sĩ tộc, không tránh khỏi tốc độ hiệu quả tương đối chậm.
Điều thú vị là, một người yêu thích chiến lược chậm rãi như Liễu Xa lại có đứa con gái tính tình mạnh bạo, vừa tới đã vả cho các thế lực Sùng Châu một cái.
Nhớ lại những lần tiếp xúc với Khương Bồng Cơ lúc trước, Thôi gia chủ nhanh nhạy đánh hơi được điều gì đó
Hắn cảm thấy, nếu mình nắm chặt cơ hội lần này thì nói không chừng còn có thể giúp gia tộc phát triển thêm chút nữa
Có suy nghĩ đó nên khi nhìn thấy Phong Chân, hắn mới kích động như vậy, dù con cái vẫn là quan trọng nhưng tương lai gia tộc cũng quan trọng không kém
Sau cuộc trò chuyện hôm nay, hắn cảm thấy suy đoán của mình là không sai.
Khương Bồng Cơ cố tình chèn ép các sĩ tộc khác của Sùng Châu nhưng lại không hại ai, vậy chắc chắn là muốn nâng đỡ thế lực tâm phúc bên cạnh cô.
Bằng không thì không có cách nào làm yên lòng các thế lực lớn bé của sĩ tộc Sùng Châu.
Đang nghĩ ngợi, Thôi gia chủ lại nghe Phong Chân nói: “Chính vì như thế, trên đời này mới cần một người hết lòng vì dân giống như chủ công của ta, một người đứng ra không sợ các thế lực mạnh khác
Chuyện của mấy hôm trước chỉ là mới bắt đầu
Thôi gia chủ cảm thấy, chủ công của ta là người thế nào?”
“Tuổi trẻ tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người, không thua kém đàn ông.” Hắn cũng không ca ngợi thừa thãi, tránh bị hiểu là nịnh nọt lấy lòng.
“Chủ công của ta cố ý chấn chỉnh Sùng Châu, nhưng lại gặp phải cản trở quá lớn
Những kẻ có ý định cản trở hoặc là luôn tự cho mình tài giỏi hoặc chỉ là một kẻ ngu dốt.”
“Đúng thật là như vậy.” Thôi gia chủ tiếp lời: “Tại hạ cũng từng muốn giúp đỡ dân chúng nhưng lại không có năng lực xoay chuyển thời thể
Không nói tới việc một mình sức lực ít, trong nhà còn có mẹ già con trẻ cần chăm sóc, không thể dốc hết toàn lực được
Hôm nay đã có người như Liễu Châu mục, dân chúng Sùng Châu có hy vọng rồi.”
Phong Chân tỏ vẻ khâm phục mà nói: “Thôi gia chủ là người giàu tình cảm, có tấm lòng như vậy thật sự hiếm có.” “Thật xấu hổ quá, rốt cuộc cũng không giúp được gì.” Lời của Phong Chân vô cùng uyển chuyển, anh ta nói: “Thực ra, Thôi gia chủ là người thông minh, có lẽ hiểu rõ như thế nào mới là thích ứng với tình hình, tại hạ cũng không nhiều lời
Chủ công của ta cũng có một chút nhân duyên với lệnh lang, bàn về quan hệ thì mọi người đương nhiên sẽ thân thiết hơn rồi...”
Thôi gia chủ nghe vậy, ý cười trên mặt càng đậm
Hắn cũng nghe nói, vợ cả của hắn bảo vệ đứa con bị chôn dưới đống đổ nát, Khương Bồng Cơ dốc hết toàn lực giúp đỡ mới có thể cứu được đứa bé.
Khương Bồng Cơ là ân nhân cứu mạng của Thôi thị, càng có ơn với hắn
Nếu như Thôi thị muốn mượn cớ này để báo ân với Khương Bồng Cơ, có qua có lại thì người bên ngoài cũng không thể chỉ trích.
“Nói tới đây, con của ta hôm nay còn chưa được đặt tên
Nghĩ đến chuyện đứa bé có duyên với châu mục, mặt dày muốn xin châu mục bạn một cái tên, truyền ra ngoài cũng là một giai thoại truyền kỳ
Không trông mong gì khác, chỉ cầu rằng đứa bé này có thể sống yên ổn cả đời.”