-
Chương 87
“Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Liễu Xa quyết định chấm dứt tranh luận tại đây, miễn cho hai cha con không vui vì chuyện chưa chắc đã xảy ra này.
Không nhắc đến điều gì khác, lời đối đáp mà khuê nữ nhà ông vừa nói khiến ông thật sự rất vừa lòng, thậm chí còn tự hào nữa.
Quả thật không thể coi thường Thái Tổ của nhà Khương mà.
Tuy ngoài mặt Liễu Xa vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã suy tính đến mấy hồi rồi.
Khương Bồng Cơ thầm nhíu mày, nói: “Giờ phụ thân ở nhà, nên nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, đừng ưu tư quá nhiều.”
“Ta nghe theo con vậy.” Liễu Xa lắc đầu cười, làm như mọi chuyện vẫn bình thường. “Tự nhiên ta thấy thèm ăn canh trứng quá.”
Khương Bồng Cơ nghệt mặt: “Con không giỏi bếp núc cho lắm.”
Thực ra thì, chính Liễu Lan Đình cũng không biết nhà bếp của Liễu phủ ở đâu, còn Khương Bồng Cơ thì xưa nay chỉ quen ăn dịch dinh dưỡng các loại. Ở thế giới của cô, chỉ cần ăn được là được, có thể sống tiếp mới là điều quan trọng.
Món duy nhất cô làm được chỉ có thịt nướng mà thôi.
“Vậy cha xuống bếp làm cho Lan Đình rồi cha con chúng ta uống vài chén nhé?”
Đề tài vừa rồi khá mẫn cảm, khiến không khí giữa hai cha con hơi căng thẳng, cần làm dịu đi đôi chút.
Đó không chỉ là suy nghĩ của riêng mình Liễu Xa, Khương Bồng Cơ cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà... ăn canh trứng uống rượu...
Với lại, cơ thể này của Liễu Lan Đình vẫn là thiếu nữ vị thành niên, uống rượu không có vấn đề gì sao?
Sự thật chứng minh rằng cô đã nghĩ nhiều rồi.
Liễu Xa nói là xuống bếp, nhưng thực ra ông chỉ biết làm mỗi canh trứng vì cách làm khá đơn giản.
Còn rượu là rượu hoa lê mới ủ được một năm, độ cồn cực thấp, là loại mà Khương Bồng Cơ uống hơn mười vò mà không si nhê gì hết.
Nhưng mà, Liễu Xa mới uống vài ba chén, mặt đã đỏ ửng vì men rượu rồi.
Điều này khiến Khương Bồng Cơ không tự chủ được ngó xuống chén rượu của mình.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn Liễu Xa.
Vậy mà cũng say được á?
Cô không biết rằng, do Cổ Mẫn cho rằng uống rượu hại gan, nên Liễu Xa từ nhỏ đã cách ly với rượu và thuốc lá. Trước nhược quán cũng chỉ uống rượu giao bôi vào đêm động phòng, sau này lăn lộn chốn quan trường thì đều dùng trà thay rượu. Sau này Cổ Mẫn không còn nữa, ông mới thi thoảng uống vài chén.
Tửu lượng, một là dựa vào thiên phú, hai là dựa vào luyện tập, Liễu Xa vừa không có thiên phú vừa không luyện tập, sức khỏe lại còn không tốt. Mấy năm trước, bận bịu xử lý chuyện của quận Hứa đã khiến sức khỏe ông suy giảm rất nhiều, nên dù là rượu hoa lê độ cồn cực thấp, uống vài chén nhỏ cũng khiến ông ngà ngà say.
Mà các cụ có câu này rất hay, rượu không làm người say mà người tự say, Liễu Xa cố ý muốn say, ai cũng không cản nổi.
Liễu Xa cùng Khương Bồng Cơ ngồi dưới hành lang trong đình viện.
“Mẹ con... rất yêu những cây lê ở đây... thường xuyên chăm sóc vun trồng, rượu hoa lê của Liễu phủ trở thành rượu ngon mỗi dịp mở tiệc đãi khách. Dưới tàng cây này, từng có một chiếc xích đu, bà ấy ôm anh cả của con trong lòng, ngồi trên xích đu chơi đùa vui vẻ...”
Cho dù cây lê* mang ngụ ý không tốt lành gì, nhưng vì Cổ Mẫn thích, nên ông cũng không chặt bỏ.
*Lê: trong tiếng trung đồng âm với từ “ly” trong “ly biệt”.
Liễu Xa nhân cơn say, nước mắt nóng hổi đong đầy trong đôi mắt ông: “Thằng bé, nó mới hai tuổi mà đã mất... mẹ con sức khỏe yếu, cha cũng không muốn bà ấy mang thai nhiều lần, đỡ ảnh hưởng đến sức khỏe... Điều dưỡng hơn bốn năm mới có con và anh hai.”
“Nào biết chưa bốn tuổi đã rơi xuống hồ mà chết. Từ khi sinh hai con, mẹ con chuyện gì cũng tự tay làm, dặn dò các con không được nói chuyện với người lạ, không cho đi cạnh mép nước, thậm chí hòn non bộ núi giả đều phải tránh... Cẩn thận đến vậy mà chuyện cũ vẫn lặp lại.”
Liễu Xa nói đến chuyện này, trừ cảm xúc bi ai, trong đáy mắt ông còn có cả sự hận thù và sát ý.
“Lan Đình, đám đàn bà trong hậu viện nhìn thì yêu kiều đẹp đẽ, nhưng tâm còn độc hơn rắn rết. Thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác phải kinh sợ!”
Khương Bồng Cơ vừa uống rượu, vừa phân tích các thông tin đã thu được đến giờ.
Hai anh trai của Liễu Lan Đình đều bị đám đàn bà ở hậu viện làm hại và Liễu Xa biết kẻ đó là ai, nhưng không tài nào động đến hay trả thù kẻ đó. Thậm chí còn bị kẻ đó ngáng đường, làm việc gì cũng phải thật cẩn thận từng ly từng tý.
Sau cùng... động cơ hại người của kẻ đó là gì?
Không lẽ là người thầm thích Liễu Xa, vì đố kỵ mà giết con của ông?
Khương Bồng Cơ đưa mắt thầm đánh giá Liễu Xa. Vẻ ngoài tuấn tú, dù đã đến tuổi trung niên vẫn không kém đi là bao, còn có sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Chỉ là, nếu giết người vì tình, thì giết Cổ Mẫn là lựa chọn tốt hơn chứ?
Mà Cổ Mẫn cũng vì buồn đau quá nhiều, cơ thể suy nhược quá độ mà qua đời.
Liễu Xa say, đôi mắt lờ đờ hơi nheo lại, ông đã say lắm rồi.
“Con gái của ta, há có thể như đám đàn bà tầm thường kia, bị giày vò ở hậu viện của nam nhân khác chứ?”
Khương Bồng Cơ im lặng nghe, cô không muốn so đo với con sâu rượu.
“... nên đi giày vò đám nam nhân kia mới phải đạo!”
Khương Bồng Cơ vừa uống một ngụm rượu, nghe vậy mà suýt sặc, suýt nữa đã phun cả ra ngoài.
Cái người “cha hời” này quên luôn giới tính của mình rồi đấy hả? Ai lại đi xúi giục con gái đi đồ sát các đồng bào nam giới với mình chứ?
“Phong Hoài Du tuy đẹp, nhưng bảo thủ ác độc, trong nhà có kiều thê mỹ thiếp, không phải lựa chọn tốt.”
Khương Bồng Cơ liếc mắt, theo như cô thấy, Phong Cẩn khác nào con gà con, còn chưa kéo con gái nhà nào cùng chơi trò “đưa đẩy” đâu, kiều thê mỹ thiếp ở đâu ra không biết?
“Từ Hiếu Dư cũng đẹp, nhưng cứng đầu cứng cổ, không dễ phục tùng, là một tên phản phúc không dạy được, cũng không nên chọn.”
Khương Bồng Cơ cảm thấy khó hiểu, phẩm hạnh của bọn họ thì liên quan quái gì đến đẹp hay không đẹp chứ?
Khương Bồng Cơ nhìn Liễu Xa tiếp tục lảm nhảm, nhưng ông chỉ dừng lại một chút rồi quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng rực thi thoảng còn lấp lóe: “Lan Đình này, con thấy Trình Hữu Mặc của quận Lang Gia thế nào? Dù thằng ngốc này hơn con vài tuổi, nhưng tính tình hiền lành ôn hòa, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ.”
Trình Hữu Mặc là ai?
Khương Bồng Cơ khó hiểu, nhưng dựa theo tính chất đặc biệt của Phong Cẩn và Từ Kha thì hẳn Trình Hữu Mặc này cũng là một anh chàng tuấn tú.
“Không có hứng thú, cũng chưa từng nghe nói đến.”
“Vậy... Hàn Văn Bân của Lang Gia thì sao? Trẻ trung, mặt đẹp, thông minh lanh lợi, thái độ làm người và hành sự rất cương trực thẳng thắn...”
Vị “cha hờ” này đang muốn dắt mối sao?
Nghĩ lại lời lúc trước của Liễu Xa, Khương Bồng Cơ không khỏi cảm thông thương xót cho những thiếu niên lọt vào mắt xanh của ông.
Những người được chọn đều bị con gái mình kiên quyết từ chối, Liễu Xa thở dài một tiếng, tiếc nuối hỏi: “Sao Lan Đình lại không thích chứ?”
“... Chắc là... không đủ đẹp.”
Dù gặp hay chưa gặp, nhưng hễ là đàn ông thì khẳng định không lọt nổi mắt cô đâu. Cô theo chủ nghĩa yêu cái đẹp và có vẻ như Liễu Xa cũng vậy, nhưng mức độ của cô còn cao hơn ông chút, con hơn cha nhà có phúc mà.
“Đẹp à...”
Liễu Xa nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu, trong não loạn cào cào những tên là tên, từ khi có con gái, ông luôn lo nghĩ đến vấn đề “ở rể”, dù sao con gái cũng không thể gả đứt đi thế được!
Không có cửa đâu!
Cửa sổ cũng không có!
Lỗ chó cũng không cho!