Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 722
“Tham kiến chủ công!”
Không lâu sau, Mạnh Hồn đã xuất hiện trong doanh trướng với bộ áo giáp trên người, trên trán vẫn còn đẫm mồ hôi.
“Đứng lên đi, không cần đa lễ” Khương Hồng Cơ nói với Mạnh Hồn: “Lần này gọi người đến kỳ thực là vì chuyện của Mạnh thị. Người từng làm việc cho Mạnh thị nhiều năm, cũng đủ hiểu biết về bọn họ, cho nên ta muốn nghe ý kiến của ngươi”
Khương Hồng Cơ đi thẳng vào vấn đề, thuật lại chuyện về ải Gia Môn và phán đoán của bản thân một cách vắn tắt.
Mạnh Hồn suy nghĩ, theo như những gì ông hiểu về Mạnh Trạm, mưu kế của đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Dù sao ông cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm chiến trường, ông nói: “Mạt tướng cũng khó mà nói. Nhưng Mạnh Trạm là một kẻ giỏi tâm kế, sở trường là đánh đâu chắc đấy, từng cái bẫy vòng đan vào nhau, mưu mô sầu không lường được. Theo như hai vị tiên sinh nói thì rất có khả năng quân liên minh sẽ bị mắc kẹt ở ải Gia Môn khoảng mười ngày nửa tháng. Trong khoảng thời gian mười ngày nửa tháng này Xương Thọ Vương có thể phá liên tiếp mấy ải, tấn công vào hoàng thành trong Kham Châu sao? Nếu như không thể, vậy thì quân liên minh phá ải Gia Môn, sau đó chỉ cần một hai ngày là có thể đuổi kịp quân đội của Xương Thọ Vương. Đến lúc đó hai quân giằng co, thắng thua khó phân”
Phong Chân và Dương Tư cũng có ý như vậy, chắc chắn Xương Thọ Vương còn có chiêu trò khác ở đằng sau.
Khương Bồng Cơ gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, nói chắc như đinh đóng cột: “Hẳn là sẽ chia quân”
Ba người gật đầu, bọn họ cũng nghiêng về phán đoán này.
Dùng quần chủ lực thu hút sự chú ý của quân liên minh, sau đó âm thầm phái một bộ phận quân tinh nhuệ đến tập kích hoàng thành Kham Châu.
“Nếu như đúng là thế thật thì chỉ e hoàng thành đang gặp nguy hiểm” Phong Chân luôn rất nghiêm túc khi bàn việc công, không có vẻ lười biếng như bình thường, anh ta nói: “Phía Xương Thọ Vương đã căn chuẩn thời gian... Nói không chừng, lúc quân liên minh tiến đánh ải Gia Môn, Xương Thọ Vương đang phá hoàng thành Kham Chầu, bắt sống Hoàng đế. Dùng tính mạng để ép Hoàng đế nhường ngôi cho ông ta... Cứ như thế...”
Phong Chân chưa nói hết câu, vẻ mặt của tất cả mọi người trong trường đã trở nên nặng nề.
Nếu như kế hoạch của Xương Thọ Vương đúng là như vậy thì liên minh sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử.
Khương Hồng Cơ cau mày, cô nói với đám Phong Chân một tin tức còn tệ hơn nữa: “Có khả năng ta biết tại sao Mạnh thị lại giúp Xương Thọ Vương”
Phong Chân và Dương Tư đều sững ra, không biết tại sao đột nhiên Khương Đồng Cơ lại nhắc đến chuyện này.
Mạnh Hồn lại hiểu ra ngay tức khắc, vẻ mặt ông nặng nề, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, mối thù hận trong lòng dường như muốn lao ra khỏi cổ họng.
“Là vì Mạnh Lượng?”
“Ừm, có lẽ là vì chuyện này. Rất có khả năng Mạnh Trạm đã nghi ngờ cái chết của Mạnh Lượng có liên quan đến chúng ta. Nếu như để Xương Thọ Vương lên làm Hoàng đế, Mạnh Trạm sẽ trở thành đại công thần có công phò tá, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho Liễu thị” Trong mắt Khương Đồng Cơ lóe lên vẻ hung ác: “Vừa khéo, dù Mạnh thị không gây sự với chúng ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng tìm đến ông ta tính sổ. n oán bao nhiêu năm cũng nên đến hồi kết rồi...”
Phong Chân và Dương Tư đều sững ra.
“Chủ công, Mạnh Lượng là ai?”
Khương Bồng Cơ nói: “Mạnh Lượng là con trai yêu quý của Mạnh Trạm, tên đó đã bị ta giết rồi.”
Cái gì?
Chủ công nhà mình giết con trai yêu quý của Mạnh Trạm?
Chuyện từ bao giờ vậy?
Trên gương mặt Mạnh Hồn hiện lên vẻ áy náy.
“Chủ công, nếu như không phải vì mạt tướng, thì chủ công cũng sẽ không động đến tên súc sinh Mạnh Lượng đó...”
Khương Bổng Cơ nói: “Ngươi nói gì thế? Ta sẽ không hối hận vì đã giết một tên súc sinh, chọc phải Mạnh thị thì đã sao? Mạnh thị dồn của đặt cược vào Xương Thọ Vương, sau đó muốn mượn Xương Thọ Vương để diệt trừ Liễu thị, thế thì cũng phải xem ông trời có giúp bọn chúng không đã”
Cho dù không giết Mạnh Lượng, thì giữa Mạnh thị và Liễu thị cũng có khúc mắc không thể hóa giải được.
Ngón tay của Phong Chân gõ gõ lên đầu gối, anh ta nói: “Nếu như Xương Thọ Vương chia quân để tập kích hoàng thành thật thì nhiều lắm cũng chỉ phải được hai mươi nghìn quân đi. Nếu chúng ta vòng qua ải Gia Môn không chừng vẫn còn kịp. Chỉ cần Hoàng đế không rơi vào tay Xương Thọ Vương, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Dương Tư nói: “Nếu như hành động, chắc chắn phải thông báo với liên minh một câu, chủ công, bây giờ có cần...”
Tính của phương Bồng Cơ quả quyết, nhanh chóng quyết định: “Chuẩn bị ngựa, ta đi tìm Hứa Bùi”
Trước khi làm Minh chủ, Hứa Bùi cảm thấy rất tốt, nhưng hiện thực nghiệt ngã hơn tưởng tượng nhiều, bây giờ hắn ta đau cả đầu vì kiện cáo.
Nghe các chư hầu tranh cãi cả một ngày, hắn ta cảm thấy tại mình sắp điếc đến nơi rồi.
Không dễ gì mới có được một lúc nghỉ ngơi, bên ngoài lại có người vào bẩm báo Liễu Hi xin được gặp.
Nghe thấy là Liễu Hi, Hứa Bùi cũng không tiện từ chối không gặp, chỉ đành miễn cưỡng xốc lại tinh thần.
“Còn không mau mời hiền đệ vào”
Khương Bồng Cơ bước vào trong trường, hai người hàn huyên qua loa vài câu sau đó cô vào thẳng vấn đề.
“Tiểu đệ thấy Hứa huynh không vui, có phải còn đang phiền lòng vì chuyện của liên minh?”
Hứa Bùi thở dài một tiếng: “Chỉ có hiền để hiểu ta, quả đúng là vì chuyện này, bàn bạc cả một ngày vẫn không quyết định được ai sẽ làm tiên phong”
Khương Hồng Cơ đề nghị: “Nếu đã như thế không bằng thế này, để mỗi nhà trích ra một phần binh lực, như thế bọn họ sẽ không còn gì để nói nữa, nhà nào nhiều quần thì thích nhiều, ít thì trích ít. Bất kể thế nào cũng không thể để liên minh ta ồ ạt kéo đến trước ải Gia Môn rồi chỉ nhìn mà không đánh chứ?”
Hứa Bùi cảm thấy đầu óc mình dễ chịu hơn nhiều, quả nhiên hiền đệ vẫn chu đáo hơn những cái tên chỉ biết đùn đẩy kia nhiều.
Đương nhiên, nhanh thôi, hắn ta cũng không nghĩ như thế được nữa.
Khương Bổng Cơ nói: “Hứa huynh, tiểu đệ có một chuyện mong Hứa huynh cho phép”
Mí mắt Hứa Bùi giật giật, gương mặt vẫn giữ nụ cười hiền hòa, hỏi lại: “Hiền đệ có chuyện gì cứ nói”
Khương Bồng Cơ nói qua về phán đoán của mình và đám Phong Chân, cô muốn dẫn mười nghìn binh mã của mình đi vòng qua ải Gia Môn.
Hứa Bùi thầm kêu khổ, cái vị trí Minh chủ này quả nhiên không dễ làm.
Lần trước Dương Kiển làm loạn đòi rút khỏi liên minh, mãi mới khuyên được về, bây giờ Liễu Hi lại đòi tách ra hành động riêng một mình, toàn những chuyện gì thế này.
Hắn ta nói: “Đây chỉ là phán đoán của hiền đệ, lại không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh Xương Thọ Vương âm thầm chia quân tập kích hoàng thành Kham Châu. Nếu như thật sự có chuyện đó đương nhiên đệ sẽ lập công lớn. Nhưng nếu không có, hiền để không lo rằng sẽ có người coi chuyện này là điểm yếu mà công kích đệ ư? Theo như huynh thấy, chuyện này cứ phải bàn bạc kĩ hơn đã. Bằng không hiển đệ đợi thêm một lát, huynh sai thám tử đi điều tra xem thế nào?”.
Khương Hồng Cơ ngời ngời chính nghĩa, hận không thể khắc hai chữ “chính nghĩa” lên mặt. Cô nói: “Chuyện này vô cùng cấp bách, không thể để chậm trễ được, chỉ cần có thể đảm bảo được sự an nguy của triều đình, thì dù có là dầu sôi lửa bỏng, tiểu đệ cũng cam tâm tình nguyện”
Hứa Bùi ngoài mặt không tỏ rõ thái độ, nhưng trong lòng đã bắt đầu rối rắm.
“Nếu như hiền đệ bỏ đi giữa chừng thế này thì bảo huynh phải ăn nói thế nào với các chư hầu ở đây?”
Khương Bổng Cơ mím môi, nhìn chằm chằm vào Hứa Bùi, Hứa Bùi cũng im lặng nhìn lại cô.
Trong lúc hai người đang giằng co, binh lính bên ngoài lại vào bẩm báo, Dương Kiển cầu kiến.
Hứa Bùi kinh ngạc, sao Dương Kiển lại đến tìm hắn ta vào lúc này?
Chẳng lẽ ông ta ngứa mắt chuyện tranh chấp buổi sáng nên lại muốn làm ầm lên nữa? “Mời Dương Đô úy vào đi”
Dương Kiển bước vào, sau ông còn có một thanh niên văn sĩ mặc nho sam màu xanh đi theo – Nhan Lâm.
Khương Bổng Cơ nhìn thấy bọn họ đến, thoáng cau mày.
Chẳng lẽ mục đích của hai người họ đến đây cũng giống như mình?