Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 674
“Liên minh lần này chỉ sợ là khó có kết quả... Có dẫn nhiều quân hơn nữa thì cũng chỉ là làm nền...” Khương Bồng Cơ xoa cằm lẩm bẩm, trong đầu tính toán tất cả các tình huống một lượt, cô nói:
“Để phòng trừ đống tàn dư Hồng Liên Giáo, ta không thể điều động quá nhiều binh lính ở Hoàn Châu, cho nên quyết định lần Cần Vương này sẽ dẫn theo mười nghìn người, sáu nghìn binh tinh nhuệ, bốn nghìn tân binh, còn lại thì thủ hậu phương.”
Đám người Kỳ Quan Nhượng và Phong Cẩn hơi chau mày, trong lòng không hề tán thành đề nghị của cô.
Chỉ dẫn theo mười nghìn binh lính?
Mặc dù tình hình binh lực Hoàn Châu đang căng thẳng nhưng cũng không đến mức độ bủn xỉn thế chứ? Chủ công ty dẫn binh đi liên minh, chỉ có mười nghìn binh lính thì làm sao giữ được thể diện?
Mấy thuộc hạ tuy lo lắng nhưng không lên tiếng ngay, trái lại người xem kênh livestream thì bất mãn bình luận liên miên.
[Tô Mộc Thu Sống Lâu Trăm Tuổi]: Không phải chứ? Sao Streamer keo kiệt như thế? Dù gì cũng là Châu mục của Hoàn Châu, tuy giờ là phi pháp. Ra ngoài liên minh mà chỉ mang theo mười nghìn tiểu đệ, cô không thấy gì chứ người khác còn than nghèo thay cô ấy. Từ thế kỷ trước, đám đàn anh ra ngoài đánh nhau cũng mang theo mấy chục huynh đệ rồi, cô chỉ mang mười nghìn binh lính chắc chắn bị xem thường. Nói đến liên minh tôi liền nhớ đến mười tám lộ chư hầu chống Đổng Trác, nếu như bọn họ cũng muốn chọn minh chủ, Streamer, cô chỉ có mười nghìn binh mã thì kiểu gì cũng bị ghẻ lạnh.
[Dụ Văn Châu Tay Nhanh Thần Sầu]: Ha ha, bác trên bị @Hoàng Thiếu Thiên Trầm Mặc Ít Nói bám vào người rồi à?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Mẹ ơi, mấy thánh có thể sửa ID được không, còn sống lâu trăm tuổi, ông đây thấy cái livestream này đều bị dao đâm vào tim rồi.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Mặc dù loại ID hàng loạt này rất đau tim nhưng Tiểu Tô Tô nhà người ta cũng không nói sai mà. Theo tình hình trước mắt Streamer chỉ dẫn theo mười nghìn binh lính thì chắc chắn bị khinh thường, cho dù là liên minh cũng được, chọn minh chủ cũng thế, cô không tiếp cận nổi đầu.
Kênh livestream cãi vã kịch liệt, đầu tiên mặt mấy vị mưu sĩ tỏ vẻ không đồng ý, bỗng nhớ đến cái gì, sắc mặt khôi phục lại bình thường.
Thay đổi này khiến cho một số người xem rối rít bình luận yêu cầu giải thích.
[Liễu Hi Là Chồng Tôi]: Mọi người không nhận ra à, mấy vị mưu sĩ mới đầu còn phản đối sao giờ lại bình thường rồi?
[Tôi Ở Bên Cạnh Tôi Họ Vương]: Đúng vậy... Vừa rồi bị bình luận của bọn họ thu hút, chẳng lẽ tôi bỏ lỡ cái gì rồi u?
[Ông Vương Không Mạnh Bằng Ông Tống]: Tôi biết rồi. Đúng rồi, mọi người có phải quên cha của Streamer rồi không, Liễu Xa là Châu mục Sùng Châu!
Đúng vậy, đúng như người xem kênh livestream ông Tống nói, các mưu sĩ này không nói lời phản đối chính vì bọn họ nghĩ tới Liễu Xa.
Liễu Xa cũng hưởng ứng lời kêu gọi Cần Vương.
Khương Bồng Cơ chỉ dẫn theo mười nghìn người, song cô cùng cha cố hợp lại thì những người tham gia liên minh Cần Vương có thể mạnh hơn cha con họ không?
Theo kế hoạch ban đầu, Khương Bồng Cơ dự định mang mười lăm nghìn đến hai mươi nghìn người đi, nhưng sau khi phân tích tình hình của Hoàn Châu thì cô đã bỏ ý nghĩ này. Hội Phong Cẩn không biết nhưng Khương Đồng Cơ thì rất rõ, kẻ địch của cô không chỉ ngoài sáng mà còn có trong tối.
Địch ngoài sáng còn dễ nói, địch trong tối lại khó giải quyết vô cùng.
Lo lắng cho tình hình Hoàn Châu, Khương Bổng Cơ nghĩ mãi thì phương án này vẫn là ổn thỏa nhất.
Dẫn theo mười nghìn binh lính tham gia liên minh Cần Vương quả thực là thê thảm, nhưng Khương Đồng Cơ chắc chắn sẽ không có ai dám khinh thường cổ.
“Chúc chủ công mở cờ thắng lợi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Cùng cố gắng
Trước khi tan họp Khương Đồng Cơ gọi Vệ Từ: “Tử Hiếu, huynh ở lại một chút, ta có việc cần huynh giúp Vệ Từ bình tĩnh đáp lời, Dương Tư dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh bạn trẻ, cuối cùng bị Phong Chân kéo đi.
Ra khỏi sảnh chính vụ, Phong Chân cho hai tay vào trong tay áo, mặt cười phóng đãng vô cùng.
“Dương Tĩnh Dung, đến nay huynh vẫn chưa kết hôn có phải có điều gì khó nói không?”
Dương Tự tức giận lườm một cái, Phong Chân chính là người hợp tác trong thời gian tới, gã không thể không nể mặt.
“Ý gì?”
Phong Chân cười nói: “Chân thấy hôm nay huynh liếc nhìn Tử Hiếu hơi bị nhiều, tổng cộng là hai mươi hai lần.”
Sét đánh giữa trời quang.
Chân Dương Tự mềm nhũn, suýt nữa té xuống bậc thang. “Tên lãng tử huynh cho rằng ai cũng ăn mặn giống huynh ?” Dương Tự tức đến mức chòm râu cũng vểnh lên.
Phong Chân cười, ánh mắt lóe lên tia quái lạ: “Mặc dù Chẩn là kẻ phong lưu nhưng không có đồng tính”
Dương Tự tức giận phất tay áo: “Ta cũng không phải!”
Phong Chân cười giễu, nắm lấy bả vai của Dương Tư dỗ gã qua một bên, khẽ giọng hỏi: “Có phải huynh phát hiện ra cái gì rồi không?”
Dương Tự hồi hộp, sắc mặt hơi tái, cố gắng che đậy nói: “Phát hiện cái gì mà phát hiện, ta còn có việc, không dây dưa với huynh nữa”
“Tử Hiếu và chủ công ấy, có phải có gì không?” Khóe môi Phong Chân nhếch lên, giọng thản nhiên: “Hôm nay trong lúc họp huynh không chỉ nhìn Tử Hiếu hai mươi hai lần mà còn lén nhìn chủ công hai mươi ba lần... Nói đi, xảy ra chuyện thú vị gì thế?”
Dương Tự bực mình, trong thời kỳ liên minh còn phải hợp tác cùng cái tên lãng tử hóng hớt này, giống như hạ IQ vậy.
“Nếu như huynh tò mò thì tự mình đi hỏi đi.”
Phong Chân bất đắc dĩ khép tay áo lại: “Hỏi rồi, Tử Hiếu và chủ công thẳng thắn phủ nhận. Huynh cũng biết hai người này đức hạnh ra sao mà, ta cũng không muốn đấu trí với bọn họ. Muốn moi gì đó từ trong miệng của hai người ấy không cẩn thận khéo lại bán mình vào luôn...”
Dương Tư thầm hừ một tiếng.
Gã cũng không muốn dùng kể với Phong Chân, Phong Chân là đồ mặt dày còn gã thì vẫn cần chút thể diện.
Phong Chân nói: “Dạo trước nhà bếp nghĩ ra một món ăn mới, chua chua ngọt ngọt, ăn rất vừa miệng, không đi thưởng thức thử à?”
Dương Tư: “...”
Không dùng ngôn ngữ tác động gã được lại đổi thành dùng món ngon để dụ dỗ à?
Dương Tĩnh Dung gã giống loại người vì ăn mà vứt hết đạo đức ư?
“Ừm, đi thôi. Vừa hay sắp đến giờ ăn trưa rồi”
Dương Tư bước ra, mặt cười, trong lòng nghĩ thông rồi.
Theo ý muốn công khai thân phận thật sự của Khương Bồng Cơ, chi bằng thủ Phong Chân trước?
Hai người bị bổ nhiệm xuất chính, cùng tới ăn cũng không có gì lạ, còn không cho người ta vừa ăn vừa trao đổi đối sách chắc?
Hai người đều không phải loại tuân thủ quy tắc trong bữa ăn không trò chuyện gì đó, có người ngoài thì còn giữ ý, không có ai thì cứ tùy tiện thôi.
Đợi Phong Chân nghe xong “phỏng đoán” của Dương Tư, anh ta suýt bị miếng sườn chặn ngang cổ họng, ho đến “long trời lở đất”.
“Tĩnh Dung, chẳng lẽ huynh lôi ta ra làm trò đùa đấy à?” Phong Chân hoàn toàn mất hình tượng lãng tử phong lưu, thay vào đó là vẻ trẻ trâu: “Huynh nghi ngờ chủ công là nữ... Quả là trò cười lớn nhất thiên hạ. Ta nói cho huynh biết, nếu phụ nữ mà giống chủ công thì cả đời này ta không tìm vợ nữa. Có lẽ chỉ còn nước vào rừng làm cướp, vào nhà cướp của, cướp đàn ông nhà người ta về làm áp trại tướng công”
Dương Tư: “.”
Phong Chân nghĩ đến cảnh anh ta và Khương Đồng Cơ lén lút đi uống rượu ăn thịt mà muốn chửi thề kinh khủng.
“Chủ công quả thật có chút nữ tính nhưng nhìn đi nhìn lại thì rõ ràng là đàn ông. Hồi ta mới tới đây, quận Phụng Ấp còn chưa bận rộn như thế, chủ công không ít lần bí mật cùng ta đi uống rượu, dạo lầu xanh... Hễ có chủ công là những cô nương đó nhìn người khác một cái cũng lười. Nào là phóng túng, nào là mấy chuyện đầu phố xó chợ, nào là ngôn từ phóng đãng, chủ công nói vô cùng thuận miệng, huynh nói xem... Rõ ràng là người đắm chìm vào hồng trần... Con gái? Huynh tin ư?”
Dương Tư: “...”
Gã cũng không tin.