Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 671
Khương Bồng Cơ nói xong, hiện trường rơi vào cảnh im lặng tới nghẹt thở. Trình Thừa không thể chối bỏ sự thật là ông đã động lòng.
Lời của Khương Đồng Cơ nói đúng nội tâm của Trình Thừa, dù ông xuất thân từ sĩ tộc nhưng mỗi chữ cô nói ra như thể miệng vàng lời ngọc của thánh nhân, ông không thể bác bỏ. Tương lai sẽ chứng minh có nói không sai. Lời tiên đoán này, người bình thường làm sao có thể phản bác lại chứ?
Đúng lúc người xem livestream đang nghi ngờ hai người bị nhấn nút tạm dừng thì Trình Thừa cất giọng khàn khàn hỏi cô.
“Cháu không sợ tan xương nát thịt sao?”
Khương Bổng Cơ cười nói: “Tan xương nát thịt đã là gì? Dù có bị lịch sử sỉ nhục thì việc cháu muốn làm không ai có thể ngăn cản! Đời người ngắn ngủi, cháu không muốn đợi đến khi tóc bạc phơ lại hối hận. Lưu danh sử sách cũng được, tiếng xấu muôn đời cũng không sao, sống cả đời không thể không có tham vọng, chẳng qua chỉ là bốn chữ công danh lợi lộc mà thôi. Người bình thường truyền được hai ba đời, rồi đến đời sau cũng sẽ quên mất tên tuổi tổ tiên. Nhưng nếu đi vào lịch sử thì dù hàng ngàn, hàng vạn năm sau, cứ nhắc đến tên của cháu thì bất kỳ người nào cũng phải nhớ từng có một người như vậy?
Kiếp trước cô đứng trên đỉnh cao của đời người, kiếp này làm sao có thể cam tâm làm người bình thường không tên tuổi chứ?
Muốn làm loạn thì phải làm liều một chút, cô không chỉ muốn ảnh hưởng đến thế hệ mấy chục năm tới mà còn muốn lịch sử mấy nghìn năm sau thay đổi vì cô.
Thống nhất Cửu Châu, lên ngôi hoàng đế ư?
Vẫn chưa đủ!
Trình Thừa gượng cười: “Đúng là thiếu niên, ngựa non háu đá”
Ông vốn tưởng rằng Liễu Hi núp dưới bóng của Liễu Xa, giẫm lên bước đệm của cha mình. Nhưng giờ xem ra tư tưởng của cô đã đạt tới mức người thường khó sánh rồi.
Khương Bồng Cơ thản nhiên nói: “Tương lai sẽ chứng minh cháu đúng, dù mười năm, một trăm năm hay một nghìn năm, cháu cũng có thể đợi được”
Trình Thừa vô cùng ngạc nhiên, ông hiểu ý nghĩa thực sự trong câu nói này của Khương Đồng Cơ. Ý cô không phải là cô có thể sống lâu đến thế, mà là cô tin tưởng bản thân mình, bởi vì cho dù tương lai xa xôi nhường nào, thế hệ sau cũng sẽ chứng minh cô làm đúng... Đây là sự tự tin đến mức nào chứ?
“Thôi!” Trình Thừa bình tĩnh lại, bỗng phát hiện hai tay mình run run, hô hấp hỗn loạn như vừa chạy một đoạn đường dài, quần áo bên trong đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp: “Lão phu già rồi, không còn sức đâu mà xông pha với đám thanh niên các cháu nữa”
Nghe ý tứ cầu này thì phương Bồng Cơ vẫn chưa thuyết phục được Trình Thừa, người xem livestream không nhịn được mà bình luận kêu than.
Lời vừa rồi của cô nhiệt huyết sục sôi như thế, bọn họ đã nóng hết cả người lên rồi, sao Trình Thừa vẫn thờ ơ thế chu?
[Cừu Vui Vẻ Tâm Cơ]: Ôi, pháp thuật biến mọi việc thuận lợi của Streamer cuối cùng cũng mất linh rồi, khắp nơi ăn mừng.
[Diệp Tu Trung Hậu Thật Thà]: Chậc, chú còn non lắm. Anh đây về phe Streamer, cá một bao thuốc lá.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Này bác phía trên, mấy người có thể đổi chuỗi ID hàng loạt này đi không? Anti cũng vừa vừa thôi chứ. Đau tim quá.
[Chu Trạch Khải Miệng Lưỡi Lưu Loát]: Bám gót trào lưu, không đổi.
[Dụ Văn Châu Tay Nhanh Thần Sầu]: #Cười ôn hòa, tôi đã đổi rồi.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Bác trên đồi lại như ban đầu đi, cái ID lần này còn khó nuốt hơn.
Khương Hồng Cơ không hiểu bọn họ nói gì, nhưng xem livestream lâu cũng có thể đoán ra phần nào, hẳn mấy cái ID này đều là do đám fan quẩy ra.
[Streamer V]: @Diệp Tu Trung Hậu Thật Thà, bạn đoán đúng rồi.
Cô mới bình luận xong thì Trình Thừa vừa rồi từ chối cô lại lên tiếng.
“Đến một thiếu niên như cháu cũng không sợ thì lão già đã bước một chân vào quan tài như ta sợ gì chứ?”
Ngoài những văn nhân chân chính thì không ai hiểu được sức hấp dẫn của bản kế hoạch kia đối với Trình Thừa.
Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết.
Không cần nghi ngờ gì nữa, thiếu niên choai choai trước mặt này chính là “tri kỷ” ông đã tìm nửa đời.
Vẻ mặt Trình Thừa khó tả, nói: “Chỉ mong cháu đừng quên lời hôm nay nói”
Con đường từ kẻ tầm thường đến ngôi vị chí tôn này dài đằng đẵng, cũng rất nhiều cám dỗ. Trình Thừa không biết tương lai Khương Bổng Cơ có còn giữ được tấm lòng thuở xưa không? Cậu thiếu niên này có thể chống lại cám dỗ muôn hình muôn vẻ, từ đầu chí cuối không thay đổi ước nguyện ban đầu hay sao?
Khương Bổng Cơ cười nói: “Đương nhiên”
Dĩ nhiên cô sẽ không thay đổi, vì đối với phương Bồng Cơ, đó là tín ngưỡng.
Từ khi gặp Trình Thừa đến lúc thuyết phục thành công, Khương Hồng Cơ tốn hơn nửa canh giờ, chiến tích vẫn huy hoàng.
Từ Kha biết được tin này không khỏi trêu đùa một câu.
“Chủ cổng ra tay, gạo xay ra cám”
Kỳ Quan Nhượng thầm liếc mắt, anh ta cảm thấy việc này chẳng đáng khoe khoang chút nào.
Khương Bổng Cơ ném cho Từ Kha một thứ, lười biếng nói: “Quản sự thu chi, đừng vui mừng quá sớm”
Cuộn thẻ tre kia nhẹ nhàng bay vào lòng Từ Kha, mặt cậu lộ vẻ nghi ngờ.
Đoàn tăng ca có thêm người mới còn không cho cậu vui mừng một lát à.
Cậu tò mò tháo chiếc nơ hình con bướm trên thẻ tre, vừa mở ra nhìn Từ Kha suýt nữa sụp đổ.
“Chủ công...”
Kỳ Quan Nhượng nghe giọng bị phần của Từ Kha thì hiếu kì tiến lên, thò đầu vào liếc một cái.
“Đây là cái gì.”
Anh ta vừa hỏi vừa nhìn, nhanh chóng lướt từ đầu tới cuối, trong lòng thẩm thắp cho Từ Kha một ngọn nến.
“Một phần bản kế hoạch” Khương Hồng Cơ nói: “Ta mời Trình tiên sinh trấn giữ đại cục... Cho dù là mở thư viện hay nhà sách thì sách chính là thứ quan trọng nhất. Ta mới thiết kế in ấn thành hai loại, một loại là chữ in rời
một loại là “bản khắc. Hai loại này có ưu nhược điểm riêng, chữ in rời thì nhanh gọn linh hoạt hơn, “bản khắc thì tinh xảo rõ nét hơn. Về phần lựa chọn như thế nào thì đến lúc đó Trình tiên sinh sẽ quyết định”
Mặt Từ Kha như đưa đám.
Cậu nghĩ rằng Trình Thừa đến là để chia sẻ áp lực với mình, kết quả lại còn phải gánh một nhiệm vụ nặng hơn, có để cho người ta sống không hả?
Dù là “chữ in rời” hay “bản khắc” thì cái nào mà chẳng đốt tiền?
Một khi liên quan đến tiền là lại đẩy sang cho cậu, ai bảo cậu là “quản gia” cơ chứ.
Từ Kha tương đối mẫn cảm với con số, vừa tính sơ chi phí cậu đã líu lưỡi rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy vẻ mặt đau đớn như cắt da cắt thịt của cậu thì bình thản lại ung dung nói: “Ta biết đầu tư rất tốn nhưng kế hoạch này giống như trợ cấp sau chiến tranh vậy, dù có tán gia bại sản ta cũng phải hoàn thành nó. Không tính toán chi phí, tổn thất, phải dốc toàn lực ủng hộ Trình tiên sinh”
Không ai hiểu rõ hơn có việc phổ cập sách vở sẽ mang đến lợi ích kinh tế và ảnh hưởng chính trị cho xã hội lớn cỡ nào, thậm chí nó sẽ thay đổi cơ cấu của xã hội, xé nát tấm màn che cuối cùng của sĩ tộc. Cho dù phải rước lấy gió tanh mưa máu, hi sinh hàng ngàn hàng vạn mạng sống, cô vẫn sẽ làm như thế.
Công lao trước mắt, lợi ích lâu dài.
Tất cả việc có thể thúc đẩy xã hội phát triển đều đáng để cô thử nỗ lực một lần.
Dù người mở đường là cô phải trả giá bằng tính mạng thì cũng phải làm!
Sắc mặt Từ Kha nghiêm nghị, cao giọng đáp: “Tuân lệnh”
Khương Bồng Cơ day trán, từ khi nhận được tin của Trình Thừa, cô liều mạng gấp gáp trở về, đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi.
“Ta đi nghỉ một lát..”
Khương Bồng Cơ rũ mắt, đang muốn rời đi thì có tiếng bẩm báo của binh lính vang lên.
Trình Viên đến thăm.
“Trình Viễn? Con thứ của Trình tiên sinh ư?”