Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 656
Vẻ mặt lão nhị tái mét.
Cảm giác này cứ như thể toàn bộ những suy nghĩ chôn giấu trong lòng bị người ta lột trần đưa ra ngoài ánh sáng, nhục nhã xấu hổ.
“Ha ha... thế thì có làm sao, ông đây cũng có thể đợi thằng nhãi ranh Liễu Hi lưỡng bại câu thương với Hồng Liên Giáo...”
Vệ Từ mỉm cười.
“Chủ công của ta nắm trong tay quận Phụng Ấp, quận Thượng Dương cùng hơn phân nửa quận Thừa Đức, cả Hoàn Châu to như vậy chỉ còn lại duy nhất huyện Thu Vũ. Chủ công nhà ta hùng mạnh như thế, sao có thể lưỡng bại câu thương được? Nói một câu khó nghe thì tướng quân cho rằng chỉ dựa vào một trăm nghìn giáo chúng còn con của Hồng Liên Giáo là có thể hoành hành ngang ngược, coi thường các anh hào trong thiên hạ hay sao? Hình như ngài không biết thì phải? Hồng Liên Giáo phái ba mươi sáu nghìn quan đến tấn công huyện Kim Môn, mà quân thủ thành trong huyện Kim Môn còn chưa đầy tám nghìn. Kết quả thì sao? Thảm bại, hơn ba mươi nghìn người bị bắt làm tù binh. Tướng quân có còn cảm thấy Hồng Liên Giáo có thể tranh đấu với chủ công nhà ta nữa không?”
Ánh mắt lão nhị thoáng lóe lên vẻ băn khoăn do dự, còn có cả sự kinh ngạc không thể che giấu.
Đúng như Vệ Từ vừa chế giễu, gã ta chính là con ếch ngồi dưới đáy giếng, tưởng rằng Hồng Liên Giáo đánh cho Thanh Y Quân chạy trối chết là đã trở thành bá chủ phương Bắc. Nhưng Vệ Từ vừa nói cho gã biết, thực ra Hồng Liên Giáo rất yếu, ba mươi nghìn quân bị bảy tám nghìn quân đánh cho thảm bại.
Ví dụ này là thật, gã ta không thể phản bác.
Ba mươi sáu nghìn quân mà không đánh nổi bảy tám nghìn quan nhà người ta!
Trong thành chỉ có ba mươi nghìn quân, không thể cho gã cảm giác an toàn. Cho dù chọn quay về Hồng Liên Giáo hay ngồi nghìn Hồng Liên Giáo và Khương Hồng Cơ đánh nhau, cuối cùng gã vẫn không có kết cục tốt.
Vệ Từ dịu giọng, để tránh dồn ép gã quá mức.
“Chủ công phái tại hạ đến đây là vì thực lòng muốn chỉ cho tướng quân một lối thoát.”
Lão nhị không nói được một lời, đôi mắt dữ dằn trợn trừng trừng nhìn về phía Vệ Từ.
“Ngươi nói đi, ông đây muốn nghe xem ngươi có thể nói được cái gì” Gã hừ lạnh, xấu hổ nghiến răng, nói với vẻ hung hãn: “Ông đây dựa vào Hồng Liên Giáo sẽ chết, chẳng lẽ dựa vào thằng nhãi Liễu Hi thì không? Nói nghe thì hay lắm nhưng thực ra cũng chỉ thế mà thôi.”
Vệ Từ cười nói: “Tướng quân dựa vào chủ công của ta, giúp đỡ chủ công diệt trừ Hồng Liên Giáo thì ngài chính là công thần. Bề tôi có công tại sao phải hãm hại? Nếu làm thế thật thì từ nay về sau còn ai muốn đi theo chủ công nhà ta nữa? Sao tướng quân không thử nghĩ kỹ mà xem, ngài có xung đột gì với chủ công nhà ta không? Có nợ nần cũ không? Nếu không thì tại sao phải lo lắng chứ?”
Đúng thế, gã ta đều có thù oán gì với Liễu Hi đâu.
Nếu gã chủ động đầu hàng đi theo thì sao Liễu Hi phải hại gã chứ?
Cho dù là không dùng gã, Liễu Hi cũng không thể hại mà còn phải đối đãi tử tế với gã. Bằng không chuyện này mà đồn ra ngoài thì từ nay về sau kẻ địch gặp phải Liễu Hi sẽ chỉ liều chết chống cự, vì có đầu hàng cũng sẽ chết, không đầu hàng cũng chết, không bằng quyết chiến đến cùng, kiên quyết không theo.
Cán cân trong lòng gã từ từ nghiêng về phía Khương Hồng Cơ.
Vệ Từ biết nói thế là đã đủ, anh cũng không thúc giục mà ngược lại tỏ ra rất thong dong, thản nhiên tao nhã.
“Ngươi có thể đảm bảo... thằng nhãi Liễu Hi đó sẽ không trở mặt lật kèo chứ?”
“Chí của chủ công là ở thiên hạ, chỉ một huyện Thu Vũ nho nhỏ sao đáng để chủ công phá hủy danh tiếng của mình?”
Gương mặt lão nhị xanh mét rồi lại đen sì, rõ ràng là gã đang bị xem thường, nhưng điều khiến gã bất lực chính là người ta có tư cách để xem thường gã.
Thế nên gã lại càng đấu tranh dữ dội.
Đúng lúc này, Vệ Từ đứng dậy giữ tay áo.
Giọng anh trong vắt như suối nơi rừng sâu, như thể ngâm người trong dòng suối mát lạnh giữa ngày mùa hè nóng nực, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
“Thời gian của tướng quân không còn nhiều” Anh cười nói: “Chủ công của ta phụng mệnh Cần Vương, nếu đánh quá lâu mà không chiếm được thành ắt phải lui quân về đóng giữ ở ba huyện. Không có áp lực từ chủ công của ta, ngài cảm thấy Hồng Liên Giáo sẽ chịu để yên, bỏ qua tội bắt cóc giáo chủ, phản bội giáo phái của ngài sao?”
Không cẩn Vệ Từ nhắc nhở, chỉ cần lão nhị nghĩ đến cảnh tượng đó liền biết kết cục của mình sẽ như thế nào.
Vệ Từ lại đổ thêm dầu vào lửa: “Trong tay tướng quân có binh lực hùng hậu nhưng đa phần đều là giáo đồ của Hồng Liên Giáo. Theo như tại hạ phán đoán, ngoài những tâm phúc của ngài biết việc tướng quân hại chết giáo chủ thì những người khác chắc vẫn chưa biết, đúng không? Nếu như chủ công nhà ta lui quân, Hồng Liên Giáo sẽ nghĩ cách chứng thực tội danh của ngài, tướng quân cảm thấy đám giáo đồ sùng bái giáo chủ đó liệu có bỏ qua cho ngài không?”
Không chỉ chĩa mũi giáo về phía gã, nói không chừng vừa ngủ một giấc đã bị người ta chặt đầu.
Lão nhị biết địa vị của mình hiện giờ bất ổn, nhưng nghe Vệ Từ nói, gã mới hiểu chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Lúc này gã mới thấy sợ, không dám tỏ ra kiêu căng nữa.
Một khi đã hiểu ra, gã trở nên biết điều hơn ai hết.
Gã chắp tay xin chỉ điểm.
“Xin tiên sinh chỉ cho một con đường sáng”
Vệ Từ lại một lần nữa ngồi xuống, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt.
“Chỉ điểm thì không dám, nhưng quả thật tại hạ có vài câu muốn nói với tướng quân”
Thời điểm Vệ Từ đến đây rất trùng hợp, buổi sáng Hồng Liên Giáo cũng vừa phái sứ giả đến hòa đàm, nói ngon nói ngọt, thể thốt đủ điều.
Trong lòng lão nhị bất an, không đồng ý ngay, chỉ nói rằng sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Đêm vừa xuống chưa được bao lâu, Vệ Từ lại đến, những gì anh nói khiến lão nhị cảm thấy yên tâm hơn những lời hứa hẹn kia nhiều.
Khi đối mặt với đường cùng, đương nhiên gã sẽ chọn con đường có lợi nhất cho bản thân.
Đầu hàng Liễu Hi chưa chắc đã là kế dở.
Những gì Vệ Từ nói đã cho lão nhị nhìn thấy một tia hy vọng.
Gã thầm nghiến răng rồi nói với Vệ Từ: “Sáng nay Hồng Liên Giáo có phái sứ giả đến khuyên ta liên thủ với bọn họ... Để bày tỏ thành ý, ta sẽ làm thịt mấy thằng nhãi đó... chỉ mong, tiên sinh có thể nói đỡ vài câu...”
Vệ Từ giơ tay cản lão nhị lại, anh nói: “Tuyệt đối không thể được”
Lão nhị kinh ngạc: “Tại sao lại không được?”
“Bút dây đồng rừng” Vệ Từ chẳng thèm ngước mắt lên, tiếp tục nói: “Nếu tướng quân giết sứ giả bọn chúng phải đến, chắc chắn bọn chúng sẽ biết tướng quân đã chọn về phe chủ công nhà ta, đến lúc đó chúng sẽ đề phòng, tướng quân cũng sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm. Không bằng tạm thời án binh bất động, giả vờ đồng ý hợp tác, dụ tinh nhuệ của bọn chúng vào thành, sau đó cho quân mai phục bắt gọn cả đám. Đến lúc đó bọn chúng sẽ là rắn
mất đầu, Hồng Liên Giáo ở ngoài thành không có người chỉ huy, chủ công của ta sẽ phải binh bắt gọn... làm như thể đảm bảo có thể tiêu diệt sạch mối họa này một cách nhẹ nhàng”
Vệ Từ thong dong nói, như thể đang thuật lại một ý định rất tầm thường.
Nhưng lão nhị nghe xong lại cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
Gã thấy tên văn sĩ trước mặt trông rất tuấn tú xinh đẹp, căn bản là chẳng có chút uy hiếp nào. Nếu không phải thế thì gã đầu có gan mà ngồi chung một phòng với người ta lâu như thế, chủ yếu là vì gã cảm thấy Vệ Từ quá yếu ớt.
Nhưng bây giờ nhìn lại, gã cảm thấy văn nhân thật quá đáng sợ, lời nói như kiếm, bút viết như đao, thong dong nói chuyện mà giết người trong vô hình.
Vệ Từ hỏi: “Tướng quân thấy thế nào?”
Lão nhị lắp bắp nói: “Rất... rất tốt”
Vệ Từ nói tiếp: “Để giữ tín nhiệm với nhau, tại hạ hy vọng tướng quân có thể làm được một việc”
Lão nhị hỏi: “Việc gì?”
“Giết tại hạ”
Lão nhị sững sờ, gã cảm thấy hình như tại mình có vấn đề, bằng không tại sao lại nghe được thỉnh cầu quái dị như thế chứ?
“Giết... giết ngài?”
Vệ Từ thản nhiên nói: “Tướng quân đừng hiểu lầm, ý của tại hạ không phải như thế, chủ công phái tại hạ đến khuyên tướng quân vào lúc đêm khuya, chỉ e chuyện này đã truyền vào tại một số người có tâm. Để khiến bọn chúng càng tin tưởng, tướng quân có thể dùng thi thể của người khác thay thế tại hạ, lừa Hồng Liên Giáo. Theo cái nhìn của bọn chúng, một khi tướng quân đã giết sứ giả mà chủ công ta phải đến thì đương nhiên là ngài sẽ không thể về phe của chủ công nhà ta nữa, càng không thể được chủ công nhà ta chấp nhận. Làm như vậy ngài có thể lựa được quân tinh nhuệ của bọn chúng vào thành, bọn chúng cũng sẽ không nghi ngờ gì, kế hoạch sẽ càng thêm thuận lợi”