Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 631
Khương Bồng Cơ mặc áo giáp bạc màu đỏ, nổi bật trong trời tuyết. Hồng Liên Giáo không coi cô là mục tiêu thì còn ai vào đây? Song đối với phương Bồng Cơ mà nói, cái màn mưa tên thưa thớt kia cứ như bắn chậm mấy chục lần vậy. Cô cũng đâu phải què mà không tránh được? Phát hiện phương Bồng Cơ trở thành mục tiêu của quân địch, Dương Tự sợ đến mức suýt ngã ngựa. Nhưng mà kết quả chứng minh Vệ Từ nói đúng. Khương Hồng Cơ mà đánh với gã thì chấp gã hai chân một tay cộng thêm bốn ngón tay luôn, cô chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ bóp chết Dương Tự rồi. Nhìn trường thương trong tay Khương Hồng Cơ đầy sinh lực, bóng thương dày đặc như thể tạo thành một bức tường chắn, từng mũi tên bị cô đánh bay, Dương Tư kích động lúc lên lúc xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc. Tiểu Bạch chạy như bay lên phía trước, là một con ngựa thượng hạng nó có sức bật và sức bền vô cùng cao, nhanh như tia chớp bỏ xa đồng loại tiến gần tường thành nhỏ trước mắt. Mục đích của Khương Bổng Cơ quá rõ ràng, mình có thu hút gần hết sự chú ý của Hồng Liên Giáo. Cô cưỡi Tiểu Bạch chạy băng băng trong màn mưa tên, thỉnh thoảng có một hai mũi tên xảo quyệt tới gần, Tiểu Bạch cũng có thể nhanh chóng chuyển hướng né tránh. Một màn như thế khiến cho người xem livestream gần như nổ tung. Góc xem của bọn họ khá đặc biệt, như thể có một chiếc camera treo trên đầu Khương Đồng Cơ, để người xem có thể điều chỉnh ống kính 360 độ, còn có thể kéo xa kéo gần. Lần này, ống kính từ trên cao quay xuống, bọn họ không chỉ chứng kiến bóng dáng tuyệt trần của Khương Đồng Cơ mà còn có thể nhìn thấy dáng vẻ cổ đánh bay mũi tên, tốc độ nhanh đến mức mang theo bóng mờ! [Nữ Thần Bồng Cơ]: Ông xã ơi, chàng cưỡi Đại Bạch đến cưới thiếp ư? Không phải vội, thiếp xuống lầu mở cửa cho chàng. [Thi Tốt Nghiệp Thuận Lợi]: Không được rồi, đẹp trai chết mất thôi. Tôi có thể đá chồng rồi gả cho Streamer không? [Ngày Mai Cố Lên]: Tình địch sao? Đến chiến nào! Khương Bồng Cơ vì để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc nên đã tắt bình luận của kênh livestream từ trước. Cho nên dù đám người xem này gào thét như thế nào cô cũng tạm thời không nhìn thấy. Nhờ Tiểu Bạch, Khương Hồng Cơ dễ dàng xông đến dưới cổng thành. Bức tường thành cao hai trương, đổi sang đơn vị của người xem chẳng qua là sáu, bảy mét, làm sao có thể ngăn cản được tổ hợp Khương Đồng Cơ và Tiểu Bạch chứ? Cách tường thành còn hơn ba mươi mét, Khương Hồng Cơ thu trường thương lại, nghiêng người khom lưng tránh tên rồi rút cung tên ra. Cô chẳng thèm nhìn đã dùng tay phải kéo căng cung, mũi tên cứ thế bắn ra. Chỉ nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua máu thịt, những tia máu tung tóe bắn lên tường thành của Hồng Liên Giáo Quân tiên phong phía sau cũng đã đuổi kịp, phối hợp chặt chẽ hai cánh quân. Nhưng chỉ trong một hơi thở, cô lại bắn ra vô số mũi tên lần thứ hai, bách phát bách trúng, mỗi mũi tên rời cung nhất định phải lấy đi một mạng người. Đợi cô bắn xong bốn loạt tên, Tiểu Bạch đã vội vàng phanh gấp, Khương Bồng Cơ mượn lực thoát khỏi lưng ngựa. Cô lấy đoạn dây thừng dài sau lưng ném đầu móc sắt qua, sợi dây như một con rắn linh hoạt quấn lên gờ thành. Hồng Liên Giáo thấy hơn mười nghìn binh lính dưới thành đã sợ tới mức run chân, trong trại canh gác chỉ có vài trăm giáo chúng, còn chưa đến một nghìn người kia. Khương Bồng Cơ luôn thích tiến công tốc độ nhanh, hoàn toàn không cho quân địch có cơ hội nghỉ ngơi. Khi cuộn dây quấn chặt vào gờ thành thì chấn cổ cũng vững vàng giẫm lên mặt tường, vừa kéo dây thừng vừa nghiêng người trèo lên. Tường thành hai trượng, độ cao tầm sáu, bảy mét. Hồng Liên Giáo còn chưa kịp phản ứng cổ đã gọn gàng linh hoạt leo lên, chúng vừa xông tới đã chạm mặt cán thương bạc sáng choang trong tay cô. Thao tác của binh lính bên dưới không được nhanh như Khương Đồng Cơ, tuy nhiên có Khương Đồng Cơ thu hút sự chú ý ở trên thì bọn họ muốn leo thành cũng không khó khăn gì. Hồng Liên Giáo ngây thơ cho rằng thành nhỏ có thể ngăn cản được bước chân đội quân của Khương Đồng Cơ gần nửa ngày. Thực tế chứng minh còn chưa được một nén nhang. Đối mặt với đội quân dũng mãnh của Khương Đồng Cơ, Hồng Liên Giáo đã bị dọa cho tè ra quần rồi. Mới đối mặt mà tổng chỉ huy tiên phong của người ta đã trèo lên tường thành, lên rồi còn giết chóc khắp nơi, làm khí thế của bọn chúng vỡ như mảnh vụn thủy tinh, sau đó từng binh lính như lang như hổ cũng trèo lên thành. Hồng Liên Giáo còn chưa kịp tổ chức chống đỡ thì tất cả đã kết thúc. Quân chủ lực còn chưa đến mà thành nhỏ đã bị lấy mất rồi, hiệu suất có thể nói là kinh hoàng. Sắc mặt Dương Tư phức tạp, nhìn cổng thành mở ra gã đã có thể hiểu được vì sao Khương Hồng Cơ tự làm thống lĩnh tiên phong rồi. Lính giỏi được một người, tướng tài được toàn quân. Chỉ huy như lang như hổ mới có thể khiến cho tinh binh càng hung tàn, lúc Khương Bồng Cơ đánh trận nói rất ít, không thèm đấu khẩu với người khác. Như lời mà người xem livestream mà nói, xã hội của Bổng tỷ chẳng mấy người độc mồm độc miệng, vì người ta không cần nói nhiều, cứ thẳng mặt mà đánh! Khương Bổng Cơ cho Điển Dần dẫn quân tiên phong đi dọn dẹp chiến trường, kiểm kể lại số lượng thương vong. Đợi khi quân chủ lực đến thì cổng thành đã mở ra, đống tên dưới thành cũng đã được binh lính xử lý sạch sẽ, ngoài một số vết máu chưa kịp rửa sạch thì gần như không nhìn ra nơi đây đã diễn ra trận công thành trong phạm vị nhỏ. Dù Kỳ Quan Nhượng đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị giật mình. “Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một ngày rồi sáng sớm mai chúng ta chuẩn bị tiến vào đường núi” Khương Bồng Cơ hơi nheo mắt lại, cô vẫn mặc bộ quân phục đỏ trắng, mang theo sát khí khiến người ta sợ hãi: “Thời gian xem ra cũng không sai lệch lắm” Kỳ Quan Nhượng nói: “Đường núi khá dài, cần tối giản trang bị ạ?” “Ừm” Dương Tự nhíu mày đề nghị: “Vẫn nên mang theo lương khô hai ba ngày đi, mặc dù Hồng Liên Giáo chỉ là một đám ô hợp nhưng không phải tất cả đều không có não. Nếu bọn chúng tập kích đoàn vận chuyển lương thực của chúng ta thì tuy không nguy hiểm đến tính mạng song cũng sẽ rất phiền phức..” Khương Bồng Cơ cười nhạo, Dương Tự đúng là đánh giá IQ của Hồng Liên Giáo quá cao rồi. “Ừm, làm theo ý của Tĩnh Dung Một nơi khác, giáo chủ Hồng Liên Giáo nghe lời đề nghị của thư sinh tâm phúc điều một lượng lớn quân lính bảo vệ của huyện Kim Môn đi, binh lực trong huyện thành bây giờ chỉ còn lác đác ba nghìn người, đã thế còn toàn kẻ già nua yếu ớt. Cộng thêm thời tiết giá lạnh nên lực chiến đấu của bọn chúng gần như bằng không. An Thổi sớm đã chuẩn bị phối hợp tác chiến xong, một mặt liên hệ với tình báo, một mặt dặn dò anh em thủ thành ở huyện Kim Môn phải tùy cơ ứng biến. Chuẩn bị xong xuôi, An Thối lại định làm một việc. Hắn thông qua đường dây tình báo báo cáo toàn bộ kế hoạch của thư sinh cho đám Khương Đồng Cơ, mọi người xem rồi yên lặng không nói gì. Dương Tự khinh thường nói: “Đầu óc không ra làm sao, chỉ được cái ác độc” Nhưng tên “điệp viên 007” An Thôi này cũng không tồi, diễn cũng giỏi đấy. “Tiến hành theo kế hoạch đi, trước tiên phái trinh sát vào đường núi, nếu phát hiện huyện Kim Môn rút quân lập tức bẩm báo” Cái thời đại này truyền tin tức không được thuận tiện, nếu như thời gian vừa khéo thì hoàn toàn có thể đùa bỡn quân địch trong lòng bàn tay. Cô định dùng tốc độ nhanh nhất để đánh hạ huyện Kim Môn, nhân lúc Hồng Liên Giáo chưa phản ứng kịp lại tấn công một thành nữa. Đúng vậy, dã tâm của phương Bồng Cơ không chỉ là một thành, cố định tranh thủ thâu tóm cả quận Thừa Đức! Tìm bừa một cái nhà tranh đơn sơ có thể ngăn gió tránh mưa, mọi người đồng lòng chung sức bàn bạc kế hoạch tiếp theo.