Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 617
Tuyết trắng vẫn rơi đều trong cái rét tái tê của mùa đông phương Bắc. Nhờ Khương Hồng Cơ giúp đỡ về tiền bạc và lương thực, công tác lôi kéo Hồng Liên Giáo của An Thôi tiến triển vô cùng thuận lợi. An Thôi là một người thông minh, dù là lôi kéo thì hắn vẫn không hề xem nhẹ những người ở tầng dưới cùng của Hồng Liên Giáo. Hắn không chọn những nhân vật quá gây chú ý, quan trọng là kẻ đó dùng được, phải đáng tin, nhờ vậy mà hắn đã lôi kéo được mấy trăm người. Ở nơi khác, Khương Bồng Cơ đang tập trung vào ba việc. Chiêu mộ nhân tài, chiêu binh mãi mã, huấn luyện quân đội. Việc đầu tiên giao cho Phong Cẩn và Vệ Từ, Phong Cẩn hiểu biết khá rõ về tình hình quận Thượng Dương, Vệ Từ làm việc chu đáo và có trình tự, thêm nữa là khá mưu mô. Hai người bọn họ hợp tác thì Khương Hồng Cơ khỏi lo không cầu được con cá lớn nào. Việc thứ hai giao cho Phong Chân, Khương Bổng Cơ vừa tiếp quản quận Thượng Dương, đất thì rộng nhưng chẳng có cái gì, hai mươi nghìn binh mã vốn là nhiều nhưng giờ thì không đủ dùng, chiêu binh mãi mã là việc buộc phải làm. Phong Chân thì quá lầy, vào động là có thể ôm chăn ngủ đến trưa luôn. Khương Hồng Cơ không hiểu, rõ ràng đã giao việc cho anh ta rồi mà, thế này là chưa làm xong hay là trốn việc? Ha ha, năm sau cứ xác định cả năm đừng hòng động đến một giọt rượu nào nhé! Phong Chân mặt vốn trắng, nghe thấy cậu ấy của Khương Bồng Cơ thì mặt vàng như sáp. Có một chủ công như vậy, Phong Chân ngày ngày chỉ muốn khăn gói quả mướp chuồn quách về quê chăn vịt. Cấm một lãng tử uống rượu ư? Làm người ai lại thế? Nhưng sức một mình anh ta sao có thể đọ lại “Bá Kiến” Khương Hồng Cơ chứ, Phong Chân chỉ có thể buồn buồn tủi tủi nghe lệnh. Mới có mấy ngày mà mắt đã đen sì, anh ta bèn lén hỏi Về Từ: “Tử Hiếu này, cứ tình hình này thì có còn bảy ngày nghỉ Tết không đấy?” Vệ Từ dịu dàng an ủi anh ta: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chủ công sẽ giữ lời thôi” Nhưng Khương Đồng Cơ không phải “quân tử” mà là “nữ tử” cơ. Vệ Từ nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn là nụ cười trăm hoa đua nở. Phong Chân mới gia nhập từ giữa năm nay, không biết những năm khác như thế nào, nghe Vệ Tử nói vậy cũng chỉ biết tin thế thôi. Thực ra thì chiêu binh mãi mã cũng không phải việc gì quá vất vả, nhưng con đường mà Khương Đồng Cơ theo đuổi là linh tinh nhuệ”. Người khác chiêu binh mãi mã thì chỉ huấn luyện sơ sơ một hai tháng, hoặc vài ngày là lừa hết ra chiến trường đánh giặc. Nhưng cô thì không như vậy. Huấn luyện ba tháng mùa đông, ba tháng mùa hè, vụ xuân và vụ thu còn phải vừa làm việc vừa huấn luyện hàng ngày. Theo Phong Chân biết thì hai mươi nghìn linh tinh nhuệ của Khương Hồng Cơ trước khi ra chiến trường phải trải qua rất nhiều đợt huấn luyện khắc nghiệt. Mượn lời của Khương Bồng Cơ thì binh lính mà chưa biết mùi huấn luyện khắc nghiệt là gì thì không được gọi là lính, binh lính không hợp cách không nên ra chiến trường, nên cuốn gói về bú mẹ đi, cái loại lính ấy vút lên chiến trường chỉ tổ nhọc cho người dọn rác, đến cho có mặt thôi chứ có tác dụng gì? Khương Bồng Cơ chiêu binh có yêu cầu nhất định, không phải ai muốn vào cũng vào được. Phong Chân là người phụ trách nhiệm vụ này, anh ta phải kiểm định thật nghiêm khắc, còn phải đăng ký cho các tân binh ứng cử thành công. Mấy ngày sau, Phong Chân cảm thấy tay phải của mình không thẳng nổi, cầm bút nhiều quá nên ngón tay cứng còng rồi. “Bảo này, các cậu không tìm được ai thích hợp nữa à?” Dù là lãng tử tùy tính như Phong Chân, khi đối mặt với lượng công việc nặng nề, anh ta cũng không chịu nổi mà muốn bỏ của chạy lấy người. Anh ta đã hiểu vì sao Kỳ Quan Nhượng phụ trách quản lý hộ khẩu lúc nào cũng mặt hằm hằm như đưa đám rồi. Về Từ và Phong Cẩn đang nhàn nhã uống trà. “Cứ từ từ, lưới đã giăng sẵn rồi, Từ có dự cảm rằng thu hoạch lần này sẽ rất được” Phong Chân muốn chửi Vệ Tử lắm rồi: “Ta đúng là mù rồi mới tin lời cậu” Cách họ chiêu dụ nhân tài nói thẳng ra là mở hội thi thơ, mời hết các sĩ tử Thượng Dương đến tham dự. Bề ngoài thì nói chỉ bàn chuyện phong nguyệt, không bàn chính sự, nhưng trên thực tế thì họ sẽ nhân cơ hội này để nhìn nhận tính cách và tài hoa của mỗi sĩ tử. Nếu thấy ổn thì sẽ bắt đầu tiến hành dò xét chiều hướng chính trị của đối phương. Điều khiến Phong Chân ghen tị đỏ cả mắt là toàn bộ chi phí đều do Khương Đồng Cơ bỏ tiền túi ra, Phong Cẩn và Vệ Từ chỉ việc hưởng. Phong Chân không thể không nghi ngờ rằng hai thằng cha này đang cố ý chây lười, muốn kéo dài thời gian hưởng thụ. Bà nó chứ! Hai thằng cha này có biết xấu hổ không vậy hả, việc ngon lành như thế mà không cho anh ta làm với, uổng cho tình bạn bao năm nay. Mà không cho anh ta làm thì thôi đi, cớ gì nửa tháng trời không thấy nổi cái lông chân của nhân tài đâu thế? Không tìm được nhân tài mới đồng nghĩa với việc không có ai giúp Phong Chân! “Các cậu cứ chây lười thế đi, cẩn thận ta đi mách với chủ công đấy” Phong Cẩn nghe vậy thì dở khóc dở cười, không giận mà còn vui nữa. Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là Phong Chân đã bị số lượng công việc khổng lồ ép ra bã, tăng ca mệt như chó rồi. Việc thứ ba là huấn luyện binh lính, Khương Đồng Cơ giao việc ấy cho vài võ tướng. Còn nữ binh thì đều do Khương Lộng Cầm đích thân huấn luyện. Trong mấy trận chiến trước, doanh trại nữ có vài nữ binh biểu hiện xuất sắc nên đều được đề bạt và khen thưởng, giờ họ cũng bắt đầu trở thành người huấn luyện cho các nữ binh. Nhưng Thượng Dương là một nơi đặc biệt, họ có thành kiến với nữ binh nên lượng người đăng ký không nhiều lắm, chỉ tầm hơn nghìn người. Được hơn một nghìn người là do nhiều nhà không nuôi nổi “đám của nợ ấy”, ôm tâm lý bán tín bán nghi mang con qua. Còn nam binh thì thuận lợi hơn nhiều, tổng cộng chiêu mộ được tám nghìn người. “Ghế nha, tài năng của Tử Thực thật khiến người người ngưỡng mộ nha. Mới bao lâu mà đã chiêu mộ được nhiều người thế này rồi?” Khi Khương Đồng Cơ biết quân số lính mới thì ngạc nhiên lắm. Phong Chân cười khổ, anh ta thừa nhận mình có bản lĩnh thật đấy, nhưng chuyện lần này anh ta không dám chiếm công một mình. “Chủ công quá khen rồi, mỗi vậy thì có gì tài với không tài chứ, rõ ràng là nhờ sự hào phóng và điều kiện tốt của chủ công thôi.” Mặc dù quận Thượng Dương không bị Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo tấn công nhưng thời gian bị bao vây khá dài, đã vậy hè năm nay còn hạn hán nặng nề, dẫn đến thu hoạch của cả năm không nhiều, dân chúng sống khổ sở, có nhà phải trộn cám lợn vào bữa cơm mới miễn cưỡng qua cơn đói. Vì sao lại nói Khương Đồng Cơ hào phóng? Thông báo chiêu mộ binh lính mà cô công bố viết rất rõ ràng, binh sĩ một ngày ba bữa, mỗi bữa hai bát cơm, một chay một mặn một canh. Sợ dân chúng không hiểu nên trong thông báo còn viết luôn trọng lượng của hai bát cơm cùng nguyên liệu chế biến món mặn và món chay. Toàn thông báo có hai trăm chữ thì phải một trăm sáu mươi chữ là nói về thực đơn, còn lại là điều kiện gia nhập. Đại loại thì đây là thông báo chiêu mộ lính mới dị nhất mà Phong Chân từng thấy trong đời. Khương Hồng Cơ tập trung mời chào thêm binh lính, huấn luyện binh sĩ, không có bất kỳ hành động nào nhằm vào sĩ tộc quận Thượng Dương. Nhưng điều ấy lại khiến bệnh đa nghi của bọn họ tái phát, họ càng lo sợ Khương Bồng Cơ sẽ cho một đòn bất ngờ khiến mình không kịp trở tay. Nhưng cuối cùng thì phương Bồng Cơ chỉ thay đổi một vài vị trí không quá quan trọng mà thôi, cũng không phải việc béo bở gì cho cam, người lên thay còn là sĩ tử nhà nghèo người bản địa. Dù có hơi xót ruột nhưng thôi vẫn chấp nhận được. Sắp hết năm, Khương Đồng Cơ đang làm công tác thống kê cuối năm thì lính truyền tin bên ngoài tới bẩm báo, quận thủ trên danh nghĩa của quận Thượng Dương cầu kiến. Cô nhẩm ngày, còn chưa đến lúc chúc Tết mà nhỉ? “Mời ông ta vào đi” Khương Bồng Cơ nói. Vị quận thủ này mang đến cho cô một phong thư đã mở ra, cô vừa nhìn đã thấy con dấu viết: Nhận mệnh trời ban, trường tồn muôn đời*. * Là dòng chữ khắc trên ngọc tỷ truyền quốc, bắt nguồn từ thời Tần Thủy Hoàng. Sau khi thống nhất Trung Quốc, để chứng tỏ quyền uy tối cao của mình, Tần Thủy Hoàng ra lệnh cho người làm ngọc tỷ truyền quốc. Ngọc tỷ vuông vức bồn tắc, phía trên khắc hình rồng cuộn khúc, phía dưới khắc tám chữ triện “Nhận mệnh trời ban, trường tồn muốn đời”, tượng trưng cho ngôi vị, quyền lực của các hoàng đế. Ngọc tỷ ư? Cô kinh ngạc lắm, vội đọc lướt nội dung trong thư. “Cần Vương?” * Cần Vương là cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.