Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561
Huyện lệnh chỉ là một chức quan nhỏ, đốc bưu chỉ cần đá đểu vài câu với quận thủ là có thể khiến huyện lệnh đội nón ra đi.
Có điều, đó là đối với những huyện lệnh bình thường.
Khương Bồng Cơ mà là huyện lệnh bình thường à?
Đang là lúc nóng nhất trong ngày, không khí khô như rang, nóng bức ngột ngạt, đoàn người của tên đốc bưu đứng ngoài thành đợi tròn một canh giờ, mồ hôi đổ như mưa. Tên đốc bưu phì nộn như cái lu lại càng chật vật, vì muốn dằn mặt Khương Bồng Cơ nên gã ta mặc đủ bộ quan phục chỉnh tề.
Cho dù là có người hầu quạt liên tục nhưng gã ta vẫn cảm thấy nóng vô cùng, mồ hôi cứ không ngừng rỉ ra từ lỗ chân lông, ướt đẫm cả áo trong.
Dân chúng bên ngoài đều gầy gò, mặt mũi vàng vọt xanh xao, nhưng gã lại béo tròn béo trục, mặt như cái mâm, đống thịt mỡ nần nẫn nần nẫn trắng ởn phị ra trên mặt.
Ánh mắt gã lóe lên vẻ nham hiểm, trên gương mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và nóng nảy, trông không dễ gần.
Dân chúng xếp hàng vào thành thi thoảng lại liếc về phía này rồi thì thầm với nhau.
“Mấy ông quan này từ đâu đến vậy? Ăn mặc trông phú quý quá…”
Người đàn ông trung niên bên cạnh nói: “Nghe nói là đốc bưu ở trên phái xuống, cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì đâu.”
Đốc bưu chức nhẹ mà quyền nặng, thường hay lợi dụng chức vị để ăn của đút lót của các quan cấp dưới, rất nhiều người không thể không lá mặt lá trái với gã ta, âm thầm đút lót để giữ được cái chức quan nho nhỏ của mình. Thậm chí còn có những tên đốc bưu tham lam bày kế cho quan huyện bóc lột dân chúng.
Phía Bắc năm nay hạn lớn, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo cấu xé lẫn nhau làm ảnh hưởng đến vụ xuân và vụ thu của hai năm gần đây. Những nhà có chút của ăn của để cũng đã hết sạch cái ăn, thế mà tên đốc bưu này còn béo mẫm như heo, mặt mũi hồng hào, to bằng hai người đàn ông trưởng thành gộp lại.
Nếu bảo đối phương thanh liêm thì đúng là trò cười.
Một đốc bưu không có khoản thu nhập thêm nào khác, bổng lộc của triều đình phát xuống liệu được bao nhiêu?
Dân chúng cười đùa: “Sao bọn họ lại chạy đến đây, muốn vào thành à?”
Người đàn ông trung niên hừ một cái, châm chọc nói: “Đâu ra mà muốn vào thành, có mà bị chặn không vào được thành ấy. Mong hôm nay nắng thật to vào, phơi chết cái tên tham quan đó đi. Lần nào đốc bưu đi tuần tra chẳng bóc lột chúng ta?”
Có người tự hào nói: “Huyện lệnh hiện giờ của chúng ta không giống đám sâu mọt trước kia đâu, tên đốc bưu này mà dám làm càn, đảm bảo đánh gãy chân gã.”
Mấy người dân thường thì thầm nói chuyện với nhau, thi thoảng lại liếc về phía tên đốc bưu đang liên tục lau mồ hôi kia.
Đúng lúc này, cửa thành đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, dân chúng đang xếp hàng vào thành tự động tránh đường.
Tên đốc bưu cố gắng rướn cổ lên xem xem có chuyện gì xảy ra.
Cổ gã phì nộn đầy mỡ, cái đầu to béo chồng lên vai căn bản không nhìn ra được cái thứ gọi là “cổ” đâu nữa.
Một lúc lâu sau, Điển Dần mới dẫn theo mấy trăm binh sĩ cao lớn tay cầm vũ khí bước lên phía trước, lưỡi dao sắc bén sáng loáng khiến người ta nhìn vào mà lạnh gáy.
Điển Dần cao lớn khôi ngô, da mặt hơi đen, cho dù có ăn mặc chỉnh tề, nhưng khí thế vẫn giống một tên thổ phỉ.
“Ngươi chính là đốc bưu?”
Tên đốc bưu điên tiết, tên đàn ông cao to mặt đen tự nhiên xuất hiện dám vô lễ với gã như vậy? Gã còn đang định ra oai, nhưng đến lúc nhìn thấy thanh đại đao Điển Dần đeo bên hông cùng với hai hàng binh sĩ vũ khí chỉnh tề đứng sau lưng anh, thì mí mắt gã vô thức giật giật.
“Đúng thế.”
Đến ngoài cửa thành từ một canh giờ trước, vốn dĩ tưởng huyện lệnh sẽ hoảng sợ thành khẩn chạy ra nghênh đón bọn chúng vào thành, không ngờ đối phương lại bắt gã phơi nắng cả một canh giờ, khó khăn lắm mới thấy người ra đón, thế mà còn gươm đao sáng loáng thế kia, thật quá vô lễ!
“Không biết đốc bưu lần này đến có gì dặn dò?”
Điển Dần nhìn không chớp mắt, hỏi tên đốc bưu như thể đang tra khảo phạm nhân.
Tên đốc bưu cười nói: “Nghe nói huyện lệnh huyện Tượng Dương không đếm xỉa đến luật pháp của Đông Khánh, tự ý điều động tư binh, ức hiếp dân chúng của ba huyện khác trong quận Phụng Ấp. Bản quan thân làm đốc bưu, có nhiệm vụ tuần tra giám sát quan lại, tuân mệnh quận thủ đến đây điều tra sự việc này, xem xem có phải huyện lệnh có lòng làm phản thật không.”
Nói thế này là nghiêm trọng rồi.
Điển Dần thầm nhíu mày, anh ta biết tên đốc bưu không có ý tốt nhưng không ngờ gã lại vô liêm sỉ đến thế, thẳng thừng uy hiếp luôn.
“Chủ công nhà ta một lòng vì nước, có lòng làm phản bao giờ? Thanh Y Quân ngược đãi quận Phụng Ấp, nếu như không có chủ công nhà ta thương xót dân chúng, phái binh đánh đuổi Thanh Y Quân đi thì dân chúng ba huyện khác có được yên ổn như bây giờ không? Chuyện này rõ rành rành như ban ngày. Nếu đốc bưu đã phụng mệnh đến đây điều tra thì hy vọng ngài có thể công chính liêm minh, trả lại sự trong sạch cho chủ công nhà ta.”
Tên đốc bưu cảm thấy trong lòng thoải mái được đôi chút.
Biết sợ là tốt.
Gã biết Liễu Hi là con trai của Liễu Xa, nhưng thế thì có làm sao?
Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch, Liễu Xa có mạnh thế chứ mạnh nữa cũng đâu làm được gì, chuyện này là do Liễu Hi sai trước.
Nó chỉ là huyện lệnh của Tượng Dương, có tư cách gì mà điều động binh lính thu phục ba huyện khác chứ?
Có điều, tên đốc bưu nhanh chóng nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.
Cả đoàn hơn trăm người được đón vào trong thành, cảnh tượng phồn hoa hai bên đường khiến gã kinh ngạc, sau đó nổi lên lòng tham và ý xấu.
Gã làm đốc bưu bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy một huyện thành nào được thống trị tốt như thế này. Nạn dân bên ngoài không đếm hết, chỉ có duy nhất nơi này là phồn vinh náo nhiệt, cảnh tượng như trong thời thái bình thịnh thế. Gã không cảm thán gì về năng lực thống trị của Khương Bồng Cơ mà ngược lại đang nghĩ xem mình sẽ vớt được bao nhiêu.
Con trai của Liễu Xa mà thiếu tiền à.
Nhưng tâm trạng này không duy trì được bao lâu, gã liền toát mồ hôi hột khi phát hiện ra hai hàng binh lính tay cầm vũ khí sáng choang đứng hai bên đường. Ai nấy đều đứng thẳng tắp, gươm đao sáng loáng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía gã.
Dù tên đốc bưu ngu si thiển cận cũng có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình.
Gã tái mặt hỏi: “Đây… đây là…”
Điển Dần nói: “Bẩm đốc bưu, đây là tư binh của chủ công nhà chúng ta.”
Tất cả ư?
Đốc bưu giật thót, tê cả da đầu, không dám nghĩ xem trong thành có bao nhiêu binh sĩ.
Điển Dần nhếch môi cười lạnh, cố ý tỏ vẻ thân thiết mà hỏi: “Đốc bưu, ngài làm sao thế?”
“Những… những… binh lính này oai phong thật đấy, Liễu Huyện lệnh thật biết luyện binh.”
Điển Dần tiếp lời: “Chẳng thế nữa à, tất cả những binh sĩ này đều đã từng ra trận giết Thanh Y Quân, vô cùng dũng mãnh.”
Tất cả đều đã thấy máu?
Đốc bưu toát mồ hôi hột, cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi vào thành gã lại thấy tự dưng không khí lạnh đi một cách quái dị rồi. Mịa chứ, hóa ra là sát khí!
Nếu như không phải đang ngồi trên xe ngựa rộng rãi, có khi gã đã sợ đến mức quỳ mọp trên đất rồi.
Gã cố gắng lên tinh thần cho mình, không thể để cảnh tượng này dọa cho mất hồn được.
Liễu Hi có lợi hại đến mấy cũng đâu thể to hơn vương pháp chứ?
Không muốn bị chụp mũ là tạo phản thì hôm nay phải giao ba huyện Giác Bình, Thành An và Mậu Lâm ra đây!
Nghĩ đến đó, tên đốc bưu mới yên tâm một chút.
Đến cửa phủ huyện lệnh, trước cửa chỉ có hai hộ vệ đang đứng nhìn chằm chằm.
Đốc bưu vươn cổ ra xem, thế nhưng lại không nhìn thấy người nào có thể xem là Liễu Hi.
Tại sao… thế mà nó lại dám không ra đón mình à?
Điển Dần nói: “Đốc bưu, chủ công nhà ta đang đợi ngài trong phòng khách chính đấy.”
Thái độ kiểu này khiến tên đốc bưu vốn đã quen với việc đi đến đâu cũng được nịnh nọt rất không vui, nhưng lại không thể biểu hiện bất mãn được.
Gã vừa giẫm lên ghế để bước xuống xe ngựa, đám hộ vệ phía sau chưa kịp đi theo thì binh sĩ hai bên đã đột nhiên lao đến như ong vỡ tổ, bắt toàn bộ bọn chúng lại.
Vẻ mặt đốc bưu thay đổi hoàn toàn, gã trợn trừng mắt hoảng sợ: “Ngươi muốn làm phản?”
Điền Dần cười tóm hết hộ vệ của gã lại, tước sạch vũ khí trong tay bọn chúng.
“Đương nhiên là không phải, vì sự an toàn của chủ công nhà ta, người ngoài không được phép mang theo vũ khí vào phủ, xin đốc bưu thông cảm.”