Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 537
Huyện Thành An thiếu người một cách nghiêm trọng, công việc canh cửa thành đều do các binh lính nam và nữ thay phiên nhau trực ban.
Người lên tiếng hỏi là nữ binh sĩ, thư đồng mãi mới nhận ra giới tính của đối phương, gương mặt liền hiện vẻ luống cuống.
Huyện Thành An có hơi lạ nhỉ, tại sao lại để nữ giới ra canh cổng thành, chịu đủ nắng gió khổ sở?
Nữ binh sĩ không biết suy nghĩ của cậu, thư đồng mặc quần áo cũ vá chằng vá chịt, con ngựa kéo xe lại là một con ngựa già trông như sắp đi đời đến nơi, xe ngựa cũ rách đơn sơ… Chắc là trên đường đến huyện Thành An bọn họ đã phải chịu không ít khổ sở nhỉ?
Trong lòng nữ binh sĩ có chút thương xót, giọng nói cũng hòa hoãn đi một chút, cô hỏi: “Hai người đến tìm Vệ tiên sinh à?”
Thư đồng thấy thái độ của nữ binh khá tốt, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể thương lượng được là tốt, chỉ sợ gặp phải lũ mắt chó coi thường người khác.
“Tiên sinh nhà ta họ Dương, tên Tư, là bạn tốt của Vệ tiên sinh. Không biết… nữ lang có thể thông báo hộ chúng ta một tiếng được không?”
Nữ binh nghe cậu nói Dương Tư là bạn tốt của Vệ Từ lập tức không dám sơ suất.
Cô lệnh cho lính truyền tin đi thông báo, sau đó cung kính lễ phép mời thư đồng lái xe ngựa đỗ sang bên chờ dợi, để tránh cản đường những người đằng sau muốn vào thành.
“Tiên sinh, nơi này thật thú vị.”
Thư đồng lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên được thấy phụ nữ làm lính gác cổng đấy.
Dương Tư nói: “Quả thật rất thú vị, có điều chuyện này không giống phong cách của Tử Hiếu…”
Gã nói rất đúng, chuyện này quả thật không phải là do Vệ Từ làm.
Sức khỏe Vệ Từ yếu, hiện tại lại đúng thời điểm giao mùa, cũng là lúc dễ dàng mắc bệnh nhất, sau một hồi vất vả thì anh đã vinh dự đổ bệnh, ốm liệt giường.
Khương Bồng Cơ vì tránh cho đám khán giả ùa vào ném đá tập thể nên đã chủ động ôm toàn bộ việc của huyện Thành An về mình, Vệ Từ chỉ ở bên cạnh sắp xếp.
Cô dặn dò Vệ Từ: “Ta nói chứ huynh thế này quả thật phải tẩm bổ nghỉ ngơi cho thật tốt vào…”
Ốm yếu nhiều bệnh, cảm giác còn dễ vỡ hơn búp bê sứ.
Khương Bồng Cơ bóc lột các thuộc hạ khác chẳng hề chùn tay, nhưng đối với cái vị ma ốm này thật sự là ngắm mãi mà không dám hạ miệng.
Cũng may là Vệ Từ chỉ hơi sốt, ngoan ngoãn nghỉ ngơi vài hôm là bệnh tình khá lên rồi.
Hai hôm nay anh đã có thể giúp cô xử lý công vụ.
Nhưng môi anh vẫn có vẻ nhợt nhạt, đi đôi với gương mặt kia quả thật là biểu tượng của mỹ nhân ốm yếu.
“Đa tạ chủ công quan tâm, sau này Từ chắc chắn sẽ điều dưỡng thật tốt.”
Vệ Từ nhã nhặn đồng ý, như thể ốm đến mức trễ nải công việc là lỗi của anh vậy.
Con người hiền hậu giỏi đoán ý người khác như thế, ngay đến đám khán giả cũng không chịu được nữa rồi, bọn họ cảm nhận được một cách sâu sắc về cái sự vô sỉ của Khương Bồng Cơ.
Đâu phải Từ mĩ nhân không chịu điều dưỡng chứ, rõ ràng là do Streamer bắt người ta làm việc, không cho người ta thời gian điều dưỡng mà!
[Nguyệt Đồng]: Streamer rác rưởi, suốt ngày bắt nạt chồng mị, trông mà đau lòng quá.
[Siêu Nhân Trứng Muối]: Từ mỹ nhân cũng coi trọng việc dưỡng bệnh phết ấy chứ, cứ bệnh vào là uống thuốc tích cực ghê luôn. Mà thề, dăm ba cái thứ thuốc ấy, cách nguyên cái màn hình tôi vẫn còn thấy đắng. Ai bảo Streamer nhà mình căn cơ chưa vững chứ, mĩ nhân còn lòng dạ nào mà tập trung điều dưỡng chứ.
[Đờ Ết Nặng Đệt]: Tao thấy chúng bay nên ngừng sỉ vả Streamer đi, quây luôn bả lại, qua đánh cho trận là ok.
[Hừng Hực]: Các ông toàn chỉ biết thương Từ mỹ nhân thôi, tôi thì thương Streamer cơ. Bả đúng chuẩn kiểu người ngoài cứng trong mềm, Từ mỹ nhân vừa ốm cái là bả ngoan như cún chạy về nhận việc, không để Từ mỹ nhân làm việc vất vả đó thôi. Các ông nghĩ lại mấy hôm nay xem, Streamer đều ở sảnh chính vụ xử lý công việc, nhìn dăm ba cái thứ rồng bay phượng múa ấy mà tôi cảm giác như lạc vào trường học fake ấy.
Theo như tính cách của Khương Bồng Cơ, nếu như cô thật sự không quan tâm đến thuộc hạ thì làm sao có thể ở yên một chỗ như thế này?
Lại chẳng “bay” đến tận chân trời nào từ sáng đến tối rồi ấy chứ?
Nói đến mới nhớ, Streamer nhà ta đối đãi với Từ mỹ nhân rất tốt đó nha.
Nhìn Phong Cẩn, Từ Kha, Kỳ Quan Nhượng, Mạnh Hồn, La Việt mà xem, ai chẳng bận sấp mặt, có thấy Streamer mềm lòng đâu?
Vệ Từ bây giờ không nên làm việc nhiều, nhưng anh vẫn sắp xếp các cuốn thẻ tre theo mức độ khẩn cấp để vào các vị trí khác nhau. Những cuốn quan trọng nhất cần được xử lý thì để ở vị trí thuận tay của cô, ít quan trọng hơn thì đặt sang bên cạnh… Vẻ mặt anh nghiêm túc, làm cẩn thận tỉ mỉ.
Khương Bồng Cơ ở bên cạnh xử lý công văn, khi thì chú giải, khi thì hạ lệnh, thi thoảng lại ngẩng lên nhìn Vệ Từ.
Vệ Từ nhận ra ánh mắt của cô, buồn cười hỏi: “Chủ công nhìn Từ làm gì?”
Khương Bồng Cơ thành thật trả lời: “Ôn lương hiền thục, nếu như kiếp trước chúng ta là vợ chồng, chắc chắn huynh sẽ là người tề gia nội trợ.”
Tay Vệ Từ run lên, cuộn thẻ tre rơi bộp xuống đất. Anh cúi xuống nhặt lên thì lại bất cẩn đập vào bàn, chồng thẻ tre cao ngất trên bàn rơi rầm rầm xuống đất chất thành đống… Vẻ mặt anh tái nhợt, cúi gằm đầu, nhanh chóng nhặt những cuốn thẻ tre đặt vào chỗ cũ.
Một lúc lâu sau, gương mặt trắng bệch cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Tại sao chủ công lại có ý tưởng hoang đường như thế?”
Khương Bồng Cơ nói: “Nếu không phải là người cực kì quen thuộc thì không thể biết được những thói quen nhỏ khi xử lý công việc của ta.”
Cô từ một chiến sĩ biến đổi gen bình thường bò lên đỉnh quyền lợi của quân bộ Liên Bang, đương nhiên là đã trải qua không ít cạnh tranh và thử thách.
Cô không chỉ phải đề phòng kẻ địch bên ngoài mà còn phải chú ý đến những khác thường trong nội bộ.
Trong tình cảnh đó thì khả năng cảnh giác của cô làm sao mà yếu cho được?
Vệ Từ khá hiểu những thói quen của Khương Bồng Cơ, nếu như không tiếp xúc trong một thời gian dài thì căn bản không thể biết được những thói quen đó.
Cô từng thử thăm dò vài lần, bây giờ lại càng chắc chắn về phán đoán của mình hơn.
Bờ môi của Vệ Từ khẽ mấp máy, Khương Bồng Cơ bất chợt lên tiếng: “Chỉ đùa tôi mà, Tử Hiếu đừng tưởng thật.”
Anh chỉ cảm thấy bàn tay mình đổ toàn mồ hồ hôi lạnh, bầu không khí trong sảnh chính vụ gần như đông cứng lại.
Đúng lúc này, sự xuất hiện của lính truyền tin đã phá vỡ cục diện bế tắc.
Vệ Từ âm thầm thở phào một hơi, vội vàng đứng lên hỏi lính truyền tin, bóng lưng anh như đang hoảng loạn chạy trốn vậy.
“Có chuyện gì?” Anh hỏi.
Lính truyền tin đáp: “Bên ngoài thành có một đôi chủ tớ, tự xưng là bạn của tiên sinh.”
Sau khi công chiếm được huyện Thành An, Vệ Từ đã định gửi đi vài phong thư, kéo mấy người bạn đến đây.
Nhưng dạo này anh bận quá, lại ốm một trận, nên thư vẫn chưa gửi.
“Là ai?”
“Người đó tự xung là Dương Tư ở quận Cương Định.” Lính truyền tin bẩm báo.
Dương Tư?
Đầu óc Vệ Từ trống rỗng mất một giây.
Khương Bồng Cơ thính tai nghe thế liền hỏi: “Bạn của Tử Hiếu đến à?”
Vệ Từ giây trước còn căng thẳng, sau đó trong lòng liền tràn đầy vui mừng, ngay đến giọng nói cũng có vẻ vui sướng.
“Phải, Tĩnh Dung đến rồi.”
“Tĩnh Dung?”
“Là người ở quận Định Cương Kham Châu, tên là Dương Tư, tự Tĩnh Dung.” Vẻ mặt Vệ Từ khó nén được ý cười: “Người này là một nhân tài.”
Khương Bồng Cơ đánh giá cái thân thể yếu ớt của Vệ Từ từ trên xuống dưới một lượt.
Cô bình tĩnh hỏi: “Hắn tài đến mức nào?”
Vệ Từ không hiểu làm sao, thành thật trả lời: “Từ hổ thẹn không bằng.”
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, nhìn anh nói: “Ta lại cảm thấy Tử Hiếu tốt hơn bất kỳ ai khác.”
Vệ Từ: “…”
Thấy Khương Bồng Cơ quay lại bàn làm việc, Vệ Từ kinh ngạc: “Chủ công không đi cùng với Từ xem xem?”
“Người ta đến tìm huynh chứ đâu phải đến vì ta, ta đến đó góp vui làm gì, tránh để người ta hiểu nhầm.”
Nhiệt tình chạy đến đó, đến lúc nói chuyện hóa ra người ta chỉ đến thăm Vệ Từ thì cô ngượng lắm.