Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 528
Phong Cẩn có tức nổ phổi hay không có lẽ chỉ có mình anh mới biết.
Quay lại với huyện Tượng Dương, lúc này toàn bộ Thanh Y Quân ở cửa Tây và cửa Bắc đã bị đẩy lùi, kẻ chết kẻ bị thương. Không ít tên thấy tình hình đã không thể cứu vãn bèn hoảng hốt chạy bừa, để lại đằng sau lưng mấy nghìn xác chết.
Nhìn mặt đất ngổn ngang, Phong Cẩn bình tĩnh lau sạch vết máu trên mặt. Anh hỏi binh lính với giọng khàn khàn: “Tình hình cửa Nam thế nào rồi?”
Chân trời dần dần chuyển sáng, mặt trời chầm chậm nhô lên từ đường chân trời, ánh bình minh xua tan bóng đêm. Nhìn sắc trời thì chắc bên cửa Nam đã bắt đầu cuộc chiến rồi, chỉ không biết tình hình chiến đấu như thế nào.
Một người lính thở hổn hển, khò khè nói: “Chiến sự bên cửa Nam đã bắt đầu rồi ạ, La Tướng quân đang chỉ huy mọi người chống trả.”
Phong Cẩn hơi tiếc nuối nhìn về phía cửa thành đã bị gạch xanh lấp kín, nếu không phải không đủ người thì đâu đến nỗi phải bịt cửa thành lại như thế?
Nếu như không bịt cửa thành lại thì có thể phái một đội quân cơ động đuổi đánh úp phía sau Thanh Y Quân, đập tan sĩ khí của bọn chúng. Thế thì đã không đến nỗi hai bên quyết chiến lâu như vậy mà tuyến phòng thủ tường thành suýt chút nữa đã bị Thanh Y Quân phá vỡ, điều này khiến Phong Cẩn cực kỳ thất vọng.
Anh nhìn tất cả mọi người rồi nói: “Ai bị thương đi nghỉ ngơi trước, ngoại trừ binh lính canh giữ cửa thành thì tất cả ra khỏi thành cùng Cẩn.”
Cửa Tây và cửa Bắc bị chặn, bọn họ vẫn có thể đi ra bằng cửa Đông, đánh bọc hậu đám Thanh Y Quân ở cửa Nam, quấy nhiễu bọn chúng.
Có một người lính toàn thân đẫm máu nhìn trông khá đáng sợ lên tiếng ngăn cản Phong Cẩn: “Tiên sinh, chuyện này không thể được, chỉ cần bảo chúng tôi làm thế nào là được rồi rồi, sao tiên sinh phải tự mình mạo hiểm.”
Phong Cẩn quả quyết nói: “Cẩn không phải là hạng trói gà không chặt, đủ để bảo vệ mình. Các vị tướng sĩ không cần nhiều lời.”
Thể trạng của binh lính cường tráng, cường độ huấn luyện trong quân doanh cũng không phải chỉ để trưng bày. Sau một đêm chiến đấu ác liệt bọn họ vẫn còn sức lực, nhưng Phong Cẩn lại là quý tử thế gia sống sung sướng, tuy sức khỏe tốt hơn người bình thường nhưng so với đám đàn ông thô lỗ vạm vỡ này thì vẫn yếu hơn rất nhiều.
Bây giờ ngay đến anh cũng nghiến răng nói tiếp tục chiến đấu, đương nhiên sĩ khí sẽ lên cao, ý chí chiến đấu hừng hực.
Tình hình cửa Nam tốt hơn bên Phong Cẩn, so ra thì có phần nhẹ nhàng hơn một chút.
Cho dù số lượng Thanh Y Quân bên cửa Nam nhiều hơn bên cửa Bắc và cửa Tây nhưng vũ khí tấn công thành của bọn chúng lại không nhiều như thế.
Không có đủ vũ khí công thành mà lại cưỡng chế tấn công thì sự tổn thất khá là đáng sợ.
La Việt là người có kinh nghiệm, phòng thủ kín kẽ khiến cho đám Thanh Y Quân nửa bước cũng khó tiến.
Tuy vậy nhưng binh lính trên tường thành vẫn mệt mỏi quá sức, thường xuyên có người bất cẩn bị tên lạc bắn trúng, may mắn thì chỉ bị thương nhẹ mà xấu số thì chết ngay lập tức, nhưng giờ phút này không ai có thời gian để tiếc thương bọn họ, chỉ có thể vực tinh thần lên để ứng phó với quân địch.
Đúng như những gì Khương Bồng Cơ nói, trên chiến trường chỉ có người còn sống và kẻ đã chết, chứ chẳng phân biệt nam nữ, nhìn binh lính phối hợp ăn ý, trong lòng La Việt có chút cảm thán, dần dần đồng ý với việc chủ công xây dựng doanh trại nữ binh.
Nếu để tất cả phụ nữ ở hậu phương chăm chồng chăm con thì quả thật lãng phí gần một nửa nguồn tài nguyên nhân lực. Sau khi bọn họ được huấn luyện nghiêm khắc thì cầm vũ khí ra chiến trường giết địch cũng chẳng kém gì đàn ông.
Thời thế bây giờ phụ nữ và trẻ em bị coi là quần thể yếu đuối cần được chăm sóc và bảo vệ, nhưng đại đa số đàn ông ngay đến bản thân mà còn không tự lo được thì làm sao mà bảo vệ được bọn họ? Cho dù do quan niệm cũ nên La Việt cảm thấy nữ giới không nên ra chiến trường, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, phương pháp này không tồi.
Người khác không bảo vệ được các cô thì thôi, lại còn không cho các cô cố gắng để tự bảo vệ mình sao?
Mười nghìn binh mã giữ huyện Tượng Dương thì dư sức, nhưng nếu cộng thêm huyện Thành An, huyện Mậu Lâm, huyện Giác Bình nữa thì sao? Muốn trấn giữ cả một quận chỉ với nghìn người thì chẳng khác nào chuyện hão huyền.
Có thể đoán được, sau khi công chiếm ba huyện còn lại thì chuyện mở rộng thực lực quân đội là tất yếu. Nhưng phương Bắc đã trải qua một loạt thiên tai nhân họa, thanh niên trai tráng mất rất nhiều, đến lúc đó cũng không biết có thể chiêu mộ được bao nhiêu binh lính. Nếu gia tăng chiêu mộ nữ binh thì quả thật có thể giảm bớt áp lực rất lớn cho quân doanh.
Trong đầu nghĩ vậy, La Việt tiếp tục bình tĩnh chỉ huy cuộc chiến.
Vốn dĩ còn tưởng phải giao chiến một lúc lâu nữa, vậy mà không ngờ phía sau Thanh Y Quân đột nhiên trở nên rối loạn, thế tiến công vốn dĩ còn coi là có trật tự thoáng chốc đã rối thành một nùi. La Việt đứng trên tường thành cao có thể nhìn thấy tình hình phía đằng xa, mắt hắn sáng rực lên, trong bụng mừng như điên.
“Chúng tướng sĩ, Thanh Y Quân ở cửa Tây và cửa Bắc đã bị giết sạch rồi.” Hắn vung tay lên hô to, binh sĩ như thể hít phải thuốc kích thích, trên những gương mặt mệt mỏi hiện lên vẻ hân hoan.
Cửa Tây và cửa Bắc đã thắng rồi sao?
Mọi người đều biết huyện Tượng Dương bị bao vây tứ phía, binh lính chống chọi với Thanh Y Quân ở cửa Nam chỉ sợ hậu phương sẽ bị địch công phá. Bây giờ La Việt lại thông báo với bọn họ hậu phương đã an toàn, bọn họ chỉ cần đánh lui kẻ địch trước mắt, làm sao mà không kích động cho được?
Sĩ khí quân ta dâng cao, phe Thanh Y Quân lại không ngừng sụt giảm. Phong Cẩn chỉ huy binh lính cưỡi ngựa lao đến, bọc hậu quấy rối Thanh Y Quân.
Cửa thành phòng thủ kiên cố, Thanh Y Quân đánh mãi không được, đằng sau lại có kỵ binh quấy rối, sau vài lần khí thế của chúng đã tụt xuống không phanh. Bọn chúng căn bản không còn tâm trí đâu để chiến đấu, chạy toán loạn khắp nơi, tình thế đã không thể cứu vãn được nữa. Cho dù thủ lĩnh của bọn chúng có quát tháo hò hét, đám Thanh Y Quân vẫn bỏ chạy tứ tán.
Thế tấn công dưới chân thành càng lúc càng yếu, căn bản không thể tạo thành uy hiếp cho cổng thành.
Phong Cẩn muốn dẫn quân đuổi theo, nhưng nghĩ đến tình hình phòng thủ của huyện Tượng Dương hiện giờ, anh đành từ bỏ ý tưởng hấp dẫn đó.
La Việt lau sạch máu trên mặt, chắp tay nói với Phong Cẩn: “Đa tạ tiên sinh chi viện kịp thời.”
Cuộc chiến ở cửa Nam đã diễn ra hơn một canh giờ, nhưng cuộc chiến ở cửa Tây và cửa Bắc đã bắt đầu từ canh bốn, lại còn diễn ra trong đêm tối nên càng tiêu hao nhiều sức lực. Thấy dáng vẻ này của Phong Cẩn chắc hẳn là vừa kết thúc cuộc chiến bên kia liền chạy sang chi viện cho hắn.
Nếu không thì tuy La Việt tự tin có thể giữ được cửa Nam nhưng sẽ phải sử dụng cực kỳ nhiều vũ khí thủ thành.
Phong Cẩn thở dồn, đưa tay đỡ La Việt, nói: “La Giáo đầu không cần cảm ơn, đây là chuyện Cẩn nên làm.”
Ánh mắt La Việt nhìn đám Thanh Y Quân chạy tứ tán đầy phẫn hận, hắn hung tợn nói: “Tiếc là để bọn chúng chạy mất.”
Bình thường khi phe thua cuộc tháo chạy không còn ý chí chiến đấu nữa thì đây chính là cơ hội tốt để phe chiến thắng mở rộng thành quả cuộc chiến của mình. Giờ chỉ đành trơ mắt nhìn đám tàn dư Thanh Y Quân chạy trốn, La Việt cảm thấy khó chịu vô cùng.
Phong Cẩn nói: “Không sao, rồi cũng có ngày chúng ta đòi lại món nợ này.”
Nhưng thật không ngờ cái đám Thanh Y Quân “may mắn chạy thoát” kia lại cực kỳ bất hạnh.
Khương Bồng Cơ dẫn tám trăm lính tinh nhuệ nhanh chóng hành quân, đúng lúc gặp phải đám Thanh Y Quân đang bỏ trốn bèn bắt lấy hai kẻ đến thẩm vấn. Biết được phương hướng Thanh Y Quân bỏ chạy, cô vung tay lên quát lớn: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, theo ta xuất kích!”