Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516
Huyện Giác Bình.
“Nào nào, bình tĩnh, có gì từ từ nói... Đàn ông đàn ang khóc cái gì mà khóc, y đàn bà.”
Tên thủ lĩnh Thanh Y Quân ở huyện Giác Bình tự xưng Bình Thiên Tướng quân, là một trong những thủ lĩnh lớn của Thanh Y Quân.
Khi gã nhận được tin do tiểu binh truyền tới nói rằng ngoài thành có đồng đội từ huyện Thành An đến báo tin Thương Thiên Tướng quân đã chết, thì phát khiếp, vội vàng sai người đưa mấy tên kia vào. Mấy tên này nhìn thảm hại thật sự và họ đúng là thuộc hạ của Thương Thiên Tướng quân.
Bình Thiên Tướng quân tự có suy đoán trong lòng, gã vội hỏi cụ thể về cái chết của Thương Thiên Tướng quân. Nào ngờ gã vừa mới hỏi xong, đám kia đã khóc như chết cha chết mẹ, mặt dính đầy nước mắt nước mũi, hơn nữa mấy ngày chạy trốn không rửa mặt, không biết trên mặt dính mấy thứ bẩn thỉu gì mà nhìn bẩn khủng khiếp, ai cũng thấy tởm.
“Đại soái của chúng tôi... đại soái của chúng tôi bị đám kia hại chết rồi. Chúng còn chiếm cả huyện Thành An rồi đuổi anh em tụi tôi đi nữa... Tướng quân chúng tôi chết oan uổng quá...” Mấy tên thủ lĩnh khóc lóc đều là thủ hạ cũ hay nịnh hót của Thương Thiên Tướng quân, chúng vừa muốn trốn để giữ mạng sống lại tiếc những ngày sung sướng khi còn tại vị, nên đành đi nhờ cậy “đồng đội”.
Huyện Thành An bị kẻ khác chiếm rồi?
Nghe được tin này, Bình Thiên Tướng quân sợ lắm, vội hỏi kỹ càng hơn.
“Nào, người anh em đừng khóc nữa, nói cho ta biết là đứa mắt mù nào dám hại chết người anh em Thương Thiên Tướng quân của ta? Chúng dẫn theo bao nhiêu người?”
Huyện Thành An rất gần huyện Giác Bình, nếu cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ thì chỉ tầm một ngày là đến. Kẻ địch đốn hạ huyện Thành An, mục tiêu tiếp theo hẳn sẽ là huyện Giác Bình, nếu muốn đánh thì đầu tiên phải tìm hiểu tình hình kẻ địch để chuẩn bị sẵn tâm lý đã.
Thấy Bình Thiên Tướng quân quan tâm thăm hỏi, mấy tên thủ lĩnh bỏ lại thi thể Thương Thiên Tướng quân mà chạy bán mạng ấy khóc càng thảm hơn.
Chúng chỉ có mỗi con bài tình cảm này thôi, hy vọng Bình Thiên Tướng quân thương xót mà cho chúng vài vị trí an ổn ở huyện này.
Chúng miêu tả đám Khương Bồng Cơ cực kỳ đáng ghét, lại cố gắng tô điểm hình tượng cao thượng của Thương Thiên Tướng quân, kể lể tướng quân quên mình vì người khác như thế nào, kéo dài thời gian để các anh em chạy trốn ra sao.
Bình Thiên Tướng quân nghe vậy mà thầm bĩu môi khinh thường, gã còn lạ gì tên Thương Thiên Tướng quân ấy. Nếu phải vứt bỏ thuộc hạ để đổi lấy mạng sống của bản thân, chắc chắn gã ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ở đấy mà quên mình vì người khác.
Nhưng nói thì nói vậy, gã vẫn làm ra vẻ cảm động, phối hợp với diễn xuất của mấy tên “đồng đội”.
Gã gài mãi mới thăm dò rõ ràng thế lực đánh chiếm huyện Thành An là của ai.
“Huyện Tượng Dương à... Khó chơi rồi đây, bọn này không phải cục bột đâu, là cục đá đấy, nửa năm rồi cũng không ai cắn được.”
Thanh Y Quân chỉ biết cướp đoạt, đâu biết xây dựng là gì? Dù trong tay chúng có một bộ bài đẹp thì cuối cùng cũng thua tả tơi mà thôi.
Huyện Thành An đã nát bươm rồi, nghèo khổ đến mức kiếm hạt thóc còn không có.
Bình Thiên Tướng quân rất biết kiềm chế, không ép chết dân huyện Giác Bình luôn. Gã chia thành nhiều lần, dăm ba ngày lại vơ vét một lần, dân chúng khổ không nói nổi, có rất nhiều người muốn trốn khỏi đây. Bình Thiên Tướng quân tuy không biết gì, nhưng gã biết nếu trong huyện không có dân chúng mà chỉ có mỗi Thanh Y Quân thôi thì gã còn gọi gì là Tướng quân nữa?
Vì thế, gã nghiêm phạt mọi hành động cố ý trốn khỏi huyện, lùa hết đám dân chúng dám chạy trốn về. Nhưng vì bị áp bức và bóc lột quá nghiêm trọng, dân chúng vẫn cố gắng chạy trốn mặc cho có bị Thanh Y Quân chém giết đi nữa.
Trước hiện tượng này, gã tướng quân giận lắm, đồng thời cũng càng thèm muốn huyện Tượng Dương bên cạnh.
Nhưng huyện nhà người ta vững như cái mai rùa, muốn cắn lắm mà chỉ sợ gãy hết răng.
Nghe nói huyện Tượng Dương chủ động phái quân tấn công huyện Thành An, Bình Thiên Tướng quân kích động lắm.
“Có biết chúng dẫn theo bao nhiêu người đến Thành An không?”
Bình Thiên Tướng quân sốt ruột, chỉ sợ mục tiêu tiếp theo của Khương Bồng Cơ là chỗ bọn chúng, gã còn chưa hưởng thụ đủ đâu.
“Chắc tầm sáu bảy nghìn... hoặc là nhiều hơn thế...” Tên đầu lĩnh nhỏ cẩn thận đáp. Hắn không biết số lượng cụ thể, chỉ dựa theo cảm giác của mình mà đưa ra phán đoán. Có thể đánh chiếm huyện Thành An dễ như ăn cháo thế, hẳn quân số rất đông đảo.
Hắn không biết lời nói bừa của bản thân đã khiến Bình Thiên Tướng quân nảy sinh suy nghĩ tham lam không nên có.
“Sáu bảy nghìn à?” Bình Thiên Tướng quân ngạc nhiên hỏi lại: “Có chừng đó thật không?”
“Chắc cũng đến tầm đấy, ôi đám giặc ấy đông lắm, lúc ấy ai còn lòng dạ đâu mà đếm...”
Tên đầu lĩnh nhỏ thầm vân vê góc áo, hắn đang căng thẳng lắm.
“Sáu bảy nghìn à... Bên huyện Tượng Dương tổng cộng cũng không đến mười nghìn quân đâu nhỉ...”
Bình Thiên Tướng quân sướng run lên, một suy nghĩ liều lĩnh bao trùm lấy đầu óc gã, khiến gã kích động đến mức không cầm vững được đồ trong tay.
Nếu huyện Tượng Dương thật sự điều động sáu bảy nghìn quân tới tấn công huyện Thành An, đồng nghĩa với quân bảo vệ huyện Tượng Dương chỉ tầm ba bốn nghìn là cùng. Chỉ bằng đấy người mà dám bảo vệ cả tòa thành rộng lớn như thế, nằm mơ giữa ban ngày đấy à.
Có lẽ... gã sẽ chiếm được cái bánh ngọt này không chừng?
Tình hình bên huyện Thành An ra sao, Bình Thiên Tướng quân rất rõ, đó là cục nợ cực kỳ phiền phức, tuyệt đối có thể phiền chết đám Khương Bồng Cơ, khiến họ không rảnh mà quan tâm huyện Tượng Dương. Và thế là, nơi hậu phương ấy sơ hở như mời người ta đến chén vậy.
Có điều nghĩ đến đám Thanh Y Quân chịu thiệt ở huyện Tượng Dương năm ngoái, Bình Thiên Tướng quân cũng không dám coi thường. Muốn đánh chiếm thành trì với tốc độ nhanh nhất thì binh mã nhất định phải dồi dào. Nhân cơ hội hậu phương huyện Tượng Dương rỗng tuếch, quân chủ lực lại đang bị quấn vào sự vụ bên huyện Thành An, gã có thể cược một ván!
Đến khi những kẻ đó kịp phản ứng thì huyện Tượng Dương đã đổi chủ rồi, cho dù quân chủ lực của chúng có chạy đến dưới thành thì cũng chẳng làm được trò trống gì.
Nghĩ thế Bình Thiên Tướng quân nóng lòng như lửa đốt, vốn gã chỉ muốn mang sáu phần binh lực đi tập kích huyện Tượng Dương, nhưng giờ lại chỉ hận không thể lôi toàn quân đi, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chiếm huyện Tượng Dương. Trong đầu gã đã tưởng tượng ra vẻ mặt thảng thốt căm hận của đám quân chủ lực Khương Bồng Cơ rồi.
Nghĩ vậy, gã dịu giọng an ủi thủ hạ của Thương Thiên Tướng quân, trong lòng thì vui như mở cờ. Tuy Bình Thiên Tướng quân khinh thường tên Thương Thiên Tướng quân đầu óc ngu si tứ chi phát triển ấy, nhưng cũng muốn thâu tóm luôn thủ hạ của gã ta. Ít còn hơn không, nếu có thể thâu tóm luôn lực lượng này, thế lực của gã có thể bành trướng hơn.
Bình Thiên tướng quân hỏi: “Trừ các ngươi ra thì còn anh em nào khác may mắn thoát được không?”
Tên đầu lĩnh nhỏ nọ thê thảm đáp: “Chỉ có mấy trăm anh em may mắn thoát được thôi, còn đâu đều bị hại chết rồi.”
Một nhóm trốn tới huyện Giác Bình, còn số khác thì chạy tới huyện Mậu Lâm.
Bình Thiên Tướng quân hoảng hốt, chỉ sợ Thanh Y Quân bên huyện Mậu Lâm cũng nghĩ được như gã mà phái quân qua huyện Tượng Dương đòi ăn hôi thì toi.
Gã cảm giác nguy cơ đang tiến đến rất gần.
Gã vỗ vai đám thủ hạ của Thương Thiên Tướng quân, hùng hổ nói: “Ta là đồng bào với Thương Thiên Tướng quân, hắn bị mấy tên giặc kia hại chết, người làm huynh đệ sao có thể trơ mắt đứng nhìn mà không báo thù cho hắn chứ? Các ngươi cứ yên tâm, bổn tướng quân sẽ cử binh mã, đoạt lấy địa bàn của đám ác tặc kia!”
Trùng hợp là tình huống y như vậy cũng diễn ra ở huyện Mậu Lâm.