-
Chương 47
E rằng cái khỉ gì?
Khương Bồng Cơ nghe xong đầu đầy chấm hỏi, người ở thời viễn cổ đều vô lý thế này à? Vừa gặp đã nói vòng vèo tam quốc thế là sao?
Đương nhiên, phòng livestream lúc này cũng đang ầm ầm lên, không ít quần chúng cắn hạt dưa đều tỏ vẻ lượng thông tin trong câu nói này quá lớn.
[Rõ Ràng Là Nam Thần Của Tui]: Không phải là... lão hòa thượng đang ngầm bảo trên người bác Streamer có số mệnh đế vương đấy chứ?
[Sprite Sảng Khoái Vui Vẻ]: Nội dung livestream hôm nay sao cứ sai sai… đây không phải là kênh livestream cung đấu à?
[Mentos Của Mị]: Má ơi, kết cục của cung đấu là đấu chết hoàng đế, tự mình làm Võ Đế? Võ Đế phiên bản Chân Hoàn?
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Nói vớ nói vẩn, bác Streamer này mà chơi cung đấu thì còn gì là cung đấu nữa, có mà là cung đấu phiên bản rắn săn mồi ấy.
Khóe mắt Khương Bồng Cơ thầm giật giật, Võ Đế phiên bản Chân Hoàn là cái quỷ gì? Rắn săn mồi thì cô biết, nhưng mà cung đấu phiên bản rắn săn mồi có nghĩa là gì?
Lúc này, có một tiểu thiên sứ đã biểu diễn cho cô xem cái gì gọi là cung đấu phiên bản rắn săn mồi.
[Cô Ca Cô La Cô Ca La]: Chúc mừng Streamer đã nuốt được XX mỹ nhân, Level up +1; Chúc mừng Streamer nuốt được X tần, level up +2; Chúc mừng Streamer nuốt được XX quý phi, XX hoàng quý phi, XX hoàng hậu, level up +...
Khương Bồng Cơ: “...”
Liễu Xa không biết Khương Bồng Cơ đang mất tập trung, trên gương mặt ông hiện lên vẻ phẫn nộ khó che giấu, “Liễu Trần đại sư, ngài đã nói là...”
Liễu Trần chắp hai tay hành lễ, miệng niệm thiện tai thiện tai, “Trước khác nay khác, tiểu thí chủ không phải là người tầm thường. Nói với cô ấy lợi nhiều hơn hại, để tránh sau này cô ấy đi nhầm đường. Liễu thí chủ thương yêu con gái, chắc không nỡ để đường đời cô ấy gặp nhiều trắc trở, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Khương Bồng Cơ tạm dừng trưng vẻ mặt đầy dấu hỏi lại, không quan tâm đến lễ nghĩa mà chen vào cắt ngang câu chuyện đố chữ của hai người.
“Không biết phụ thân và đại sư có thể giải thích nghi hoặc cho con được không, Đế khí là cái gì? Là... ý đó sao?”
Liễu Xa không chút biểu cảm gật đầu.
Liễu Trần đại sư hiền từ mỉm cười, dùng một câu vạch trần biểu hiện giả dối bên ngoài của Khương Bồng Cơ, “Tiểu thí chủ tính tình cứng cỏi kiêu ngạo, tính khí nóng nảy, lòng ôm chí cao, làm sao có thể cam chịu làm kẻ dưới người khác?” Dười cái lườm “ông vẫn còn nói linh tinh nữa” của Liễu Xa, Liễu Trần nhàn nhã lần từng hạt của chuỗi phật châu trong tay, thong dong nói: “Tiểu thí chủ nói xem, có đúng hay không?”
Khương Bồng Cơ câm nín, đây nào đâu phải là hòa thượng siêu thoát phàm tục gì đó? Những hòa thượng khác ai mà chẳng khuyên người ta “bỏ đao xuống thì sẽ thành Phật”? Người này thì hay rồi, khuyến khích cô cầm đao lên đại khai sát giới...
Nếu như nói Liễu Xa là vị phụ huynh thời thượng của thời đại phong kiến thì vị hòa thượng này chính là hòa thượng bất bình thường... người của thời đại viễn cổ thật khó giao lưu.
Khương Bồng Cơ đang định trả lời, Liễu Trần đột nhiên quay ra nói với Liễu Xa, “Lão nạp có vài lời muốn nói với tiểu thí chủ, mời Liễu thí chủ tạm tránh đi. Những lời này e rằng không thích hợp để ngài nghe thấy. Bài vị vãng sinh của tôn phu nhân và hai vị công tử đang được thờ phụng ở sườn điện...”
*Bài vị vãng sinh: từ nhà Phật, chỉ bài vị người đã khuất.
Liễu Xa hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lạnh mặt đứng dậy, trước khi đi còn vỗ vỗ đầu Khương Bồng Cơ như thể đang trấn an.
Xác định Liễu Xa đã đi xa, xung quanh không còn ai khác, Khương Bồng Cơ mới cau mày lại. Nụ cười hiền hòa trên mặt lão hòa thượng cũng nhạt dần, “Khoảng mười chín năm về trước, lão nạp từng gặp lệnh đường, lúc đó bà ấy mới chỉ lớn từng này...”
Khương Bồng Cơ càng lúc càng tò mò về người “mẹ hời” này của mình, không nhịn được liền hỏi: “Ông đã từng gặp bà ấy?”
“Đúng thế, lúc đó bà ấy muốn lập bài vị vãng sinh cho một cô bé, khuê danh của cô bé đó là Cổ Mẫn.”
Khương Bồng Cơ suýt thì bóp nát chén trà mà lão hòa thượng đưa cho mình, bởi vì khuê danh của mẫu thân Liễu Lan Đình chính là Cổ Mẫn.
“Có phải đại sư già rồi nên nhớ nhầm tên không? Làm gì có đứa trẻ nào lại đi lập bài vị vãng sinh cho chính mình chứ?” Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại rồi âm thầm quan sát ánh mắt cũng như biểu cảm của lão hòa thượng, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết khác thường nào.
“Vị thí chủ đó... không phải người thường, âm khí trên người rất nặng, hồn phách của bà ấy lúc nào cũng có dấu hiệu thoát khỏi cơ thể.” Liễu Trần đại sư như là đang nhớ lại chuyện cũ, “Hơn nữa, bà ấy vốn chết yểu vào tháng sáu, đã có dấu hiệu của việc chết đi rồi, nhưng lúc đó vẫn còn đang sống...”
Khương Bồng Cơ đột nhiên cảm giác được trong gian thiền phòng này có chút lành lạnh không nói ra lời, lão hòa thượng này quả thực đã nhìn ra lai lịch của cô.
Liễu Trần đại sư nói tiếp: “Bà ấy nghe được danh tiếng nhỏ nhoi của lão nạp, liền vừa quỳ vừa lạy lên đến đây cầu xin, hy vọng có thể tìm được một cơ hội sống. Lão nạp vốn dĩ không nên cứu, dù sao việc đoạn xác người khác cũng là chuyện thất đức, nhưng mà trong số mệnh của bà ấy lại có một đoạn phúc duyên, lại thành tâm cầu khẩn...”
Khương Bồng Cơ nheo con mắt lại nói: “Người ta thường bảo người xuất gia không nói dối, tại sao lão hòa thượng lại nói dối ta?”
Liễu Trần ngẩn ra, nhìn thẳng vào mắt Khương Bồng Cơ, một lúc lâu sau đó bất chợt thở hắt ra: “Tiểu thí chủ thế này là đang làm khó lão nạp.”
“Chậc, ta chỉ không tin có chuyện tốt như thế mà thôi. Những thứ như số mệnh con người nào đâu có dễ “nối” như thế?” Nếu như thật là thế thì mấy lão hoàng đế sợ chết tìm tiên, hỏi đạo đã sớm tự phi thăng thành tiên từ lâu rồi. So ra thì, ta lại tin là ông tự thuận nước đẩy thuyền tạo ân tình thì đúng hơn...”
Khương Bồng Cơ nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng bóc, “Có lẽ cô bé ấy không nên chết, chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mà lại chết đột ngột. Mẫu thân ta có được thân thể của cô bé ấy, vốn dĩ đây là thiên mệnh rồi, vì thế ông liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền tạo ân tình, xua đuổi âm khí giúp mẫu thân ta?”
Vốn tưởng rằng lão hòa thượng sẽ xấu hổ quá mà nổi giận, nào đâu biết được ông ta lại chẳng xấu hổ gì mà gật đầu thừa nhận.
“Tiểu thí chủ quả nhiên sáng suốt, tất cả đều có nhân quả của nó, số mệnh đã định sẵn là như thế. Cô bé ấy cần phải chết yểu, mẫu thân tiểu thí chủ cũng cần phải xuất hiện, giống như tiểu thí chủ, cần phải trở thành Liễu Lan Đình.” Lão hòa thượng nói rồi liền chuyển động chuỗi tràng hạt trong tay, không ngừng lẩm nhẩm tụng niệm.
Đúng lúc này, hệ thống im hơi lặng tiếng sau một thời gian dài bỗng dưng trồi lên, “Tui cảm thấy lão hòa thượng này toàn lảm nhảm những thứ vớ vẩn...”
Khương Bồng Cơ nói với vẻ sâu xa, “Có lẽ không phải là vớ vẩn đâu, chỉ là muốn mượn cái này để chuyển đến ta một vài tin tức quan trọng.”
Hệ thống: “Tin tức gì cơ?”
“Không biết, lối suy nghĩ của người thời đại viễn cổ lắt léo quá, căn bản là không cùng một tần số, nghe không hiểu.” Khương Bồng Cơ nửa thật nửa giả phàn nàn.
Hệ thống: “... vậy thì cô còn vờ vịt giả cool ngầu làm gì?”
Khương Bồng Cơ vuốt vuốt mi tâm, hỏi thẳng, “Những chuyện xưa cũ trước kia ta không muốn biết, ta chỉ muốn biết ông và vị “mẫu thân hời” kia của ta đã bắt tay nhau lừa vị “phụ thân hời” cùng “kế mẫu hời” kia của ta như thế nào? Bọn họ rõ ràng biết thân thể này vẫn thế, nhưng linh hồn đã đổi thành một người khác, theo như tư tưởng của thời đại này... chẳng phải ta nên bị coi là yêu nghiệt chặt thành tám khúc rồi kéo đi hỏa thiêu sao?”
Tưởng cô là đồ ngốc à?
Cho dù là Kế phu nhân hay là vị “cha hời” kia đều che che giấu giấu cái bí mật này, tưởng cô không biết chắc?
Khương Bồng Cơ không khách khí nói: “Ta tiếp nhận cơ thể này đã là một cơ thể chết, lúc ta tỉnh dậy Liễu Lan Đình đã không còn nữa.”
Rõ ràng Kế phu nhân và “cha hời” đều biết Khương Bồng Cơ không phải là Liễu Lan Đình, thế nhưng lại một mực coi cô như con gái mà đối đãi. Cái tiến triển này khiến cô không khỏi bực bội, mới đầu còn tưởng hai người đó đang tự lừa mình dối người, nhưng nhìn thấy lão hòa thượng này, cô liền hiểu ra gốc rễ vấn đề là ở đây!
“Đây cũng không phải là lừa gạt, tiểu thí chủ đích thực là Liễu Lan Đình, nên là Liễu Lan Đình, người xuất gia không nói dối.”
Khương Bồng Cơ độp thẳng lại: “Vừa nãy ông vừa nói dối ta một lần còn gì!”
Liễu Trần đại sư: “...”