Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 449
Thị nữ trong phủ luôn chăm sóc Trường Sinh rất cẩn thận, đương nhiên bé không thích những thị nữ này.
Kỳ Quan Nhượng không cho rằng trẻ con là sinh vật yếu đuối, anh ta không chỉ vỗ nhẹ lên mông bé, giục bé bò về phía trước, còn dùng những đồ vật có màu sắc tươi sáng thu hút bé, vậy nên Trường Sinh rất thích chơi cùng Kỳ Quan Nhượng, đây là một người bạn tốt.
Bé dùng cả tay cả chân mà bò, vừa bò vừa cười khanh khách, nước dãi chảy ra từ chiếc miệng nhỏ, khuôn mặt tươi cười của bé trông vô cùng rực rỡ.
“Chà, nhìn thì giống em dâu đấy, nhưng tính cách... ừm nói sao nhỉ, không giống chút nào.”
Kỳ Quan Nhượng không tưởng tượng được cảnh Phong Cẩn vừa bò vừa ngây ngô cười, chủ yếu là tính tình nhóc con này cũng không phải vừa đâu.
Thi thoảng trêu chọc chút thôi thì được, nếu làm bé cáu đi, xem bé có gào ầm lên không, ngang bướng thế đấy.
Phong Cẩn vùi đầu xử lý hồ sơ, thấy con gái nhà mình vui vẻ chơi với Kỳ Quan Nhượng thì càng thấy mình đáng thương.
“Mới bé tí bé tẹo, đã biết gì đâu mà nói tính cách này tính cách nọ chứ?”
Phong Cẩn vừa nói vừa đặt hồ sơ đã chỉnh sửa xong vào vị trí quy định, sau đó rút ra một cuốn khác để lên bàn.
Anh liếc mắt nhìn Kỳ Quan Nhượng, thấy anh ta đang cầm chén thủy tinh giơ giơ trước mặt Trường Sinh, dẫn bé bò từ phía Bắc đến phía Nam sảnh chính vụ, mà nhóc con nhà anh còn cười vui vẻ mà bò qua.
Chiếu trong sảnh chính vụ đều bị bé con “lau” qua một lượt.
“Ai bảo nào, các cụ đều nói ba tuổi là biết rồi đấy. Ba tuổi với ba tháng không kém nhau là bao, dù sao con gái cậu không dính dáng gì đến mấy chữ dịu dàng hiền thục được đâu.” Kỳ Quan Nhượng ngày thường toàn nghiêm mặt, ánh mắt khi nhìn người khác rất âm u, nhưng khi anh ta chơi cùng Trường Sinh, trên mặt lại thêm vài phần dịu dàng và cưng chiều. Cảnh này khiến người quen của anh ta thấy lạ lẫm vô cùng.
Phong Cẩn suýt nữa thì bẻ đôi bút lông trong tay, cái gì mà không dính dáng gì đến dịu dàng hiền thục cơ?
Nữ nhi Phong thị ai mà không tri thư đạt lễ, dịu dàng hiền thục, thông minh xinh đẹp chứ?
Kỳ Quan Nhượng không trêu chọc Trường Sinh nữa, để bé níu lấy tay áo rồi trèo lên người, nhiễu hết nước dãi lên tay áo anh ta.
“Nào, bé con mệt rồi phải không, chú bế con nghỉ chút nhé.”
Anh ta cũng không ngại bẩn, bế Trường Sinh đang cười vui vẻ lên, tìm tư thế nằm thoải mái cho bé rồi làm như vô ý mà nói: “Tình hình như hiện nay, nữ nhi phải mạnh mẽ mới tốt. Cậu có nhớ Nữ Tứ Thư lúc trước không? Dịu dàng hiền thục quá mức sẽ thành như vậy đấy.”
Phong Cẩn giật mình, không biết đáp lại Kỳ Quan Nhượng thế nào.
“Thật ra Nhượng rất mong nữ nhi nhà mình hiếu động và hoạt bát như Trường Sinh vậy, chờ nó lớn thì tìm cho nó một ông thầy, dạy nó học võ phòng thân. Ai biết thế giới này bao giờ mới yên ổn lại chứ? Con gái ta nuôi nấng bằng tất cả tình thương yêu, là máu là thịt của ta, đến người làm cha còn không nỡ đánh nỡ mắng... Như Hoài Du đấy, chẳng phải Trường Sinh quấy khóc nên cậu mới giấu nó trong tay áo rồi lén mang tới đây hay sao? Nhưng mà, con gái lớn rồi sẽ lấy chồng sinh con, đó là quy luật của tự nhiên, tuân theo ý trời. Người làm cha làm mẹ có thể ở bên chăm sóc nó bao lâu chứ? Con đường sau này nó phải tự mình đi, mạnh mẽ và dũng cảm được ít nào thì đỡ bị thương ít đấy. Cháu nói có phải không nào, Trường Sinh bé bỏng?”
Trường Sinh không thể hiểu được những lời này, nhưng bé biết Kỳ Quan Nhượng đang nói với bé, nên cũng cười ngây ngô như đáp lại.
Phong Cẩn im lặng rất lâu, mãi sau mới nói: “Giờ nói chuyện này vẫn còn sớm quá.”
“Cùng lắm là mười sáu năm nữa thôi.” Kỳ Quan Nhượng nhăn mặt, bĩu môi đáp: “Lúc cậu cưới vợ thì em dâu mới bao nhiêu tuổi hả.”
Phong Cẩn nghe vậy, bỗng thấy cực kỳ bối rối và hoảng loạn. Không biết là do thời gian được ở cùng con gái quá ngắn hay vì những lời của Kỳ Quan Nhượng nữa.
“Ơ kìa, sao hôm nay Hiếu Dư ít nói thế?”
Kỳ Quan Nhượng ngồi bệt xuống đất chơi với Trường Sinh, Từ Kha đúng lúc đi tới trước mặt anh ta.
Từ Kha hừ lạnh: “Kha không có con gái.”
Muốn kéo một người chưa có con như cậu vào chủ đề nặng nề này, định chọc vào tim vào phổi cậu hả?
Kỳ Quan Nhượng thầm bĩu môi, Trường Sinh trong vòng tay anh ta cười ngây ngô, nghĩ nghĩ rồi vịn vào người anh ta mà đứng, sau đó túm lấy trâm cài tóc của anh ta.
“Bé con nhà ai thế này?”
Khương Bồng Cơ mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải thô đi tới, trên vai choàng một chiếc áo khoác chắn gió, chắc là mới từ phường mộc trở về. Vừa vào đến cửa đã thấy Kỳ Quan Nhượng ngồi trên đất bế một bé con trắng tròn, không ngờ anh ta còn có năng khiếu làm bảo mẫu.
“Nhìn dáng vẻ thì... con của Hoài Du à?”
Kỳ Quan Nhượng bế Trường Sinh đứng dậy, hơi khom người chào Khương Bồng Cơ: “Chủ công, đây là Trường Sinh nhà Hoài Du đó.”
Trường Sinh không cần biết là ai vừa tới, vẫn níu lấy trâm cài tóc của Kỳ Quan Nhượng không buông, vừa kêu vừa kéo.
Lát sau, một đôi tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ xốc hai nách của bé lên, khiến cơ thể bé hướng về phía trước, nhưng bé còn đang túm lấy trâm cài tóc của Kỳ Quan Nhượng, đôi tay be bé mũm mĩm không chịu buông ra, cứ giằng co như vậy.
Kỳ Quan Nhượng bất đắc dĩ bèn tháo trâm cài tóc xuống rồi nhét vào tay áo, vậy thì hết cái để túm rồi chứ gì.
“Nặng ghê nhỉ.”
Khương Bồng Cơ ôm bé vào lòng ước chừng, nặng hơn trẻ con cùng tuổi khá nhiều.
Phong Cẩn sầm mặt: “Trường Sinh, con đừng quấy chủ công, qua đây với cha.”
Trường Sinh chơi đùa cùng Kỳ Quan Nhượng thì anh còn có thể bình tĩnh, nhưng nếu làm thế với Khương Bồng Cơ, luận theo trên dưới thì là vô lễ.
“Đừng nghiêm túc vậy, ta và Trường Sinh cũng có duyên lắm, tên của con bé còn là do ta đặt cho đấy.”
Khương Bồng Cơ chọc Trường Sinh, vuốt ve tay chân bé, ừm, rất khỏe mạnh.
Phong Cẩn sốt sắng một hồi, thấy Trường Sinh không khóc cũng không quấy mới yên tâm.
Khương Bồng Cơ nhéo hai má núng nính của Trường Sinh: “Thấy bé con này, ta cảm thấy hôm nay sẽ có tin vui đây.”
Kỳ Quan Nhượng cười: “Lạ ghê, bé con này vừa rồi còn hoạt bát nghịch ngợm lắm cơ mà, sao chủ công vừa đến lại ngoan ngoãn nghe lời thế này?”
Khương Bồng Cơ không bất ngờ chút nào, chỉ cười nhẹ đáp: “Thường thôi, trẻ con rất nhạy cảm với không khí xung quanh.”
Sự nhạy cảm của trẻ con, người trưởng thành không thể sánh được, Trường Sinh dám chơi đùa với Kỳ Quan Nhượng, nhưng với Khương Bồng Cơ thì không.
Đó là bản năng bẩm sinh của động vật nhỏ.
[Ngày Ngày Tu Tiên]: Streamer ới, bé con này là do Tĩnh Nhàn sinh ra trong cơn động đất đó hả?
[Gấu Trúc Hình Người]: Ôi chộ ôi, bé bi cưng quá cưng quá, múp quá cơ, mặt mũi cũng rất nà cưng.
[Chưa Trả Hết Nợ]: Xồi, nhìn lại mặt hàng đê, toàn gen tuyển đấy, bố mẹ thế kia cơ mà, sao con lại không xinh được chứ.
Khương Bồng Cơ đang phân tâm xem bình luận, bỗng cảm thấy từ bên má thoảng qua mùi sữa.
Chụt.
Khương Bồng Cơ quay đầu nhìn qua, thấy Trường Sinh bé nhỏ đang cười khanh khách, vẻ đáng yêu quá đỗi kia đã thành công thu về cho bé hàng tá fan hâm mộ.
“Nghịch lắm cơ.”
Khương Bồng Cơ chạm nhẹ lên chóp mũi của bé, Trường Sinh không hiểu gì, bắt lấy ngón tay của cô rồi ngậm vào miệng.
“Ưm ưm.”
Ngón tay Khương Bồng Cơ chạm đến vài chiếc răng sữa, muốn rút ra khỏi miệng bé con.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Mạnh Hồn quỳ rạp trước cửa, thở hồng hộc báo: “Chủ công, cách hai mươi dặm ngoài thành có gần hai mươi nghìn binh mã đang tiến đến đây, tạm thời chưa rõ ý đồ của chúng.”
Không khí trong phòng đột ngột trầm xuống.
Phong Cẩn vô thức nhìn về phía Khương Bồng Cơ và Trường Sinh trong tay cô, cơ thể anh căng lên như đang chờ gì đó.
Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày, cúi đầu rút ngón tay ra rồi hôn nhẹ lên đầu bé con như đang an ủi.
“Ta biết rồi.”