-
Chương 43
“Đỡ ta nằm xuống.” Kế phu nhân ho khẽ hai tiếng, sau đó được tỳ nữ đỡ chầm chậm nằm xuống.
Cô tỳ nữ có chút căm phẫn bất bình nói: “Phu nhân lo liệu chuyện trong nhà, nuôi nấng hai vị lang quân bao nhiêu năm như vậy, tại sao lão gia về lại chỉ ở đây có một lúc như thế?”
“Tình cảm của tỷ phu và tỷ tỷ rất sâu sắc, quả thực là không thích hợp ở lại trong phòng ta lâu... để ta chiếm lấy vị trí ngày hôm nay đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.” Kế phu nhân bất đắc dĩ cười khổ, năm đó bà rơi vào đường cùng, nếu như không có ông anh rể này giúp đỡ thu nhận thì làm sao có thể kéo dài hơi tàn cho đến ngày hôm nay được.
Chỉ là, cùng là chị em mà số mệnh lại khác nhau, cho dù đã tự nói với bản thân mình không nên đố kị, nên phải biết ơn, nhưng đôi khi vẫn cứ cảm thấy đau đớn khó chịu. Huống hồ bà coi Lan Đình như con mình sinh ra, vậy mà lại có kết cục như thế này...
Tỳ nữ vẫn không hiểu, cô mới được mua vào phủ mấy năm gần đây, đối với chuyện ân oán trong phủ thực sự là không rõ ràng lắm.
“Bên Tây Viện chắc cũng đã biết tin lão gia quay về rồi chứ?”
Bệnh tình của Kế phu nhân có chút nghiêm trọng, tuy rằng không nặng đến mức hết hy vọng nhưng sức khỏe cũng bị hao tổn nhiều cần phải tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục lại được.
Tỳ nữ nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là cũng biết rồi ạ... phu nhân, ngài nói xem tối nay lão gia có sang bên chỗ của Điệp di nương không?” Bao nhiêu năm mới về, vậy mà ngay đêm đầu tiên đã ngủ ở bên tiểu thiếp thì có khác gì tát thẳng vào mặt chính thất? Theo lý mà nói Liễu Xa không phải là người có thể làm ra những chuyện không đáng tin thế này, nhưng ai biết được ông ta có nhất thời mất khống chế hay không? Huống hồ Kế phu nhân lại đang ốm nặng không thể thị tẩm.
Đối với nỗi lo của tỳ nữ, Kế phu nhân lại chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ là bà không thích cái kiểu vượt quá giới hạn của tỳ nữ này. Kế phu nhân nghiêm khắc nhìn nữ tỳ thân cận của mình, “Bình thường ta dung túng ngươi đến độ không biết trời cao đất dày là gì rồi đúng không. Chuyện của lão gia mà cũng dám xen mồm vào.”
Kế phu nhân nhìn dáng vẻ hoảng sợ, quỳ sụp xuống của tỳ nữ, cơn tức nghẹn trong lòng muốn dằn xuống không nổi mà trút ra cũng không xong. Bà đau đầu bóp trán, nằm nghiêng trên giường nhắm mắt lại, “Đứng dậy đi, tự đi ra ngoài quỳ, nghĩ cho kỹ xem mình đã sai ở đâu. Lão gia không phải là người nhân từ giống ta đâu, nếu như bị ông ấy bắt được sai lầm, nhẹ nhất là bị bán ra khỏi phủ...”
Liễu Xa quay về chủ viện tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ rồi uống một bát thuốc chống cảm, lúc này hai chân mới có cảm giác đang đứng trên mặt đất thật sự. Ông đứng ngồi không yên trong chính sảnh một lúc lâu, cuốn thẻ tre trong tay nửa chữ cũng không xem vào. Theo sắc trời dần dần tối đi, ông lại càng thường xuyên nhìn về phía cửa, nào đâu còn dáng vẻ bình tĩnh bày mưu nghĩ kế lúc bình thường nữa? Dáng vẻ không bình tĩnh như thế này cũng chỉ thời còn trẻ nông nổi mới có.
Rất lâu rất lâu sau đó, lâu đến nỗi Liễu Xa phải nghi ngờ có phải con gái mình cũng mắc tật mù đường giống mẹ nó, không nhớ nổi đường về nhà?
Đúng vào lần thứ 33 ông ngoái ra cửa ngóng, cuối cùng thì cũng có người đi vào báo: “Lão gia, Nhị lang quân đang ở gian ngoài đợi ngài ạ.”
“Nhanh, nhanh gọi Lan Đình vào đây.” Liễu Xa thở hắt ra, nhìn cuốn thẻ tre trong tay mình lại cảm thấy hơi mất tự nhiên nên gấp lại cất sang một bên. Động tác của ông có phần trù trừ bất an, chỉ sợ con gái hiểu lầm, cảm thấy mình về nhà là để kiểm tra nó học hành như thế nào.
Khương Bồng Cơ bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Một người đàn ông lạ mặt đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế chủ vị, trên người mặc quần áo màu trắng, ống tay áo thêu hoa văn mây chìm, áo khoác đen khoác hờ trên bờ vai rộng. Hai bàn tay trắng xanh với những ngón tay thon dài tự nhiên rũ trên đầu gối, khi nhìn thấy cô bước vào thì hai mắt ông sáng lên.
Mái tóc dài của ông vẫn còn ẩm hơi nước, quần áo cũng rất sạch sẽ, rõ ràng là quay về không lâu liền đi tắm rửa... nhìn thấy cô thì những thớ cơ trên mặt có chút không tự nhiên, những động tác nhỏ vô thức của hai tay thể hiện rõ ông đang căng thẳng và thấp thỏm bất an.
Khương Bồng Cơ vừa bước lại gần hành lễ, vừa quan sát đánh giá Liễu Xa.
Quần áo trên người vị “phụ thân” này tuy không đến mức cũ nát, nhưng phần cổ tay áo lại có những nếp gấp khi mặc cực kì rõ ràng. Thậm chí có vài nơi còn bắt đầu sờn vải, chất liệu hình như cũng là chất liệu thịnh hành của mấy năm trước, kích cỡ cũng không phù hợp với dáng người của ông bây giờ. Dựa vào sự hiểu biết của cô về tình hình tài chính của gia đình này thì để một người đứng đầu gia đình mặc kiểu quần áo như thế này là không thể. Khả năng duy nhất chính là, bộ quần áo này có ý nghĩa đặc biệt đối với ông, cho dù có mặc đến mức cũ như thế rồi nhưng vẫn không chịu bỏ đi.
Móng tay ông được cắt tỉa cực kỳ gọn gàng, có vẻ rất kỹ tính trong phương diện sinh hoạt cùng vệ sinh.
Chiếc nhẫn bên bàn tay trái rõ ràng là một chiếc nhẫn cưới... đương nhiên, thời đại này vẫn chưa có cái cách gọi “nhẫn cưới”, nhưng nếu như mẹ của Liễu Lan Đình thật sự là dân xuyên không, vậy thì rất có khả năng là nhẫn cưới... Dấu vết đeo nhẫn trên ngón tay rất sâu, chứng tỏ rằng đối phương không phải tháo ra đeo vào nhiều lần mà là luôn luôn đeo nó. Trên mặt nhẫn nhẵn bóng sạch sẽ, hoa văn lại hơi mờ, cho thấy chủ nhân của nó thường xuyên giữ gìn và rất hay vuốt ve mặt nhẫn...
Mùi trên người ông rất sạch sẽ, hơn nữa không có mùi lạ của người thứ hai nào, “cuộc sống cá nhân” gần đây hẳn là tương đối “sạch sẽ“... Dáng ngồi rất đúng mực, nhưng những cơ bắp lại có vẻ cứng đờ... trên gò má lại ửng đỏ một cách không tự nhiên, tần suất hô hấp cũng bất thường, sức khỏe có vấn đề? Ngã bệnh?
Khương Bồng Cơ thu mắt lại, cô không có ý định lên tiếng trước. Liễu Xa ngồi trước mặt cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Liễu Xa đột nhiên nói, “Lan Đình, con lại gần đây, ngồi bên cạnh cha nào. Bao nhiêu năm không gặp, không ngờ con đã lớn như thế này rồi...”
Liễu Xa cố tìm một chủ đề để nói, giọng nói của ông cứng đờ khiến Khương Bồng Cơ không khỏi âm thầm nhướng mày, vị “phụ thân” hời này đang căng thẳng thật. Khương Bồng Cơ cũng không để ý đến những bình luận “prprpr liếm màn hình” đang chạy trên màn hình, cô đứng dậy bước đến đứng cách Liễu Xa ba bước rồi ngồi xuống.
Khương Bồng Cơ nhìn dáng vẻ muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu của Liễu Xa cũng không tiện giả vờ như không nhìn thấy nữa.
“Phụ thân mới từ nơi nhậm chức về, đi đường mệt mỏi, lại có dấu hiệu lên cơn sốt, phụ thân đã mời lang trung đến xem chưa?”
Liễu Xa gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Khương Bồng Cơ, như thể nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ. Đôi môi mỏng mấp máy hồi lâu cũng chẳng thốt ra được nửa chữ, sau cùng không kiềm chế được nữa ông giơ tay lên thử nhẹ nhàng xoa đầu cô, ông chậm rãi nói, “Đã bảo lang trung kê thuốc rồi, vừa nãy ta cũng đã uống, cha không sao.”
Lúc này, đám mê trai đang không ngừng gào rú tập thể trong khu bình luận.
[Phu Nhân Của Đại Trang Chủ]: Uầy uầy uầy uầy... Bác Streamer này, bác có thiếu mẹ kế không, ở đây có sẵn một người có bằng đại học, lại có thể giặt giũ nấu cơm và biết chơi game này!!!
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin ]: Đây đúng là thế giới khiến người ta tuyệt vọng mà. Không phải nói là người cổ đại toàn là dưa vẹo táo nứt à, vì cái mông gì mà nhà bác Streamer này từ trên xuống dưới toàn là người đẹp hết cả thế. Ngay đến cha bác Streamer cũng đẹp đến mức khiến người ta muốn liếm từ trên xuống dưới... phụ thân đại nhân tràn đầy hơi thở của một nhược thụ*!!!
*Nhược thụ: Thụ yếu ớt.
[Boy Đẹp Trai Yêu Chân Thành]: Cha bác Streamer đẹp đến nỗi làm tui nổ cái bùm rồi. Chiêu sờ đầu vừa nãy của bác ấy khiến trái tym thiếu nữ mỏng manh của tui đập thình thịch thình thịch!
[Cả Đời Ăn Chơi Chỉ Yêu Cái Mặt]: (/ω\), bác Streamer ơi, papa nhà bác có tám múi với cả cơ hông không...
Khóe miệng Khương Bồng Cơ cứng đờ lại, bất kể là thời đại nào thì nhan sắc vẫn là quan trọng nhất.
[Streamer V]: Rất đáng tiếc, theo như tôi thấy thì dưới lớp áo này chỉ có da bọc xương mà thôi.