Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
“Văn Chứng?”
Phong Cẩn bị chồng thẻ tre cao ngất che mất tầm nhìn nên không nghe thấy câu trả lời của Kỳ Quan Nhượng, bèn gọi to một tiếng.
“Hả?” Kỳ Quan Nhượng lúc này mới phản ứng lại, lật đật đứng dậy giúp Phong Cẩn cầm một ít thẻ tre: “Hoài Du đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới tới, Cẩn thấy huynh đang ngồi ngẩn người, còn tưởng huynh nhắm mắt ngủ quên rồi chứ.”
Phong Cẩn để chồng thẻ tre lên chiếc bàn thấp đằng sau bức bình phong trong sảnh chính vụ.
Anh phân thẻ tre thành từng loại theo nội dung, việc này hơi rườm rà nên cần tính tỉ mỉ. Cả căn phòng nhỏ đều chứa đầy thẻ tre, bên trong ghi chép hồ sơ sự việc lớn nhỏ trong huyện Tượng Dương những năm gần đây, dữ liệu vô cùng lớn và phức tạp.
Đất Tượng Dương nhìn thì nhỏ như lỗ mũi nhưng chuyện lộn xộn rối rắm ở đây vô cùng nhiều.
Để hệ thống vận hành của cả phủ huyện nhanh chóng hồi phục, khoảng thời gian này Phong Cẩn lại bắt đầu tăng ca nhưng không điên cuồng như ban đầu. Anh vô cùng mong đợi chủ công nhà mình có thể chiêu nạp nhân tài mau mau một chút, lừa vài người tới chia sẻ gánh nặng trên vai anh.
Sảnh chính vụ hiện nay tình trạng âm thịnh dương suy rất rõ rệt, những nữ lang lúc trước đều đã trở thành nhân viên ngoài biên chế.
May mà bọn họ đều là thành phần trí thức biết đọc sách viết chữ, nếu không mấy tên đàn ông sẽ mệt chết.
Để tiện cho những nữ lang này làm việc, chủ công nhà anh còn mở riêng một sảnh chính vụ khác, ngẫu nhiên chạm mặt cũng sẽ không quá xấu hổ.
Phong Cẩn chỉnh sửa một hồi liền phát hiện bên ngoài không chút tiếng động, trong lòng anh sinh nghi.
“Văn Chứng?”
Hôm nay Kỳ Quan Nhượng bị sao thế?
Nếu là ngày xưa, dù anh ta không muốn nói chuyện cũng sẽ không im lặng như vậy.
Phong Cẩn thắc mắc trong bụng, tay vẫn đem đống thẻ tre hôm qua chưa kịp xử lý ra chuẩn bị hôm nay làm cho xong.
“Huynh đang nhìn gì vậy?”
Lúc này, Phong Cẩn mới phát hiện, Kỳ Quan Nhượng đâu phải ngồi ngủ, rõ ràng là bị cái gì đó hớp hồn.
“Văn Chứng, rốt cuộc huynh đang nhìn gì vậy, sao lại mất hồn như thế, thứ gì... ”
Phong Cẩn ngừng lải nhải, đôi mắt càng mở càng lớn.
Đột nhiên, hai tay anh buông lỏng, chồng thẻ tre đang ôm trong ngực rớt xuống đập ngay vào ngón chân khiến anh đau tới nhe răng trợn mắt. Kỳ Quan Nhượng nghe thấy tiếng động liền giật mình tỉnh lại.
Hai người quay ra nhìn nhau, sau đó ăn ý dời ánh mắt lên bàn.
Phong Cẩn cũng không gom thẻ tre lại, anh vội vàng ngồi xuống bàn, âm thầm di di ngón chân, đau chết mất.
Anh nhìn bộ ấm trà trên bàn, hỏi: “Thứ này phát ra ánh sáng lấp lánh đẹp quá, nó là cái gì vậy?”
Kỳ Quan Nhượng cũng nghi ngờ hỏi lại: “Chẳng lẽ Hoài Du cũng không nhận ra thứ này?”
Không đến mức đó chứ?
Phong Cẩn xuất thân Phong thị, một trong bốn gia tộc lớn của Đông Khánh, gia tộc có căn cơ cả ngàn năm, trong nhà thứ gì mà không có?
Lớn lên trong gia đình như thế trên đời làm gì có thứ gì anh chưa nhìn thấy qua?
Kỳ Quan Nhượng không tin Phong Cẩn chưa từng thấy thứ đồ này.
Trời đất chứng giám, thứ này Phong Cẩn anh thật sự chưa bao giờ thấy mà.
“Nhìn kiểu dáng hơi giống bộ ấm trà... Chẳng lẽ là sản phẩm của Bắc Cương?”
Phong Cẩn cầm một chén nhỏ trong suốt tinh xảo lên cẩn thận lăn qua lăn lại một lúc, thứ này sờ vừa mịn vừa mát.
Bây giờ là mùa hè thời tiết nóng nực, trong sảnh chính vụ lại không có đá làm mát, nên không cần nói cũng biết trời nóng đến mức nào. Khi Phong Cẩn sờ vào chén trà tinh xảo kia, đầu ngón tay anh truyền đến cảm giác vừa lạnh vừa mát, bề mặt mịn màng, khiến anh không nỡ bỏ xuống.
“Bắc Cương... chắc không phải đâu...” Kỳ Quan Nhượng lắc đầu. Quê anh ta ngay vùng biên cảnh gần Bắc Cương, phong tục hai vùng giao thoa, thương mại mậu dịch giữa hai bên cũng không phải là ít. Nếu có thứ đồ tốt như vậy Kỳ Quan Nhượng chắc chắn phải nghe nói đến rồi.
“Không biết ai để thứ này ở đây... Nhượng vừa tới đã thấy nó được đặt trên bàn rồi.”
Dù Kỳ Quan Nhượng không có sở thích cất giữ đồ quý hiếm nhưng anh ta cũng nhìn ra được nó nhất định rất đắt.
Phong Cẩn để chén trà lại trên bàn, ánh mắt lưu luyến.
Lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã thích nó rồi.
“Hay là tìm người tới hỏi xem tối hôm qua có ai đến sảnh chính vụ không. Vật báu như này cũng đâu thể là từ dưới đất mọc ra được.”
Phong Cẩn đang muốn đứng dậy lại vừa hay nhìn thấy Từ Kha đang xoa mắt, bộ dạng không ngủ đủ giấc, dưới mắt còn mang chút xanh tím.
“Văn Chứng, Hoài Du, hai người đến sớm vậy.”
Từ Kha chào hỏi một tiếng, nhạy cảm phát hiện tình trạng kỳ lạ của hai người. Sau đó tầm mắt cậu bị một bộ ấm trà thủy tinh lấp lánh hấp dẫn: “Đây, đây là cái gì... Chất liệu mát lạnh cứng rắn, lại không một khe hở... Kha chưa bao giờ thấy...”
Ba người đang vây xem bộ ấm trà thủy tinh thì Khương Bồng Cơ lắc lư đi vào sảnh chính vụ. Tay cô cầm bát canh táo đỏ nấm tuyết, miệng cắn bánh bao thịt, nếu cô không tới cũng không biết ba người còn trốn việc bao lâu nữa, trán cô nhăn lại mở miệng quát.
“Mọi người làm cái gì vậy? Sáng sớm không đi xử lý chính vụ, tụ tập ở đây họp sao.”
“Chủ công.”
Ba người nghe thấy tiếng cô liền lần lượt làm lễ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trong tay Khương Bồng Cơ đang cầm cái gì đó.
Bọn họ biết món canh táo đỏ nấm tuyết, nhưng đâu thấy bát canh lơ lửng trên không kiểu này bao giờ.
“Thấy mấy người gần đây mệt mỏi, ta bèn sai người nấu canh táo đỏ, nhiệt độ vừa rồi đó.”
Khương Bồng Cơ lật ba chén trà thủy tinh đang úp lên, rót cho bọn họ mỗi người một chén.
Chủ công chính tay rót canh táo đỏ nấm tuyết, cho dù có độc cũng phải uống hết.
“Mỗi người một chén, uống xong tự rửa. Nếu mấy người không để ý uống chung thì ta cũng không ý kiến.”
Khương Bồng Cơ rót cho mình một chén, táo đỏ cô lấy từ trong kho phủ huyện lệnh, quả lớn hạt nhỏ, ăn rất ngọt, nấu canh vị ngọt sẽ nhạt đi. Sáng ra cô bỗng có chút thèm thèm, liền sai tỳ nữ nấu hơn hai tiếng mới có bát canh này.
Khương Bồng Cơ đợi cho canh nguội đi chút mới đổ vào ấm trà lớn.
“Chủ công, đây là... đây là cái gì?”
Phong Cẩn nhìn cái chén trước mặt, rồi lại quay sang nhìn ấm trà lớn trong tay Khương Bồng Cơ, vì đã đổ ra một ít canh nên bên trên trống một khoảng. Phong Cẩn trợn tròn mắt như thể nhìn thấy quái thú thời tiền sử.
Không cần nói cũng biết ấm trà và chén trà trên bàn chắc chắn cùng một chất liệu.
Chủ công nhất định biết lai lịch của nó.
“Mấy cái chén này rửa rất dễ, khuyết điểm duy nhất là dễ vỡ, quăng một cái liền tiêu.”
Câu này của Khương Bồng Cơ suýt nữa làm ba người Phong Cẩn nghẹn.
Vật báu như ngọc thế này mà còn muốn quăng?
“Uống đi, yên tâm không phải ta nấu đâu, là tỳ nữ trong phủ nấu đó, hương vị cũng được.”
Ba người cạn lời, vấn đề ở đây không phải là canh có ngon không. Trời ơi!
Từ Kha bưng chén lên, đầu ngón tay có thể cảm giác được sự ấm áp của canh táo đỏ: “Chủ công, những thứ này ở đâu ra vậy?”
Thực ra cậu muốn hỏi giá trị thứ này quý giá như thế nào hơn, chút tài sản bé nhỏ của cậu có mua nổi một chiếc không.
Bề mặt chén bóng loáng phát ra ánh sáng nhiều màu, khiến người ta không kiềm chế được muốn nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác mềm mịn đó dù là làn da thiếu nữ cũng khó mà sánh bằng.
Từ Kha không chỉ cuồng giọng nói, còn có đam mê đồ hiếm lạ, điểm này rất dễ nhìn ra từ phản ứng của cậu khi mới tiếp xúc với giấy trúc.
“Ba mươi nghìn quan tiền thôi.” Khương Bồng Cơ tùy ý trả lời.