Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426
Thanh niên họ Lý nghe xong, hùng hồn nói: “Chuyện lý thú như vậy làm sao thiếu Lý mỗ được.”
Bộ khúc nhăn mặt, quay sang nói với Lý Uân: “Lý đại ca đã giúp bọn ta rất nhiều rồi, không thể để huynh mạo hiểm tính mạng được. Thân thủ huynh tốt, võ công cao cường, nhất định có thể đột phá vòng vây. Bọn ta không trông mong gì khác, chỉ xin Lý đại ca đến huyện Tượng Dương báo với lang quân nhà ta một tiếng. Tuy rằng bọn ta đều xuất thân từ thổ phỉ nhưng cũng có ý chí liều chết đến hơi thở cuối cùng, hôm nay không làm mất mặt lang quân!”
Lý Uân nhấc thương lên: “Các anh em đều là những người đàn ông có ý chí sắt thép, nếu bỏ mặc mọi người, cả đời này Lý mỗ cũng phải hổ thẹn. Đừng nói gì nữa, một là cùng xông lên đánh một trận, đồng hành trên đường xuống suối vàng; hai là ngồi yên ở đây cùng chờ chết.”
Lý Uân khí phách như vậy giúp cả đám nâng cao nhuệ khí.
Đúng vậy, chết thì có gì mà sợ? Cho dù hôm nay không còn sống nữa thì cùng lắm là xuống suối vàng, hơn nữa bên cạnh có bao nhiêu anh em trượng nghĩa, cũng không đến nỗi cô đơn. Họ vốn là thổ phỉ, ngày ngày trải qua cảnh đao kiếm dính máu, sớm đã thờ ơ với cái chết. Giờ cùng lắm thì nhận lấy một đao thôi mà, mười tám năm sau quay lại nhân gian này lần nữa.
“Lý đại ca, ta đây nợ huynh hai mạng rồi, nếu có kiếp sau, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho huynh.”
Theo nhận xét của nhiều bộ khúc, võ công của Lý Uân thậm chí còn cao hơn cả tổng giáo đầu của họ. Anh ta sử dụng thương như một món đồ chơi vậy, lấy một địch mười không hề luống cuống. Nếu không có Lý Uân hào hiệp cứu giúp, nhóm bộ khúc đã chết sạch từ lâu, làm gì còn cơ hội ở đây nhắc đến lý tưởng hào hùng.
Đừng thấy Lý Uân nói năng thận trọng dáng vẻ kiêu ngạo mà nhầm, trong lòng anh ta vô cùng xấu hổ.
Trước lời nói thật lòng của anh em bộ khúc, anh ta nở nụ cười ngại ngùng, nào có vẻ bi thương như sắp xuống suối vàng.
“Tất cả mọi người đều là anh em, còn tính cái này làm gì.”
Nhóm bộ khúc ngẩn ngơ, hồi lâu sau mới đỏ mắt, xúc động nói: “Đúng, tất cả đều là anh em!” Rơi vào tình thế này, bộ khúc không có thời gian quan tâm đến những người dân kia nữa. Nếu mới đầu bỏ mặc đám dân thường thì cuộc tập kích Thanh Y quân vào ban đêm sẽ không gây ra bao nhiêu tổn thất với họ. Có điều cuối cùng họ vẫn không thể mặc kệ được, nếu làm vậy chẳng khác nào để người dân bị phán tội chết cả.
Thanh Y quân giương cao ngọn cờ chính nghĩa vì dân chúng, nhưng trên thực tế chỉ là một đám bạo dân muốn trút cơn giận trong lòng, tùy tiện làm bậy thôi. Hành vi của bọn chúng ngay cả bộ khúc xuất thân thổ phỉ cũng phải coi khinh. Cho dù hồi họ còn là thổ phỉ thì cũng không hung hăng càn quấy như bọn Thanh Y quân.
Giờ đây họ đã không thể làm được gì nữa, đến bản thân cũng khó mà bảo toàn mạng sống thì làm sao bảo vệ dân chúng?
Nhóm bộ khúc đều ăn ý đếm lại mũi tên trong bao, kiểm tra tình hình cung nỏ, lấy dao găm và đao ra lau chùi sạch sẽ, từng cử chỉ đều chăm chú như thể không phải trước mắt là cái chết mà đang đón chờ một nghi thức long trọng nào đó. Tất cả đều hạ quyết tâm, cho dù chết cũng không thể để đám chết tiệt kia được hả hê.
Bầu không khí ngột ngạt căng thẳng ảnh hưởng tới những đứa bé, làm chúng nó khóc òa lên.
Một cô bé mặc áo bông đỏ theo chị gái chạy nạn chỉ tầm bốn năm tuổi chạy ra nắm lấy vạt áo của một bộ khúc. Bởi vì đói ăn gầy gò mà đôi mắt long lanh ánh nước càng tròn to hơn, cô bé rưng rưng nước mắt, đáng thương nhìn bộ khúc kia: “Chú ơi...”
“Đói hả?” Bộ khúc kia cúi đầu, lẳng lặng nhìn cô bé chốc lát. Sau đó anh ta mò trong người ra một bọc bánh màn thầu, rồi lại tháo túi nước của mình xuống: “Thấm nước đã, ăn no rồi lại lên đường, có chết cũng không thể làm ma đói.”
Cô bé chưa nói sõi, không muốn nhận lấy túi nước và bánh màn thầu: “Chú ơi... đừng đi...”
Bộ khúc kia thở dài, nếu ngày xưa anh ta không vào hang ổ thổ phỉ thì biết đâu đã cưới vợ và sinh một cô con gái lớn thế này rồi.
“Cầm lấy đi, chú giúp cháu đánh đuổi kẻ xấu, sau đó hai chúng ta cùng ăn nhé.” Mặc dù bánh màn thầu đã khô nhưng vẫn được ủ ấm, cộng thêm nhiệt độ hôm nay tương đối nóng nên cũng không cứng lắm, vừa ăn vừa uống, coi như lót dạ vậy.
Anh ta đành phải đẩy bàn tay cô bé ra, khom người sải bước rời khỏi nơi này, đến địa điểm tập hợp cùng mọi người. Cho dù có chết, trước khi chết cũng phải chơi một chuyến lớn!
Chân núi bị hơn bốn nghìn Thanh Y quân bao vây, hơn trăm cây đuốc hừng hực thiêu đốt, ánh lên mặt người thành màu cam.
“Đốt đi! Chúng ta ở đây trông coi, xem bọn chúng có còn cứng đầu nữa không. Ông đây không tin bọn chúng bị hun khói còn có thể nhẫn nhịn được! Ra một người là giết một người! Thật ra chúng không ra thì cũng tốt... Nghe nói mùi thịt người cũng được đấy, nếu đã nướng chín thì đừng lãng phí làm gì.”
Câu nói tàn nhẫn thốt ra từ miệng một gã đàn ông vạm vỡ, không ít Thanh Y Quân tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng phần đông đều cuồng nhiệt, giơ cao cây đuốc chuẩn bị ném xuống.
Vù... vù... vù...
Mũi tên cùng tiếng gào thét bắn ra từ trong bóng tối, ngay sau đó, không ít người của Thanh Y Quân ngã xuống.
Thanh Y Quân đã giao chiến với nhóm bộ khúc vài lần, cũng nếm đủ khốn khổ vì loại cung này rồi.
Cuối cùng chúng đã rút ra kinh nghiệm, ngay khi đợt bắn tên lần đầu kết thúc, những tên không bị thương lập tức lấy thi thể đồng đội làm tấm chắn.
Gã đàn ông vạm vỡ kia thấy thế, trong lòng bừng bừng cơn giận: “Phóng hỏa, thiêu chết chúng đi!”
Vừa dứt lời, một ánh sáng sắc lạnh vút đến giữa bầu trời không, bắn thẳng vào mặt gã. Gã thầm hoảng sợ, nghiêng người lăn một vòng tránh né. Tuy nhiên kẻ đứng cùng gã không may mắn như vậy, bị một cây thương màu bạc xuyên thành chuỗi.
Dưới sự yểm trợ của bộ khúc, Lý Uân thẳng tiến đến trước mặt gã cầm đầu kia. Anh ta dùng thương rất nhanh gọn, bóng thương thật thật ảo ảo khó mà phân biệt nổi, nhanh đến mức ánh mắt còn không theo kịp.
Sự tấn công mạnh mẽ của anh khiến gã cầm đầu kia liên tục lùi lại, thậm chí còn kéo người bên cạnh làm tấm chắn sống, chết thay cho mình.
Thấy hành động ấy của gã, ánh mắt Lý Uân càng lạnh lẽo: “Đồ vô dụng!”
Chiếc thương trong tay đột ngột biến đổi, chỉ thấy thân cây thương vẽ ra một đường cong, tựa như con rắn vòng qua tấm chắn sống kia, đâm thẳng tắp vào mặt. Nếu trúng mục tiêu, ít nhất có thể xuyên thủng qua đầu gã.
Lý Uân sầm mặt, cảm giác nơi tay không hề như những gì anh dự liệu, trong lòng có chút tiếc nuối. Anh rút thương lại, quả nhiên gã cầm đầu kia không việc gì, chỉ bị vạch một đường sâu thấy cả xương máu.
Tiếc quá!
“Lý đại ca, cẩn thận!”
Tiếng cảnh báo vang lên, trong phút chốc ngơ ngác, trước mắt Lý Uân đột ngột xuất hiện một cây đuốc lớn. Anh khó khăn tránh né, không cẩn thận rơi vào vòng vây của Thanh Y Quân, vài lưỡi đao đã chém về phía anh.
Thực lực của Thanh Y Quân chỉ là xoàng xĩnh thôi, nhưng hai tay khó mà địch nổi bốn tay, mấy người lao vào đánh một, dù anh tài giỏi đến đâu cũng khó mà thắng nổi.
Cánh tay trái Lý Uân bị thương rất nặng, chỉ dựa vào tay phải không thể cản hết toàn bộ lưỡi đao.
“Hừ....” Anh lựa chọn lấy nhỏ giữ lớn, bị thương nặng còn hơn là bị chém thành mảnh vụn.
Cuối cùng, ngoại trừ nhát đao sau lưng kia, không hề có cơn đau nào nữa kéo đến.
Phập... phập...
Tiếng mũi tên cắm vào thân thể vang lên, máu phun tung tóe lên mặt anh.
Lý Uân quay đầu lại, thấy kẻ vừa nãy còn vây đánh mình đã trợn to hai mắt, trên mặt chỉ còn lại vẻ dữ tợn.