Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405
Mấy ngày sau, ở phủ huyện lệnh huyện Tượng Dương.
“Cửu Tướng quân, ngài nếm thử rượu ngon lâu năm này. Đây là rượu quý của huyện lệnh trước kia, một vò trị giá mấy trăm lạng bạc trắng đấy. Theo tiểu nhân thấy, chỉ có tướng quân anh võ phi phàm mới xứng với rượu ngon như này, tiểu nhân mời ngài dùng...”
Quản sự Tông Y cười nịnh hót, khom lưng quỳ gối rót rượu cho một ngươi đàn ông râu quai nón dáng người vạm vỡ.
Tên đàn ông kia tuổi ngoài ba mươi, bờ vai rộng, cơ bắp toàn thân như những tảng đá lớn uốn lượn mạnh mẽ.
Bàn tay gã ta to lớn mà thô ráp như chiếc quạt hương bồ, chiếc chén lớn kia đặt trong tay gã hiện vẻ nhỏ nhắn tinh xảo.
Gã ngồi ở vị trí thủ lĩnh, trong lòng ôm hai cô gái duyên dáng không mảnh vải che thân, da thịt toàn thân bọn họ không có chỗ nào lành lặn, một cánh tay rảnh rỗi của gã đang sờ tới sờ lui trên người cô gái, không bao lâu đã lưu lại dấu đỏ mới tinh.
Hai cô gái sợ hãi vô cùng, chỉ có thể cắn môi dưới run lẩy bẩy, không dám mở miệng phản kháng.
“Hừ, đây mà là rượu ngon à? So với rượu ta uống lúc trước không ngon hơn là bao.”
Gã ta uống một ngụm, mặt lộ vẻ hung ác phun sạch rượu trong mồm ra ngoài, chén rượu trong tay cũng bị ném vỡ vụn.
Gã đàn ông này thô kệch cường tráng, ngồi ở đó giống như ngọn núi thịt, một mình gã ta phải bằng bốn người khác.
Quản sự Tông Y bị dọa đến hai đùi run run, vò rượu ôm trong lòng suýt nữa bị rơi xuống đất.
“Cút đi, loại hèn nhát vô dụng, đừng làm phiền bản tướng quân hưởng thụ.”
Bàn tay gã đàn ông vung lên, đẩy quản sự Tông Y ra.
Gã chẳng dùng sức mấy mà quản sự lại ngã mạnh đến lung lay cả răng.
Thấy thế, gã đàn ông cười to, thanh âm như tiếng sấm, đứng ngoài viện cũng có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của gã.
Quản sự Tông Y lảo đảo đứng dậy, khập khà khập khiễng cuốn gói, phía sau mơ hồ có tiếng thở dốc và tiếng khóc sụt sùi của hai cô gái.
Đây vốn là phủ đệ của huyện lệnh huyện Tượng Dương, hai cô gái như hoa như ngọc bên trong là ái thiếp của một phú thương nơi đây.
Còn tên đàn ông tìm thú vui ở trong kia chính là Cửu Tướng quân - thủ lĩnh Thanh Y Quân.
Đúng như nhóm Phong Cẩn nói, thủ lĩnh Thanh Y Quân chính là thổ phỉ, bình thường chuyên làm chuyện ác. Nếu không có kiếp nạn động đất, hoàng thất Đông Khánh không dời đô khiến dân chúng nổi dậy thì có khi bọn chúng vẫn còn đóng trại trên núi, thi thoảng giở trò cướp bóc.
Giờ đây bọn chúng khởi nghĩa vũ trang lại được một lượng lớn dân chúng ủng hộ, bèn nhanh chóng thay đổi, tự phong tướng quân, tự tung hô hăng hái.
Gã Cửu Tướng quân của Thanh Y Quân tự phong Phi Hổ vốn chỉ là tên nhà quê thô lỗ. Một lần gã say rượu giở trò bỉ ổi với con gái hàng xóm, bị đối phương chống đối mãnh liệt bèn lỡ tay giết người. Gã sợ bị bắt vào đại lao nên vội vàng thoát thân, cuối cùng vào rừng làm thổ phỉ.
Được ở trong ngôi nhà đã từng không thể tới gần, được ngủ với đám phụ nữ chỉ xuất hiện trong mơ, những ngày này đối với gã tùy ý phóng khoáng biết bao.
“Báo!”
Cửu Tướng quân đang chơi cao hứng, ngoài phòng lại có một tên truyền tin của Thanh Y Quân tới.
Gã không vui rời khỏi người phụ nữ kia, thanh âm như sấm hỏi: “Báo cái gì mà báo, xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm báo tướng quân, ngoài thành phát hiện ra một con cá lớn.” Tên kia cười ngẩng đầu lên, hắn chính là thân tín từ trong trại thổ phỉ cho nên không hề sợ hãi tên Cửu Tướng quân giết người như ngóe này: “Theo như anh em thấy thì có lẽ là triều đình vận chuyển lương thực.”
“Triều đình à…” Cửu Tướng quân sợ hãi hỏi: “Bao nhiêu người?”
“Khoảng ba nghìn người, phần lớn đều bị thương. Có lẽ là đánh với ai xong miễn cưỡng chạy thoát.” Tên báo tin tiếp tục nói: “Xe vận chuyển lương thực ít cũng phải trăm chiếc, bọn tiểu nhân đã lén tra xét, đều là gạo cả.”
Cửu Tướng quân nghe thế không khỏi động lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng.
“Ba nghìn người... liệu có nhiều quá không?”
Tên báo tin lại nói: “Cửu Tướng quân không cần lo lắng, trong ba ngìn người này có đến bảy tám phần là dân thường trốn chạy theo, binh lính còn lại cũng bị thương. Chỗ lương thực này ước chừng cũng là của tên ngốc Thượng Kinh bên kia, đưa đến địa phương khác để cứu tế...”
Sau khi Thanh Y Quân thành lập đã nhiều lần đánh cướp bộ khúc của Khương Bồng Cơ, cướp được không ít lương thực.
Đối với mấy tên thổ phỉ này, thay vì đưa lương thực qua cứu đám người sống dở chết dở kia thì cứ để cho bọn chúng còn hơn.
Thanh Y Quân bọn chúng chính là vì dân nên mới khởi nghĩa vũ trang mà.
“Tướng quân, theo tiểu nhân thấy, bọn chúng muốn từ sạn đạo* Long Hổ, nếu như bọn họ qua rồi chúng ta có muốn đuổi theo cũng khó.”
*Sạn đạo: đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở..
Qua sạn đạo Long Hổ chính là phạm vi quận Thừa Đức, bên đó cũng có mấy đội Thanh Y Quân, miếng thịt mỡ này không thể để cho kẻ khác hưởng được.
Cửu Tướng quân ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh em chúng ta còn bao nhiêu lương thực?”
Tên báo tin đáp: “Của cái cướp đoạt được vô số nhưng lương thực thì không nhiều, rất nhiều anh em còn thắt dây buộc bụng.”
Lương thực cũng không ít nhưng nhân số Thanh Y Quân tận hơn mười nghìn người, người nào cũng thỏa sức ăn thì chẳng được mấy ngày. Nếu không phải vụ mùa kho lương thực của các nhà còn nhiều thì đã phải đói bụng rồi.
Cửu Tướng quân nhíu mày, không nhẫn nại nói: “Vậy ngươi mang theo mấy anh em lấy lương thực của bọn chúng, đừng để béo bở cho kẻ khác.”
Tên báo tin vui mừng, ý Cửu Tướng quân là gã không ra tay?
Nghĩ đến báo cáo của tay chân dưới trướng, tên báo tin mừng như điên.
Đám người vận chuyển lương thực kia rất đông, toàn là dân thường chạy trốn mang theo những bọc vải to, bên trong ắt hẳn nhiều đồ béo bở lắm đây.
“Tướng quân, tiểu nhân mang theo bao nhiêu huynh đệ đi cướp lương thực thì phù hợp?”
“Ba nghìn người đi.”
Cửu Tướng quân vốn muốn nói là bốn nghìn nhưng nghĩ đến đám người kia phần lớn là dân thường, sức chiến đấu có lẽ không mạnh.
“Tuân lệnh!”
Thanh Y Quân vẫn cho người theo dõi đội vận chuyển lương thực kia, đủ người là có thể ra thành truy kích.
Ra khỏi thành chưa đến một canh giờ đã lờ mờ nhìn thấy đoàn người đông như con kiến đang đi về hướng sạn đạo Long Hổ.
Đám người ấy như thể vừa trải qua một trận chiến ác liệt, người nào cũng bị thương, tinh thần mệt mỏi, đi đường rất chậm.
Vận chuyển lương thực số lượng lớn vốn tốc độ đã chậm, lại thêm đội ngũ còn có mấy trăm dân thường, tốc độ có thể nói là chậm như rùa.
“Mạnh mỗ cho rằng phải nửa ngày nữa cá mới cắn câu, không ngờ bọn chúng đến nhanh như vậy…”
Mạnh Hồn xem xét động tĩnh từ xa, ông lấy tay che nắng lặng lẽ quay đầu, tinh mắt nhìn thấy dấu vết Thanh Y Quân đuổi theo phía sau.
Từ Kha cười nói: “Đừng nói nữa, đi thôi, bên chỗ lang quân đã chuẩn bị xong rồi.”
Cậu mặc bộ vải thô màu nâu, giả trang thành người bình thường, dưới chân đi một đôi giày cỏ rách nát, nhìn vô cùng nghèo túng.
“Có biết bọn chúng có bao nhiêu người không?” Từ Kha ép cái mũ che nắng trên đầu, hỏi Mạnh Hồn.
“Nhìn tình hình này ước chừng ba nghìn người, phần lớn là đi bộ, có lẽ định tập kích bất ngờ.” Mạnh Hồn chép miệng, giọng có phần giễu cợt: “Chạy nhanh một đoạn đường dài vốn đã mệt mỏi còn muốn đánh lén cướp lương thực, đầu óc đúng là...”