-
Chương 35
Cho dù là thời đại nào đi chăng nữa, việc giáo dục con cái đều là một khoản chi tiêu cực kỳ lớn. Cho dù là một sĩ tộc như Liễu thị, cũng không thể đảm bảo mỗi một người trong tộc đều là người có tiền, có một vài người còn sa sút đến độ chỉ riêng chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày cũng là đã rất khó khăn để duy trì.
Đối với một gia đình bình thường mà nói, càng có nhiều con, đương nhiên càng dễ nghèo. Đừng thấy bên ngoài bọn họ ăn mặc khấm khá mà nhầm, trên thực tế chất lượng cuộc sống lại cực kỳ khó khăn. Một gia đình mà đến cơm ăn còn không nổi, làm sao gánh vác được chi phí học hành của con cái? Thế nên mới có tộc học xuất hiện, giảm bớt gánh nặng cho không ít người trong vấn đề dạy dỗ con cái.
Tiền mời Tây tịch tiên sinh đều là do trong tộc bỏ ra, rất nhiều người chỉ cần đưa con đến tộc học để học hành là được, một ngày còn được cung cấp hai bữa miễn phí, trẻ con ăn không hết còn có thể gói lại mang về, mỗi tháng còn được phát phân lệ, ví dụ như là bút mực mới, rồi cả thẻ tre.
Thời đại viễn cổ, chi phí đi học là cực kỳ cao, người nghèo không chi trả nổi, cơ hội cho họ vươn lên đương nhiên là thấp hơn hẳn sĩ tộc.
Sĩ tộc thời này chiếm phần lớn tài nguyên, bọn họ bằng lòng đem những tài nguyên này đầu tư cho những đệ tử ở trong tộc, bồi dưỡng họ học hành biết chữ, sinh ra lòng trung thành đối với gia tộc. Đợi khi những đệ tử này trưởng thành, có công danh, tài nguyên thu được lại một lần nữa quay về đầu tư cho việc giáo dục thế hệ kế tiếp.
Sự ra đời và tiếp diễn của một gia tộc không thể tách rời được yếu tố tuần hoàn mang tính tốt đẹp này.
Khương Bồng Cơ cầm cuốn thẻ tre trong tay, vì có trí nhớ của Liễu Lan Đình mà việc đọc cùng nhận mặt chữ cũng không có gì khó khăn lắm, nhưng viết lại là một vấn đề khác.
Khương Bồng Cơ cầm bút lông mà như thể đang đứng trước một kẻ địch lớn, sau đó đầu bút lông dặt dẹo căn bản là không nghe theo sự chỉ huy của cô, cái thứ viết ra quả thật như một đống vật thể bài tiết có hình dạng kì quái. Cô thử mấy lần đều không được, cáu đến mức thẳng tay quăng bút đi, sau đó hủy diệt vật chứng trông rõ mất mặt này.
Nhưng mà, hiếm khi thấy được Khương Bồng Cơ mất mặt, khu bình luận lại có một đống 2333 hiện lên khắp nơi, như thể muốn lấp kín mắt cô đến nơi.
[Sailor - A Uyên]: Thiện ác cuối cùng cũng có báo, không tin ngẩng lên mà xem, trời xanh sẽ không bỏ qua cho ai đâu ngoáy mũi
[Phù thủy A Phong]: Em gái, cầu chị đi, chị có thể dạy em mặt quỷ
[Streamer V]: Không cầu!
Khương Bồng Cơ âm thầm lầm bầm một câu, “Ta không nên đồng ý đi cái tộc học quỷ quái gì đó mới phải.”
Tỳ nữ Đạp Tuyết đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh lặng lẽ thò đầu vào, hỏi: “Nhị lang quân có gì sai bảo ạ?”
“Không có gì, không cẩn thận làm rơi bút thôi.”
Khương Bồng Cơ nhìn cái bút nằm lăn lóc trên mặt đất mà như thể nhìn kẻ thù không đội trời chung với mình, cô thở dài đánh thượt một cái rồi ngồi xuống nhặt cái bút lên.
Các quần chúng bị từ chối cứ như không nhìn thấy câu cự tuyệt của Khương Bồng Cơ, không biết copy ở đâu một đoạn dài về nội dung cơ bản của viết chữ bằng bút lông paste vào phần bình luận.
Mày Khương Bồng Cơ nhăn tít lại sắp thành nút thắt đến nơi, tay phải cầm bút giống như trong ký ức của Liễu Lan Đình, lại kết hợp với phần kiến thức cơ bản paste trên màn hình cứ thế mà bắt chước theo, run run rẩy rẩy hạ bút, nỗ lực bắt chước sao cho giống với bút tích của Liễu Lan Đình nhất.
Ký ức của Liễu Lan Đình đối với cô mà nói thì giống như một phần mềm hỗ trợ, không cố ý đi tìm tòi căn bản sẽ không ảnh hưởng đến ký ức và tâm tình của bản thân. Nhưng mà đây cũng là cái dở, đó chính là những lúc cô không chú ý nhắc nhở mình, thì từ thói quen đến cử chỉ hành động căn bản đều là của cô chứ không phải là Liễu Lan Đình. Mà những hành động này lại khác xa một trời một vực với nhau, cho dù cô có cố gắng bắt chước, đối với những người thân cận mà nói, cũng rất dễ nhìn ra sơ hở.
Trong thư phòng những cái khác không nhiều, nhưng giấy để viết thì không thiếu. Phân lệ một tháng là năm đao giấy trúc, Liễu Lan Đình nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng hết một nửa, chỗ còn thừa đều tích lại, cứ liên tục như thế để dành cũng được mấy thùng.
Lúc mới bắt đầu dùng bút lông viết chữ còn chưa quen, vì ngòi bút lông quá mềm, không cẩn thận một cái, chữ viết ra liền biến thành khó coi cực kỳ. Nhưng thử qua vài lần, Khương Bồng Cơ dần dần tìm ra được cảm xúc. Phát huy năng lực khống chế chính xác lực cánh tay của mình, dần dần tự rút ra được kinh nghiệm cho bản thân, sau khi luyện được vài tờ, thế nhưng cũng viết ra được chữ giống chữ của Liễu Lan Đình đến năm phần.
Cũng đúng, cô luyện theo chữ của Liễu Lan Đình trong trí nhớ, đương nhiên là giống rồi.
Thấy quá trình viết chữ từ “bò” cho đến “đứng” của Khương Bồng Cơ, khán giả xem trực tiếp cảm thấy kinh ngạc không thôi. Khả năng học tập mạnh mẽ như thế này thì làm Streamer làm gì nữa? Thậm chí còn có một vài khán giả đã từng học thư pháp ngoi lên than thở trước đây mình luyện chữ gian khổ đến mức nào, có lúc phải luyện đến mức cánh tay sưng tướng lên không thể cử động nổi, cuối cùng nguyền rủa một câu: Bác Streamer này không phải là người!!!
Tuy rằng đã rút ra được một vài kinh nghiệm, nhưng chỉ một thời gian ngắn như vậy làm sao có thể nắm bắt nhanh như thế được. Nhìn sắc trời bên ngoài, Khương Bồng Cơ ôm một đống thẻ tre đặt lên bàn, sau đó lấy một tập giấy trúc đã được cắt gọn, bắt đầu chép lại.
[Sailor A Uyên]: icon mù chữ... đây là chữ gì vậy?
[Vượt Mọi Chông Gai]: Tui miễn cưỡng đọc được vài chữ, chắc là Streamer đang chép Luận Ngữ, tui nhớ là sách ở cổ đại siêu siêu đắt luôn, gia đình mà Streamer xuyên vào có thể cất giữ Luận Ngữ, xem ra gia cảnh rất giàu có, địa vị xã hội cũng khá cao...
Lúc Khương Bồng Cơ đang chép chữ thì nhìn thấy cái bình luận này, liền rep lại một câu.
[Streamer V]: Đúng thế, tình hình của nhà họ Liễu không tồi, nếu là nhà bình thường khác, có lẽ bây giờ tôi đang ở trại phỉ cho các vị xem cảnh tay không xé xác thổ phỉ như thế nào, hoặc là thám hiểm rừng sâu, dạy các vị làm thế nào để sinh tồn nơi hoang dã.
[Kiếm Lạc Trấn Sơn Hà]: 2333... livestream sinh tồn nơi hoang dã bạn có thể hiểu được, nhưng tay không xé xác thổ phỉ là cái quỷ gì?
[Streamer V]: Thời đại viễn cổ ngu muội này rất hỗn loạn, quận Hà Gian đã xem như là có trật tự rồi, nhưng vùng xung quanh vẫn có rất nhiều thổ phỉ tụ tập, chuyên môn cướp bóc thương nhân đi đường, một người phụ nữ đi một mình đối với bọn chúng mà nói quả thật chẳng khác gì một miếng thịt béo dâng đến tận miệng.
[Streamer V]: Hoặc là bị mười mấy tên đàn ông trong cái trại phỉ đó lăng nhục, trở thành công cụ tiết dục của bọn chúng, may mắn hơn một chút thì có thai, nói không chừng thì sống thêm được mấy tháng nữa, đứa trẻ sinh ra sau này cũng trở thành thổ phỉ... Hoặc là chỉ có thể rút đao ra, khiến cho bọn chúng về chầu ông bà vải!
Nói đến đó, động tác cầm bút của Khương Bồng Cơ thoáng khựng lại, sau đó lại hạ xuống viết tiếp, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi đôi chút.
[Streamer V]: Tôi biết có rất nhiều thứ các vị không thể chấp nhận nổi, nhưng các vị là người xem còn tôi lại là người tham gia vào trong đó.
Khán giả chỉ là người ngoài cuộc đứng xem kịch, không muốn xem nữa thì kích chuột rời khỏi kênh trực tiếp là được. Nhưng cuộc sống của cô lại phải dựa vào chính bản thân mình mà bước đi, chứ không phải là dựa vào những khán giả này.
Từng nét, từng nét một chép hết nội dung trên cuốn thẻ tre, Khương Bồng Cơ định tiếp tục ôn luyện những kỹ năng khác của Liễu Lan Đình.
Đúng lúc này, hệ thống vẫn luôn im lặng tự dưng lên tiếng:
“Ký chủ, muốn làm một phát học cấp tốc không?”