Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347
Liễu phủ ở Thượng Kinh có sản nghiệp và phủ đệ riêng, đội quân đưa dâu dừng chân ở đó, thứ nữ Liễu Huyên cũng chuẩn bị xuất giá ở đây.
Bố trí đồ cưới, thu dọn phủ đệ, sắp xếp nô bộc, gia đinh... mấy việc lộn xộn này gần như chiếm hết thời gian của Khương Bồng Cơ.
Đợi đến lúc cô nhàn hạ đã là hai ngày sau rồi.
Khương Bồng Cơ vốn là người hướng ngoại, để cô cả ngày từ sáng đến tối chỉ ở trong nhà đọc sách, luyện chữ thì chắc chắn cô không làm được.
Đừng nói cô mà người xem livestream cũng không thể ngày ngày xem những nội dung nhàm chán như thế, cả đám rối rít mong đổi bản đồ livestream.
Khương Bồng Cơ động lòng trước kiến nghị của khán giả, cô nhớ lần trước ở đây đã là hai ba năm trước rồi. Lúc đó là vào cuối thu đầu đông, xunh quanh cũng không có gì đẹp, lại thêm hành trình khá gấp nên Khương Bồng Cơ cũng chưa đi dạo quanh thành Thượng Kinh, có chút tiếc nuối.
Hôm nay có thời gian rảnh, hay là an tâm đi dạo chơi vài ngày, không biết chừng sau này chẳng có cơ hội tốt thế này nữa.
Đơn độc vui vẻ không bằng chung vui với mọi người, cô dứt khoát gọi Từ Kha cũng đang nhàn rỗi buồn chán giống cô cùng đi.
Đối với việc này, Từ Kha lại tỏ ra bất đắc dĩ, không khỏi trêu chọc: “Lang quân chỉ mở miệng, bên dưới đã chạy gãy chân. Ngài là người nhàn rỗi, vạn sự không cần lo lắng nhưng Kha còn không ít việc phức tạp cần giải quyết. Việc dạo chơi này, ngài cứ một mình hưởng thụ là hơn.”
Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Những việc cần làm đã làm xong rồi, ngươi còn việc gì chứ hả?”
Từ Kha lắc đầu, có một số việc lang quân đương nhiên không nhớ, nhưng là một cánh tay đắc lực như cậu thì phải cân nhắc mọi mặt, mọi thứ chu đáo.
“Chẳng nhẽ lang quân quên rồi, ở Thượng Kinh lão gia có không ít bạn bè, một số là bạn bè quan trường, một số lại là bạn tâm giao. Ngài là con trai của lão gia, lâu lắm mới đến một lần đương nhiên phải chuẩn bị ít lễ mọn đi thăm hỏi, gặp mặt mới được.”
Mặc dù người ta chưa chắc đã gặp Khương Bồng Cơ nhưng cũng không thể thất lễ.
Khương Bồng cơ làm gì biết bạn quan trường của Liễu Xa là ai? Bạn bè tâm giao là ai? Thậm chí đến quà tặng dịp lễ tết cô cũng không biết... Dù sao những việc này đều là phu nhân chính thất hoặc là đại quản gia lo.
Tuy rằng Từ Kha không phải là quản gia nhưng lần này Khương Bồng Cơ ra ngoài không mang theo ai, nhiệm vụ quà lễ lại rơi lên tay cậu.
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, có chút chột dạ: “Việc này phức tạp thế à?”
Từ kha nói: “Mỗi nhà có một kiêng kỵ khác nhau, tặng quà cũng là một nghệ thuật cần học hỏi. Quan hệ thân thiết thì tặng nhiều, lễ vật cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Quan hệ qua loa thì là xét tình hình cụ thể giảm đi vài phần nhưng lại không thể để đối phương nhìn ra thái độ của mình... Không chỉ phải tham khảo lệ cũ năm trước mà còn phải hiểu được tình hình mấy năm gần đây của mỗi nhà để điều chỉnh quà lễ cho hài hòa...”
Nhà nào mới có con chết trẻ mà lại vội vàng tặng kỳ lân ngụ ý đưa tiễn, thì chẳng phải là chọc vào lỗi đau của người khác hay sao?
Lại ví dụ như cha mẹ người ta vừa mới qua đời mà đi tặng một đống thuốc bổ kéo dài tuổi thọ thì đúng là tự tìm đường chết.
Tặng quà không khiến hai nhà thân cận hơn, nhưng nếu tặng quà sai mà kết thù, thì cả đời cũng không qua lại với nhau.
Khương Bồng Cơ hiểu rồi, những đạo lý này cô đều biết.
“Phụ thân làm quan nhiều năm, không nói bạn bè khắp thiên hạ nhưng cũng không phải ít, xem ra quả thật là việc lớn.”
May mà kéo theo Từ Kha đi không thì việc này chắc chắn sẽ khiến cô phải đau đầu.
Nhìn dáng vẻ Khương Bồng Cơ hoảng sợ trốn tránh, Từ Kha cười, thuận miệng nói: “Thêm hai năm nữa, lang quân cũng đến tuổi nên thành gia lập nghiệp rồi. Lúc đó cưới một chủ mẫu hiền lành, tháo vát thì những việc vụn vặt này sẽ có người thay ngài lo toan.”
Khương Bồng Cơ nghe xong, ngượng ngùng không nói.
Cưới một vị chủ mẫu hiền lành, tháo vát, mục tiêu này hơi khó nha, e rằng Từ Kha phải thất vọng rồi.
Người xem phòng livestream thì cười như được mùa.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Thương thay cho thiếu niên Từ Kha, sau này Streamer có khả năng cưới về một nam chủ mẫu nhé.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Ha ha ha, thực ra tôi cũng không để ý việc Streamer cưới một chủ mẫu giới tính nữ bình thường đâu.
[Lấy Cái Hạt Dẻ]: Chỉ có một mình tôi đau lòng cho thiếu niên Từ Kha sao? Cậu quen biết Streamer bao năm rồi, bị Streamer bán bao nhiêu lần như thế mà vẫn kiên trì cho rằng Streamer là nam nhi... Còn cưới chủ mẫu à, coi chừng lang quân nhà cậu ngày nào đó bị người khác cưới đi mất đấy.
[Chanh Ngâm Đường Phèn]: Chậc, tôi không thích nghe câu này. Streamer của tôi chắc chắn là cưới vị kia, đứng vững lập trường Streamer công x chủ mẫu thụ.
Khương Bồng Cơ không thèm để ý nội dung bình luận chi chít trên màn hình livestream, thở dài với Từ Kha.
“Thành gia lập nghiệp cái gì chứ? Việc này còn sớm chán, bây giờ ta chưa có dự tính gì cả.” Khương Bồng Cơ nói xong câu này, không đợi Từ Kha mở miệng lại nói tiếp: “Bây giờ vẫn phải làm phiền ngươi tiếp tục lo toan... Ngươi làm đi, ta đi dạo chơi.”
Không biết câu nói nào đã chọc đến Từ Kha, cậu lại sửa lời.
“Lang quân từ từ đã, Kha suy xét lại vẫn là đồng hành cùng lang quân ra ngoài một chuyến thì hơn.”
Khương Bồng Cơ cười hỏi cậu: “Sao đột nhiên lại thay đổi thế?”
Mặt Từ Kha không biểu cảm, nói: “Kha đột nhiên nhớ đến, lang quân hành sự ngang ngạnh phóng túng. Nếu như không theo dõi, ai biết lang quân ra ngoài một chuyến lại gây ra chuyện gì? Đến lúc đó, hậu quả còn không phải để cho Kha giải quyết sao? Nghĩ vậy thì vẫn là đi theo lang quân tốt hơn.”
Khươn Bồng Cơ tức cười, đối với cái lí do này cô cạn lời rồi.
Cô đã không dám nhìn xem có bao nhiêu bình luận chế nhạo cô nữa.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Ha ha ha, Streamer, Từ Kha ghét bỏ cô là đồ hay gây chuyện đấy.
[Lấy Cái Hạt Dẻ]: Xì, còn muốn Từ Kha không ghét bỏ sao, Streamer vốn là nhân tài xuất chúng chuyên gây chuyện mà.
“Chậc chậc, thế thì người theo dõi kĩ vào.” Khương Bồng Cơ khó chịu nói: “Nghe ngươi nói như thể lang quân nhà ngươi thích gây sự lắm ấy.”
Từ Kha đáp trả bằng một ánh mắt.
Khương Bồng Cơ không cần nhìn bình luận phiên dịch cũng biết hàm ý của ánh mắt này.
Ý của cậu ta là: Chẳng lẽ không đúng như thế sao?
Từ Kha đã nhìn thấu bản chất thích gây chuyện của Khương Bồng Cơ rồi.
Dù là cô không chủ động gây chuyện cũng sẽ có việc ngoài ý muốn xảy ra, chứ nói gì đến cô còn là kẻ chủ động gây sự?
Có lẽ vì Nhị hoàng tử phi xuất thân Bắc Cương nên các nơi trong thành Thượng Kinh cũng không ít cửa hàng phong cách dị tộc.
Hôm nay hoa đăng mới lên, chợ đêm đang lúc náo nhiệt.
Dân chúng mang theo con cái, cùng hưởng thụ niềm vui gia đình.
Đối mặt với cảnh tượng phồn hoa như thế này, Từ Kha mơ màng nghi hoặc, như thể cảnh tượng cậu nhìn thấy ở hai bên đường chỉ là ảo tưởng.
“Ngươi có muốn mua chút son phấn, trang sức hay hoa lụa không?”
Khương Bồng Cơ ăn vận như thiếu gia nhà giàu bình thường, chỉ là tướng mạo cô xuất chúng, dáng người cao lớn, ở trong đám người có vẻ hơi bắt mắt.
“Mua những thứ cho con gái này làm gì ạ?” Từ Kha cảm thấy nghi ngờ.
“Ngươi quên nhà ngươi có nương tử phòng không lẻ bóng rồi à? Đi ra ngoài một chuyến, trở về cũng nên mua chút đồ vật dỗ dành chứ.” Khương Bồng Cơ nói: “Tuy rằng không đắt tiền nhưng thắng ở tâm ý. Vừa nãy ngươi còn đĩnh đạc nói với ta về tri thức tặng quà mà trong nháy mắt đã quên rồi sao?”