-
Chương 32
Khương Bồng Cơ đứng dậy, lạnh mặt nhìn tên gia đinh, “Bình thường ngươi ỷ thế cha mẹ làm mưa làm gió trong Liễu phủ, cho nên mới có thể năn nỉ những tên gia đinh trực đêm để ngươi tiến vào nội viện. Nhưng đáng tiếc là, ngươi lại nhìn thấy một tỳ nữ thức dậy đi tiểu đêm, lập tức sinh ra ý đồ xằng bậy, đánh ngất người ta sau đó thực hiện hành vi đồi bại.”
“Dưới ống tay áo ngươi vẫn còn vết cào khi cô ấy giãy giụa, ngươi muốn biện giải như thế nào đây?”
Gã gia đinh vô thức lùi về phía sau một bước, túm chặt lấy chỗ cổ tay mình che dấu.
Khương Bồng Cơ lúc đầu còn tưởng rằng là cưỡng bức không thành, dù sao trong cái thời đại viễn cổ này nào có tên gia đinh nào dám làm như thế, đây chính là điển hình cho việc không muốn sống, hoàn toàn có thể dùng tư hình đánh chết. Hơn nữa, trước đó gã ta còn lăn lộn với đám kỹ nữ, những dấu vết để lại khiến cô đã phán đoán nhầm. Nhưng mà, khi quản gia đưa tỳ nữ đó đến, cô phát hiện ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.
Vợ chồng quản sự kia không ngờ con mình thế nhưng lại gây ra họa tày trời như thế, với tội trạng này nhất định sẽ bị dùng gậy đánh chết.
Đối diện với ánh nhìn chằm chằm của cha mẹ mình, hai mắt gã gia đinh đó đỏ lừ lên, đang trong trạng thái hoảng hốt luống cuống thì thấy Khương Bồng Cơ cách gã không xa, lại nghĩ đến kết cục lát nữa kiểu gì mình cũng phải chết, trong đầu lập tức sinh ra ý nghĩ xằng bậy, “Tao liều mạng với mày...”
Khương Bồng Cơ điệu nghệ lách người tránh đi, căn phòng trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, không ai ngờ được gã gia đinh kia thế mà lại dám làm loạn!
Không bắt được Khương Bồng Cơ, gã gia đinh với thân hình cường tráng, đã từng tập tành võ vẽ qua đôi lần thoắt cái liền chuyển mục tiêu sang Điệp phu nhân.
Một người phụ nữ, trước đó không lâu lại vừa mới sinh bệnh, đúng là kẻ dễ đắn đo nhất.
Nhưng mà, Khương Bồng Cơ ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của gã, mặt quạt của cây quạt đàn hương trong tay cô nhanh chóng quạt thẳng vào mặt gã. Lợi dụng khoảnh khắc đối phương vô thức nhắm mắt lại, cô đưa chân đá vào hõm sau đầu gối của đối phương, khiến cơ thể của gã không thể không đổ nghiêng về phía trước.
Bốp!!!
Khương Bồng Cơ dùng chiếc quạt đã gập lại quát vào mặt gã một cái, cũng không biết cô xuống tay mạnh đến mức nào mà trực tiếp khiến gã ngã sõng xoài trên mặt đất. Trên mặt gã, hai dấu nan quạt in hằn từ thái dương kéo dài đến sống mũi nhanh chóng đỏ rực lên, một bên mắt cũng bắt đầu chảy máu ròng ròng.
“Bẩn mất cây quạt của ta.” Khương Bồng Cơ vứt cây quạt dính máu xuống bên cạnh gã gia đinh đang cuộn tròn người ôm mắt kêu gào vì đau đớn.
Tất cả mọi biến cố chẳng qua chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Sau, Khương Bồng Cơ cũng sai người khống chế áp giải đôi vợ chồng quản sự đó lại.
Không chỉ có người trong căn phòng yên lặng mà cả phần comment trên màn hình cũng trống rỗng, cảm giác yên tĩnh từ trước đến nay chưa từng có.
“Quản gia, ông lục soát nhà của bọn họ rồi đúng không, rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu tiền trong phủ? Cứ theo con số thực đó mà báo lại cho quan phủ, nhớ kỹ lúc đưa bọn chúng đi thì nhớ đổ cho một chén thuốc câm, còn về phần tên này, ha ha... tập trung tất cả các gia đinh lại, cho mọi người mở rộng tầm mắt ra xem cái gì gọi là dùng gậy đánh chết!”
“Điệp di nương mới nãy bị kinh sợ, nhớ mời lang trung đến xem xem, kê chút thuốc an thần.”
Bầu không khí trong phòng nặng nề đến dọa người, quản gia cũng coi là người đã quen với sóng to gió lớn nên nhanh chóng tiếp nhận việc này, “Bẩm Nhị lang quân, đã điều tra rõ ràng rồi ạ.”
Nhắc đến cái này, lão quản gia cảm thấy có chút mất mặt, không ngờ dưới mắt ông mà vẫn còn kẻ có thể tham ô nhiều như thế, căn cứ vào luật pháp hiện giờ, đôi vợ chồng quản sự đó mà bị giải đến quan phủ chắc chắn sẽ bị phán tội chết. Nhưng mà, Nhị lang quân thật sự đã trưởng thành rồi, trong tình huống này rồi mà vẫn còn nhớ được xử lý chu toàn mọi chuyện. Có nói thế nào thì cũng là người cũ trong Liễu phủ, đôi vợ chồng này chắc chắn biết không ít chuyện trong phủ, không biến bọn họ thành người câm thì không đưa đi được.
Mới đầu Điệp phu nhân cũng bị biến cố này làm cho giật mình, nhưng sự chú ý của bà rất nhanh chóng đã từ kinh hoảng chuyển sang cái bóng đang phản chiếu lên bình phong. Trong một thoáng thất thần, bà dường như nhìn thấy người ấy, người mà bà hằng quen thuộc vòng qua bình phong đi về phía bà.
Nhưng mà, giọng nói của Khương Bồng Cơ đã đưa bà về lại hiện thực, bà ậm ừ đáp lại một câu rồi bảo tỳ nữ đỡ mình về phòng.
Khu bình luận sau một hồi yên tĩnh đột nhiên bùng nổ như thể núi lửa phun trào, nội dung bình luận có chất vấn, nhưng nhiều hơn cả là khó tin, thậm chí có người còn trách cứ Khương Bồng Cơ xuống tay quá tàn nhẫn, quá là ác độc... bọn họ càng lúc càng nghiêng về khuynh hướng tin tưởng những gì kênh livestream này đang phát là thật.
[Muốn Làm Gì Thì Làm]: Tôi tin đây thực sự là livestream xuyên không rồi... nhưng mà, là một người hiện đại, tam quan của cô ở đâu? Hủy đi đôi mắt của người khác mà cứ như là đang nhấc tay một cái thôi ấy, còn muốn đem người ta đánh chết, thật là tàn nhẫn, khiến người ta vô cùng căm phẫn!
Đại đa số bình luận đều có nội dung tương tự như vậy, phần lớn là trách cứ Khương Bồng Cơ quá máu lạnh tàn nhẫn.
Khương Bồng Cơ khẽ nhếch mép, bảo hệ thống cho in đậm lời cô nói đặt chính giữa màn hình.
[Streamer V]: Ai nói với cậu, tôi là người của thời cận cổ đại?
Dùng tiêu chuẩn tam quan của người cận cổ đại để yêu cầu một người chinh chiến hơn ba chục năm trong thời kì Tinh Tế, trên tay dính món nợ sinh mạng của mấy ngàn vạn người một cách trực tiếp hoặc gián tiếp?
Khương Bồng Cơ cô có nguyên tắc làm việc và tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình, chỉ cần đừng vượt quá giới hạn của cô, tất cả đều có thể thương lượng.
Còn vượt quá rồi?
Vậy thì xin lỗi!
[Streamer V]: Tự giới thiệu một chút, tại hạ là Khương Bồng Cơ, Quân đoàn trưởng quân đoàn 7 của Liên Bang Nhân Loại, quân hàm Thượng Tướng, có lẽ sau khi chết còn có thêm một cái danh hiệu Nguyên Soái Vinh Dự. Tính theo thời gian của mấy người thì đại khái tôi thuộc về người tương lai của một, hai chục nghìn năm sau.
[Streamer V]: Nơi này không phải thời đại hòa bình mà các vị vẫn quen thuộc, càng không có cái gì gọi là nhân quyền, những cảnh tượng máu me như hôm nay, sau này sẽ chỉ nhiều lên chứ không ít đi. Các vị và tôi vốn là người của hai thời đại khác nhau, gặp gỡ tức là có duyên, nếu như các vị tò mò đến xem, tôi vô cùng hoan nghênh, còn nếu như là coi thường khinh rẻ thì mời đi, không tiễn.”
Hệ thống: “...” Hự, đây không chỉ là vị ký chủ khó chơi nhất mà nó từng gặp, mà còn là Streamer kiêu căng nhất mà các khán giả từng xem mất.
Hệ thống tức đến mức gần như muốn nổ tung, “Cô... cô... cô như thế này... sẽ đuổi hết người xem đi đấy cô hiểu không?”
Khương Bồng Cơ khẽ cong môi, thản nhiên nói: “Còn lâu, yên tâm đi, số lượng người xem chỉ có càng lúc càng tăng lên mà thôi.”
Hệ thống giẻ rách này không hiểu, Khương Bồng Cơ cũng lười phải giải thích cho nó nghe. Một vị Streamer của mấy chục nghìn năm sau phát livestream ở cổ đại mấy nghìn năm trước, hơn nữa còn là thật 100%, miếng thính này còn chưa đủ lớn?
Hệ thống cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, bởi vì nó phát hiện ra lượng người xem đang dần dần tăng lên đến hai nghìn người, hơn nữa còn tiếp tục tăng lên đến mức hai nghìn năm trăm với biên độ càng lúc càng lớn... nhưng mà... tại sao các khán giả lão gia nhiều như thế mà ngay đến một cái kẹo mút khen thưởng nó cũng không thấy?
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Bồng Cơ lấy một cái đòn gỗ dẹt sơn đỏ từ trong tay của một tên gia đinh, đi đến trước mặt cô tỳ nữ gặp phải cảnh bất hạnh, đối phương lúc này chỉ hận không thể thu mình vào một cái khe trên mặt đất, nếu không phải quản gia sai người coi chừng, thì có lẽ cô bé này đã sớm tìm được cơ hội tự tử thành công rồi.
“Nô năm nay 13.”
Tuy rằng tỳ nữ này mới 13 tuổi nhưng dậy thì khá là sớm, nhìn trông như đã 15, 16 tuổi, đã ra dáng một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Khương Bồng Cơ đưa cái đòn gỗ trong tay cho tỳ nữ đó, trong ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của cô tỳ nữ, cô khụy chân quỳ trên mặt đất nhìn thẳng vào mắt cô bé, một tay bóp chặt lấy cằm của đối phương, “Tên đó đã bị trói lại rồi, không động đậy được nữa. Ngươi cứ đánh thoải mái, đánh chết mới thôi. Nếu ngươi không đánh chết được, ta sẽ tha cho hắn một mạng!”
Tất cả những gia đinh tập trung lại đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Khương Bồng Cơ nói vậy, không nhịn được mà rùng mình hít mạnh một cái.
Khương Bồng Cơ không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, mà lạnh lùng hỏi nữ tỳ đó: “Đánh hay là không?”
Hô hấp của đối phương có chút dồn dập, ánh mắt tràn đầy hận thù rơi xuống cây gậy trong tay Khương Bồng Cơ, trong phút chốc ánh mắt đó thêm phần kiên quyết, hơi thở càng dồn dập thêm.
“Đa tạ lang quân!”