Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326
“Đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói như thế này. Không ít học sinh dưới danh nghĩa của phụ thân đều cảm thấy Từ ca ca đem đến vận rủi, hận không lấy tay áo bịt mũi coi huynh ấy như bệnh dịch. Mặc dù, trước mặt mọi người không nói gì nhưng sau lưng thì luôn xa lánh huynh ấy.”
Ngũ Nương vô cùng bất mãn việc Vệ Từ bị đối xử bất công, cô cũng kiên định giữ quan điểm của bản thân đối với anh. Nhưng cô còn nhỏ quá, lời nói ra căn bản không có mấy người nghe. Hôm nay gặp được người cùng chung chí hướng với mình, quả thực không thể vui mừng hơn.
“Chỉ là cái nhìn ngu muội mà thôi.” Khương Bồng Cơ bĩu môi nói: “Trẻ con sinh cùng ngày cùng giờ nhiều vô kể, chẳng nhẽ đều có vận mệnh giống nhau chắc? Lẽ nào cứ ai sinh giờ Tý ngày hai mươi hai tháng tám năm Quý Dậu thì đều là vị thừa tướng Hoàng Phủ kia đầu thai? Chẳng qua là vì Tử Hiếu quá xuất chúng cho nên bị người ngoài đố kỵ. Bọn chúng không thắng được huynh ấy thì chỉ đành dùng cái này bôi nhọ mà thôi.”
“Đúng đúng, đám người kia căn bản không hiểu Từ ca ca, bản thân không có não còn cả ngày chạy theo phong trào!”
Ngũ Nương hăng hái, nắm tay gật đầu, dáng vẻ vui sướng vô cùng.
Thấy thế, Khương Bồng Cơ không khỏi bật cười.
Người xem livestream cũng rối rít nhận xét vị cô nương này quá đáng yêu, khác hẳn với vẻ diêm dúa lòe loẹt bên ngoài.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ha ha, vị tiểu cô nương này thích Vệ mĩ nhân hả?
[Tiệm Mì Bình Dân]: Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ, làm sao biết thế nào là thích hay không thích chứ? Tôi cảm thấy cô ấy giống thiếu nữ theo đuổi thần tượng hơn. Vệ mỹ nhân chính là thần tượng của cô ấy, cho nên cô mới không cho phép người ngoài bôi nhọ, thề chết bảo vệ danh tiếng người ta.
[Bạn Rơi Điều Khiển Từ Xa]: Làm ơn, thời cổ đại con gái mười hai mười ba tuổi kết hôn nhan nhản rồi, nhỏ cái gì nữa?
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Chậc, thiếu nữ mười hai mươi ba tuổi xuất giá, phần lớn là hoàn cảnh gia đình không tốt. Người giàu hơn một chút nhất định sẽ giữ con gái thêm vài năm, ít nhất cũng đợi đến tuổi cập kê mới kết hôn. Gia cảnh của con gái Uyên Kính tiên sinh có thể kém được sao?
Khương Bồng Cơ cũng đồng ý với cách nghĩ của người xem livestream, Ngũ Nương đối với Vệ Từ quả thật có sự mến mộ giữa nam nữ.
“Tại sao huynh lại nhìn ta như thế?”
Y như dê xồm vậy!
Ngũ Nương bị ánh mắt của Khương Bồng Cơ khiến cho mất tự nhiên, cô bất giác lùi lại một bước.
Khương Bồng Cơ cười, vạch trần: “Cô thích Tử Hiếu à?”
Ngũ Nương đỏ mặt, tức thì tỏ vẻ không còn gì để mất: “Vừa rồi huynh ở trên cây lâu như thế, chuyện không nên nghe cũng nghe rồi, biết rõ còn cố hỏi. Đúng là ta thích Từ ca ca đấy, phụ thân cũng nói huynh ấy có tướng nghi thất nghi gia*. Nếu huynh ấy trở thành vị hôn phu của ta chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức.
*Nghi thất nghi gia: Có nghĩa là vợ chồng hòa thuận, hạnh phúc. Thường chỉ phẩm chất của người phụ nữ.
Ngũ Nương thích Vệ từ, thậm chí muốn gả cho anh, nhưng chắc chắc không phải chỉ vì khuôn mặt tuấn tú kia, cô không phải kiểu người suy nghĩ nông cạn như thế.
Các chị em bên cạnh cô không ít người đã đính hôn chờ đám cưới, nhưng nhà chồng thế nào?
Nhờ phúc của thân phận “con gái Uyên Kính tiên sinh”, thỉnh thoảng cô lại mang thức ăn đến thư viện cho phụ thân nên có thể nghe thấy đôi ba lời bàn tán.
Đàn ông còn chưa kết hôn đã lăng nhăng với nha hoàn theo hầu không ít, thậm chí còn lòi ra một đứa con khiến chính thê không thoải mái.
Quá đáng hơn nữa còn có kẻ sủng thiếp diệt thê, không gì không làm được.
Vì Uyên Kính tiên sinh sáng suốt, Ngũ Nương đương nhiên cũng muốn chọn một người tâm đầu ý hợp, chẳng những phải thương cô mà còn hiểu cô, yêu chiều cô.
Lúc Tam Ngũ khó sinh, đám người hầu đều muốn vứt Tam Ngũ đi để tránh việc nó chết đem lại điềm xui.
Cô không có cách nào, tìm bừa Vệ Từ cầu cứu. Anh nghe xong lại không hề coi thường tính mạng của mẹ con Tam Ngũ mà còn xắn tay áo lên, không chê máu tanh cũng không tức giận khi Tam Ngũ cào anh, chỉ nghiêm túc đỡ đẻ cho nó.
Dù sao sau sự việc này, Ngũ Nương quả thực thích Vệ Từ rồi.
Nghi thất nghi gia?
Khóe miệng Khương Bồng Cơ giật giật, lần đầu nghe được đánh giá như này. Người xem phòng livestream cũng suýt bị nổ tung, màn hình tràn đầy 666+.
[Vương Tư Đồ Sáng]: Giáo viên ngữ văn không may mất sớm, cầu cao thủ giải thích một chút, thế nào là nghi thất nghi gia?
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, tử chi vu quy, nghi thất nghi gia*… Ý nghĩa tự hiểu.
*Một bài thơ trong Kinh Thi. Dịch nghĩa: Cây đào tơ xinh tươi, hoa nhiều rậm. Nàng ấy đi lấy chồng, ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Cảm giác như bản thân đọc phải một cuốn sách Kinh Thi giả.
Khương Bồng Cơ nén cười nói: “Nếu cô thích thì trực tiếp bày tỏ với huynh ấy là được. Theo như nhân phẩm của Tử Hiếu, thì dù cho có tiếp nhận hay không huynh ấy cũng sẽ không lan truyền việc này ra ngoài hủy hoại danh tiếng của cô đâu.”
Ngũ Nương chán nản nói: “Nhưng mà Từ ca ca đã có người trong lòng rồi. Con người huynh ấy tính tình nghiêm túc, ta không thèm tranh giành với người khác đâu. Vì vậy, ta hy vọng huynh ấy có thể sớm thành đôi với người trong lòng. Huynh ấy năm nay đã hai mươi mốt rồi, còn kéo dài nữa thì rất khó khăn.” Ngũ Nương bĩu môi, trong lòng hơi khó chịu nhưng ngoài miệng lại nói: “Dù sau ta mới mười ba, chắc chắn sẽ tìm được vị hôn phu tốt.”
Khương Bồng Cơ rất thích tính cách độ lượng này của Ngũ Nương.
Uyên Kính tiên sinh rất biết cách nuôi dưỡng con gái.
Người xem livestream cũng bày tỏ bị Ngũ Nương hấp dẫn rồi.
Rất nhiều cô gái giữ suy nghĩ “Người ta thích nhất định phải thích ta, còn phải đáp trả tình cảm của ta, nếu không thì chính là người phụ tình”. Bao nhiêu ân oán tình thù đều là từ nguyên nhân vô lý này mà ra chứ đâu.
Chính sự độ lượng và đáng yêu đã làm nổi bật nên sức hút đặc biệt của Ngũ Nương.
“Ôi, trò chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết huynh là vị học trò nào của phụ thân.”
Khương Bồng Cơ cười ôn hòa: “Ta tên là Liễu Hi, nếu như không chê thì gọi ta là Lan Đình cũng được.”
Ngũ Nương kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hồi lâu mới tức giận nói: “Quả nhiên tin đồn không thể tin.”
“Tin đồn gì?”
“Mọi người đều nói Liễu Hi huynh phản loạn bất trị, là cậu ấm ăn chơi trác táng rảnh ra là lượn kĩ viện, hổ phụ lại sinh ra khuyển tử*.”
*Chỉ phụ thân xuất sắc nhưng con cái chẳng ra trò trống gì.
Ngũ Nương nghiêng đầu âm thầm đánh giá Khương Bồng Cơ, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của đối phương, không khỏi ửng hồng hai má, rụt rè nói: “Cái khác ta không dám nói nhưng ít nhất huynh sáng suốt hơn đám người kia nhiều. Nếu tất cả những kẻ ăn chơi trác táng được giống như huynh thế này thì trên đời không còn kẻ ăn chơi trác táng nữa rồi.”
Khương Bồng Cơ đang muốn cười, ánh mắt liếc qua một bình luận suýt nữa thì đờ người ra.
[Chú Lính Quèn]: Streamer, rất nguy hiểm nha, em gái này đang muốn thả thính cô đó.
“Tiểu cô nương thật tinh mắt!” Khương Bồng Cơ rất tự nhiên mà khen ngợi Ngũ Nương một câu.
Ngũ Nương ngẩn ra, song nhanh chóng hiểu ra thiếu niên này đang vô sỉ tự khen lấy mình, lập tức phì cười.
Khương Bồng Cơ thúc giục: “Thời gian không còn sớm nữa, cô mau trở về đi, còn phải tế bái Hoa Thần nữa.”
Ngũ Nương gật đầu, tìm một phương hướng ít người rồi chạy đi.
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau lại đi thẳng đến phía sau gốc cây lê.
“Được tiểu cô nương bày tỏ, huynh không có chút cảm động nào sao?”
Sau gốc cây, Vệ Từ cảm thấy trái tim muốn ngừng đập, giật mình trốn ra phía sau, không may đập gáy vào cây.
“Nhìn dáng vẻ huynh... thật sự là đã có người trong lòng rồi nên mới nhẫn tâm từ chối tâm ý của tiểu cô nương người ta?”
Vẻ mặt Vệ Từ nghiêm túc chưa từng có, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Khương Bồng Cơ.
“Việc này liên quan đến danh dự của Ngũ Nương, xin đừng nhắc lại nữa.”