-
Chương 1: Đạo tặc ở hà Gian
Khương Bồng Cơ - Thượng tướng của Quân Đoàn Liên Bang, Quân đoàn trưởng kiêm Tư lệnh tiền nhiệm của Quân Đoàn 7.
Tại sao lại có thêm chữ “tiền nhiệm” đứng trước?
Bởi vì cô đã tử trận.
Cô còn nhớ rất rõ, cái chết lúc đó ập đến cực kỳ đột ngột, thậm chí nhanh đến mức cô còn không kịp trở tay. Nhưng mà thế cũng có cái hay, ít nhất thì trước khi cô kịp cảm nhận được nỗi đau của cái chết, ý thức của cô đã rời khỏi cơ thể rồi.
Bên tai vẳng lại một tiếng nổ lớn, dường như muốn xé rách màng nhĩ, cả thế giới nhanh chóng bị nhuộm thành một màu đỏ chói.
Ngay giây tiếp theo, khi cảnh sắc trước mặt biến thành một màu đen tĩnh mịch, dường như có một luồng hơi lạnh xoáy tròn lấy linh hồn cô.
Đối với rất nhiều chiến sĩ mà nói, có thể được chết theo cách chẳng chút đau đớn như thế đã là một chuyện may mắn lắm rồi, nhưng với Khương Bồng Cơ thì vẫn còn chút tiếc nuối nho nhỏ. Là một người theo Thuyết Vô Thần, vẫn luôn luôn tin tưởng vào khoa học như Khương Bồng Cơ chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi con người chết đi, thế nhưng lại vẫn còn có thể có cảm giác. Mà thứ khiến cô dở khóc dở cười là, nỗi đau đớn trước khi chết chưa trải qua thế mà sau khi chết rồi lại được trải nghiệm một lần vô cùng chân thật.
Khắp cả người chỗ nào cũng cảm giác được sự đau đớn kịch liệt không thể nào diễn tả được bằng lời, bình thường lúc bị thương cô chưa bao giờ cau mày lấy một lần, thế nhưng lần này cô không chịu nổi mà phải hét lên.
Đau, lại còn là cái kiểu đau đến mức nổ đom đóm mắt.
Cái cảm giác đau đớn như thế này để lại ấn tượng sâu đậm tới khắc cốt ghi xương trong cô, dường như cả người cô bị cưỡng chế vo viên lại mà nhét vào trong một cái hòm và có ai đó ở ngoài không ngừng dùng sức mạnh ấn ép, thu nhỏ không gian bên trong cái hòm lại. Hơn nữa cái quá trình này dường như không có kết thúc, như thể nếu không ép cho cô nhỏ lại chỉ bằng một cái bàn tay thì không cam lòng.
Bỗng dưng, cảm giác đau đớn kinh khủng dường như đã vượt qua một giới hạn nào đó và có thứ gì đó đập thật mạnh vào đầu cô, nghe đánh rầm một tiếng.
Đau!
Khương Bồng Cơ không kiềm được mà muốn cuộn tròn người lại, cơn đau kịch liệt xuất hiện trong não thậm chí còn lấn át cả cảm giác đau đớn truyền đến từ thân thể một cách mạnh mẽ, khiến cô chẳng còn chút lí trí lẫn thời gian nào để suy xét đến những thứ khác nữa. Dường như, ngoại trừ cảm giác đau đớn đến mức muốn nổ tung và như thể bị xé toạc ra thì chẳng còn thứ dư thừa nào khác tồn tại hết.
Nóng!
Không biết cơn đau như thể muốn nổ tung não cô đó kéo dài trong bao lâu, thậm chí cô còn nghi ngờ bản thân mình đã quen với cảm giác này rồi thì bỗng nhiên một luồng nhiệt nóng rát đã bao trùm lên cô, cả người cô như thể rơi vào trong một biển lửa vô biên vô tận, lượng nước trong cơ thể dường như đã bốc hơi bằng sạch, không còn chút nào.
Mình đang ở đâu?
Cùng với lúc não bộ của cô vụt lên câu hỏi này thì cô cũng rất muốn mở mắt ra nhìn xem hoàn cảnh xung quanh mình.
Lẽ nào cô đã rơi xuống địa ngục rồi?
Nhưng mà mọi chuyện không như Khương Bồng Cơ mong muốn, hai mí mắt nặng như đeo chì, cho dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể mở mắt ra nổi, dù có là nhếch mí mắt lên nhìn ti hí đi chăng nữa.
Mơ mơ hồ hồ, trong lúc ý thức trôi dạt, bên tai lại mang máng vang lên một giọng nói điện tử.
[Ting!!! Hệ thống livestream cung đấu kiểm tra ký chủ thêm lần nữa... Bắt đầu chương trình rà quét, tiến độ quét 1%...]
Giọng nói điện tử máy móc vang lên cách cô càng lúc càng gần, Khương Bồng Cơ vô thức vểnh tai lên để có thể nghe rõ hơn.
[... tiến độ quét 23%... 27%... 36%... 42%... 51%]
Đây là... thứ gì vậy?
Khương Bồng Cơ cố gắng tập trung ý thức đang phân tán trôi dạt của mình lại, muốn xem cho rõ ràng chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Nhưng đối phương dường như lại chẳng thèm quan tâm đến cô, vẫn cứ tự ý thông báo thứ gì đó.
[Tít! Hoàn tất quá trình rà quét thân thể của ký chủ, xác định ràng buộc...]
[Đang trong quá trình tiến hành ràng buộc... tiến hành thẩm tra thân phận của ký chủ... đang trong quá trình thẩm tra... quá trình thẩm tra hoàn tất...]
[Tít!!!]
Một âm thanh chói tai vang lên, đột nhiên cả người Khương Bồng Cơ toát mồ hôi lạnh. Cô cảm giác được trong đầu mình vừa bị ai đó nhét vào một thứ sương mù đen sì, cô muốn nghĩ xem nó là gì, nhưng không thể nghĩ ra nổi và cái giọng nói điện tử kỳ quái đó vẫn đang thong thả tiếp tục tiến hành thông báo.
[Họ tên: Khương Bồng Cơ]
[Giới tính: nữ]
[Tuổi: 41]
[Xuất thân: chưa biết (tạm thời)]
[Sở trường: đánh nhau (tạm thời), phân tích suy luận (tạm thời), năng lực khác (tạm thời)]
[Thuộc tính: chưa biết]
Khi nghe được tên tuổi của mình, ý thức của Khương Bồng Cơ đã tỉnh táo hơn rất nhiều, giọng nói bên tai cũng không mơ hồ như vừa rồi nữa.
[Bắt đầu dung hợp linh hồn, độ dung hợp 0.1%... Tít!!! Điểm tích lũy của ký chủ không đạt yêu cầu, quá trình dung hợp tạm dừng, độ dung hợp cuối cùng 0.3%.]
[Hệ Thống: Nhân viên phục vụ số 007 của Hệ thống livestream cung đấu đã sẵn sàng phục vụ ngài (Khương Bồng Cơ -> Liễu Lan Đình)]
Cuối cùng giọng nói đó dần dần lắng lại và chìm vào yên tĩnh, như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Khương Bồng Cơ còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì có thứ gì đó như một cơn gió lướt qua gò má cô, những giác quan cảm xúc đang tan rã tản mát một lần nữa lại tụ lại về phía cô. Loáng thoáng, cô cảm thấy mặt đất dường như đang lắc lư, hơn nữa theo thời gian dần dần trôi qua, cảm giác rung chuyển lắc lư này càng lúc càng rõ rệt.
Cót két, cót két... tiếng gỗ ma sát va chạm vào nhau truyền đến, đi kèm với đó là tiếng khóc lóc sụt sùi bị đè nén.
Có người?
Khương Bồng Cơ dùng hết sức để mở mắt ra, bóng tối trước mặt dần dần chuyển thành những cảnh sắc mơ mơ hồ hồ. Nhưng cử động này của cô quá mất sức, cho nên chẳng duy trì được bao lâu, mí mắt nặng trĩu lại lần nữa rũ xuống.
“Lan Đình ca ca... Lan Đình ca ca... huynh tỉnh lại đi... tỉnh lại nhìn Uyển Nhi này...”
Bên tai vang lên những tiếng gọi, Khương Bồng cơ còn tưởng là chẳng liên quan đến mình, nhưng không ngờ chủ nhân của giọng nói đó lại vừa khóc vừa lay người cô, khiến cho cái đầu vốn đang nặng nề mệt mỏi gần như sắp nổ tung đến nơi. Cô dùng hết sức nói, “Đừng, đừng có lay nữa... chóng mặt... khó chịu quá...”
Có lẽ là vì giọng nói của cô lúc này yếu ớt hơn cả tiếng muỗi vo ve nên cái người ở bên cạnh vừa khóc vừa lay cô vẫn không dừng cái hành động bạo lực đó lại. Sau cùng, Khương Bồng Cơ không chịu nổi, muốn đưa tay lên gạt cái đôi tay tội lỗi đó ra nhưng mà hai tay cô lại nặng như đeo chì, cho dù là chỉ động đậy một ngón tay cũng hao tốn sức lực của cả cơ thể, cuối cùng cô dứt khoát thôi không cử động nữa, vừa điều chỉnh hô hấp vừa nhẫn nại chịu đựng âm thanh sụt sùi phiền nhiễu vang lên bên tai. Nếu không thể dừng nó lại, cũng không thể phản kháng vậy thì hãy yên lặng chịu đựng đi, đợi đến lúc cô quen rồi, có khi lại chẳng cảm thấy nó khó chịu đến như thế này nữa đâu.
Rất hiển nhiên là, ở đây cũng không chỉ có một mình Khương Bồng Cơ cảm thấy bực bội phiền nhiễu với tiếng khóc này, hơn nữa đối phương còn thể hiện vẻ chán ghét ra mặt.
“Cái đám đàn bà thối tha này chỉ biết khóc khóc khóc, nghe mà bực cả mình... hừ!” Gã đàn ông đánh xe ngựa nói xong nhổ toẹt một ngụm nước miếng rồi thô lỗ giơ roi lên vụt mạnh vào mông ngựa giục nó chạy nhanh hơn.
Đường núi gập ghềnh, xe ngựa xóc đến mức như muốn rời ra thành từng mảnh, tiếng chửi bới của gã đánh xe ngựa cũng không thể khiến âm thanh sụt sùi nức nở bên trong xe dừng lại. Trong cơn bực bội, gã cục cằn vung roi ngựa quật vào thùng xe mấy cái thật mạnh, chuỗi lục lạc treo trên xe kêu lên một cách hỗn loạn, khiến cho mấy cô thiếu nữ con nhà quý tộc trong xe sợ đến mức mặt mày tái mét, “Khóc nữa ông đây xem nào, mẹ nó, ông cầm roi quật chết chúng mày bây giờ chứ lại!”
Trên con đường núi gập ghềnh không chỉ có một chiếc xe ngựa này đang chạy, mà còn có hai chiếc xe ngựa khác đi theo phía sau, khoảng cách giữa các xe không xa.
Nếu như trên một con đường núi, dám điều khiển xe ngựa theo cái kiểu ngông nghênh như thế này, khả năng cao nhất chính là xe nơi, người nơi, cùng về chầu âm phủ. Nhưng mà tên đánh xe này rất thong dong, quen cửa quen nẻo, thuộc đường núi như lòng bàn tay, cộng thêm thời gian gấp gáp, thành ra ba chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo vẫn phi như bay trên con đường gập ghềnh.
“Đừng có dữ dằn thế, mất bao nhiêu công sức mới cướp về cái đám này về được đấy, mấy tiểu nương tử bên trong, ai nấy chẳng là mỹ nhân nổi tiếng bậc nhất của quận Hà Gian chứ? Đừng nói là mấy người, cho dù gặp được một người thôi cũng là phúc tổ nhà mày tích mấy đời để lại rồi ấy.”