Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Đôi môi của Liễu Xa khẽ mấp máy, lời giải thích như đúng rồi của con gái khiến ông có cảm giác bất lực...
Ông còn phát hiện ra một chuyện rất kinh khủng, khiến ông nghĩ rằng có khi con gái mình đã làm gì Phong Cẩn, chứ không phải là Phong Cẩn đã làm gì nó.
Chắc là... vì so với quần áo sạch sẽ của con gái thì quần áo của Phong Cẩn lại càng rách nát, bụi bẩn thảm thương hơn?
“Lời giải thích của con chỉ càng khiến cha thêm lo lắng!” Liễu Xa bất đắc dĩ nói, “Không có việc gì là tốt nhất, tuổi con còn nhỏ, mấy chuyện đó... không cần vội! Tất nhiên, nếu thật sự có gì đó thì... cũng không cần phải hoảng sợ!”
Khương Bồng Cơ: “...”
[Tại Hạ Diệp Lương Thần]: Nhạc phụ của ta thật lợi hại! Đúng là được mở mang tầm mắt, ông ấy thật sự là người cổ đại sao?
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc ]: Cha bác Streamer là người đã được mẹ xuyên không của bác Streamer dạy dỗ ra đấy. Đem tới chỗ chúng ta chắc thành nam thần cấp bậc quốc dân luôn. Cơ mà... tôi thấy hình như ông ấy hơi cởi mở quá thì phải (:з)∠)
[Xấu]: Tôi thì lại cảm thấy phản ứng của cha Streamer thế này là bình thường. Chắc chắn ông ấy đã coi Streamer thành một thằng con trai chứ không phải con gái. Mà nếu đã là con trai thì đi xoắn xuýt ba cái chuyện này làm cái gì?
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin ]: Tán thành quan điểm của lầu trên. Nếu như cha của Streamer vẫn còn dùng tiêu chuẩn của con gái thời xưa để bắt buộc bác Streamer làm theo thì chắc chắn ông ấy sẽ không nuôi dạy cô ấy như con trai thế kia!
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ ]: Nếu giải thích như vậy thì tôi đột nhiên lại cảm thấy tư tưởng của cha Streamer đã ở một cảnh giới rất cao. Nếu như là tôi, dù có coi con gái là con trai đi chăng nữa thì trong lòng vẫn nghĩ đây là con gái, không cách nào nghĩ nó là con trai được.
Kỳ thực, đám người xem kia đều nghĩ quá tốt cho Liễu Xa rồi, tư tưởng của ông chưa đạt đến cảnh giới đó. Lí do giải thích cho sự cởi mở của ông là vì từ đầu tới cuối, ông đều lấy tiêu chuẩn của “Nữ Đế tương lai” để đối đãi với con gái nhà mình.
Cô là đế vương cao quý nhất trên đời này, không một kẻ nào có tư cách đứng trên cô.
“Con cùng với Phong Cẩn đến phủ Ngụy tiên sinh một chuyến. Trèo tường vào cho nên quần áo bị bẩn vào lúc đó!” Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười giải thích một câu, đỡ để những suy nghĩ của Liễu Xa lại bay cao bay xa, cô đâu phải là loại con gái không đứng đắn như vậy?
Mặc dù nhìn qua có chút không đứng đắn thật, nhưng cũng không phải loại người có quan hệ tình yêu bừa bãi. Trên thực tế, yêu cầu về mặt tinh thần của Khương Bồng Cơ cao hơn người bình thường rất nhiều, tiêu chuẩn cũng khắt khe hơn. Hoặc là người thích hợp nhất, hoặc là không có ai, chứ quyết không chọn bừa.
Mà bất kể thế nào thì Phong Cẩn cũng không phải là người phù hợp.
Liễu Xa vừa mới yên tâm được phần nào thì lại giật thót, hoảng hốt hỏi lại: “Trèo... trèo tường phủ Ngụy Công Tào?”
Nửa đêm canh ba, con gái nhà mình lôi kéo đồng bọn đi trèo tường nhà thầy nó???
“Dạ, chẳng phải trước đó con mang hai vị nương tử rời khỏi đó sao? Tình cờ gặp phải một bà tử có vấn đề, là trai giả gái, lại còn trà trộn vào Lầu Nghênh Xuân. Con tiện tay vạch trần hắn ta, không ngờ lại thành chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?”
Liễu Xa nhíu mày, ông với Ngụy Uyên cũng được coi là có quen biết, có chút giao tình nhưng cũng không hiểu quá rõ về đối phương. Nếu như không phải có gì bí ẩn, thì với cái tính nết kia của Ngụy Uyên chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua vụ con gái mình đi trèo tường nhà ông ta.
“Kẻ giả gái chính là một nhóm người đến từ quận Mạnh, bọn chúng trà trộn vào hậu trạch nhà người khác âm mưu gây rối. Manh mối tra hỏi của tên ở Lầu Nghênh Xuân chỉ thẳng về phía phủ của Ngụy tiên sinh. Con sợ sẽ xảy ra chuyện liền chạy đến đó bắt người ngay trong đêm.”
Liễu Xa nghe thế sắc mặt mới dịu đi.
Con gái cũng chỉ muốn tốt cho hậu trạch* của Ngụy Uyên. Cái tên cổ hủ kia cho dù có không vui, nhưng cũng sẽ không chĩa mũi dùi về phía con bé, mà ngược lại còn phải mang nợ ân tình.
*Hậu trạch: ngoài là nơi ở của nữ quyến, thì còn được dùng để chỉ nữ quyến sống trong đó.
“Sau đó thì sao? Bắt được chưa?”
“Bắt thì bắt được rồi ạ, nhưng còn kéo theo càng nhiểu rắc rối hơn nữa.” Khương Bồng Cơ lược bỏ chuyện phủ Ngụy Uyên gặp chuyện xui xẻo, dù sao là cũng là chuyện riêng, cô không nên nhiều lời, “Theo như những gì tra hỏi được, kẻ cầm đầu là con cháu nhà họ Mạnh ở quận Mạnh.”
Liễu Xa nghe đến cụm từ nhà họ Mạnh thì ánh mắt ông lóe lên.
“Nhà họ Mạnh ở quận Mạnh?”
“Đúng thế, nghe nói là nghiệp chướng của một gã tên là Mạnh Lượng. Lúc hắn ta vẫn còn ở quận Mạnh thì coi trời bằng vung, lại còn dẫn người đến cưỡng bức vợ con của tùy tùng nhà họ Mạnh – Đô úy quận Mạnh, ép người ta phải vào rừng làm giặc... Mạnh Lượng được người trong nhà lén lút đưa ra khỏi quận Mạnh, cái lũ bạn đầu đường xó chợ của hắn sợ chết nên cũng lén lút trốn theo, chạy đến Hà Gian tác oai tác quái.”
Liễu Xa nghe từ đầu đến đuôi mà ngẩn người.
“Quận Mạnh… thế mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy?”
Giờ thì đến lượt Khương Bồng Cơ ngây ra: “Phụ thân thế mà cũng không biết chuyện này?”
Liễu Xa lắc đầu: “Chưa nghe nói bao giờ.”
Tuy chưa nghe nói bao giờ nhưng ông cảm thấy những gì Khương Bồng Cơ nói chắc chắn là thật.
Quận Hứa nơi Liễu Xa làm quan vốn cách Thương Châu rất xa. Chưa kể giao thông thời này cực kỳ lạc hậu, tin tức lưu thông rất chậm và còn không chính xác. Từ khi về nhà đến này, Liễu Xa hầu như đều ở yên trong nhà, ngay đến công văn cũng chẳng xem thế nên không biết tin tức cũng là bình thường.
“Không sao, về sai người đi hỏi thăm cặn kẽ là được.” Liễu Xa nhắm mắt lại, những ngón tay của bàn tay trái đang đặt trên đầu gối khẽ gõ nhịp. Biểu cảm trên mặt ông có chút cứng lại, dường như đang cố chịu đựng điều gì đó.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy động tác này của ông thì hơi nhăn mày lại, phản ứng này… hình như có gì đó không đúng.
Không đợi cô phân tích thêm, Liễu Xa đã đột nhiên lên tiếng: “Lan Đình, con cần phải học được một điều, nhìn thấu nhưng không cần phải nói ra.”
Khương Bồng Cơ xấu hổ chuyển tầm mắt ra chỗ khác, chuyển sự tập trung của mình vào những thứ khác thú vị hơn, ví dụ như là: xem khán giả bỏ phiếu.
Tuy nội dung livestream giao lưu 100% hôm nay có hơi lạc đề, nhưng xem xét kĩ thì vẫn đáng để mong đợi.
“Hệ thống, có thể kết thúc được rồi.” Khương Bồng Cơ nói thầm với hệ thống: “Sau khi kết thúc thì để bọn họ bỏ phiếu.”
Hệ thống lại trở thành con cá muối giả vờ chết, nhưng so về trình độ gan lì thì nó không phải là đối thủ của Khương Bồng Cơ.
Trên màn hình ảo xuất hiện một chuỗi những bóng đen chạy qua chạy lại. Khán giả trong kênh còn đang tưởng là kênh livestream dính virus thì lại thấy giao diện của kênh livestream đột nhiên nhảy ra một cột vote.