Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1196
Chương 1196: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (68)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lính đào ngũ nhiều, sĩ khí thấp, chiến lực sẽ không còn lại bao nhiêu.
Hàn Úc đã lợi dụng điều này để một mặt diễn trò mê hoặc bọn họ, một mặt để binh lính bên dưới giả vờ làm lính đào ngũ, công khai rời khỏi thành Sơn Ủng. Lính đào ngũ toàn là thanh niên trai tráng, những lính đào ngũ này sau khi rời khỏi thành Sơn Ủng trở thành giặc cướp lưu dân, một số ít tìm tới Khương Bồng Cơ nương tựa.
Đương nhiên bọn họ chỉ là lính đào ngũ tầng lớp thấp nhất, căn bản không có cơ hội được gặp Khương Bồng Cơ, sau khi được thu nạp vào thì cũng chỉ bắt đầu từ tiểu binh.
Cân nhắc về vấn đề an toàn, những lính đào ngũ này vẫn đang trong giai đoạn khảo sát3nên sẽ không cho bọn họ ra chiến trường, cùng lắm chỉ làm vài việc lặt vặt ở hậu phương, chẳng hạn như giặt quần áo, hạ trại, vận chuyển binh khí, không thể để bọn họ tiếp xúc với những thứ dễ ra tay như nước dùng, lương thực...
Không phải Hàn Úc không muốn đánh, rõ ràng là anh ta đã điều một phần quân nhu giấu bên ngoài thành đến mức quân nhu trong thành không đủ để cứng đối cứng với quân địch.
Để không khiến quân địch nghi ngờ, Hàn Úc đã phải nhọc lòng rồi.
Nghĩ đến đây, Tạ Tắc không biết nên kính nể hay nên e ngại vị quân sư này.
“Thành bại là ở hành động lần này...”
Tạ Tắc mặc khôi giáp, cầm vũ khí, tập kết binh mã chuẩn bị xuất phát.
Cho dù2như thế, nhóm Dương Tư vẫn trúng kế, Hàn Úc vẫn đạt được mục đích. Biểu hiện của lính đào ngũ rất an phận, chỉ làm việc ở khu vực được giao, không hề có chút sơ hở nào. Chỉ chờ một tín hiệu vang lên là bọn họ đã lập tức tụ họp lại, đoạt lấy vũ khí của quân địch, đánh cho người ta trở tay không kịp.
Số lượng “lính đào ngũ” quy thuận không nhiều nhưng cũng không ít, bọn họ hành động rất đột ngột, trong lúc nhất thời đã để bọn họ chiếm thế thượng phong.
Trước đó Tạ Tắc đã đóng giả trà trộn trong đám lính đào ngũ, thuận lợi hội hợp cùng với “lưu dân thổ phỉ” ngoài thành để hành động theo kế hoạch của Hàn Úc.
Hắn vốn lo lắng binh khí, lương thực2và ngựa không đủ nhưng không ngờ Hàn Úc đã chuẩn bị xong từ trước.
Lúc này Tạ Tắc mới lờ mờ hiểu ra vì sao Hàn Úc lại muốn cố thủ thành Sơn Ủng, mặc cho quân địch chửi rủa thế nào cũng không chịu xuất chiến.
Hắn lần theo bố trí của Hàn Úc, hành động lần này rất thuận lợi, mặc dù quân địch phòng ngự nghiêm ngặt nhưng đối mặt với lần tập kích đột ngột, phòng tuyến của bọn họ vẫn bị phá một lỗ hổng. Hắn ra lệnh binh lính đốt cháy doanh trướng tạo ra hỗn loạn, đồng thời đánh về phía chủ trướng.
Chính vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê này, không ít người vừa mới tiến vào giấc mộng đẹp đã bị tiếng kèn lệnh to rõ làm bừng tỉnh.
Thế xông đến của kẻ9địch ào ào, lớp phòng ngự xây dựng khẩn cấp căn bản không thể ngăn cản được nên đã để quân địch phá đi tầng tầng lớp lớp phòng bị, tiến vào đại doanh.
Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn.
Lúc này, Lý Uân vẫn còn chưa ngủ.
Chính vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê này, không ít người vừa mới tiến vào giấc mộng đẹp đã bị tiếng kèn lệnh to rõ làm bừng tỉnh.
Thế xông đến của kẻ địch ào ào, lớp phòng ngự xây dựng khẩn cấp căn bản không thể ngăn cản được nên đã để quân địch phá đi tầng tầng lớp lớp phòng bị, tiến vào đại doanh.
Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn.
Lúc này, Lý Uân vẫn còn chưa ngủ.
Lúc xảy ra đánh lén, Lý Uân đang ở doanh địa khác tuần tra, nghe được tin có kẻ4địch đánh lén bất ngờ anh liền vội vàng chạy tới.
“Địch tập kích...”
Đợi khi Lý Uân tới nơi thì anh thấy quân trướng nơi chủ công đang ngủ ngon lửa cháy rừng rực, những nơi khác trong đại doanh cũng chìm trong biển lửa.
Tiếng hét chém giết của hai phe vang tận trời xanh.
Anh nhìn ba mặt đại doanh bốc cháy, quy mô của quân địch có ít nhất mười nghìn người.
Binh hoang mã loạn, không ai biết bọn họ từ đâu xuất hiện.
Đây là mười nghìn người cơ đấy!
Đại quân canh phòng thành Sơn Ủng vô cùng nghiêm ngặt, những binh mã này sao có thể tránh được tai mắt trinh sát để đến đánh lén đại doanh được?
Lý Uân nhìn sang liền thấy Tạ Tắc đang giơ thương lên giết người.
“Để ta đối phó đám người này, các ngươi mau chóng đi tìm chủ công, không được kháng lệnh!”
Binh lính đáp: “Rõ!”
Nếu chủ công xảy ra chuyện, bọn họ có thể phải lấy cái chết để tạ tội.
Vẻ mặt Lý Uân lạnh như băng, anh nhanh chóng thúc vào bụng của chiến mã, cầm theo trường thương xông tới chém giết.
Một tiếng “keng” vang lên, hai cây trường thương va vào nhau, phát ra âm thanh rợn người.
Cổ tay Lý Uân khéo léo đẩy thế công của Tạ Tắc và tiện thể đỡ được sát chiêu của hắn, cứu một tiểu binh bên phe mình.
“Tạ Tắc? Lại là ngươi?”
Lý Uân hừ lạnh một tiếng, thế thương hung hăng tấn công vào chỗ yếu hại của Tạ Tắc.
Nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ một thương xuyên tim.
Tạ Tắc mím thật chặt môi, đồng thời cũng nhận ra Lý Uân, tướng lĩnh trẻ tuổi mang trong người võ nghệ gia truyền Tạ thị. Vì chiến sự khẩn cấp, đến giờ Tạ Tắc vẫn chưa có thời gian xin chỉ thị của gia tộc. Khuôn mặt Lý Uân bị ánh lửa màu vỏ quýt chiếu rọi nên tăng mấy phần nhu hòa, bớt đi khí chất sắc bén.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tạ Tắc bỗng lóe lên bức chân dung trong thư phòng phụ thân.
Người đàn ông trong bức tranh mặc bộ nho sam màu đen, nho nhã lịch sự nhưng không mất đi khí khái hào hùng, dung mạo đẹp đẽ.
Người đàn ông này trông giống Lý Uân trước mặt đến năm sáu phần!
Trong giây lát, Tạ Tắc nhớ đến thân phận của người đàn ông đó, đó chính là Tạ Khiêm, đích trưởng tử dòng chính thế hệ trước của Tạ thị. Nếu không phải Tạ Khiêm xảy ra chuyện thì sao tới lượt phụ thân Tạ Tắc giành được vị trí gia chủ. Kể ra Tạ Khiêm đã “chết” được hơn hai mươi năm, xem ra đây chính là con em dòng chính duy nhất bị lưu lạc bên ngoài không tin tức trước khi Tạ thị xảy ra chuyện. Tuổi tác của Lý Uân trước mặt khá phù hợp, cộng thêm tướng mạo lại giống với Tạ Khiêm như vậy.
Chẳng lẽ là...
Hai người này có quan hệ gì?
Dù trong đầu Tạ Tắc đầy nghi vấn nhưng không hề mở miệng, chiêu thức trong tay càng thêm độc ác, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng.
Lý Uân cũng không cam lòng yếu thế, nâng thương đâm vào mặt đối phương.
Quan hệ máu mủ cái quái gì!
Trong loạn thế, thân bất do kỷ.
Hai người lập trường khác biệt tức là ngươi chết ta sống, nào có thể nói đến chuyện tình nghĩa?
Nhân mã bên Tạ Tắc không nhiều, chỉ có thể tận dụng ưu thế khi đánh bất ngờ, một khi kéo dài thời gian tình cảnh của hắn chắc chắn không ổn.
Lý Uân nhận ra điểm này nên lập tức đổi công làm thủ, dính lấy Tạ Tắc giống như kẹo mạch nha, dây dưa làm đối phương không rảnh để quan tâm đến chuyện khác.
Trong lòng Tạ Tắc hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn bất chấp vết thương chảy máu do bị Lý Uân đâm trên người, dùng cách lấy thương đổi thương.
Về võ nghệ, hắn và Lý Uân khó phân trên dưới, nếu thật sự liều mạng ai thắng ai thua còn chưa biết.
Người thường sợ người ngang, người ngang sợ kẻ liều.
Tạ Tắc quyết tâm không muốn sống, tình cảnh Lý Uân liền rơi vào nguy hiểm.
May đây là sân nhà của Lý Uân, Tạ Tắc không thể nào quấy nhiễu tập sát anh.
Không lâu sau, cả người Tạ Tắc đã đầy thương tích, máu đỏ chảy ra ồ ạt từ miệng vết thương.
“Ngươi bình tĩnh như vậy, không sợ Liễu Hi chôn thân trong biển lửa sao? Liễu Hi mà chết đám sâu bọ các ngươi có thể vây khốn giao long à?”
Tạ Tắc thở hổn hển, khàn giọng hỏi.
Nếu không phải nhờ thính lực của Lý Uân cực tốt thì anh không thể nào nghe rõ được trong tình cảnh hỗn loạn như vậy.
“Ngươi vừa mới nói ai chôn thân trong biển lửa?”
Giọng Khương Bồng Cơ truyền đến bên tai hai người.
“Hứa Bùi là giao long sao? Ồ, thật đáng tiếc, hắn ta sắp thành con giun chết rồi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hàn Úc đã lợi dụng điều này để một mặt diễn trò mê hoặc bọn họ, một mặt để binh lính bên dưới giả vờ làm lính đào ngũ, công khai rời khỏi thành Sơn Ủng. Lính đào ngũ toàn là thanh niên trai tráng, những lính đào ngũ này sau khi rời khỏi thành Sơn Ủng trở thành giặc cướp lưu dân, một số ít tìm tới Khương Bồng Cơ nương tựa.
Đương nhiên bọn họ chỉ là lính đào ngũ tầng lớp thấp nhất, căn bản không có cơ hội được gặp Khương Bồng Cơ, sau khi được thu nạp vào thì cũng chỉ bắt đầu từ tiểu binh.
Cân nhắc về vấn đề an toàn, những lính đào ngũ này vẫn đang trong giai đoạn khảo sát3nên sẽ không cho bọn họ ra chiến trường, cùng lắm chỉ làm vài việc lặt vặt ở hậu phương, chẳng hạn như giặt quần áo, hạ trại, vận chuyển binh khí, không thể để bọn họ tiếp xúc với những thứ dễ ra tay như nước dùng, lương thực...
Không phải Hàn Úc không muốn đánh, rõ ràng là anh ta đã điều một phần quân nhu giấu bên ngoài thành đến mức quân nhu trong thành không đủ để cứng đối cứng với quân địch.
Để không khiến quân địch nghi ngờ, Hàn Úc đã phải nhọc lòng rồi.
Nghĩ đến đây, Tạ Tắc không biết nên kính nể hay nên e ngại vị quân sư này.
“Thành bại là ở hành động lần này...”
Tạ Tắc mặc khôi giáp, cầm vũ khí, tập kết binh mã chuẩn bị xuất phát.
Cho dù2như thế, nhóm Dương Tư vẫn trúng kế, Hàn Úc vẫn đạt được mục đích. Biểu hiện của lính đào ngũ rất an phận, chỉ làm việc ở khu vực được giao, không hề có chút sơ hở nào. Chỉ chờ một tín hiệu vang lên là bọn họ đã lập tức tụ họp lại, đoạt lấy vũ khí của quân địch, đánh cho người ta trở tay không kịp.
Số lượng “lính đào ngũ” quy thuận không nhiều nhưng cũng không ít, bọn họ hành động rất đột ngột, trong lúc nhất thời đã để bọn họ chiếm thế thượng phong.
Trước đó Tạ Tắc đã đóng giả trà trộn trong đám lính đào ngũ, thuận lợi hội hợp cùng với “lưu dân thổ phỉ” ngoài thành để hành động theo kế hoạch của Hàn Úc.
Hắn vốn lo lắng binh khí, lương thực2và ngựa không đủ nhưng không ngờ Hàn Úc đã chuẩn bị xong từ trước.
Lúc này Tạ Tắc mới lờ mờ hiểu ra vì sao Hàn Úc lại muốn cố thủ thành Sơn Ủng, mặc cho quân địch chửi rủa thế nào cũng không chịu xuất chiến.
Hắn lần theo bố trí của Hàn Úc, hành động lần này rất thuận lợi, mặc dù quân địch phòng ngự nghiêm ngặt nhưng đối mặt với lần tập kích đột ngột, phòng tuyến của bọn họ vẫn bị phá một lỗ hổng. Hắn ra lệnh binh lính đốt cháy doanh trướng tạo ra hỗn loạn, đồng thời đánh về phía chủ trướng.
Chính vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê này, không ít người vừa mới tiến vào giấc mộng đẹp đã bị tiếng kèn lệnh to rõ làm bừng tỉnh.
Thế xông đến của kẻ9địch ào ào, lớp phòng ngự xây dựng khẩn cấp căn bản không thể ngăn cản được nên đã để quân địch phá đi tầng tầng lớp lớp phòng bị, tiến vào đại doanh.
Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn.
Lúc này, Lý Uân vẫn còn chưa ngủ.
Chính vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê này, không ít người vừa mới tiến vào giấc mộng đẹp đã bị tiếng kèn lệnh to rõ làm bừng tỉnh.
Thế xông đến của kẻ địch ào ào, lớp phòng ngự xây dựng khẩn cấp căn bản không thể ngăn cản được nên đã để quân địch phá đi tầng tầng lớp lớp phòng bị, tiến vào đại doanh.
Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn.
Lúc này, Lý Uân vẫn còn chưa ngủ.
Lúc xảy ra đánh lén, Lý Uân đang ở doanh địa khác tuần tra, nghe được tin có kẻ4địch đánh lén bất ngờ anh liền vội vàng chạy tới.
“Địch tập kích...”
Đợi khi Lý Uân tới nơi thì anh thấy quân trướng nơi chủ công đang ngủ ngon lửa cháy rừng rực, những nơi khác trong đại doanh cũng chìm trong biển lửa.
Tiếng hét chém giết của hai phe vang tận trời xanh.
Anh nhìn ba mặt đại doanh bốc cháy, quy mô của quân địch có ít nhất mười nghìn người.
Binh hoang mã loạn, không ai biết bọn họ từ đâu xuất hiện.
Đây là mười nghìn người cơ đấy!
Đại quân canh phòng thành Sơn Ủng vô cùng nghiêm ngặt, những binh mã này sao có thể tránh được tai mắt trinh sát để đến đánh lén đại doanh được?
Lý Uân nhìn sang liền thấy Tạ Tắc đang giơ thương lên giết người.
“Để ta đối phó đám người này, các ngươi mau chóng đi tìm chủ công, không được kháng lệnh!”
Binh lính đáp: “Rõ!”
Nếu chủ công xảy ra chuyện, bọn họ có thể phải lấy cái chết để tạ tội.
Vẻ mặt Lý Uân lạnh như băng, anh nhanh chóng thúc vào bụng của chiến mã, cầm theo trường thương xông tới chém giết.
Một tiếng “keng” vang lên, hai cây trường thương va vào nhau, phát ra âm thanh rợn người.
Cổ tay Lý Uân khéo léo đẩy thế công của Tạ Tắc và tiện thể đỡ được sát chiêu của hắn, cứu một tiểu binh bên phe mình.
“Tạ Tắc? Lại là ngươi?”
Lý Uân hừ lạnh một tiếng, thế thương hung hăng tấn công vào chỗ yếu hại của Tạ Tắc.
Nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ một thương xuyên tim.
Tạ Tắc mím thật chặt môi, đồng thời cũng nhận ra Lý Uân, tướng lĩnh trẻ tuổi mang trong người võ nghệ gia truyền Tạ thị. Vì chiến sự khẩn cấp, đến giờ Tạ Tắc vẫn chưa có thời gian xin chỉ thị của gia tộc. Khuôn mặt Lý Uân bị ánh lửa màu vỏ quýt chiếu rọi nên tăng mấy phần nhu hòa, bớt đi khí chất sắc bén.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tạ Tắc bỗng lóe lên bức chân dung trong thư phòng phụ thân.
Người đàn ông trong bức tranh mặc bộ nho sam màu đen, nho nhã lịch sự nhưng không mất đi khí khái hào hùng, dung mạo đẹp đẽ.
Người đàn ông này trông giống Lý Uân trước mặt đến năm sáu phần!
Trong giây lát, Tạ Tắc nhớ đến thân phận của người đàn ông đó, đó chính là Tạ Khiêm, đích trưởng tử dòng chính thế hệ trước của Tạ thị. Nếu không phải Tạ Khiêm xảy ra chuyện thì sao tới lượt phụ thân Tạ Tắc giành được vị trí gia chủ. Kể ra Tạ Khiêm đã “chết” được hơn hai mươi năm, xem ra đây chính là con em dòng chính duy nhất bị lưu lạc bên ngoài không tin tức trước khi Tạ thị xảy ra chuyện. Tuổi tác của Lý Uân trước mặt khá phù hợp, cộng thêm tướng mạo lại giống với Tạ Khiêm như vậy.
Chẳng lẽ là...
Hai người này có quan hệ gì?
Dù trong đầu Tạ Tắc đầy nghi vấn nhưng không hề mở miệng, chiêu thức trong tay càng thêm độc ác, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng.
Lý Uân cũng không cam lòng yếu thế, nâng thương đâm vào mặt đối phương.
Quan hệ máu mủ cái quái gì!
Trong loạn thế, thân bất do kỷ.
Hai người lập trường khác biệt tức là ngươi chết ta sống, nào có thể nói đến chuyện tình nghĩa?
Nhân mã bên Tạ Tắc không nhiều, chỉ có thể tận dụng ưu thế khi đánh bất ngờ, một khi kéo dài thời gian tình cảnh của hắn chắc chắn không ổn.
Lý Uân nhận ra điểm này nên lập tức đổi công làm thủ, dính lấy Tạ Tắc giống như kẹo mạch nha, dây dưa làm đối phương không rảnh để quan tâm đến chuyện khác.
Trong lòng Tạ Tắc hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn bất chấp vết thương chảy máu do bị Lý Uân đâm trên người, dùng cách lấy thương đổi thương.
Về võ nghệ, hắn và Lý Uân khó phân trên dưới, nếu thật sự liều mạng ai thắng ai thua còn chưa biết.
Người thường sợ người ngang, người ngang sợ kẻ liều.
Tạ Tắc quyết tâm không muốn sống, tình cảnh Lý Uân liền rơi vào nguy hiểm.
May đây là sân nhà của Lý Uân, Tạ Tắc không thể nào quấy nhiễu tập sát anh.
Không lâu sau, cả người Tạ Tắc đã đầy thương tích, máu đỏ chảy ra ồ ạt từ miệng vết thương.
“Ngươi bình tĩnh như vậy, không sợ Liễu Hi chôn thân trong biển lửa sao? Liễu Hi mà chết đám sâu bọ các ngươi có thể vây khốn giao long à?”
Tạ Tắc thở hổn hển, khàn giọng hỏi.
Nếu không phải nhờ thính lực của Lý Uân cực tốt thì anh không thể nào nghe rõ được trong tình cảnh hỗn loạn như vậy.
“Ngươi vừa mới nói ai chôn thân trong biển lửa?”
Giọng Khương Bồng Cơ truyền đến bên tai hai người.
“Hứa Bùi là giao long sao? Ồ, thật đáng tiếc, hắn ta sắp thành con giun chết rồi.”