Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1190
Chương 1190: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (62)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hắn ta ép chết đường đệ Hứa Phỉ cho nên hắn ta mới bị người ta ép vào thành Sơn Ủng, nối gót Hứa Phỉ?
Hứa Bùi như phát điên, càng nghĩ càng cảm thấy đây là số mệnh.
Có điều hắn ta không vì thế mà trở nên tiêu cực, ngược lại, hắn ta càng trở nên nóng nảy, dễ tức giận hơn, không ít tôi tớ hầu hạ đều bị hắn ta đánh một trận.
Hàn Úc nhìn hành động của Hứa Bùi hiện giờ, không cách nào liên hệ được một thanh niên đã từng khiêm tốn hôn hòa, mang theo hoài bão to lớn trước kia với “tên điên” không thể chấp nhận được thất bại trước mặt, dường như thanh niên kia chỉ là tưởng tượng của Hàn Úc. Điều này3khiến Hàn Úc vô cùng thất vọng.
Hàn Úc và Trình Tuần không khuyên được Hứa Bùi, Tạ Tắc thân là anh em cọc chèo cũng ra mặt thuyết phục nhưng vẫn thất bại.
Bây giờ Hứa Bùi đã rơi vào ngõ cụt, bước vào đường chết, ngoại trừ hắn ta tự nghĩ thoáng ra thì người ngoài căn bản chẳng thể nào giúp được hắn ta.
Hàn Úc khẽ than một tiếng, đuôi lông mày ôn hòa hơi vương chút buồn rầu, có điều anh ta mau chóng điều chỉnh lại để lộ vẻ mặt như bình thường.
“Tạ Hiệu úy, binh mã trong thành đã kiểm kê xong rồi chứ?”
Hứa Bùi bỏ cuộc rồi nhưng Hàn Úc lại không thể lười biếng, anh ta phải chịu trách nhiệm với tất cả binh sĩ2trong thành.
Trước đó Khương Bồng Cơ đã làm mấy chiếc loa lớn, dùng những miếng đồng mỏng làm thành vật có hình trụ, đỉnh nhọn có một lỗ tròn, tạo hình tuy đơn sơ nhưng khả năng truyền âm thì không hề kém. Nếu dùng để gọi hàng trước trận chiến thì hiệu quả càng tốt hơn, bây giờ chẳng phải đã phát huy tác dụng rồi sao?
Ra quân trước dùng mưu, tiếp đến vây địch, sau đó lại giao chiến, cuối cùng công thành.
Công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách, tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách.
Không phải Khương Bồng Cơ không muốn công thành, nhưng côn trùng trăm chân chết rồi còn giãy giụa, binh lực còn sót lại của Hứa Bùi cũng không2phải vắt mì, càng không phải người ngoài muốn nắn thế nào thì nắn. Nếu miễn cưỡng công thành, dưới tình trạng khí giới sung túc, Khương Bồng Cơ và Dương Đào buộc phải mất chút thịt, đổ chút máu mới có thể hạ được thành Sơn Ủng. Nghĩ đi nghĩ lại, gã Dương Tư xấu xa kia mới nghĩ ra chiêu này.
Mỗi ngày ba ca thay phiên nhau, mười hai canh giờ thay phiên gọi hàng, trước trận nổi trống hét loa, xúi giục lòng quân của địch.
Tạ Tắc nói: “Đã kiểm kê đủ rồi... Có điều, sĩ khí của mọi người rất thấp, rất sợ chuyện chiến sự. Dù đã giết mấy binh lính đào ngũ để răn đe nhưng hiệu quả không được bao nhiêu. Tướng địch bên ngoài9khiêu chiến cả ngày, kêu gào xúi giục binh sĩ, bây giờ lính đào ngũ càng ngày càng nhiều.”
Nếu mạnh mẽ công thành thì Tạ Tắc đã không phải đau đầu như vậy.
Kẻ địch cố ý trêu chọc bọn họ hết lần này đến lần khác, công thành thì không công, cả ngày cứ cầm một cái sừng lớn hình thù kỳ lạ thổi về phía cổng thành.
Không biết những người này ăn cái gì mà hơi dài thế, cổ họng thì lớn, Tạ Tắc đứng ở đầu thành muốn không nghe thấy cũng không được.
Trên thực tế, những quân lính chịu trách nhiệm khiêu khích gọi hàng này tuy giọng tốt nhưng cũng không lớn đến mức độ này.
Ra quân trước dùng mưu, tiếp đến vây địch, sau đó lại giao chiến,4cuối cùng công thành.
Công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách, tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách.
Không phải Khương Bồng Cơ không muốn công thành, nhưng côn trùng trăm chân chết rồi còn giãy giụa, binh lực còn sót lại của Hứa Bùi cũng không phải vắt mì, càng không phải người ngoài muốn nắn thế nào thì nắn. Nếu miễn cưỡng công thành, dưới tình trạng khí giới sung túc, Khương Bồng Cơ và Dương Đào buộc phải mất chút thịt, đổ chút máu mới có thể hạ được thành Sơn Ủng. Nghĩ đi nghĩ lại, gã Dương Tư xấu xa kia mới nghĩ ra chiêu này.
Mỗi ngày ba ca thay phiên nhau, mười hai canh giờ thay phiên gọi hàng, trước trận nổi trống hét loa, xúi giục lòng quân của địch.
Hứa Bùi thảm bại liên tục, lòng quân lung lay sắp đổ, quân lính lại không có chủ kiến gì, chỉ cần xúi giục hai câu là đủ khiến bọn họ dao động, hiệu quả cực kỳ nhanh chóng. Lính đào ngũ càng ngày càng nhiều, dù Tạ Tắc có làm thịt họ trước mặt mọi người thì cũng chỉ hơi bình ổn được lòng quân, nhưng trong lòng đám binh lính vẫn khá hoảng loạn.
Tạ Tắc bận rộn không có thời gian chỉnh đốn ngoại hình, râu cằm đã lổm chổm, nhìn tiều tụy hơn bình thường rất nhiều.
Hàn Úc đau đầu nói: “Chỉ giết lính đào ngũ nhất thời còn có thể có hiệu quả nhưng thời gian dài sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Chuyện gì cũng chỉ được một thời gian, giết một hai lính đào ngũ còn có hiệu quả uy hiếp giết gà dọa khỉ, nhưng nếu giết trên dưới một trăm tên lính đào ngũ, binh lính bên dưới sẽ không còn ngoan ngoãn nghe lời nữa mà sẽ cảm thấy tướng lĩnh quá hung tàn, càng củng cố thêm suy nghĩ chạy trốn của bọn họ.
Tạ Tắc cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng để mặc cho lính đào ngũ tràn lan, sớm muộn gì thành Sơn Ủng cũng sẽ không còn binh để thủ.
“Nếu chủ công có thể...”
Tạ Tắc mở miệng định nói nhưng ậm ừ mãi cuối cùng vẫn nuốt lời còn lại vào bụng.
Nếu Hứa Bùi thân là chủ công có thể đứng ra cổ vũ sĩ khí không những có thể làm vững chắc lòng quân mà còn có thể kích thích sự quyết tâm liều chết chiến đấu của đám binh lính.
Nhưng mà...
Ánh mắt Hàn Úc khẽ chuyển động nhưng không nói câu nào.
“Tình hình bên Hoàng Tung thế nào rồi?”
Hoàng Tung là đồng minh của bọn họ, cho dù quan hệ của nhân mã hai bên không thân thiết lắm nhưng nếu không có Hoàng Tung cứu viện, Hứa Bùi đã quỳ đầu hàng từ sớm rồi.
Hàn Úc vừa hỏi, Tạ Tắc như phải chịu nhục nhã gì, vẻ mặt bi phẫn siết chặt nắm đấm.
“Hắn? Mặc dù Hoàng Tung có để lại vài người nhưng vài người này thì có thể làm được gì chứ?”
Tự bảo vệ mình là bản năng của từng người, nhưng là người bị vứt bỏ thì Tạ Tắc không thể không tức giận.
Hàn Úc nhíu chặt mày.
“... Cuối cùng, có tin của quận Chiết chưa?”
Sĩ khí đại quân xuống dốc tới tận cùng, quận Chiết bị chiếm đóng, tính mạng người thân khó giữ là một trong những nguyên nhân chính.
Hàn Úc cũng lo lắng cho người nhà, lo con cái dưới gối nhưng anh ta không thể thể hiện ra ngoài.
Nếu không phải anh ta tin Tạ Tắc thì đã không dám hỏi như vậy.
Tạ Tắc thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ: “Vẫn chưa có tin tức, chưa biết sống chết thế nào.”
Hàn Úc nói: “Úc và Liễu Hi đã gặp mặt vài lần, mặc dù không dám chắc nhưng với tính cách của cô ta, cô ta sẽ không ra tay với người già trẻ nhỏ đâu.”
Kẻ mạnh thật sự trước nay không bao giờ dùng cách chèn ép bắt nạt kẻ yếu để đạt mục đích.
Tạ Tắc đau khổ nói: “Hy vọng là như vậy...”
Gia quyến của hắn cũng ở quận Chiết, không thể không lo lắng được.
Hàn Úc nhìn về phía tường thành, hồi tưởng lại quá khứ.
“Yên tâm, chắc chắn cô ta sẽ không làm như vậy.” Hàn Úc khẳng định chắc chắn.
Gần đây chiến sự rơi vào bế tắc, chuyện Hàn Úc có thể làm có hạn, rất nhiều lúc toàn nhớ về chuyện cũ. Liễu Hi trong ký ức là một thiếu niên hăng hái lại hơi ngang bướng, nếu như cô thật sự có dã tâm bá chủ thiên hạ thì cô sẽ không tự đào hố cho mình vào lúc này.
Tạ Tắc kinh ngạc: “Vì sao?”
Hàn Úc nói: “Tàn sát thân quyến phụ nữ trẻ em của quân địch, cô ta mà gánh tiếng xấu này thì sẽ hoàn toàn mất tư cách đứng đầu cửu châu. Xa không nói, huynh cũng biết trong thành Sơn Ủng nhỏ bé này có bao nhiêu thế lực thế gia? Quan hệ nhân mạch giữa những thế gia này rộng lớn nhường nào? Dù Liễu Hi dùng không ít hàn môn, nhưng nhân mã dưới trướng cô ta vẫn có các mối quan hệ thân thích với những thế lực khác, chẳng hạn như Công La và Trình Viễn dưới trướng cô ta. Cô ta làm như vậy không chỉ chặt đứt đường lùi của mình mà còn phá hủy căn cơ đã gây dựng mấy năm, đồng thời còn chôn một tai họa ngầm trí mạng cho chính mình.”
Tranh giành thiên hạ xưa nay không phải trò chơi chỉ dành cho một người, càng không phải là trò chơi chỉ một gậy tre là đánh được hết địch.
Khương Bồng Cơ muốn chiếm hết địa bàn thế lực của Hứa Bùi để mở rộng bản thân thì cô không thể nào đắc tội với tất cả mọi người.
Tạ Tắc hít sâu một hơi lạnh.
Hắn nhìn xung quanh, hỏi một câu cực kỳ đại nghịch bất đạo.
“Quân sư, nếu như thành Sơn Ủng bị phá, chủ công bất hạnh... vậy thì huynh...”
Sẽ chết, hay hàng hay quy ẩn?
Đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Úc liếc sang làm Tạ Tắc giật mình.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hứa Bùi như phát điên, càng nghĩ càng cảm thấy đây là số mệnh.
Có điều hắn ta không vì thế mà trở nên tiêu cực, ngược lại, hắn ta càng trở nên nóng nảy, dễ tức giận hơn, không ít tôi tớ hầu hạ đều bị hắn ta đánh một trận.
Hàn Úc nhìn hành động của Hứa Bùi hiện giờ, không cách nào liên hệ được một thanh niên đã từng khiêm tốn hôn hòa, mang theo hoài bão to lớn trước kia với “tên điên” không thể chấp nhận được thất bại trước mặt, dường như thanh niên kia chỉ là tưởng tượng của Hàn Úc. Điều này3khiến Hàn Úc vô cùng thất vọng.
Hàn Úc và Trình Tuần không khuyên được Hứa Bùi, Tạ Tắc thân là anh em cọc chèo cũng ra mặt thuyết phục nhưng vẫn thất bại.
Bây giờ Hứa Bùi đã rơi vào ngõ cụt, bước vào đường chết, ngoại trừ hắn ta tự nghĩ thoáng ra thì người ngoài căn bản chẳng thể nào giúp được hắn ta.
Hàn Úc khẽ than một tiếng, đuôi lông mày ôn hòa hơi vương chút buồn rầu, có điều anh ta mau chóng điều chỉnh lại để lộ vẻ mặt như bình thường.
“Tạ Hiệu úy, binh mã trong thành đã kiểm kê xong rồi chứ?”
Hứa Bùi bỏ cuộc rồi nhưng Hàn Úc lại không thể lười biếng, anh ta phải chịu trách nhiệm với tất cả binh sĩ2trong thành.
Trước đó Khương Bồng Cơ đã làm mấy chiếc loa lớn, dùng những miếng đồng mỏng làm thành vật có hình trụ, đỉnh nhọn có một lỗ tròn, tạo hình tuy đơn sơ nhưng khả năng truyền âm thì không hề kém. Nếu dùng để gọi hàng trước trận chiến thì hiệu quả càng tốt hơn, bây giờ chẳng phải đã phát huy tác dụng rồi sao?
Ra quân trước dùng mưu, tiếp đến vây địch, sau đó lại giao chiến, cuối cùng công thành.
Công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách, tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách.
Không phải Khương Bồng Cơ không muốn công thành, nhưng côn trùng trăm chân chết rồi còn giãy giụa, binh lực còn sót lại của Hứa Bùi cũng không2phải vắt mì, càng không phải người ngoài muốn nắn thế nào thì nắn. Nếu miễn cưỡng công thành, dưới tình trạng khí giới sung túc, Khương Bồng Cơ và Dương Đào buộc phải mất chút thịt, đổ chút máu mới có thể hạ được thành Sơn Ủng. Nghĩ đi nghĩ lại, gã Dương Tư xấu xa kia mới nghĩ ra chiêu này.
Mỗi ngày ba ca thay phiên nhau, mười hai canh giờ thay phiên gọi hàng, trước trận nổi trống hét loa, xúi giục lòng quân của địch.
Tạ Tắc nói: “Đã kiểm kê đủ rồi... Có điều, sĩ khí của mọi người rất thấp, rất sợ chuyện chiến sự. Dù đã giết mấy binh lính đào ngũ để răn đe nhưng hiệu quả không được bao nhiêu. Tướng địch bên ngoài9khiêu chiến cả ngày, kêu gào xúi giục binh sĩ, bây giờ lính đào ngũ càng ngày càng nhiều.”
Nếu mạnh mẽ công thành thì Tạ Tắc đã không phải đau đầu như vậy.
Kẻ địch cố ý trêu chọc bọn họ hết lần này đến lần khác, công thành thì không công, cả ngày cứ cầm một cái sừng lớn hình thù kỳ lạ thổi về phía cổng thành.
Không biết những người này ăn cái gì mà hơi dài thế, cổ họng thì lớn, Tạ Tắc đứng ở đầu thành muốn không nghe thấy cũng không được.
Trên thực tế, những quân lính chịu trách nhiệm khiêu khích gọi hàng này tuy giọng tốt nhưng cũng không lớn đến mức độ này.
Ra quân trước dùng mưu, tiếp đến vây địch, sau đó lại giao chiến,4cuối cùng công thành.
Công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách, tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách.
Không phải Khương Bồng Cơ không muốn công thành, nhưng côn trùng trăm chân chết rồi còn giãy giụa, binh lực còn sót lại của Hứa Bùi cũng không phải vắt mì, càng không phải người ngoài muốn nắn thế nào thì nắn. Nếu miễn cưỡng công thành, dưới tình trạng khí giới sung túc, Khương Bồng Cơ và Dương Đào buộc phải mất chút thịt, đổ chút máu mới có thể hạ được thành Sơn Ủng. Nghĩ đi nghĩ lại, gã Dương Tư xấu xa kia mới nghĩ ra chiêu này.
Mỗi ngày ba ca thay phiên nhau, mười hai canh giờ thay phiên gọi hàng, trước trận nổi trống hét loa, xúi giục lòng quân của địch.
Hứa Bùi thảm bại liên tục, lòng quân lung lay sắp đổ, quân lính lại không có chủ kiến gì, chỉ cần xúi giục hai câu là đủ khiến bọn họ dao động, hiệu quả cực kỳ nhanh chóng. Lính đào ngũ càng ngày càng nhiều, dù Tạ Tắc có làm thịt họ trước mặt mọi người thì cũng chỉ hơi bình ổn được lòng quân, nhưng trong lòng đám binh lính vẫn khá hoảng loạn.
Tạ Tắc bận rộn không có thời gian chỉnh đốn ngoại hình, râu cằm đã lổm chổm, nhìn tiều tụy hơn bình thường rất nhiều.
Hàn Úc đau đầu nói: “Chỉ giết lính đào ngũ nhất thời còn có thể có hiệu quả nhưng thời gian dài sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Chuyện gì cũng chỉ được một thời gian, giết một hai lính đào ngũ còn có hiệu quả uy hiếp giết gà dọa khỉ, nhưng nếu giết trên dưới một trăm tên lính đào ngũ, binh lính bên dưới sẽ không còn ngoan ngoãn nghe lời nữa mà sẽ cảm thấy tướng lĩnh quá hung tàn, càng củng cố thêm suy nghĩ chạy trốn của bọn họ.
Tạ Tắc cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng để mặc cho lính đào ngũ tràn lan, sớm muộn gì thành Sơn Ủng cũng sẽ không còn binh để thủ.
“Nếu chủ công có thể...”
Tạ Tắc mở miệng định nói nhưng ậm ừ mãi cuối cùng vẫn nuốt lời còn lại vào bụng.
Nếu Hứa Bùi thân là chủ công có thể đứng ra cổ vũ sĩ khí không những có thể làm vững chắc lòng quân mà còn có thể kích thích sự quyết tâm liều chết chiến đấu của đám binh lính.
Nhưng mà...
Ánh mắt Hàn Úc khẽ chuyển động nhưng không nói câu nào.
“Tình hình bên Hoàng Tung thế nào rồi?”
Hoàng Tung là đồng minh của bọn họ, cho dù quan hệ của nhân mã hai bên không thân thiết lắm nhưng nếu không có Hoàng Tung cứu viện, Hứa Bùi đã quỳ đầu hàng từ sớm rồi.
Hàn Úc vừa hỏi, Tạ Tắc như phải chịu nhục nhã gì, vẻ mặt bi phẫn siết chặt nắm đấm.
“Hắn? Mặc dù Hoàng Tung có để lại vài người nhưng vài người này thì có thể làm được gì chứ?”
Tự bảo vệ mình là bản năng của từng người, nhưng là người bị vứt bỏ thì Tạ Tắc không thể không tức giận.
Hàn Úc nhíu chặt mày.
“... Cuối cùng, có tin của quận Chiết chưa?”
Sĩ khí đại quân xuống dốc tới tận cùng, quận Chiết bị chiếm đóng, tính mạng người thân khó giữ là một trong những nguyên nhân chính.
Hàn Úc cũng lo lắng cho người nhà, lo con cái dưới gối nhưng anh ta không thể thể hiện ra ngoài.
Nếu không phải anh ta tin Tạ Tắc thì đã không dám hỏi như vậy.
Tạ Tắc thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ: “Vẫn chưa có tin tức, chưa biết sống chết thế nào.”
Hàn Úc nói: “Úc và Liễu Hi đã gặp mặt vài lần, mặc dù không dám chắc nhưng với tính cách của cô ta, cô ta sẽ không ra tay với người già trẻ nhỏ đâu.”
Kẻ mạnh thật sự trước nay không bao giờ dùng cách chèn ép bắt nạt kẻ yếu để đạt mục đích.
Tạ Tắc đau khổ nói: “Hy vọng là như vậy...”
Gia quyến của hắn cũng ở quận Chiết, không thể không lo lắng được.
Hàn Úc nhìn về phía tường thành, hồi tưởng lại quá khứ.
“Yên tâm, chắc chắn cô ta sẽ không làm như vậy.” Hàn Úc khẳng định chắc chắn.
Gần đây chiến sự rơi vào bế tắc, chuyện Hàn Úc có thể làm có hạn, rất nhiều lúc toàn nhớ về chuyện cũ. Liễu Hi trong ký ức là một thiếu niên hăng hái lại hơi ngang bướng, nếu như cô thật sự có dã tâm bá chủ thiên hạ thì cô sẽ không tự đào hố cho mình vào lúc này.
Tạ Tắc kinh ngạc: “Vì sao?”
Hàn Úc nói: “Tàn sát thân quyến phụ nữ trẻ em của quân địch, cô ta mà gánh tiếng xấu này thì sẽ hoàn toàn mất tư cách đứng đầu cửu châu. Xa không nói, huynh cũng biết trong thành Sơn Ủng nhỏ bé này có bao nhiêu thế lực thế gia? Quan hệ nhân mạch giữa những thế gia này rộng lớn nhường nào? Dù Liễu Hi dùng không ít hàn môn, nhưng nhân mã dưới trướng cô ta vẫn có các mối quan hệ thân thích với những thế lực khác, chẳng hạn như Công La và Trình Viễn dưới trướng cô ta. Cô ta làm như vậy không chỉ chặt đứt đường lùi của mình mà còn phá hủy căn cơ đã gây dựng mấy năm, đồng thời còn chôn một tai họa ngầm trí mạng cho chính mình.”
Tranh giành thiên hạ xưa nay không phải trò chơi chỉ dành cho một người, càng không phải là trò chơi chỉ một gậy tre là đánh được hết địch.
Khương Bồng Cơ muốn chiếm hết địa bàn thế lực của Hứa Bùi để mở rộng bản thân thì cô không thể nào đắc tội với tất cả mọi người.
Tạ Tắc hít sâu một hơi lạnh.
Hắn nhìn xung quanh, hỏi một câu cực kỳ đại nghịch bất đạo.
“Quân sư, nếu như thành Sơn Ủng bị phá, chủ công bất hạnh... vậy thì huynh...”
Sẽ chết, hay hàng hay quy ẩn?
Đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Úc liếc sang làm Tạ Tắc giật mình.