Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1152
Chương 1152: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (24)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bất kể là Dương Tư hay Kỳ Quan Nhượng, họ đều là lũ thâm hiểm đã thành tinh, chứ ứ phải mấy bạn nhỏ trường mẫu giáo.
Mấy bạn nhỏ mẫu giáo cãi nhau xong thì một cây kẹo mút đã có thể hòa thuận như lúc đầu, thêm bữa tiệc lớn thì có thể thân nhau như anh em chung một cái quần.
Hai tên thâm hiểm này xích mích với nhau, nói không chừng từ nay về nhau sẽ đối đầu gay gắt đấy chứ.
Đương nhiên, đây không phải chuyện khiến họ lo nhất. Họ lo nhất là sự bất hòa giữa Kỳ Quan Nhượng và Dương Tư sẽ khiến thế lực trong nội bộ Hoàn Châu bị chia cắt.
Khán giả nghển cổ mong chờ, nóng lòng muốn biết kết quả cuối cùng. Khương Bồng Cơ cũng rất tò mò.
“Nghe nói hôm qua Văn Chứng đã mời3Tử Hiếu xuống bếp?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Tay nghề của Tử Hiếu cực giỏi, xem như hời cho Tĩnh Dung rồi.
Kỳ Quan Nhượng khẽ phất quạt lông, nghe Khương Bồng Cơ nhắc đến chuyện hôm qua, đôi con ngươi bình tĩnh của anh ta thoáng chút xao động.
“Tay nghề bếp núc của Tử Hiếu quả thực tốt, dù có là ngự trù cũng khó mà bì.”
“Nếu Tĩnh Dung biết người xuống bếp là Tử Hiếu, e là sẽ dính lấy huynh ấy…”
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: “Kẻ quân tử thường tránh xa bếp núc” có liên quan gì đến việc vào bếp hay không chứ? Nếu bạn muốn nói câu này thật giả tạo thì tôi có thể hiểu. Câu này xuất phát từ Mạnh Tử, nguyên bản là “Lòng quân tử đối với cầm thú, thấy nó sống thì không nỡ nhìn2nó chết; nghe tiếng nó thì không nỡ ăn thịt nó, bởi vậy kẻ quân tử thường tránh xa bếp núc”. Nói theo cách thông thường thì là, không xuống bếp vì không muốn nghe tiếng kêu thảm của gia súc. Bởi vì sẽ sinh lòng không nỡ. Không nỡ ăn, càng không nỡ giết. Chứ không phải nói là quân tử không nên xuống bếp nấu cơm. Có điều ấy, xuôi theo diễn biến của xã hội, rất nhiều câu nói đều bị cố tình bẻ cong nghĩa. Ví dụ câu “Phụ nữ không tài là đức”, ý gốc đã bị bẻ nghĩa đến cả mẹ nó cũng không nhận ra nữa rồi.
Bất kể là quân tử hay tiểu nhân cũng đều cần phải ăn, nếu không thì chết đói từ lâu rồi.
Kỳ Quan Nhượng tự mình nhờ cậy Vệ Từ là người có tay nghề bếp núc2giỏi giúp đỡ, căn bản là chẳng hề có ý khinh miệt gì.
Nếu thật có xấu hổ thì Vệ Từ sẽ ngu ngốc mà đồng ý sao?
Kỳ Quan Nhượng không biết đến sự tồn tại của mấy bình luận kia, thẳng thắn đáp: “Chủ công tiên liệu không sai, Tử Hiếu cũng bị kéo vào rồi.”
Đang nói, Khương Bồng Cơ nhìn thấy một dòng bình luận.
[Cháo Bát Bảo Nhãn Lồng]: Người xưa chẳng phải luôn xem trọng chuyện “Kẻ quân tử thường tránh xa bếp núc” sao? Dù tay nghề của Tử Hiếu có thật sự tốt, đại boss Kỳ Quan nhờ Tử Hiếu nấu ăn, còn chẳng phải là đang cố ý khiêu khích? Vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu rồi, cứ như Kỳ Quan Nhượng xem Tử Hiếu như đầu bếp vậy.
Theo khán giả lý giải, Kỳ Quan Nhượng làm vậy thật kém thỏa đáng.
Có9điều…
Cậu ta thật sự nghĩ oan cho Kỳ Quan Nhượng rồi.
Bất kể là quân tử hay tiểu nhân cũng đều cần phải ăn, nếu không thì chết đói từ lâu rồi.
Kỳ Quan Nhượng tự mình nhờ cậy Vệ Từ là người có tay nghề bếp núc giỏi giúp đỡ, căn bản là chẳng hề có ý khinh miệt gì.
Nếu thật có xấu hổ thì Vệ Từ sẽ ngu ngốc mà đồng ý sao?
Kỳ Quan Nhượng không biết đến sự tồn tại của mấy bình luận kia, thẳng thắn đáp: “Chủ công tiên liệu không sai, Tử Hiếu cũng bị kéo vào rồi.”
Khương Bồng Cơ tưởng tượng trong đầu cảnh Dương Tư đuổi cùng giết tận Vệ Từ, bất giác bật cười.
Bẵng đi một lúc, Khương Bồng Cơ liền nói: “Họa lần này lỗi là ở ta. Lần này thiệt cho Văn Chứng rồi, để huynh chịu tội thay ta.”
Hịch4văn là do Khương Bồng Cơ bảo truyền đi, Kỳ Quan Nhượng chẳng qua chỉ tuân lệnh cô.
Nếu như cố ý vạch lá tìm sâu, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là bài hịch Kỳ Quan Nhượng viết quá khiêu khích, khiến cho Hứa Bùi thẹn quá nên giận cá chém thớt mà thôi.
Về chuyện này, Khương Bồng Cơ và Dương Tư có trách nhiệm ngang nhau, Kỳ Quan Nhượng chẳng qua chỉ là bị tai bay vạ gió.
Chẳng làm gì sai nhưng lại phải gánh lấy cơn giận của Dương Tư. Đứng ở góc độ của Kỳ Quan Nhượng, anh ta cũng uất ức lắm.
Nếu Kỳ Quan Nhượng và Dương Tư có choảng nhau, Khương Bồng Cơ cũng sẽ không trách họ.
Việc cô quả quyết thừa nhận sai lầm của mình, khiến Kỳ Quan Nhượng nhìn cô vô cùng kinh ngạc.
Xét theo tư tưởng chủ đạo của thời viễn cổ, chủ công không thể nào có lỗi, lỗi chỉ ở bề tôi.
Lấy chuyện lần này của Khương Bồng Cơ ra làm ví dụ, cô thấy mình đã sai, nhưng đứng ở góc độ của đám người Kỳ Quan Nhượng thì lại không phải như thế.
Họ thân là mưu sĩ nhưng lại chẳng phát hiện ra nguy cơ tiềm ẩn, không kịp thời khuyên can chủ công, dẫn đến việc cô làm sai, thế nên trách nhiệm là ở họ.
Thứ logic này theo cách nhìn của Khương Bồng Cơ thì thật ra rất vô lý, nhưng người khác lại chẳng thấy có gì không đúng.
“Sai chính là sai. Ta giống loại người có chết cũng không nhận sai sao?” Khương Bồng Cơ cười giễu. Cô và Kỳ Quan Nhượng không chỉ là chủ - thần, mà còn là bạn tốt. Trong tình huống không dính líu đến chuyện công thì tương đối tùy ý, cô cũng chẳng ra vẻ làm gì: “Có cần ta đích thân xuống bếp bù cho huynh một bữa không?”
Kỳ Quan Nhượng xụ mặt, nhàn nhạt đáp: “Chủ công nói mình có lỗi chứ Nhượng không có lỗi, thế việc gì phải phạt ta chứ?”
Khương Bồng Cơ nhất thời chưa nhảy số kịp.
Cả lúc sau cô mới phản ứng lại. Kỳ Quan Nhượng là đang trêu cô tay nghề không ổn, ăn đồ cô nấu chẳng khác nào chịu phạt vậy.
凸(艹皿艹)!
Tình bạn chấm dứt đi!
Phản ứng của khán giả trong kênh livestream lại càng không nể nang gì, chuyển sang châm chọc đủ kiểu, đồng thời còn like đậm cho Kỳ Quan Nhượng.
Trong thời buổi này, cấp dưới dám trực tiếp móc mỉa cấp trên thật hiếm thấy.
[Kẻ Đột Nhật Đen Đủi]: Đại boss Kỳ Quan tuy khá mờ nhạt, nhưng boss vẫn là boss, IQ hay EQ đều cao không tưởng.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đại boss Kỳ Quan không chỉ IQ – EQ đều cao, anh ta còn trung thành với bác Streamer nữa. Chuyện này nếu xảy ra với tôi, tôi chắc chắn sẽ tức điên. Dương Tư không tìm kẻ đầu têu lại chạy đi móc tôi, cái nồi từ trên trời ập xuống này tôi không gánh. Một khi choảng thật, thì chẳng phải là xích mích giữa hai mưu sĩ sao, thậm chí còn làm dao động thế lực của Streamer nữa. Ví dụ như chiến tranh nội bộ, kéo bè kết phái gì đó. Đại boss Kỳ Quan chắc chắn biết cục diện này, thế nên đã chủ động nhượng bộ. Dương Tư cũng thấy đủ mà lui. Mỗi người nhường một bước, trời cao biển rộng.
Đạo lý thô thiển này ai chả hiểu chứ.
Có thể lên làm mưu sĩ, có kẻ nào là chưa thành tinh đâu?
Nhưng việc nhượng bộ cũng chẳng dễ dàng gì, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm và mặt mũi của chính mình mà.
Không ít người vốn biết rõ làm thế là không đúng, nhưng luôn sẽ vì lợi ích của mình mà ép người đến cùng.
Kỳ Quan Nhượng vì đại cục và nội bộ hòa hợp, quyết đoán nhường một bước. Từ đó có thể thấy được tầm nhìn và hoài bão của anh ta.
Nguy cơ vốn dĩ có thể gây mâu thuẫn cứ thế tiêu biến đi mất, trừ một người lòng vô cùng thốn.
Vệ Từ bị Dương Tư nhắm tới rồi.
Để trốn khỏi tên háu ăn này, Vệ Từ chỉ có thể chạy đến chỗ Khương Bồng Cơ núp cho yên.
“Tham ăn như thế, sớm muộn gì cũng bị tham ăn hại.” Khương Bồng Cơ phán.
Từ lúc Dương Tư về dưới trướng cô, cô thường hay nhận xét gã như vậy.
Vệ Từ nói: “Còn không à?! Cả hai kiếp đều chẳng rút ra bài học gì cả…”
May mà Khương Bồng Cơ đã đóng kênh livestream, nếu không lời này của Vệ Từ nhắm chắc sẽ làm bọn cá muối kia náo loạn hết cả lên.
Đáy mắt Khương Bồng Cơ giấu ý cười, tiện miệng hỏi: “Sao hả? Tĩnh Dung trước đây cũng bị sụp hố à?”
“Tĩnh Dung vốn ra sức cho Hoàng Tung, nhưng bị chủ công dùng đồ ngon dụ dỗ, ly gián quan hệ giữa gã với chủ cũ. Lại thêm Tổ Đức ở bên cạnh khiêu khích, cuối cùng ép Tĩnh Dung phải chạy đi đầu quân cho chủ công.” Vệ Từ nói: “Đương nhiên, Hoàng Tung không thể so với chủ công. Chỉ chút kế ly gián thế, không đáng để vào tai.”
Bồng Bồng: Mỗi ngày nghe Tử Hiếu khen mình (#^.^#)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mấy bạn nhỏ mẫu giáo cãi nhau xong thì một cây kẹo mút đã có thể hòa thuận như lúc đầu, thêm bữa tiệc lớn thì có thể thân nhau như anh em chung một cái quần.
Hai tên thâm hiểm này xích mích với nhau, nói không chừng từ nay về nhau sẽ đối đầu gay gắt đấy chứ.
Đương nhiên, đây không phải chuyện khiến họ lo nhất. Họ lo nhất là sự bất hòa giữa Kỳ Quan Nhượng và Dương Tư sẽ khiến thế lực trong nội bộ Hoàn Châu bị chia cắt.
Khán giả nghển cổ mong chờ, nóng lòng muốn biết kết quả cuối cùng. Khương Bồng Cơ cũng rất tò mò.
“Nghe nói hôm qua Văn Chứng đã mời3Tử Hiếu xuống bếp?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Tay nghề của Tử Hiếu cực giỏi, xem như hời cho Tĩnh Dung rồi.
Kỳ Quan Nhượng khẽ phất quạt lông, nghe Khương Bồng Cơ nhắc đến chuyện hôm qua, đôi con ngươi bình tĩnh của anh ta thoáng chút xao động.
“Tay nghề bếp núc của Tử Hiếu quả thực tốt, dù có là ngự trù cũng khó mà bì.”
“Nếu Tĩnh Dung biết người xuống bếp là Tử Hiếu, e là sẽ dính lấy huynh ấy…”
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: “Kẻ quân tử thường tránh xa bếp núc” có liên quan gì đến việc vào bếp hay không chứ? Nếu bạn muốn nói câu này thật giả tạo thì tôi có thể hiểu. Câu này xuất phát từ Mạnh Tử, nguyên bản là “Lòng quân tử đối với cầm thú, thấy nó sống thì không nỡ nhìn2nó chết; nghe tiếng nó thì không nỡ ăn thịt nó, bởi vậy kẻ quân tử thường tránh xa bếp núc”. Nói theo cách thông thường thì là, không xuống bếp vì không muốn nghe tiếng kêu thảm của gia súc. Bởi vì sẽ sinh lòng không nỡ. Không nỡ ăn, càng không nỡ giết. Chứ không phải nói là quân tử không nên xuống bếp nấu cơm. Có điều ấy, xuôi theo diễn biến của xã hội, rất nhiều câu nói đều bị cố tình bẻ cong nghĩa. Ví dụ câu “Phụ nữ không tài là đức”, ý gốc đã bị bẻ nghĩa đến cả mẹ nó cũng không nhận ra nữa rồi.
Bất kể là quân tử hay tiểu nhân cũng đều cần phải ăn, nếu không thì chết đói từ lâu rồi.
Kỳ Quan Nhượng tự mình nhờ cậy Vệ Từ là người có tay nghề bếp núc2giỏi giúp đỡ, căn bản là chẳng hề có ý khinh miệt gì.
Nếu thật có xấu hổ thì Vệ Từ sẽ ngu ngốc mà đồng ý sao?
Kỳ Quan Nhượng không biết đến sự tồn tại của mấy bình luận kia, thẳng thắn đáp: “Chủ công tiên liệu không sai, Tử Hiếu cũng bị kéo vào rồi.”
Đang nói, Khương Bồng Cơ nhìn thấy một dòng bình luận.
[Cháo Bát Bảo Nhãn Lồng]: Người xưa chẳng phải luôn xem trọng chuyện “Kẻ quân tử thường tránh xa bếp núc” sao? Dù tay nghề của Tử Hiếu có thật sự tốt, đại boss Kỳ Quan nhờ Tử Hiếu nấu ăn, còn chẳng phải là đang cố ý khiêu khích? Vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu rồi, cứ như Kỳ Quan Nhượng xem Tử Hiếu như đầu bếp vậy.
Theo khán giả lý giải, Kỳ Quan Nhượng làm vậy thật kém thỏa đáng.
Có9điều…
Cậu ta thật sự nghĩ oan cho Kỳ Quan Nhượng rồi.
Bất kể là quân tử hay tiểu nhân cũng đều cần phải ăn, nếu không thì chết đói từ lâu rồi.
Kỳ Quan Nhượng tự mình nhờ cậy Vệ Từ là người có tay nghề bếp núc giỏi giúp đỡ, căn bản là chẳng hề có ý khinh miệt gì.
Nếu thật có xấu hổ thì Vệ Từ sẽ ngu ngốc mà đồng ý sao?
Kỳ Quan Nhượng không biết đến sự tồn tại của mấy bình luận kia, thẳng thắn đáp: “Chủ công tiên liệu không sai, Tử Hiếu cũng bị kéo vào rồi.”
Khương Bồng Cơ tưởng tượng trong đầu cảnh Dương Tư đuổi cùng giết tận Vệ Từ, bất giác bật cười.
Bẵng đi một lúc, Khương Bồng Cơ liền nói: “Họa lần này lỗi là ở ta. Lần này thiệt cho Văn Chứng rồi, để huynh chịu tội thay ta.”
Hịch4văn là do Khương Bồng Cơ bảo truyền đi, Kỳ Quan Nhượng chẳng qua chỉ tuân lệnh cô.
Nếu như cố ý vạch lá tìm sâu, cùng lắm cũng chỉ có thể nói là bài hịch Kỳ Quan Nhượng viết quá khiêu khích, khiến cho Hứa Bùi thẹn quá nên giận cá chém thớt mà thôi.
Về chuyện này, Khương Bồng Cơ và Dương Tư có trách nhiệm ngang nhau, Kỳ Quan Nhượng chẳng qua chỉ là bị tai bay vạ gió.
Chẳng làm gì sai nhưng lại phải gánh lấy cơn giận của Dương Tư. Đứng ở góc độ của Kỳ Quan Nhượng, anh ta cũng uất ức lắm.
Nếu Kỳ Quan Nhượng và Dương Tư có choảng nhau, Khương Bồng Cơ cũng sẽ không trách họ.
Việc cô quả quyết thừa nhận sai lầm của mình, khiến Kỳ Quan Nhượng nhìn cô vô cùng kinh ngạc.
Xét theo tư tưởng chủ đạo của thời viễn cổ, chủ công không thể nào có lỗi, lỗi chỉ ở bề tôi.
Lấy chuyện lần này của Khương Bồng Cơ ra làm ví dụ, cô thấy mình đã sai, nhưng đứng ở góc độ của đám người Kỳ Quan Nhượng thì lại không phải như thế.
Họ thân là mưu sĩ nhưng lại chẳng phát hiện ra nguy cơ tiềm ẩn, không kịp thời khuyên can chủ công, dẫn đến việc cô làm sai, thế nên trách nhiệm là ở họ.
Thứ logic này theo cách nhìn của Khương Bồng Cơ thì thật ra rất vô lý, nhưng người khác lại chẳng thấy có gì không đúng.
“Sai chính là sai. Ta giống loại người có chết cũng không nhận sai sao?” Khương Bồng Cơ cười giễu. Cô và Kỳ Quan Nhượng không chỉ là chủ - thần, mà còn là bạn tốt. Trong tình huống không dính líu đến chuyện công thì tương đối tùy ý, cô cũng chẳng ra vẻ làm gì: “Có cần ta đích thân xuống bếp bù cho huynh một bữa không?”
Kỳ Quan Nhượng xụ mặt, nhàn nhạt đáp: “Chủ công nói mình có lỗi chứ Nhượng không có lỗi, thế việc gì phải phạt ta chứ?”
Khương Bồng Cơ nhất thời chưa nhảy số kịp.
Cả lúc sau cô mới phản ứng lại. Kỳ Quan Nhượng là đang trêu cô tay nghề không ổn, ăn đồ cô nấu chẳng khác nào chịu phạt vậy.
凸(艹皿艹)!
Tình bạn chấm dứt đi!
Phản ứng của khán giả trong kênh livestream lại càng không nể nang gì, chuyển sang châm chọc đủ kiểu, đồng thời còn like đậm cho Kỳ Quan Nhượng.
Trong thời buổi này, cấp dưới dám trực tiếp móc mỉa cấp trên thật hiếm thấy.
[Kẻ Đột Nhật Đen Đủi]: Đại boss Kỳ Quan tuy khá mờ nhạt, nhưng boss vẫn là boss, IQ hay EQ đều cao không tưởng.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đại boss Kỳ Quan không chỉ IQ – EQ đều cao, anh ta còn trung thành với bác Streamer nữa. Chuyện này nếu xảy ra với tôi, tôi chắc chắn sẽ tức điên. Dương Tư không tìm kẻ đầu têu lại chạy đi móc tôi, cái nồi từ trên trời ập xuống này tôi không gánh. Một khi choảng thật, thì chẳng phải là xích mích giữa hai mưu sĩ sao, thậm chí còn làm dao động thế lực của Streamer nữa. Ví dụ như chiến tranh nội bộ, kéo bè kết phái gì đó. Đại boss Kỳ Quan chắc chắn biết cục diện này, thế nên đã chủ động nhượng bộ. Dương Tư cũng thấy đủ mà lui. Mỗi người nhường một bước, trời cao biển rộng.
Đạo lý thô thiển này ai chả hiểu chứ.
Có thể lên làm mưu sĩ, có kẻ nào là chưa thành tinh đâu?
Nhưng việc nhượng bộ cũng chẳng dễ dàng gì, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm và mặt mũi của chính mình mà.
Không ít người vốn biết rõ làm thế là không đúng, nhưng luôn sẽ vì lợi ích của mình mà ép người đến cùng.
Kỳ Quan Nhượng vì đại cục và nội bộ hòa hợp, quyết đoán nhường một bước. Từ đó có thể thấy được tầm nhìn và hoài bão của anh ta.
Nguy cơ vốn dĩ có thể gây mâu thuẫn cứ thế tiêu biến đi mất, trừ một người lòng vô cùng thốn.
Vệ Từ bị Dương Tư nhắm tới rồi.
Để trốn khỏi tên háu ăn này, Vệ Từ chỉ có thể chạy đến chỗ Khương Bồng Cơ núp cho yên.
“Tham ăn như thế, sớm muộn gì cũng bị tham ăn hại.” Khương Bồng Cơ phán.
Từ lúc Dương Tư về dưới trướng cô, cô thường hay nhận xét gã như vậy.
Vệ Từ nói: “Còn không à?! Cả hai kiếp đều chẳng rút ra bài học gì cả…”
May mà Khương Bồng Cơ đã đóng kênh livestream, nếu không lời này của Vệ Từ nhắm chắc sẽ làm bọn cá muối kia náo loạn hết cả lên.
Đáy mắt Khương Bồng Cơ giấu ý cười, tiện miệng hỏi: “Sao hả? Tĩnh Dung trước đây cũng bị sụp hố à?”
“Tĩnh Dung vốn ra sức cho Hoàng Tung, nhưng bị chủ công dùng đồ ngon dụ dỗ, ly gián quan hệ giữa gã với chủ cũ. Lại thêm Tổ Đức ở bên cạnh khiêu khích, cuối cùng ép Tĩnh Dung phải chạy đi đầu quân cho chủ công.” Vệ Từ nói: “Đương nhiên, Hoàng Tung không thể so với chủ công. Chỉ chút kế ly gián thế, không đáng để vào tai.”
Bồng Bồng: Mỗi ngày nghe Tử Hiếu khen mình (#^.^#)