Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1143
Chương 1143: Đánh hứa bùi, chém chư hầu(15)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Liều mạng luyện tập!
Kế hoạch huấn luyện cho quân đội do Khương Bồng Cơ đưa ra vẫn luôn được sử dụng liên tục cho đến bây giờ.
Lựa chọn hai mùa có thời tiết khắc nghiệt nhất để luyện binh là mùa đông và mùa hè. Bất luận là giữa hè nóng nực hay tháng Chạp lạnh giá, chỉ cần không phải bị bệnh dậy không nổi thì dù cho bò cũng phải bò dậy luyện tập. Sau khi có thành quả nhất định, Khương Bồng Cơ sẽ tổ chức diễn tập, chương trình diễn tập bao gồm tác chiến trong đủ mọi hoàn cảnh.
Dương Tư liếc nhìn đám binh sĩ đang nghỉ giải lao, nói một cách lãnh đạm: “Đừng nói quân lương chỉ còn lại một hai ngày, dù cho hết đạn dược và lương thảo bảy tám ngày, ăn cỏ dại, vỏ cây cũng3phải đánh. Diễn tập cũng giống như đánh trận thật, lúc đó không ai đào ngũ thì bây giờ càng không có ai dám vi phạm.”
Tần Cung nghe đến ngớ người nhưng trong lòng lại rất muốn thử.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ có thể luyện binh như vậy, cái gọi là diễn tập không ngờ lại là đánh bằng sức thật, đạn thật chứ không phải làm ra vẻ để thị uy.
“Nhưng… dùng phương thức nghiêm khắc như vậy, sao lại không có ai đào ngũ chứ?”
Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng thông qua vài ba câu của Dương Tư, Tần Cung có thể tưởng tượng ra được sự nghiêm ngặt và tàn khốc của việc luyện binh.
Quân vương bạo chính còn bị dân làm phản, nhưng những binh sĩ này thì lại không có ai phản kháng hay bất mãn?
Dương Tư chỉ vào các binh sĩ và nói: “Đối với bọn họ mà nói, cái giá phải trả cho việc đào ngũ hoặc sa sút tinh thần chiến đấu đắt hơn rất nhiều so với việc tử trận.”
Tần Cung trợn trừng mắt.
Rốt cuộc đó là thủ đoạn gì?
Dương Tư đưa hai ngón tay ra và nói: “Một là kỷ luật, hai là phúc lợi.”
Lúc xây dựng quân đội Khương Bồng Cơ đã từng cân nhắc vấn đề kỷ luật trong quân ngũ. Thậm chí, cô đã đặt kỷ luật lên vị trí quan trọng hàng đầu, thiết lập quân quy nghiêm khắc.
Tần Cung bị thu hút sự chú ý bởi những lời lẽ của Dương Tư mà nhất thời quên mất nỗi lo trước mắt.
Dương Tư cười.
“Cứng quá thì gãy, mềm quá dễ cong. Luyện binh cũng y như vậy, vừa mềm dẻo, vừa2cứng rắn mới là đạo lý đúng đắn.”
Tinh nhuệ không phải đâm đầu khổ luyện là được, không chỉ cần có phương thức luyện binh cứng rắn mà còn cần chính sách mềm dẻo và ôn hòa.
Quân sĩ cũng là người, bọn họ không thể ai ai cũng trung thành, càng không thể hy vọng bọn họ lấy tình yêu làm động lực, tự giác ra sức vì Khương Bồng Cơ.
Tần Cung trợn trừng mắt.
Rốt cuộc đó là thủ đoạn gì?
Dương Tư đưa hai ngón tay ra và nói: “Một là kỷ luật, hai là phúc lợi.”
Lúc xây dựng quân đội Khương Bồng Cơ đã từng cân nhắc vấn đề kỷ luật trong quân ngũ. Thậm chí, cô đã đặt kỷ luật lên vị trí quan trọng hàng đầu, thiết lập quân quy nghiêm khắc.
Các binh sĩ đều có xuất thân bần hàn, gần như không9ai biết chữ, nói chuyện quy định, kỷ luật với bọn họ thì vô cùng phiền phức.
Khương Bồng Cơ dùng phương pháp bạo lực để tẩy não. Dù là tháng Chạp lạnh giá, hay mùa hè nóng nực, mỗi ngày ba lần, sáng, trưa, chiều đều hô hào quân quy với kỷ luật.
Từ khi “Hán ngữ tân vần” được phổ biến rộng rãi, không chỉ người dân được yêu cầu học đánh vần, mà binh sĩ trong quân doanh cũng phải học.
Họ không chỉ phải hoàn thành chương trình huấn luyện bình thường theo quy định mà còn phải theo “chính ủy” để đọc sách, xóa mù chữ.
Chính ủy là chức vụ do chủ công nhà mình đặt ra, hưởng chế độ đãi ngộ như bách phu trưởng, công việc của chức vụ này là hướng dẫn giáo dục tư tưởng cho các binh sĩ.
Sách vỡ4lòng không phải là giáo trình của học viện Kim Lân mà là thứ vô cùng quen thuộc với các binh sĩ, họ gần như có thể đọc ngược một cách lưu loát – quân quy.
Giáo dục tẩy não vẫn chưa đủ, Khương Bồng Cơ còn đem quân quy, kỷ luật, phúc lợi cho gia đình người có công và phúc lợi cho quân nhân xuất ngũ móc nối với nhau. Chiêu này quả thật là cực kỳ thâm hiểm.
Một khi binh lính vi phạm kỷ luật, sẽ bị ghi thẳng vào hồ sơ.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến lương bổng và cơ hội thăng tiến trong tương lai của cá nhân họ mà còn ảnh hưởng đến phúc lợi khi xuất ngũ, hoặc là phúc lợi gia đình nhận được sau khi tử trận.
Từ khi thư viện Kim Lân được thành lập, hai loại phúc lợi này còn bao gồm cả tư cách đến lớp của thế hệ sau.
Quy định này quá ghê gớm.
Dưới biện pháp vừa cứng rắn vừa mềm mỏng như vậy, binh sĩ nào dám trốn?
Vì vợ con, bọn họ thà đói chết, đánh trận chết cũng không dám vi phạm kỷ luật mà đi đào ngũ.
Tần Cung kinh ngạc đến há hốc mồm, trên mặt hiện lên một câu hỏi lớn…
Chơi vậy cũng được sao?
Dương Tư vỗ vai hắn.
Tần Cung vẫn còn non trẻ quá, bây giờ đã hoảng hốt như thế thì sau này biết phải làm sao?
Sau khi nghỉ ngơi một lát thì trinh thám phát hiện ra tung tích của quân địch, bèn vội vã truyền thông tin về.
Dương Tư thở nhẹ một tiếng, cố nhịn cơn nhức mỏi toàn thân, gã đứng lên và nói: “Tần Hiệu úy, chỉnh đốn binh mã, đi thôi.”
Trận chiến kiểu “trốn tìm” hoặc giả nói là “mèo bắt chuột” dài đằng đẵng này sớm muộn cũng phải phân thắng thua.
Lại thêm hai ngày, Hàn Úc trước đó vẫn còn bình tĩnh nay cũng để lộ vẻ mặt nặng trĩu.
Bọn người Dương Tư vẫn thuận lợi như vậy, dường như không gặp phải khó khăn vì thiếu thốn lương thực, đến nửa tên lính đào ngũ mà trinh thám cũng không tìm thấy.
Lẽ nào, phán đoán của anh ta đã sai?
Dương Tư bỏ chạy cũng phải đem theo toàn bộ gia sản à?
Nếu là như vậy, anh ta phải thay đổi lại cách tư duy rồi nghĩ thử xem, trong hồ lô của Dương Tĩnh Dung rốt cuộc bán thuốc gì?
“Người đâu, mau đi hỏi thăm xem biên giới quận Hỗ có gì bất thường không?”
Không đúng, đâu đâu cũng thấy không hợp lý…
Anh ta hiểu tính cách của Dương Tư, không có lợi thì sẽ không dậy sớm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
Nếu như lương thực nước uống đầy đủ thì sẽ không có chuyện Dương Tư tốn sức ngồi ở đồng bằng Tây Xuyên, chuyện này căn bản là lãng phí thời gian. Gã sớm đã nghĩ cách tháo chạy rồi.
Bây giờ vẫn đi vòng vòng ở đồng bằng Tây Xuyên, càng giống chó cùng rứt giậu hơn.
Nếu là như vậy, vấn đề lại vòng trở lại.
Rốt cuộc Dương Tư có thiếu lương thực không?
Nếu thiếu lương thực thì làm sao giải thích việc không có đào binh và tốc độ hành quân không giảm?
Nếu không thiếu, hành động của Dương Tư lại làm anh ta không cách nào giải thích được.
Hàn Úc suy đi xét lại, cẩn thận liên kết những cung đường tháo chạy của Dương Tư mấy ngày gần đây lại với nhau.
Đường đi quanh co phức tạp, trông có vẻ không có quy luật gì, nhưng nhìn toàn cục thì lại là đi về biên giới phía Bắc của quận Hỗ.
“Báo… Đã tra được tin tức.”
Tiếng của binh sĩ truyền tin cắt ngang luồng suy nghĩ của anh ta.
“Nói.”
Binh sĩ truyền tin nói: “Liễu Hi phân mười nghìn binh đánh thẳng tới quận Hỗ.”
Hàn Úc như đã thông suốt điều gì đó, cánh tay anh ta không cẩn thận làm thẻ trúc trên bàn đổ nhào.
“Dương Tĩnh Dung, không ngờ ngươi lại có chủ ý này.”
Dương Tư không phải không thiếu lương thực, rõ ràng là gã đã dùng thuật che mắt, đánh lừa người xung quanh.
Thật trùng hợp, Tạ Tắc lại tìm thấy một nơi, chỉ tiếc là đã đến chậm một bước, Dương Tư đã dẫn người tháo chạy rồi.
Trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
“Tạ Hiệu úy đã kiểm tra tro than đốt lò của họ chưa?” Hàn Úc hỏi.
Tạ Tắc đáp: “Kiểm tra rồi”
Hàn Úc hỏi: “Có dấu vết của việc nấu nướng không?”
Tạ Tắc cẩn thận hồi tưởng lại, sắc mặt lộ vẻ khó xử, điểm này hắn lại không chú ý.
Hàn Úc dứt khoát đích thân đi một chuyến, xem cho rõ sự tình.
Đống than đốt bị làm cho loạn xạ hết cả lên, ra vẻ như là dấu vết của việc vội vã tháo chạy để lại. Trên thực tế là để che đậy việc không nấu nướng thức ăn.
“Thuật che mắt này đúng là không tồi, chỉ tiếc là…” Hàn Úc nói một cách quyết đoán: “Tạ Hiệu úy, chỉnh đốn binh mã, đi Cô Tư.”
Cô Tư nằm ở dãy núi phía Bắc của đồng bằng Tây Xuyên.
Tạ Tắc ngạc nhiên: “Quân sư, chúng ta không bắt Dương Tư nữa sao?”
“Bắt.” Hàn Úc nói: “Bắt ba ba trong rọ!”
Tính sơ cước trình của mình, tuyệt đối có thể đến Cô Tư trước bọn Dương Tư.
Ngày thứ hai, giữa trưa.
Bọn Dương Tư đã không có lương thực hai ngày rồi, trạng thái của quân sĩ vẫn ổn nhưng sức chiến đấu thì đã giảm đi một nửa so với ngày thường.
Lúc này, Cô Tư đã gần trong gang tấc.
“Nếu như không ngoài dự đoán, ít nhiều thêm nửa ngày nữa là có thể hội họp cùng chủ công.”
Rõ ràng sắp thoát nạn lại còn thoát nạn trong trạng thái bảo toàn được toàn bộ binh lực, nhưng trong lòng gã vẫn có chút không thoải mái.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kế hoạch huấn luyện cho quân đội do Khương Bồng Cơ đưa ra vẫn luôn được sử dụng liên tục cho đến bây giờ.
Lựa chọn hai mùa có thời tiết khắc nghiệt nhất để luyện binh là mùa đông và mùa hè. Bất luận là giữa hè nóng nực hay tháng Chạp lạnh giá, chỉ cần không phải bị bệnh dậy không nổi thì dù cho bò cũng phải bò dậy luyện tập. Sau khi có thành quả nhất định, Khương Bồng Cơ sẽ tổ chức diễn tập, chương trình diễn tập bao gồm tác chiến trong đủ mọi hoàn cảnh.
Dương Tư liếc nhìn đám binh sĩ đang nghỉ giải lao, nói một cách lãnh đạm: “Đừng nói quân lương chỉ còn lại một hai ngày, dù cho hết đạn dược và lương thảo bảy tám ngày, ăn cỏ dại, vỏ cây cũng3phải đánh. Diễn tập cũng giống như đánh trận thật, lúc đó không ai đào ngũ thì bây giờ càng không có ai dám vi phạm.”
Tần Cung nghe đến ngớ người nhưng trong lòng lại rất muốn thử.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ có thể luyện binh như vậy, cái gọi là diễn tập không ngờ lại là đánh bằng sức thật, đạn thật chứ không phải làm ra vẻ để thị uy.
“Nhưng… dùng phương thức nghiêm khắc như vậy, sao lại không có ai đào ngũ chứ?”
Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng thông qua vài ba câu của Dương Tư, Tần Cung có thể tưởng tượng ra được sự nghiêm ngặt và tàn khốc của việc luyện binh.
Quân vương bạo chính còn bị dân làm phản, nhưng những binh sĩ này thì lại không có ai phản kháng hay bất mãn?
Dương Tư chỉ vào các binh sĩ và nói: “Đối với bọn họ mà nói, cái giá phải trả cho việc đào ngũ hoặc sa sút tinh thần chiến đấu đắt hơn rất nhiều so với việc tử trận.”
Tần Cung trợn trừng mắt.
Rốt cuộc đó là thủ đoạn gì?
Dương Tư đưa hai ngón tay ra và nói: “Một là kỷ luật, hai là phúc lợi.”
Lúc xây dựng quân đội Khương Bồng Cơ đã từng cân nhắc vấn đề kỷ luật trong quân ngũ. Thậm chí, cô đã đặt kỷ luật lên vị trí quan trọng hàng đầu, thiết lập quân quy nghiêm khắc.
Tần Cung bị thu hút sự chú ý bởi những lời lẽ của Dương Tư mà nhất thời quên mất nỗi lo trước mắt.
Dương Tư cười.
“Cứng quá thì gãy, mềm quá dễ cong. Luyện binh cũng y như vậy, vừa mềm dẻo, vừa2cứng rắn mới là đạo lý đúng đắn.”
Tinh nhuệ không phải đâm đầu khổ luyện là được, không chỉ cần có phương thức luyện binh cứng rắn mà còn cần chính sách mềm dẻo và ôn hòa.
Quân sĩ cũng là người, bọn họ không thể ai ai cũng trung thành, càng không thể hy vọng bọn họ lấy tình yêu làm động lực, tự giác ra sức vì Khương Bồng Cơ.
Tần Cung trợn trừng mắt.
Rốt cuộc đó là thủ đoạn gì?
Dương Tư đưa hai ngón tay ra và nói: “Một là kỷ luật, hai là phúc lợi.”
Lúc xây dựng quân đội Khương Bồng Cơ đã từng cân nhắc vấn đề kỷ luật trong quân ngũ. Thậm chí, cô đã đặt kỷ luật lên vị trí quan trọng hàng đầu, thiết lập quân quy nghiêm khắc.
Các binh sĩ đều có xuất thân bần hàn, gần như không9ai biết chữ, nói chuyện quy định, kỷ luật với bọn họ thì vô cùng phiền phức.
Khương Bồng Cơ dùng phương pháp bạo lực để tẩy não. Dù là tháng Chạp lạnh giá, hay mùa hè nóng nực, mỗi ngày ba lần, sáng, trưa, chiều đều hô hào quân quy với kỷ luật.
Từ khi “Hán ngữ tân vần” được phổ biến rộng rãi, không chỉ người dân được yêu cầu học đánh vần, mà binh sĩ trong quân doanh cũng phải học.
Họ không chỉ phải hoàn thành chương trình huấn luyện bình thường theo quy định mà còn phải theo “chính ủy” để đọc sách, xóa mù chữ.
Chính ủy là chức vụ do chủ công nhà mình đặt ra, hưởng chế độ đãi ngộ như bách phu trưởng, công việc của chức vụ này là hướng dẫn giáo dục tư tưởng cho các binh sĩ.
Sách vỡ4lòng không phải là giáo trình của học viện Kim Lân mà là thứ vô cùng quen thuộc với các binh sĩ, họ gần như có thể đọc ngược một cách lưu loát – quân quy.
Giáo dục tẩy não vẫn chưa đủ, Khương Bồng Cơ còn đem quân quy, kỷ luật, phúc lợi cho gia đình người có công và phúc lợi cho quân nhân xuất ngũ móc nối với nhau. Chiêu này quả thật là cực kỳ thâm hiểm.
Một khi binh lính vi phạm kỷ luật, sẽ bị ghi thẳng vào hồ sơ.
Điều này không chỉ ảnh hưởng đến lương bổng và cơ hội thăng tiến trong tương lai của cá nhân họ mà còn ảnh hưởng đến phúc lợi khi xuất ngũ, hoặc là phúc lợi gia đình nhận được sau khi tử trận.
Từ khi thư viện Kim Lân được thành lập, hai loại phúc lợi này còn bao gồm cả tư cách đến lớp của thế hệ sau.
Quy định này quá ghê gớm.
Dưới biện pháp vừa cứng rắn vừa mềm mỏng như vậy, binh sĩ nào dám trốn?
Vì vợ con, bọn họ thà đói chết, đánh trận chết cũng không dám vi phạm kỷ luật mà đi đào ngũ.
Tần Cung kinh ngạc đến há hốc mồm, trên mặt hiện lên một câu hỏi lớn…
Chơi vậy cũng được sao?
Dương Tư vỗ vai hắn.
Tần Cung vẫn còn non trẻ quá, bây giờ đã hoảng hốt như thế thì sau này biết phải làm sao?
Sau khi nghỉ ngơi một lát thì trinh thám phát hiện ra tung tích của quân địch, bèn vội vã truyền thông tin về.
Dương Tư thở nhẹ một tiếng, cố nhịn cơn nhức mỏi toàn thân, gã đứng lên và nói: “Tần Hiệu úy, chỉnh đốn binh mã, đi thôi.”
Trận chiến kiểu “trốn tìm” hoặc giả nói là “mèo bắt chuột” dài đằng đẵng này sớm muộn cũng phải phân thắng thua.
Lại thêm hai ngày, Hàn Úc trước đó vẫn còn bình tĩnh nay cũng để lộ vẻ mặt nặng trĩu.
Bọn người Dương Tư vẫn thuận lợi như vậy, dường như không gặp phải khó khăn vì thiếu thốn lương thực, đến nửa tên lính đào ngũ mà trinh thám cũng không tìm thấy.
Lẽ nào, phán đoán của anh ta đã sai?
Dương Tư bỏ chạy cũng phải đem theo toàn bộ gia sản à?
Nếu là như vậy, anh ta phải thay đổi lại cách tư duy rồi nghĩ thử xem, trong hồ lô của Dương Tĩnh Dung rốt cuộc bán thuốc gì?
“Người đâu, mau đi hỏi thăm xem biên giới quận Hỗ có gì bất thường không?”
Không đúng, đâu đâu cũng thấy không hợp lý…
Anh ta hiểu tính cách của Dương Tư, không có lợi thì sẽ không dậy sớm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
Nếu như lương thực nước uống đầy đủ thì sẽ không có chuyện Dương Tư tốn sức ngồi ở đồng bằng Tây Xuyên, chuyện này căn bản là lãng phí thời gian. Gã sớm đã nghĩ cách tháo chạy rồi.
Bây giờ vẫn đi vòng vòng ở đồng bằng Tây Xuyên, càng giống chó cùng rứt giậu hơn.
Nếu là như vậy, vấn đề lại vòng trở lại.
Rốt cuộc Dương Tư có thiếu lương thực không?
Nếu thiếu lương thực thì làm sao giải thích việc không có đào binh và tốc độ hành quân không giảm?
Nếu không thiếu, hành động của Dương Tư lại làm anh ta không cách nào giải thích được.
Hàn Úc suy đi xét lại, cẩn thận liên kết những cung đường tháo chạy của Dương Tư mấy ngày gần đây lại với nhau.
Đường đi quanh co phức tạp, trông có vẻ không có quy luật gì, nhưng nhìn toàn cục thì lại là đi về biên giới phía Bắc của quận Hỗ.
“Báo… Đã tra được tin tức.”
Tiếng của binh sĩ truyền tin cắt ngang luồng suy nghĩ của anh ta.
“Nói.”
Binh sĩ truyền tin nói: “Liễu Hi phân mười nghìn binh đánh thẳng tới quận Hỗ.”
Hàn Úc như đã thông suốt điều gì đó, cánh tay anh ta không cẩn thận làm thẻ trúc trên bàn đổ nhào.
“Dương Tĩnh Dung, không ngờ ngươi lại có chủ ý này.”
Dương Tư không phải không thiếu lương thực, rõ ràng là gã đã dùng thuật che mắt, đánh lừa người xung quanh.
Thật trùng hợp, Tạ Tắc lại tìm thấy một nơi, chỉ tiếc là đã đến chậm một bước, Dương Tư đã dẫn người tháo chạy rồi.
Trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
“Tạ Hiệu úy đã kiểm tra tro than đốt lò của họ chưa?” Hàn Úc hỏi.
Tạ Tắc đáp: “Kiểm tra rồi”
Hàn Úc hỏi: “Có dấu vết của việc nấu nướng không?”
Tạ Tắc cẩn thận hồi tưởng lại, sắc mặt lộ vẻ khó xử, điểm này hắn lại không chú ý.
Hàn Úc dứt khoát đích thân đi một chuyến, xem cho rõ sự tình.
Đống than đốt bị làm cho loạn xạ hết cả lên, ra vẻ như là dấu vết của việc vội vã tháo chạy để lại. Trên thực tế là để che đậy việc không nấu nướng thức ăn.
“Thuật che mắt này đúng là không tồi, chỉ tiếc là…” Hàn Úc nói một cách quyết đoán: “Tạ Hiệu úy, chỉnh đốn binh mã, đi Cô Tư.”
Cô Tư nằm ở dãy núi phía Bắc của đồng bằng Tây Xuyên.
Tạ Tắc ngạc nhiên: “Quân sư, chúng ta không bắt Dương Tư nữa sao?”
“Bắt.” Hàn Úc nói: “Bắt ba ba trong rọ!”
Tính sơ cước trình của mình, tuyệt đối có thể đến Cô Tư trước bọn Dương Tư.
Ngày thứ hai, giữa trưa.
Bọn Dương Tư đã không có lương thực hai ngày rồi, trạng thái của quân sĩ vẫn ổn nhưng sức chiến đấu thì đã giảm đi một nửa so với ngày thường.
Lúc này, Cô Tư đã gần trong gang tấc.
“Nếu như không ngoài dự đoán, ít nhiều thêm nửa ngày nữa là có thể hội họp cùng chủ công.”
Rõ ràng sắp thoát nạn lại còn thoát nạn trong trạng thái bảo toàn được toàn bộ binh lực, nhưng trong lòng gã vẫn có chút không thoải mái.