Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1106
Chương 1106: Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này (7)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tiểu ca đã có hôn phối chưa?”
Mặt Tần Cung cứng đờ, hai má ửng đỏ, trả lời rất khô khan.
“Phụ thân quá cố đã hứa hôn cho ta rồi.”
Cô thôn nữ nghe xong, sắc mặt liền tối sầm lại rồi hậm hực bỏ đi.
Trên đường, dân chúng ăn vận đẹp đẽ, sáng sủa. Cho dù quần áo có vài mảnh vá nhưng cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Tất cả mọi người đều khỏe mạnh, tráng kiện. Bên vệ đường, tụi trẻ con dễ thương, mập mạp đang chơi đùa với nhau. Đây là cảnh tượng hòa bình của thời đại hưng thịnh.
Trong khoảnh khắc, hắn chợt có cảm giác rối loạn về không gian và thời gian.
Nhưng hắn không hề quên sứ mệnh của mình.
Lúc đầu, hắn định chạy thẳng đến Thương Châu, giữa chừng mới biết Khương Bồng3Cơ đã dẫn binh từ Thương Châu quay trở về châu phủ của quận Thượng Dương Hoàn Châu.
Người nông phu kế bên kệ pha trà vỗ đùi cười khanh khách.
“Đó là cô thôn nữ đẹp nhất trong mấy ngôi làng gần đây. Chàng trai, cậu không có phúc rồi.”
Tần Cung bị trêu đến đỏ mặt tía tai.
Ma quỷ mới biết tình hình ở Hoàn Châu như thế nào. Dọc đường đi, Tần Cung bị cả đám cô nương, phu nhân hỏi dò về chuyện kết hôn. Ai cũng muốn được gả cho hắn.
Ban đầu, Tần Cung còn lúng túng rồi thành thật trả lời mình vẫn chưa kết hôn.
Sau đó ăn quả đắng, hắn đã biết thoái thác là phụ thân quá cố đã hứa hôn cho mình rồi.
Cô gái vừa nãy hỏi hắn có hôn phối chưa, Tần2Cung liền trả lời như vậy.
Hắn tinh mắt thấy cô thôn nữ đó quay lại đám đông, cùng năm ba người bạn cười đùa chỉ trỏ hắn. Tần Cung bỗng cảm thấy xấu hổ và bối rối.
“Đúng là không giống thời loạn lạc…”
Tần Cung nói thầm.
Tất cả mọi người đều khỏe mạnh, tráng kiện. Bên vệ đường, tụi trẻ con dễ thương, mập mạp đang chơi đùa với nhau. Đây là cảnh tượng hòa bình của thời đại hưng thịnh.
Trong khoảnh khắc, hắn chợt có cảm giác rối loạn về không gian và thời gian.
Nhưng hắn không hề quên sứ mệnh của mình.
Lúc đầu, hắn định chạy thẳng đến Thương Châu, giữa chừng mới biết Khương Bồng Cơ đã dẫn binh từ Thương Châu quay trở về châu phủ của quận Thượng Dương Hoàn Châu.
Nhảy xuống ngựa dắt bộ, Tần Cung2sờ vào túi tiền chỉ còn lại vài đồng, bất đắc dĩ thở dài.
Khi xuất phát, hắn mang theo không ít ngân lượng, theo lý mà nói thì vẫn đủ chi tiêu, xoay xở được. Thế nhưng dọc đường đi, hắn gặp quá nhiều người nghèo khổ, không có cơm ăn áo mặc, rủ lòng xót thương nên đã mua nhiều thức ăn cho họ. Mặc dù không chậm trễ thời gian lên đường nhưng lại hao tốn quá nhiều chi phí.
Bây giờ hắn nghèo đến mức chỉ còn mỗi mấy đồng tiền lẻ.
Vào thành, thấy phố xá với người qua lại ồn ào huyên náo càng khiến hắn cảm thấy chán nản, thê lương.
Tần Cung ngửi thấy mùi thức ăn ngon tràn ngập khắp nơi. Hắn nuốt nước miếng rồi dắt con ngừa gầy gò đi tới con đường chuyên9dụng phía trước.
Khương Bồng Cơ trị vì lãnh thổ với nhiều quy tắc đặc biệt, đường đi cho người và đường dành cho xe ngựa phải phân tách rõ ràng, thậm chí còn có nha dịch chuyên quản lý việc này.
Sau khi vào thành, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì không được phép cưỡi ngựa chạy băng băng.
Ở trên địa bàn của người khác, Tần Cung đương nhiên sẽ không cố ý gây rối.
Hắn dùng mấy đồng tiền còn sót lại mua một ít cỏ khô cho ngựa ăn, tiện mua luôn hai cái bánh mì lớn và một chén trà thô.
Hắn vừa ăn vừa dỏng tai nghe mấy khách uống trà trò chuyện.
Tần Cung đang chăm chú lắng nghe, bên ngoài chợt có tiếng guốc gỗ lộc cộc của một thiếu niên chạy tới.
Người thiếu niên da4đen nhẻm, ngũ quan bình thường nhưng vì chạy mệt nên sắc mặt đỏ ửng. Cậu ta luýnh quýnh gọi mấy người khách uống trà đang ngồi bên trong quán.
“Ở bên kia chợ lại có người bị đánh rồi.”
Bà chủ quán trà vô cùng tức giận liền đánh vào sau gáy của cậu ta. Bà ta mắng: “Cái thằng nhóc con này, cả ngày không lo học hành tử tế mà cứ coi mấy cái đó làm gì?”
Thiếu niên giậm chân rồi nói: “Mẹ à, xem náo nhiệt một chút mẹ cũng không cho sao?”
Bà chủ còn muốn dạy dỗ cậu ta thì bỗng có một vị khách uống trà nào đó móc cho thiếu niên một đồng tiền.
“Nói đi, hôm nay lại có tin gì?”
Quán trà này là nơi lan truyền những chuyện giật gân, là địa điểm tụ họp tám chuyện. Thiếu niên kia là con của bà chủ quán, tính tình bướng bỉnh, nhưng được cái có trí nhớ tốt. Bất kể cậu ta nghe được chuyện gì hay tin tức gì xảy ra trên đường đều đem về kể lại cho khách uống trà. Không ít khách uống trà thích uống ở nơi này chỉ vì muốn hóng chuyện …
Tần Cung cũng bị hấp dẫn bởi lời kể của thiếu niên, hắn dỏng tai lắng nghe.
“Mọi người có biết cô nhi viện không?”
Thiếu niên nói chuyện lấp lửng.
Khách uống trà nhao nhao nói: “Cả cái Hoàn Châu này còn có người nào không biết đến cô nhi viện? Ngươi lại úp úp mở mở rồi. Vậy tiền trà này bọn ta không trả nữa…”
Khương Bồng Cơ vừa mới đến huyện Tượng Dương liền thành lập cô nhi viện. Nhận nuôi những đứa trẻ có cha mẹ chết do loạn lạc chiến tranh.
Về sau, cô nhi viện trở thành nơi thu nhận không ít những đứa trẻ bị chính những người cha người mẹ vô trách nhiệm của mình bỏ rơi… Nói chính xác là nơi nhận nuôi những bé gái bị vứt bỏ… Nếu là trẻ mồ côi do loạn lạc thì vào đây dễ dàng nhưng nếu là bé gái bị cha mẹ đem bán thì bắt buộc phải ký kết khế ước nghiêm ngặt.
Tính tới bây giờ đã bốn năm năm rồi, đám trẻ năm nào đã lớn. Đứa nhỏ tuổi nhất cũng đã học lớp vỡ lòng còn đứa lớn nhất cũng đã đi làm nuôi gia đình rồi.
Thiếu niên nói: “Có người bắt cóc trẻ ở cô nhi viện.”
Cậu ta vừa dứt lời, nhiều ngụm trà bị phun ra.
“Tới cô nhi viện bắt cóc trẻ?”
“Ăn gan hùm mật gấu à?”
“Thứ súc sinh nào không có mắt dám làm như vậy?”
Khách uống trà bàn tán sôi nổi. Thiếu niên kia ngồi ở giữa quán trà giống như thuyết thư tiên sinh ngắt đúng chỗ gay cấn.
“Chuyện này hẳn mọi người chưa biết, đứa trẻ bị bắt trộm là bé gái đang học lớp vỡ lòng Giáp Đinh. Các ngươi có đoán được kẻ bắt trộm đứa bé đó là ai không?” Thiếu niên cười nói: “Là chính cha mẹ ruột của bé gái đó! Hôm nay, người bị giải tới chợ rồi chịu đánh vào mông cũng chính là bọn họ. Mỗi người bị đánh năm mươi bản!”
Thiếu niên khoa tay múa chân. Nét mặt cậu ta hả hê, vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Những người khách uống trà chưa hiểu rõ tình hình nên hỏi: “Cha mẹ ruột mang con mình đi, chuyện này không phải bình thường sao? Tại sao lại bắt và đánh mỗi người năm mươi cái?”
Tần Cung ở phía ngoài cũng nghi hoặc điều này.
“Do các người không biết thôi. Những đứa trẻ mồ côi khi đã vào cô nhi viện hoặc là con của liệt sĩ hoặc là cả cha mẹ đều đã chết, họ hàng thân thích không nhận nuôi; hoặc là những bé gái bị cha mẹ, cô chú bỏ rơi.” Một người khách uống trà khác ở lâu dài tại huyện Tượng Dương chắp tay thi lễ với hướng của châu phủ rồi mới tiếp lời: “Lý do trước thì chả sao nhưng lý do sau thì trưởng bối đều phải ký kết vào khế ước đoạn tuyệt quan hệ. Một khi đã ký rồi thì cha mẹ, họ hàng gì cũng không được phép tiếp cận đứa trẻ chứ đừng nói đến việc bắt cóc chúng. Ngay cả gặp riêng cũng bị phạt một xâu tiền và đánh mười bản.”
“Ối, không đúng… Đã là con gái thì tại sao lại mạo hiểm đi bắt cóc?”
Bất luận là từ góc độ nào mà nói, một khi đã ký vào tờ khế ước cắt đứt quan hệ máu mủ thì đứa trẻ đó không còn là con của cha mẹ chúng nữa rồi.
Quan hệ máu mủ?
Cái này cũng không làm gì được tờ khế ước đó!
Thiếu niên nói: “Các người không biết, ở thư viện Kim Lân, ta có một người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ. Người bạn đó nói châu mục đang chuẩn bị mở rộng thư viện Kim Lân. Muốn chọn một số người từ cô nhi viện… Bé gái kia là học sinh của lớp Giáp Đinh, vào thư viện Kim Lân coi như là chuyện ván đã đóng thuyền. Vậy nhưng cha mẹ của đứa bé đó không biết nghe tin từ đâu nên nóng lòng chạy ngay tới đây. Bé gái đó không nhận họ, nên bọn họ đã nảy sinh ý định bắt cóc.”
Đã vào thư viện Kim Lân rồi thì cơ bản đã là thành viên thân truyền nòng cốt của châu mục. Tiền đồ sau này có thể tệ sao?
Cho dù là bé gái thì đó cũng là em bé vàng có quan hệ với châu mục.
Nếu có thể nhận về con gái thì tính kiểu gì cũng không phải chịu thiệt.
Trong quán trà, mọi người nói chuyện khí thế.
Tần Cung uống ngụm trà rồi trả cái bát gốm. Hắn hòa vào dòng người đi đến chợ.
Lúc hắn đến thì đã đánh xong năm mươi cái rồi. Đám đông tản ra, ai ai cũng cười hỉ hả, bàn tán.
Dường như mỗi một người dân ở đây đều cảm thấy cặp vợ chồng kia đáng đời, bị đánh năm mươi bản là vẫn còn nhẹ.
Đã ký khế ước cắt đứt quan hệ rồi, đồng nghĩa với việc bán con mình cho Châu mục Liễu Hi - người đứng sau cô nhi viện.
Quyền sinh sát của đám trẻ đó nằm trong tay Liễu Hi. Bọn trẻ là tài sản riêng thuộc về châu mục.
Cha mẹ ruột là cái thá gì?
Lại còn dám trộm con của mình về, rõ ràng chính là ăn cắp tài sản riêng của châu mục. Mấy người đó chưa bị đánh chết đã là quá nhân từ rồi.
Tần Cung nghe xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc về danh tiếng của Khương Bồng Cơ ở Hoàn Châu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặt Tần Cung cứng đờ, hai má ửng đỏ, trả lời rất khô khan.
“Phụ thân quá cố đã hứa hôn cho ta rồi.”
Cô thôn nữ nghe xong, sắc mặt liền tối sầm lại rồi hậm hực bỏ đi.
Trên đường, dân chúng ăn vận đẹp đẽ, sáng sủa. Cho dù quần áo có vài mảnh vá nhưng cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Tất cả mọi người đều khỏe mạnh, tráng kiện. Bên vệ đường, tụi trẻ con dễ thương, mập mạp đang chơi đùa với nhau. Đây là cảnh tượng hòa bình của thời đại hưng thịnh.
Trong khoảnh khắc, hắn chợt có cảm giác rối loạn về không gian và thời gian.
Nhưng hắn không hề quên sứ mệnh của mình.
Lúc đầu, hắn định chạy thẳng đến Thương Châu, giữa chừng mới biết Khương Bồng3Cơ đã dẫn binh từ Thương Châu quay trở về châu phủ của quận Thượng Dương Hoàn Châu.
Người nông phu kế bên kệ pha trà vỗ đùi cười khanh khách.
“Đó là cô thôn nữ đẹp nhất trong mấy ngôi làng gần đây. Chàng trai, cậu không có phúc rồi.”
Tần Cung bị trêu đến đỏ mặt tía tai.
Ma quỷ mới biết tình hình ở Hoàn Châu như thế nào. Dọc đường đi, Tần Cung bị cả đám cô nương, phu nhân hỏi dò về chuyện kết hôn. Ai cũng muốn được gả cho hắn.
Ban đầu, Tần Cung còn lúng túng rồi thành thật trả lời mình vẫn chưa kết hôn.
Sau đó ăn quả đắng, hắn đã biết thoái thác là phụ thân quá cố đã hứa hôn cho mình rồi.
Cô gái vừa nãy hỏi hắn có hôn phối chưa, Tần2Cung liền trả lời như vậy.
Hắn tinh mắt thấy cô thôn nữ đó quay lại đám đông, cùng năm ba người bạn cười đùa chỉ trỏ hắn. Tần Cung bỗng cảm thấy xấu hổ và bối rối.
“Đúng là không giống thời loạn lạc…”
Tần Cung nói thầm.
Tất cả mọi người đều khỏe mạnh, tráng kiện. Bên vệ đường, tụi trẻ con dễ thương, mập mạp đang chơi đùa với nhau. Đây là cảnh tượng hòa bình của thời đại hưng thịnh.
Trong khoảnh khắc, hắn chợt có cảm giác rối loạn về không gian và thời gian.
Nhưng hắn không hề quên sứ mệnh của mình.
Lúc đầu, hắn định chạy thẳng đến Thương Châu, giữa chừng mới biết Khương Bồng Cơ đã dẫn binh từ Thương Châu quay trở về châu phủ của quận Thượng Dương Hoàn Châu.
Nhảy xuống ngựa dắt bộ, Tần Cung2sờ vào túi tiền chỉ còn lại vài đồng, bất đắc dĩ thở dài.
Khi xuất phát, hắn mang theo không ít ngân lượng, theo lý mà nói thì vẫn đủ chi tiêu, xoay xở được. Thế nhưng dọc đường đi, hắn gặp quá nhiều người nghèo khổ, không có cơm ăn áo mặc, rủ lòng xót thương nên đã mua nhiều thức ăn cho họ. Mặc dù không chậm trễ thời gian lên đường nhưng lại hao tốn quá nhiều chi phí.
Bây giờ hắn nghèo đến mức chỉ còn mỗi mấy đồng tiền lẻ.
Vào thành, thấy phố xá với người qua lại ồn ào huyên náo càng khiến hắn cảm thấy chán nản, thê lương.
Tần Cung ngửi thấy mùi thức ăn ngon tràn ngập khắp nơi. Hắn nuốt nước miếng rồi dắt con ngừa gầy gò đi tới con đường chuyên9dụng phía trước.
Khương Bồng Cơ trị vì lãnh thổ với nhiều quy tắc đặc biệt, đường đi cho người và đường dành cho xe ngựa phải phân tách rõ ràng, thậm chí còn có nha dịch chuyên quản lý việc này.
Sau khi vào thành, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì không được phép cưỡi ngựa chạy băng băng.
Ở trên địa bàn của người khác, Tần Cung đương nhiên sẽ không cố ý gây rối.
Hắn dùng mấy đồng tiền còn sót lại mua một ít cỏ khô cho ngựa ăn, tiện mua luôn hai cái bánh mì lớn và một chén trà thô.
Hắn vừa ăn vừa dỏng tai nghe mấy khách uống trà trò chuyện.
Tần Cung đang chăm chú lắng nghe, bên ngoài chợt có tiếng guốc gỗ lộc cộc của một thiếu niên chạy tới.
Người thiếu niên da4đen nhẻm, ngũ quan bình thường nhưng vì chạy mệt nên sắc mặt đỏ ửng. Cậu ta luýnh quýnh gọi mấy người khách uống trà đang ngồi bên trong quán.
“Ở bên kia chợ lại có người bị đánh rồi.”
Bà chủ quán trà vô cùng tức giận liền đánh vào sau gáy của cậu ta. Bà ta mắng: “Cái thằng nhóc con này, cả ngày không lo học hành tử tế mà cứ coi mấy cái đó làm gì?”
Thiếu niên giậm chân rồi nói: “Mẹ à, xem náo nhiệt một chút mẹ cũng không cho sao?”
Bà chủ còn muốn dạy dỗ cậu ta thì bỗng có một vị khách uống trà nào đó móc cho thiếu niên một đồng tiền.
“Nói đi, hôm nay lại có tin gì?”
Quán trà này là nơi lan truyền những chuyện giật gân, là địa điểm tụ họp tám chuyện. Thiếu niên kia là con của bà chủ quán, tính tình bướng bỉnh, nhưng được cái có trí nhớ tốt. Bất kể cậu ta nghe được chuyện gì hay tin tức gì xảy ra trên đường đều đem về kể lại cho khách uống trà. Không ít khách uống trà thích uống ở nơi này chỉ vì muốn hóng chuyện …
Tần Cung cũng bị hấp dẫn bởi lời kể của thiếu niên, hắn dỏng tai lắng nghe.
“Mọi người có biết cô nhi viện không?”
Thiếu niên nói chuyện lấp lửng.
Khách uống trà nhao nhao nói: “Cả cái Hoàn Châu này còn có người nào không biết đến cô nhi viện? Ngươi lại úp úp mở mở rồi. Vậy tiền trà này bọn ta không trả nữa…”
Khương Bồng Cơ vừa mới đến huyện Tượng Dương liền thành lập cô nhi viện. Nhận nuôi những đứa trẻ có cha mẹ chết do loạn lạc chiến tranh.
Về sau, cô nhi viện trở thành nơi thu nhận không ít những đứa trẻ bị chính những người cha người mẹ vô trách nhiệm của mình bỏ rơi… Nói chính xác là nơi nhận nuôi những bé gái bị vứt bỏ… Nếu là trẻ mồ côi do loạn lạc thì vào đây dễ dàng nhưng nếu là bé gái bị cha mẹ đem bán thì bắt buộc phải ký kết khế ước nghiêm ngặt.
Tính tới bây giờ đã bốn năm năm rồi, đám trẻ năm nào đã lớn. Đứa nhỏ tuổi nhất cũng đã học lớp vỡ lòng còn đứa lớn nhất cũng đã đi làm nuôi gia đình rồi.
Thiếu niên nói: “Có người bắt cóc trẻ ở cô nhi viện.”
Cậu ta vừa dứt lời, nhiều ngụm trà bị phun ra.
“Tới cô nhi viện bắt cóc trẻ?”
“Ăn gan hùm mật gấu à?”
“Thứ súc sinh nào không có mắt dám làm như vậy?”
Khách uống trà bàn tán sôi nổi. Thiếu niên kia ngồi ở giữa quán trà giống như thuyết thư tiên sinh ngắt đúng chỗ gay cấn.
“Chuyện này hẳn mọi người chưa biết, đứa trẻ bị bắt trộm là bé gái đang học lớp vỡ lòng Giáp Đinh. Các ngươi có đoán được kẻ bắt trộm đứa bé đó là ai không?” Thiếu niên cười nói: “Là chính cha mẹ ruột của bé gái đó! Hôm nay, người bị giải tới chợ rồi chịu đánh vào mông cũng chính là bọn họ. Mỗi người bị đánh năm mươi bản!”
Thiếu niên khoa tay múa chân. Nét mặt cậu ta hả hê, vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Những người khách uống trà chưa hiểu rõ tình hình nên hỏi: “Cha mẹ ruột mang con mình đi, chuyện này không phải bình thường sao? Tại sao lại bắt và đánh mỗi người năm mươi cái?”
Tần Cung ở phía ngoài cũng nghi hoặc điều này.
“Do các người không biết thôi. Những đứa trẻ mồ côi khi đã vào cô nhi viện hoặc là con của liệt sĩ hoặc là cả cha mẹ đều đã chết, họ hàng thân thích không nhận nuôi; hoặc là những bé gái bị cha mẹ, cô chú bỏ rơi.” Một người khách uống trà khác ở lâu dài tại huyện Tượng Dương chắp tay thi lễ với hướng của châu phủ rồi mới tiếp lời: “Lý do trước thì chả sao nhưng lý do sau thì trưởng bối đều phải ký kết vào khế ước đoạn tuyệt quan hệ. Một khi đã ký rồi thì cha mẹ, họ hàng gì cũng không được phép tiếp cận đứa trẻ chứ đừng nói đến việc bắt cóc chúng. Ngay cả gặp riêng cũng bị phạt một xâu tiền và đánh mười bản.”
“Ối, không đúng… Đã là con gái thì tại sao lại mạo hiểm đi bắt cóc?”
Bất luận là từ góc độ nào mà nói, một khi đã ký vào tờ khế ước cắt đứt quan hệ máu mủ thì đứa trẻ đó không còn là con của cha mẹ chúng nữa rồi.
Quan hệ máu mủ?
Cái này cũng không làm gì được tờ khế ước đó!
Thiếu niên nói: “Các người không biết, ở thư viện Kim Lân, ta có một người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ. Người bạn đó nói châu mục đang chuẩn bị mở rộng thư viện Kim Lân. Muốn chọn một số người từ cô nhi viện… Bé gái kia là học sinh của lớp Giáp Đinh, vào thư viện Kim Lân coi như là chuyện ván đã đóng thuyền. Vậy nhưng cha mẹ của đứa bé đó không biết nghe tin từ đâu nên nóng lòng chạy ngay tới đây. Bé gái đó không nhận họ, nên bọn họ đã nảy sinh ý định bắt cóc.”
Đã vào thư viện Kim Lân rồi thì cơ bản đã là thành viên thân truyền nòng cốt của châu mục. Tiền đồ sau này có thể tệ sao?
Cho dù là bé gái thì đó cũng là em bé vàng có quan hệ với châu mục.
Nếu có thể nhận về con gái thì tính kiểu gì cũng không phải chịu thiệt.
Trong quán trà, mọi người nói chuyện khí thế.
Tần Cung uống ngụm trà rồi trả cái bát gốm. Hắn hòa vào dòng người đi đến chợ.
Lúc hắn đến thì đã đánh xong năm mươi cái rồi. Đám đông tản ra, ai ai cũng cười hỉ hả, bàn tán.
Dường như mỗi một người dân ở đây đều cảm thấy cặp vợ chồng kia đáng đời, bị đánh năm mươi bản là vẫn còn nhẹ.
Đã ký khế ước cắt đứt quan hệ rồi, đồng nghĩa với việc bán con mình cho Châu mục Liễu Hi - người đứng sau cô nhi viện.
Quyền sinh sát của đám trẻ đó nằm trong tay Liễu Hi. Bọn trẻ là tài sản riêng thuộc về châu mục.
Cha mẹ ruột là cái thá gì?
Lại còn dám trộm con của mình về, rõ ràng chính là ăn cắp tài sản riêng của châu mục. Mấy người đó chưa bị đánh chết đã là quá nhân từ rồi.
Tần Cung nghe xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc về danh tiếng của Khương Bồng Cơ ở Hoàn Châu.