Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1105
Chương 1105: Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này (6)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tên đầy tớ nghe xong thì trong lòng cảm thấy mừng rỡ.
Gã cũng có toan tính riêng của mình. Hứa Phỉ có thể thành công thoát khỏi nguy hiểm là tốt nhất, vậy thì bản thân gã cũng trở thành công thần có công hiến kế, còn nếu như không được... Vậy thì cũng có thể trì hoãn một thời gian, gã âm thầm tìm người khơi thông đường đi, rời khỏi Hứa Phỉ.
“Lão gia sao có thể không có giao tình với Liễu Châu mục được?” Tên đầy tớ hầu hạ một cách cẩn thận: “Nhớ năm đó liên minh Hoàng Thủy, lão gia và Liễu Châu mục cũng từng kề vai sát cánh chiến đấu, cũng xem như có tình đồng đội.3Không nói những cái khác, chỉ riêng phần tình xưa nghĩa cũ này thôi thì cô ta cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Tên đầy tớ tự cho rằng mình nói tốt lắm, nào biết rằng sắc mặt của Hứa Phỉ còn khó coi hơn trước.
Giọng điệu của Hứa Phỉ âm u: “Có điều, ngươi cũng nhắc nhở ta một chuyện, Liễu Hi là sự lựa chọn tốt. Mặc dù hy vọng không lớn nhưng còn đỡ hơn ngồi ở đây giơ tay chịu trói. Cho dù thế nào thì ta cũng sẽ không nhận thua với Hứa Bùi... dù có phải liều mạng!”
Tên đầy tớ thấy thế, đột nhiên rùng mình một cái.
Gã không hiểu, Hứa Phỉ và Hứa2Bùi là huynh đệ cùng gia tộc, quan hệ phải tốt mới đúng, sao lại thành như vậy?
Không ngờ rằng, bởi vì sự thiên vị và che chở của ông nội, chiến thắng Hứa Bùi đã trở thành chấp niệm của Hứa Phỉ.
Hứa Phỉ có thể thua bất kỳ ai nhưng chỉ duy nhất Hứa Bùi là không thể.
Trong lòng gã lo sợ bất an, chỉ lo mình giẫm phải mìn.
Một hồi lâu sau Hứa Phỉ mới nói: “Ngươi có điều không biết, lúc đó trong liên minh Hoàng Thủy, Liễu Hi và Hứa Bùi còn thân thiết hơn.”
Tuy nói hai người đều vì mưu tính lợi ích cho riêng mình, nhưng Hứa Bùi lúc còn ở liên minh Hoàng Thủy rất ủng2hộ Liễu Hi, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nếu bàn về giao tình thì thế nào đi chăng nữa cũng không tới phiên Hứa Phỉ.
Tên đầy tớ trợn tròn mắt, chẳng lẽ mình đưa ra một ý tưởng rởm hay sao?
Bọn họ từ nhỏ đã đấu với nhau, chỉ có một người ngã xuống mới hoàn toàn kết thúc được.
“Đi, ngươi đi kêu Tần Cung lại đây.” Hứa Phỉ vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Đợi đã, ngươi chuẩn bị cho ta bút mực chu sa, sau đó hãy gọi Tần Cung. Chuyện này phải làm âm thầm, không được để lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tên đầy tớ sợ đến mức mồ hôi tuôn ra9như mưa, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”
Tên đầy tớ rón rén đi ra khỏi thư phòng tìm bút mực chu sa, trong lòng buồn bực nghĩ Hứa Phỉ lấy chu sa để làm gì.
“Đi, ngươi đi kêu Tần Cung lại đây.” Hứa Phỉ vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Đợi đã, ngươi chuẩn bị cho ta bút mực chu sa, sau đó hãy gọi Tần Cung. Chuyện này phải làm âm thầm, không được để lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tên đầy tớ sợ đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”
Tên đầy tớ rón rén đi ra4khỏi thư phòng tìm bút mực chu sa, trong lòng buồn bực nghĩ Hứa Phỉ lấy chu sa để làm gì.
Chỉ thấy Hứa Phỉ trải một cuộn thẻ tre đặt ở trên bàn, sau đó rút dao găm cắt một đường trên lòng bàn tay, máu tươi ấm nóng rơi tí tách vào trong nghiên mực. Máu chảy đủ rồi, sắc mặc của Hứa Phỉ vẫn không chút thay đổi, mang chu sa trộn với máu tươi, lại dùng cánh tay không bị thương để mài mực.
Là muốn viết huyết thư sao?
Mí mắt của tên đầy tớ co giật, run rẩy lui xuống.
Hứa Phỉ cầm bút chấm lấy “mực”, sắc mặt âm trầm viết thư cho Khương Bồng Cơ.
Hắn ta có được sự yêu thích của lão thái gia Hứa thị, ngoài từ nhỏ đã đáng yêu nghịch ngợm ra thì tài nghệ cũng giúp hắn ta thêm điểm. Chữ viết này của hắn ta là do ông nội cầm tay dạy dỗ, kiến thức vỡ lòng cũng do ông nội bảo ban. Nếu như so sánh, tài văn chương không ra đâu vào đâu của Hứa Bùi không có gì nổi bật hết.
Hứa Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới bao năm khổ học đèn sách của bản thân lại dùng để viết huyết thư lấy sự cảm thông của người ngoài.
Ở một nơi khác, tên đầy tớ cầm thủ lệnh của Hứa Phỉ đi tìm Tần Cung.
“Tần tiểu tướng quân, lão gia tìm người qua đó.”
Tần Cung vừa tập luyện từ thao trường trở về, khuôn mặt trẻ tuổi căng cứng, cả người dường như tràn ngập cảm giác đề phòng.
Tên đầy tớ thấy thế, trong lòng cảm thấy thương hại.
Tần Cung là con út của đại tướng quân số một dưới trướng Hứa Phỉ - Tần Cát.
Vì để thể hiện sự trung thành với Hứa Phỉ, Tần Cát đem binh cản ở phía sau, lúc ra sức lui binh, bản thân bị vạn tiễn xuyên tim, chết không toàn thây.
Trưởng tử và thứ tử của Tần Cát cũng chết trận trong những trận tiếp theo, Tần gia cả nhà trung liệt, giờ đây chỉ còn lại một mình Tần Cung.
Tên đầy tớ nhớ rõ Tần Cung vốn là một thiếu niên tròn trịa, vô cùng thích cười. Nhưng từ khi Tần Cung tiếp nhận trọng trách của cha và huynh trưởng thì càng ngày càng nghiêm túc. Tuân theo di nguyện của cha và huynh trưởng, hắn cũng trung thành tận tâm với Hứa Phỉ, ngày đêm thao luyện binh mã, không bao giờ lười biếng.
Bỗng dưng, tên đầy tớ có một dự cảm bất an.
Gã luôn cảm thấy Hứa Phỉ kêu Tần Cung qua, e là không phải chuyện tốt.
Tần Cung thấy thủ lệnh của Hứa Phỉ, giống như nhìn thấy Hứa Phỉ trước mắt, cung kính nói: “Vâng, mạt tướng qua ngay.”
Đợi tới lúc Tần Cung qua thì hắn mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi như có như không ở trong không khí.
Rất nhanh, ánh mắt hắn lạnh lẽo, phát hiện mùi máu tươi này hóa ra là...
“Chủ công...”
Hứa Phỉ trấn an hắn nói: “Không có gì, ngươi ngồi xuống trước đi, ta có chuyện muốn phân phó cho ngươi.”
Tần Cung vừa nghe có chuyện quan trọng cần phân phó, nào dám ngồi xuống, lập tức nói: “Mạt tướng nghe lệnh....”
Hứa Phỉ cũng không bất ngờ, tính tình của Tần Cung giống phụ thân hắn, thời niên thiếu thì hồn nhiên ngay thẳng, nhưng một khi gánh vác trọng trách thì lại nhanh chóng trở nên chín chắn.
“Ngươi hãy đưa bức thư này đến tay Liễu Hi Châu mục Hoàn Châu.” Hứa Phỉ nói: “Nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện.”
Tần Cung kinh ngạc ngẩng đầu, buột miệng nói: “Nếu như mạt tướng rời đi thì người nào luyện binh bảo vệ an toàn của chủ công?”
Hứa Phỉ cười nói: “Tính mạng của ta cũng không phải do ngươi luyện binh phòng thủ là có thể bảo vệ đâu.”
Sắc mặt Tần Cung trắng bệch, mím chặt môi.
“Chỉ có bức thư này mới có thể đem lại một chút cơ hội sống.” Hứa Phỉ buộc chặt hai cuốn thẻ tre lại để vào trong ống tre, tận tay đưa cho Tần Cung: “Ta có lỗi với phụ thân và hai vị huynh trưởng của ngươi, giờ đây.... Ài, ngươi nhất định phải tận tay giao bức thư này vào tay Liễu Hi, càng nhanh càng tốt.”
“Mạt tướng tuân lệnh, thề chết cũng sẽ hoàn thành phó thác của chủ công.”
Hứa Phỉ cười nhạt nói: “Đi đi, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Tần Cung rũ mắt, thoáng nhìn qua vải trắng quấn quanh lòng bàn tay trái của Hứa Phỉ, mơ hồ có tơ máu nhuộm lên, trong lòng càng nặng nề.
“Vâng!”
Tần Cung cầm ống tre đựng hai bức thư đặt vào bên trong vạt áo, mượn khôi giáp che giấu, vẻ mặt như thường rời khỏi phủ đệ của Hứa Phỉ.
Trở về phủ, hắn âm thầm cho người chuẩn bị lương khô trong vài ngày cùng một túi bạc vụn, tìm vài bộ quần áo sạch sẽ bình thường, bỏ vào tay nải.
Nửa đêm, một bóng dáng khỏe mạnh lén chuồn ra khỏi thành.
Vì để không dẫn dụ sự chú ý của quân địch, Tần Cung trèo đèo lội suối, chọn những con đường hoang vu hẻo lánh không người để đi.
Khi Tần Cung chịu đủ trăm cay nghìn đắng đi đến Hoàn Châu, thời gian đã trôi qua một tháng, bắt đầu tiến vào mùa hạ.
Tần Cung ngồi xổm ở bên ngoài tiệm trà, bưng một chén gốm bị mẻ, uống sạch bát trà thô.
Uống đủ rồi, hắn lại cho con ngựa mình cưỡi một chút nước.
“Vị tiểu lang quân kia, nhìn bên này đi....”
Mới đầu, Tần Cung còn chưa ý thức được giọng nói này là đang gọi mình, mãi đến khi có người đến trước mặt, bóng người ngăn tầm mắt của hắn.
Tần Cung buông chén gốm xuống, đưa tay lau cặn trà trên môi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Gã cũng có toan tính riêng của mình. Hứa Phỉ có thể thành công thoát khỏi nguy hiểm là tốt nhất, vậy thì bản thân gã cũng trở thành công thần có công hiến kế, còn nếu như không được... Vậy thì cũng có thể trì hoãn một thời gian, gã âm thầm tìm người khơi thông đường đi, rời khỏi Hứa Phỉ.
“Lão gia sao có thể không có giao tình với Liễu Châu mục được?” Tên đầy tớ hầu hạ một cách cẩn thận: “Nhớ năm đó liên minh Hoàng Thủy, lão gia và Liễu Châu mục cũng từng kề vai sát cánh chiến đấu, cũng xem như có tình đồng đội.3Không nói những cái khác, chỉ riêng phần tình xưa nghĩa cũ này thôi thì cô ta cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Tên đầy tớ tự cho rằng mình nói tốt lắm, nào biết rằng sắc mặt của Hứa Phỉ còn khó coi hơn trước.
Giọng điệu của Hứa Phỉ âm u: “Có điều, ngươi cũng nhắc nhở ta một chuyện, Liễu Hi là sự lựa chọn tốt. Mặc dù hy vọng không lớn nhưng còn đỡ hơn ngồi ở đây giơ tay chịu trói. Cho dù thế nào thì ta cũng sẽ không nhận thua với Hứa Bùi... dù có phải liều mạng!”
Tên đầy tớ thấy thế, đột nhiên rùng mình một cái.
Gã không hiểu, Hứa Phỉ và Hứa2Bùi là huynh đệ cùng gia tộc, quan hệ phải tốt mới đúng, sao lại thành như vậy?
Không ngờ rằng, bởi vì sự thiên vị và che chở của ông nội, chiến thắng Hứa Bùi đã trở thành chấp niệm của Hứa Phỉ.
Hứa Phỉ có thể thua bất kỳ ai nhưng chỉ duy nhất Hứa Bùi là không thể.
Trong lòng gã lo sợ bất an, chỉ lo mình giẫm phải mìn.
Một hồi lâu sau Hứa Phỉ mới nói: “Ngươi có điều không biết, lúc đó trong liên minh Hoàng Thủy, Liễu Hi và Hứa Bùi còn thân thiết hơn.”
Tuy nói hai người đều vì mưu tính lợi ích cho riêng mình, nhưng Hứa Bùi lúc còn ở liên minh Hoàng Thủy rất ủng2hộ Liễu Hi, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nếu bàn về giao tình thì thế nào đi chăng nữa cũng không tới phiên Hứa Phỉ.
Tên đầy tớ trợn tròn mắt, chẳng lẽ mình đưa ra một ý tưởng rởm hay sao?
Bọn họ từ nhỏ đã đấu với nhau, chỉ có một người ngã xuống mới hoàn toàn kết thúc được.
“Đi, ngươi đi kêu Tần Cung lại đây.” Hứa Phỉ vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Đợi đã, ngươi chuẩn bị cho ta bút mực chu sa, sau đó hãy gọi Tần Cung. Chuyện này phải làm âm thầm, không được để lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tên đầy tớ sợ đến mức mồ hôi tuôn ra9như mưa, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”
Tên đầy tớ rón rén đi ra khỏi thư phòng tìm bút mực chu sa, trong lòng buồn bực nghĩ Hứa Phỉ lấy chu sa để làm gì.
“Đi, ngươi đi kêu Tần Cung lại đây.” Hứa Phỉ vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Đợi đã, ngươi chuẩn bị cho ta bút mực chu sa, sau đó hãy gọi Tần Cung. Chuyện này phải làm âm thầm, không được để lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tên đầy tớ sợ đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”
Tên đầy tớ rón rén đi ra4khỏi thư phòng tìm bút mực chu sa, trong lòng buồn bực nghĩ Hứa Phỉ lấy chu sa để làm gì.
Chỉ thấy Hứa Phỉ trải một cuộn thẻ tre đặt ở trên bàn, sau đó rút dao găm cắt một đường trên lòng bàn tay, máu tươi ấm nóng rơi tí tách vào trong nghiên mực. Máu chảy đủ rồi, sắc mặc của Hứa Phỉ vẫn không chút thay đổi, mang chu sa trộn với máu tươi, lại dùng cánh tay không bị thương để mài mực.
Là muốn viết huyết thư sao?
Mí mắt của tên đầy tớ co giật, run rẩy lui xuống.
Hứa Phỉ cầm bút chấm lấy “mực”, sắc mặt âm trầm viết thư cho Khương Bồng Cơ.
Hắn ta có được sự yêu thích của lão thái gia Hứa thị, ngoài từ nhỏ đã đáng yêu nghịch ngợm ra thì tài nghệ cũng giúp hắn ta thêm điểm. Chữ viết này của hắn ta là do ông nội cầm tay dạy dỗ, kiến thức vỡ lòng cũng do ông nội bảo ban. Nếu như so sánh, tài văn chương không ra đâu vào đâu của Hứa Bùi không có gì nổi bật hết.
Hứa Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới bao năm khổ học đèn sách của bản thân lại dùng để viết huyết thư lấy sự cảm thông của người ngoài.
Ở một nơi khác, tên đầy tớ cầm thủ lệnh của Hứa Phỉ đi tìm Tần Cung.
“Tần tiểu tướng quân, lão gia tìm người qua đó.”
Tần Cung vừa tập luyện từ thao trường trở về, khuôn mặt trẻ tuổi căng cứng, cả người dường như tràn ngập cảm giác đề phòng.
Tên đầy tớ thấy thế, trong lòng cảm thấy thương hại.
Tần Cung là con út của đại tướng quân số một dưới trướng Hứa Phỉ - Tần Cát.
Vì để thể hiện sự trung thành với Hứa Phỉ, Tần Cát đem binh cản ở phía sau, lúc ra sức lui binh, bản thân bị vạn tiễn xuyên tim, chết không toàn thây.
Trưởng tử và thứ tử của Tần Cát cũng chết trận trong những trận tiếp theo, Tần gia cả nhà trung liệt, giờ đây chỉ còn lại một mình Tần Cung.
Tên đầy tớ nhớ rõ Tần Cung vốn là một thiếu niên tròn trịa, vô cùng thích cười. Nhưng từ khi Tần Cung tiếp nhận trọng trách của cha và huynh trưởng thì càng ngày càng nghiêm túc. Tuân theo di nguyện của cha và huynh trưởng, hắn cũng trung thành tận tâm với Hứa Phỉ, ngày đêm thao luyện binh mã, không bao giờ lười biếng.
Bỗng dưng, tên đầy tớ có một dự cảm bất an.
Gã luôn cảm thấy Hứa Phỉ kêu Tần Cung qua, e là không phải chuyện tốt.
Tần Cung thấy thủ lệnh của Hứa Phỉ, giống như nhìn thấy Hứa Phỉ trước mắt, cung kính nói: “Vâng, mạt tướng qua ngay.”
Đợi tới lúc Tần Cung qua thì hắn mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi như có như không ở trong không khí.
Rất nhanh, ánh mắt hắn lạnh lẽo, phát hiện mùi máu tươi này hóa ra là...
“Chủ công...”
Hứa Phỉ trấn an hắn nói: “Không có gì, ngươi ngồi xuống trước đi, ta có chuyện muốn phân phó cho ngươi.”
Tần Cung vừa nghe có chuyện quan trọng cần phân phó, nào dám ngồi xuống, lập tức nói: “Mạt tướng nghe lệnh....”
Hứa Phỉ cũng không bất ngờ, tính tình của Tần Cung giống phụ thân hắn, thời niên thiếu thì hồn nhiên ngay thẳng, nhưng một khi gánh vác trọng trách thì lại nhanh chóng trở nên chín chắn.
“Ngươi hãy đưa bức thư này đến tay Liễu Hi Châu mục Hoàn Châu.” Hứa Phỉ nói: “Nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện.”
Tần Cung kinh ngạc ngẩng đầu, buột miệng nói: “Nếu như mạt tướng rời đi thì người nào luyện binh bảo vệ an toàn của chủ công?”
Hứa Phỉ cười nói: “Tính mạng của ta cũng không phải do ngươi luyện binh phòng thủ là có thể bảo vệ đâu.”
Sắc mặt Tần Cung trắng bệch, mím chặt môi.
“Chỉ có bức thư này mới có thể đem lại một chút cơ hội sống.” Hứa Phỉ buộc chặt hai cuốn thẻ tre lại để vào trong ống tre, tận tay đưa cho Tần Cung: “Ta có lỗi với phụ thân và hai vị huynh trưởng của ngươi, giờ đây.... Ài, ngươi nhất định phải tận tay giao bức thư này vào tay Liễu Hi, càng nhanh càng tốt.”
“Mạt tướng tuân lệnh, thề chết cũng sẽ hoàn thành phó thác của chủ công.”
Hứa Phỉ cười nhạt nói: “Đi đi, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Tần Cung rũ mắt, thoáng nhìn qua vải trắng quấn quanh lòng bàn tay trái của Hứa Phỉ, mơ hồ có tơ máu nhuộm lên, trong lòng càng nặng nề.
“Vâng!”
Tần Cung cầm ống tre đựng hai bức thư đặt vào bên trong vạt áo, mượn khôi giáp che giấu, vẻ mặt như thường rời khỏi phủ đệ của Hứa Phỉ.
Trở về phủ, hắn âm thầm cho người chuẩn bị lương khô trong vài ngày cùng một túi bạc vụn, tìm vài bộ quần áo sạch sẽ bình thường, bỏ vào tay nải.
Nửa đêm, một bóng dáng khỏe mạnh lén chuồn ra khỏi thành.
Vì để không dẫn dụ sự chú ý của quân địch, Tần Cung trèo đèo lội suối, chọn những con đường hoang vu hẻo lánh không người để đi.
Khi Tần Cung chịu đủ trăm cay nghìn đắng đi đến Hoàn Châu, thời gian đã trôi qua một tháng, bắt đầu tiến vào mùa hạ.
Tần Cung ngồi xổm ở bên ngoài tiệm trà, bưng một chén gốm bị mẻ, uống sạch bát trà thô.
Uống đủ rồi, hắn lại cho con ngựa mình cưỡi một chút nước.
“Vị tiểu lang quân kia, nhìn bên này đi....”
Mới đầu, Tần Cung còn chưa ý thức được giọng nói này là đang gọi mình, mãi đến khi có người đến trước mặt, bóng người ngăn tầm mắt của hắn.
Tần Cung buông chén gốm xuống, đưa tay lau cặn trà trên môi.