Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1091
Chương 1091: Một đòn phản kích (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc món đồ chơi kia hữu dụng thì vững như bàn thạch, một khi không còn giá trị lợi dụng thì đem ra chùi đít cũng sợ quá thô ráp.
Điển Dần nhớ tới Dương Tư và Hàn Úc, hai người này đã coi nhau là tri kỷ mà, sao vừa quay đầu đã muốn xuyên tim lẫn nhau?
Quả nhiên, tình hữu nghị giữa các văn nhân thì một tên vũ phu như anh ta không thể nào hiểu được.
“Nếu là như vậy, chẳng phải tình cảnh của chủ công sẽ nguy hiểm sao?”
Điển Dần nóng lòng, nét mặt cũng toát ra vẻ lo lắng chân thành.
Chủ công nhà mình bằng mặt không bằng lòng với Hoàng Tung, Hứa Bùi lại nhân cơ hội3gây sự, chủ công phải đối mặt với cục diện trước sau đều có địch sao?
Dương Tư nhíu mày uống xong phần nước thuốc còn dư lại, chỉ có mứt hoa quả ngọt ngào mới có thể an ủi đầu lưỡi bị thương của gã.
“Chủ công đang trong tình cảnh nguy hiểm ư?” Gã giống như nghe được câu chuyện tiếu lâm cực kỳ buồn cười. Dương Tư biết Khương Bồng Cơ nhiều năm như vậy, chỉ thấy cô cho người khác nếm mùi đau khổ, còn chưa từng thấy ai có thể khiến cho cô ngậm bồ hòn làm ngọt. Mạnh Trạm là người đầu tiên dám có dũng khí đó, nhưng kết quả của ông ta như thế nào đã quá rõ ràng2rồi… Dương Tư cũng không cho rằng chủ công nhà gã sẽ vấp ngã tại đây: “Điển phó hiệu úy sai rồi, vị chủ công này của chúng ta dù chịu cái gì cũng sẽ không chịu thiệt thòi.”
Đối với cái này, Dương Tư có thể nói là có lòng tin mười phần.
Mặc dù gian nan, Dương Tư cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, giành giật từng giây mà khống chế được toàn bộ Kham Châu, không hề phụ lòng sự tín nhiệm này.
Chỉ là Dương Tư có thần thánh cũng không thể ngăn chặn triệt để những tin tức đang truyền bá, nhiều lắm là kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Mặc dù thời gian ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Đêm khuya2ngày thứ ba…
Hoàng Tung đang trao đổi với mấy vị mưu sĩ tâm phúc, bên ngoài lâm râm truyền đến tiếng ồn ào và huyên náo, không được một lúc lại chìm xuống.
Mạnh Trạm trước khi lâm chung bày ra cục diện chết chóc, rõ ràng muốn giúp Hoàng Tung đấu vũ lực với Khương Bồng Cơ, nhờ vào đó làm hao tổn thực lực của cô, khiến cô phải chịu thua thiệt phen này. Ai ngờ Khương Bồng Cơ phản ứng nhanh nhạy, phái Dương Tư đưa binh vào Kham Châu, đi một nước cờ hiểm!
Nếu như năng lực của Dương Tư không đủ hoặc là trong lòng giấu tâm tư khác, cô không chỉ bị tổn thất Kham Châu, Thương Châu mà9nói không chừng ngay cả quận Hứa cũng thua mất, đây hoàn toàn là một trận đánh cược. Thắng có thể phá cục diện thoát ra, còn thua thì tính mạng bản thân cũng khó lòng bảo toàn…
Đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy, cô lại ký thác kỳ vọng vào Dương Tư, không hề có hoài nghi và chất vấn không cần thiết.
Đối với sự tín nhiệm và trọng dụng như vậy, Dương Tư cũng không nhịn được mà líu lưỡi.
Vua lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta lấy quốc sĩ báo đáp.
Chỉ là Dương Tư có thần thánh cũng không thể ngăn chặn triệt để những tin tức đang truyền bá, nhiều lắm là kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Mặc dù4thời gian ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Đêm khuya ngày thứ ba…
Hoàng Tung đang trao đổi với mấy vị mưu sĩ tâm phúc, bên ngoài lâm râm truyền đến tiếng ồn ào và huyên náo, không được một lúc lại chìm xuống.
Anh ta nhíu mày hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Các nội dung anh ta thương lượng với tâm phúc đều là cơ mật, nếu không cẩn thận bị người bên ngoài nghe thấy, không biết sẽ tạo thành tổn thất lớn như thế nào.
Không bao lâu sau, một tên ăn mày đầu tóc rối bù, toàn thân rách rưới bị áp giải tới.
Người này nhìn bề ngoài cực kỳ lôi thôi, nét mặt còn dính ô uế cùng máu đen khô khốc, duy chỉ đôi mắt là còn có chút thần thái.
Phó tướng hộ vệ của Hoàng Tung tiến lên phía trước nói: “Hồi bẩm chủ công, mạt tướng tìm được một bức mật thư từ trên người kẻ này.” Hai tay dâng lên một phong thư nhỏ độ rộng không đủ một bàn tay: “Hắn tự xưng là phó sứ dưới trướng Nguyên An, chủ tướng Kham Châu. Mạt tướng thấy hắn lén lút liền phái người bắt lại.”
Sau khi bắt người khả nghi, tên này còn rêu rao nói hắn là phó sứ dưới trướng Nguyên An, còn nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt nói với Hoàng Tung.
“Nguyên An? Người này dưới trướng Hiệu úy Nguyên An sao?”
Trong lòng Hoàng Tung hồi hộp liền vội vàng đoạt lấy phong thư nhỏ, ngón tay mở nút buộc, bởi vì căng thẳng và lo lắng mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lần này nhận được thư gửi đến từ Kham Châu, người mang tin tức còn là một phó sứ bộ dạng nhếch nhác, chân thọt tàn tật, điều này khiến anh ta cảm thấy bất an.
Hoàng Tung sai người mang đèn tới, nhờ ánh sáng của cây nến thấy rõ chữ cực nhỏ trên thẻ trúc, còn phó sứ chân thọt kia đang đỏ mắt khóc lóc.
“Mạt tướng bái kiến chủ công!” Phó sứ chân thọt vốn rất to con, nhưng vì tránh né sự khám xét của Dương Tư, hắn chỉ có thể ngụy trang thân phận. Mỗi ngày ăn gió nằm sương, cả người gầy gò đến mức không còn nhận ra được hình dạng, quần áo lam lũ mặc ở trên người trông có vẻ trống rỗng. Hắn khóc nói: “Hiệu úy Nguyên An lệnh cho mạt tướng liều mạng gửi bức mật thư này về, để tránh chủ công sập bẫy của Liễu Hi… Liễu Hi phái binh đánh lén Kham Châu, cầm tù Hiệu úy Nguyên An!”
Bọn Trình Tĩnh nghe được động tĩnh, liền vội vàng tiến lên hỏi han cặn kẽ.
Sắc mặt Phong Giác hết sức khó coi, giống như bôi một lớp sơn đen: “Rốt cuộc là kẻ nào dẫn binh đánh lén Kham Châu? Tình hình của chủ tướng đóng ở Kham Châu bây giờ như thế nào? Ngươi mau mau nói ra tình hình thực tế mình biết, một năm một mười rõ ràng, không được bỏ sót hay giấu giếm bất kỳ điều gì!”
Một cái chớp mắt này, vô số suy nghĩ gào thét lướt qua trong đầu Phong Giác.
Quân chủ lực của Khương Bồng Cơ vẫn còn ở vùng biên giới quận Thiên Nham, bản thân cô chỉ đem năm nghìn tinh nhuệ đóng quân ở bên ngoài thành quận Mạnh, làm sao có thừa lực đánh lén Kham Châu?
Ngoài ra, Kham Châu tiếp giáp với Thương Châu, hai bên chỉ cách một con sông Tùng. Nếu Kham Châu có đại nạn, tại sao bây giờ tin tức mới truyền đến?
Không chờ phó sứ chân thọt nói gì nữa, Hoàng Tung ở bên cạnh xem xong mật thư sắc mặt đã tái nhợt mà mở lời: “Không cần hỏi nữa, nếu nghi ngờ thì xem xong thư này sẽ hiểu rõ.”
Anh ta đưa bức mật thư viết hơn một trăm chữ nhỏ cho Phong Giác, sau khi Phong Giác xem xong liền chuyển cho đám người Trình Tĩnh đọc.
Hoàng Tung cười khổ nói: “Lại bị Lan Đình chiếu ngược một nước.”
Nếu dựa trên thế lực bề ngoài, Khương Bồng Cơ muốn thần không biết quỷ không hay nắm lấy Kham Châu, lại còn vạch kế hoạch ngay trên địa bàn của đám người Hoàng Tung thì thực sự là không thể làm được. Tuyệt đối không ngờ tới, người ta còn để lại một lá bài tẩy ở quận Hứa, tránh được tai mắt của đám người Hoàng Tung.
Phong Giác chau mày, dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
“Vạn lần không ngờ tới, người này lại chính là Dương Tĩnh Dung!”
Theo thắng lợi của trận chiến Bắc Cương, danh tiếng của nhân tài dưới trướng Khương Bồng Cơ cũng đều được người trong thiên hạ biết đến.
Mưu sĩ xuất sắc nhất không ai khác chính là Tôn Văn, không rõ lai lịch người này, trước đây cũng không có tiếng tăm gì. Sau trận chiến Bắc Cương, các thế lực đều biết người số một như thế. Về phương diện võ tướng, Phù Vọng đứng thứ nhất hoàn toàn xứng đáng, ai cũng không thể phản bác.
So sánh với nhau, Dương Tư và Điển Dần chính là “người vô hình” rồi.
Dương Tư xuất thân thấp hèn, đã từng dốc sức cho Xương Thọ Vương nhưng còn chưa làm nên cơm cháo gì đã đi ăn máng khác rồi.
Điển Dần xuất thân là thổ phỉ, tuy có sức mạnh và khả năng chiến đấu không tầm thường, nhưng không thông hiểu viết lách binh pháp, không thể tự mình thống lĩnh một đội quân.
Hai người này bị Khương Bồng Cơ “đày” đến quận Hứa nhiều năm, vốn đã vô hình, nay lại càng vô hình hơn.
Ngoại trừ thế lực của Hứa Bùi có chút hiểu biết về hai người này, người ngoài không hề để ý đến bọn họ.
Vạn lần không nghĩ tới, đã không gáy thì thôi, một khi đã gáy thì ai nấy đều phải kinh ngạc!
“Dương Tĩnh Dung? Là hắn, Dương Tư!”
Hoàng Tung tìm ra ký ức liên quan trong đầu, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Dương Tư và Hoàng Tung, mối quan hệ của hai người chỉ có thể dùng từ “nghiệt duyên “ để hình dung.
Nhớ năm đó, hoàng thất Đông Khánh vừa mới dời đô về Kham Châu, Dương Tư vẫn còn dốc sức làm việc cho Xương Thọ Vương.
Hoàng Tung dưới sự phò tá của Phong Giác nhiều lần lập chiến công, mang binh đánh với Xương Thọ Vương không ít lần.
Dương Tư hiến kế ly gián cho Xương Thọ Vương, hại Hoàng Tung bị hoàng đế nghi ngờ, điều anh ta từ tiền tuyến đến Hạo Châu làm huyện lệnh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điển Dần nhớ tới Dương Tư và Hàn Úc, hai người này đã coi nhau là tri kỷ mà, sao vừa quay đầu đã muốn xuyên tim lẫn nhau?
Quả nhiên, tình hữu nghị giữa các văn nhân thì một tên vũ phu như anh ta không thể nào hiểu được.
“Nếu là như vậy, chẳng phải tình cảnh của chủ công sẽ nguy hiểm sao?”
Điển Dần nóng lòng, nét mặt cũng toát ra vẻ lo lắng chân thành.
Chủ công nhà mình bằng mặt không bằng lòng với Hoàng Tung, Hứa Bùi lại nhân cơ hội3gây sự, chủ công phải đối mặt với cục diện trước sau đều có địch sao?
Dương Tư nhíu mày uống xong phần nước thuốc còn dư lại, chỉ có mứt hoa quả ngọt ngào mới có thể an ủi đầu lưỡi bị thương của gã.
“Chủ công đang trong tình cảnh nguy hiểm ư?” Gã giống như nghe được câu chuyện tiếu lâm cực kỳ buồn cười. Dương Tư biết Khương Bồng Cơ nhiều năm như vậy, chỉ thấy cô cho người khác nếm mùi đau khổ, còn chưa từng thấy ai có thể khiến cho cô ngậm bồ hòn làm ngọt. Mạnh Trạm là người đầu tiên dám có dũng khí đó, nhưng kết quả của ông ta như thế nào đã quá rõ ràng2rồi… Dương Tư cũng không cho rằng chủ công nhà gã sẽ vấp ngã tại đây: “Điển phó hiệu úy sai rồi, vị chủ công này của chúng ta dù chịu cái gì cũng sẽ không chịu thiệt thòi.”
Đối với cái này, Dương Tư có thể nói là có lòng tin mười phần.
Mặc dù gian nan, Dương Tư cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, giành giật từng giây mà khống chế được toàn bộ Kham Châu, không hề phụ lòng sự tín nhiệm này.
Chỉ là Dương Tư có thần thánh cũng không thể ngăn chặn triệt để những tin tức đang truyền bá, nhiều lắm là kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Mặc dù thời gian ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Đêm khuya2ngày thứ ba…
Hoàng Tung đang trao đổi với mấy vị mưu sĩ tâm phúc, bên ngoài lâm râm truyền đến tiếng ồn ào và huyên náo, không được một lúc lại chìm xuống.
Mạnh Trạm trước khi lâm chung bày ra cục diện chết chóc, rõ ràng muốn giúp Hoàng Tung đấu vũ lực với Khương Bồng Cơ, nhờ vào đó làm hao tổn thực lực của cô, khiến cô phải chịu thua thiệt phen này. Ai ngờ Khương Bồng Cơ phản ứng nhanh nhạy, phái Dương Tư đưa binh vào Kham Châu, đi một nước cờ hiểm!
Nếu như năng lực của Dương Tư không đủ hoặc là trong lòng giấu tâm tư khác, cô không chỉ bị tổn thất Kham Châu, Thương Châu mà9nói không chừng ngay cả quận Hứa cũng thua mất, đây hoàn toàn là một trận đánh cược. Thắng có thể phá cục diện thoát ra, còn thua thì tính mạng bản thân cũng khó lòng bảo toàn…
Đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy, cô lại ký thác kỳ vọng vào Dương Tư, không hề có hoài nghi và chất vấn không cần thiết.
Đối với sự tín nhiệm và trọng dụng như vậy, Dương Tư cũng không nhịn được mà líu lưỡi.
Vua lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta lấy quốc sĩ báo đáp.
Chỉ là Dương Tư có thần thánh cũng không thể ngăn chặn triệt để những tin tức đang truyền bá, nhiều lắm là kéo dài thêm một đoạn thời gian.
Mặc dù4thời gian ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Đêm khuya ngày thứ ba…
Hoàng Tung đang trao đổi với mấy vị mưu sĩ tâm phúc, bên ngoài lâm râm truyền đến tiếng ồn ào và huyên náo, không được một lúc lại chìm xuống.
Anh ta nhíu mày hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Các nội dung anh ta thương lượng với tâm phúc đều là cơ mật, nếu không cẩn thận bị người bên ngoài nghe thấy, không biết sẽ tạo thành tổn thất lớn như thế nào.
Không bao lâu sau, một tên ăn mày đầu tóc rối bù, toàn thân rách rưới bị áp giải tới.
Người này nhìn bề ngoài cực kỳ lôi thôi, nét mặt còn dính ô uế cùng máu đen khô khốc, duy chỉ đôi mắt là còn có chút thần thái.
Phó tướng hộ vệ của Hoàng Tung tiến lên phía trước nói: “Hồi bẩm chủ công, mạt tướng tìm được một bức mật thư từ trên người kẻ này.” Hai tay dâng lên một phong thư nhỏ độ rộng không đủ một bàn tay: “Hắn tự xưng là phó sứ dưới trướng Nguyên An, chủ tướng Kham Châu. Mạt tướng thấy hắn lén lút liền phái người bắt lại.”
Sau khi bắt người khả nghi, tên này còn rêu rao nói hắn là phó sứ dưới trướng Nguyên An, còn nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt nói với Hoàng Tung.
“Nguyên An? Người này dưới trướng Hiệu úy Nguyên An sao?”
Trong lòng Hoàng Tung hồi hộp liền vội vàng đoạt lấy phong thư nhỏ, ngón tay mở nút buộc, bởi vì căng thẳng và lo lắng mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lần này nhận được thư gửi đến từ Kham Châu, người mang tin tức còn là một phó sứ bộ dạng nhếch nhác, chân thọt tàn tật, điều này khiến anh ta cảm thấy bất an.
Hoàng Tung sai người mang đèn tới, nhờ ánh sáng của cây nến thấy rõ chữ cực nhỏ trên thẻ trúc, còn phó sứ chân thọt kia đang đỏ mắt khóc lóc.
“Mạt tướng bái kiến chủ công!” Phó sứ chân thọt vốn rất to con, nhưng vì tránh né sự khám xét của Dương Tư, hắn chỉ có thể ngụy trang thân phận. Mỗi ngày ăn gió nằm sương, cả người gầy gò đến mức không còn nhận ra được hình dạng, quần áo lam lũ mặc ở trên người trông có vẻ trống rỗng. Hắn khóc nói: “Hiệu úy Nguyên An lệnh cho mạt tướng liều mạng gửi bức mật thư này về, để tránh chủ công sập bẫy của Liễu Hi… Liễu Hi phái binh đánh lén Kham Châu, cầm tù Hiệu úy Nguyên An!”
Bọn Trình Tĩnh nghe được động tĩnh, liền vội vàng tiến lên hỏi han cặn kẽ.
Sắc mặt Phong Giác hết sức khó coi, giống như bôi một lớp sơn đen: “Rốt cuộc là kẻ nào dẫn binh đánh lén Kham Châu? Tình hình của chủ tướng đóng ở Kham Châu bây giờ như thế nào? Ngươi mau mau nói ra tình hình thực tế mình biết, một năm một mười rõ ràng, không được bỏ sót hay giấu giếm bất kỳ điều gì!”
Một cái chớp mắt này, vô số suy nghĩ gào thét lướt qua trong đầu Phong Giác.
Quân chủ lực của Khương Bồng Cơ vẫn còn ở vùng biên giới quận Thiên Nham, bản thân cô chỉ đem năm nghìn tinh nhuệ đóng quân ở bên ngoài thành quận Mạnh, làm sao có thừa lực đánh lén Kham Châu?
Ngoài ra, Kham Châu tiếp giáp với Thương Châu, hai bên chỉ cách một con sông Tùng. Nếu Kham Châu có đại nạn, tại sao bây giờ tin tức mới truyền đến?
Không chờ phó sứ chân thọt nói gì nữa, Hoàng Tung ở bên cạnh xem xong mật thư sắc mặt đã tái nhợt mà mở lời: “Không cần hỏi nữa, nếu nghi ngờ thì xem xong thư này sẽ hiểu rõ.”
Anh ta đưa bức mật thư viết hơn một trăm chữ nhỏ cho Phong Giác, sau khi Phong Giác xem xong liền chuyển cho đám người Trình Tĩnh đọc.
Hoàng Tung cười khổ nói: “Lại bị Lan Đình chiếu ngược một nước.”
Nếu dựa trên thế lực bề ngoài, Khương Bồng Cơ muốn thần không biết quỷ không hay nắm lấy Kham Châu, lại còn vạch kế hoạch ngay trên địa bàn của đám người Hoàng Tung thì thực sự là không thể làm được. Tuyệt đối không ngờ tới, người ta còn để lại một lá bài tẩy ở quận Hứa, tránh được tai mắt của đám người Hoàng Tung.
Phong Giác chau mày, dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
“Vạn lần không ngờ tới, người này lại chính là Dương Tĩnh Dung!”
Theo thắng lợi của trận chiến Bắc Cương, danh tiếng của nhân tài dưới trướng Khương Bồng Cơ cũng đều được người trong thiên hạ biết đến.
Mưu sĩ xuất sắc nhất không ai khác chính là Tôn Văn, không rõ lai lịch người này, trước đây cũng không có tiếng tăm gì. Sau trận chiến Bắc Cương, các thế lực đều biết người số một như thế. Về phương diện võ tướng, Phù Vọng đứng thứ nhất hoàn toàn xứng đáng, ai cũng không thể phản bác.
So sánh với nhau, Dương Tư và Điển Dần chính là “người vô hình” rồi.
Dương Tư xuất thân thấp hèn, đã từng dốc sức cho Xương Thọ Vương nhưng còn chưa làm nên cơm cháo gì đã đi ăn máng khác rồi.
Điển Dần xuất thân là thổ phỉ, tuy có sức mạnh và khả năng chiến đấu không tầm thường, nhưng không thông hiểu viết lách binh pháp, không thể tự mình thống lĩnh một đội quân.
Hai người này bị Khương Bồng Cơ “đày” đến quận Hứa nhiều năm, vốn đã vô hình, nay lại càng vô hình hơn.
Ngoại trừ thế lực của Hứa Bùi có chút hiểu biết về hai người này, người ngoài không hề để ý đến bọn họ.
Vạn lần không nghĩ tới, đã không gáy thì thôi, một khi đã gáy thì ai nấy đều phải kinh ngạc!
“Dương Tĩnh Dung? Là hắn, Dương Tư!”
Hoàng Tung tìm ra ký ức liên quan trong đầu, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Dương Tư và Hoàng Tung, mối quan hệ của hai người chỉ có thể dùng từ “nghiệt duyên “ để hình dung.
Nhớ năm đó, hoàng thất Đông Khánh vừa mới dời đô về Kham Châu, Dương Tư vẫn còn dốc sức làm việc cho Xương Thọ Vương.
Hoàng Tung dưới sự phò tá của Phong Giác nhiều lần lập chiến công, mang binh đánh với Xương Thọ Vương không ít lần.
Dương Tư hiến kế ly gián cho Xương Thọ Vương, hại Hoàng Tung bị hoàng đế nghi ngờ, điều anh ta từ tiền tuyến đến Hạo Châu làm huyện lệnh.